Triệu Trì buông điện thoại, cười nói: " Lão đại lập tức lại đây. Sư huynh, lần này vận khí thật sự là không tệ, a a, chúng ta đều cũng quên Hải Thị, ta tưởng rằng lão đại đã sưu tầm qua Hải Thị, nếu không phải lần này ngẫu nhiên phát hiện, còn không biết phải tìm tới khi nào."
Triệu Hào gật đầu nói: " Ta xem sư tôn cũng đã rất nóng nảy, hy vọng lần này không phải vui mừng uổng phí, ai, tốn hao nhiều nhân lực như vậy…ách, sư tôn, ngài đã đến rồi."
Lý Cường hỏi: " Triệu Trì, bọn họ ở nơi nào? Như thế nào tìm được?"
Triệu Hào giành nói trước: " Sư tôn, ngài còn nhớ gia đình của Thái Lỵ Hồng hồi ba năm trước không?"
Lý Cường kinh ngạc nói: " Nhớ kỹ a, bọn họ không phải lại mở một cửa hàng bán điểm tâm mới hay sao, như thế nào? Có quan hệ gì tới bọn họ?"
Triệu Trì nói: " Là có quan hệ, bởi vì gia đình bọn họ là do lão đại dặn dò chiếu cố, ta an bài vài người, thỉnh thoảng đi đến chỗ bọn họ thăm chừng, phòng ngừa có người đảo loạn. A a, Thái Lỵ Hồng kia rất thú vị, nàng thường xuyên tiếp tế một ít thức ăn cho những người gặp khó khăn." Nguồn tại ện FULL
" Mấy ngày trước người của chúng ta lại đi theo, a a, không nghĩ tới Tề Tiểu Dung cô nương lại cho hai tên ăn mày một chút lòng hảo tâm…"
Không đợi hắn nói xong, Lý Cường vội hỏi: " Ách, chẳng lẽ là hai tên ăn mày nọ?"
Triệu Hào không khỏi cười nói: " Sư tôn, không sai, là hai người bọn họ. Bọn họ là do một mẹ sinh đôi, người đi theo phát hiện trên cổ tay bọn họ có ấn ký, chúng ta không dám coi thường vọng động, lập tức phái người xem chừng bọn họ. Đệ tử và Triệu Trì đều cũng nhìn qua, đích xác giống đến phi thường, nhưng còn muốn sư tôn đến xác nhận, chỉ mong lần này là thật."
Nhớ tới bộ dáng của hai tên ăn mày, Triệu Hào nhịn không được muốn cười, đại danh đỉnh đỉnh Kỳ Quân Sát bây giờ lại có hình tượng này, thật sự là ngoài dự liệu của hắn.
Lý Cường nói: " Lập tức đưa ta qua đó."
Triệu Trì nói: " Lão đại chờ một chút."
Hắn bắt điện thoại nói vài câu, mang theo Lý Cường và Triệu Hào xuống lầu, ba người rất nhanh đi tới trên đường cái.
Lúc này đã hơn ba giờ sáng, trên đường trống rỗng, tốc độ ba người đột nhiên nhanh hơn, chỉ chốc lát sau đã đến ngoại ô.
Cách đó không xa có một cây cầu hư phế, cầu đã đứt, chỉ để lại những cái lỗ lớn tàn phá, chung quanh chỉ là nước, sinh trưởng chút ít cây cối lá khô, một ít cây nhỏ cô linh linh ở trong gió chập chờn. Dưới dốc cầu lóe ra ánh lửa màu đỏ sậm, tựa hồ như có người đang đốt lửa sưởi ấm.
Triệu Trì phát ra một tiếng kêu, một hán tử mặc quần áo rách nát chạy tới, nhỏ giọng nói: " Báo cáo, mục tiêu ở dưới đầu cầu, còn có không ít tên ăn mày."
Triệu Trì nói: " Được rồi, mọi người rất khổ cực, có thể rời khỏi rồi, nơi này các ngươi không cần xen vào nữa."
Người nọ thi lễ với Triệu Trì, xoay người đi trở về, vừa đi vừa nói chuyện: " Tổ một, tổ hai và tổ ba, lập tức rời khỏi, nhiệm vụ hoàn thành, nói thêm một lần, nhiệm vụ hoàn thành."
Lý Cường cười nói: " Đây đều là cảnh sát?"
Triệu Hào nói: " Hắn là đại quan cảnh sát, dùng cảnh sát rất thuận tiện a."
Triệu Trì cười khẽ, nói: " Ta bây giờ đại khái đang lạm dụng chức quyền, a a, đã có cao quan phát ra cảnh cáo với ta, bất quá ta cũng đã làm đủ rồi, dù sao sắp rời đi, không sao cả."
Chức nghiệp cảnh sát này, là lúc đầu Phong Duyên Hội định cho Triệu Trì đi làm, là vì thành viên Phong Duyên Hội trên địa cầu lấy được thân phận hợp pháp, hắn đã sớm không muốn làm, nếu không phải vì muốn tìm kiếm Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát, thì hắn đã đi Nguyên Giới.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đi đến dưới cầu.
Phía dưới cầu có đốt một đống lửa, gió thổi qua trận trận tiếng rít, ngọn lửa không ngừng chớp lên, chung quanh đống lửa ngồi năm sáu tên ăn mày, hình như đều đang ngủ.
Ba người lặng lẽ đi đến phía sau đám ăn mày.
Lý Cường thần thức đảo qua, trên mặt lập tức lộ ra vẻ tươi cười vui mừng. Triệu Hào và Triệu Trì đều cũng thở phào nhẹ nhõm, biết cuối cùng đã tìm được Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát sau khi chuyển thế.
Lý Cường cười nói: " Rời giường đi, ăn cơm! Ha ha!" Trong lòng hắn nỗi lo lắng đã biến mất, nhịn không được lên tiếng nói đùa cười to. Hắn từng vô số lần tưởng tượng Mạc đại ca và sư tôn sau khi chuyển thế sẽ là cái dạng gì, nhưng là tuyệt đối không có nghĩ tới bọn họ sẽ là tên ăn mày.
Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát chuyển thế, lúc Cô Tinh vận chuyển Nghịch Thiên Bảo Kính chuyển thế trong một tích tắc, đưa linh trí của bọn họ hoàn toàn phong bế, đây là vì không để cho bọn họ bị thân thể hiện tại của thế tục giới ảnh hưởng thần trí, điểm này ngay cả Lý Cường cũng không rõ ràng lắm, bây giờ hai người bọn họ đều cũng ở trong trạng thái si ngốc.
Đây là một cách làm an toàn và bảo hiểm nhất, một khi linh trí bọn họ được Lý Cường mở ra, thì kinh nghiệm trên địa cầu cũng sẽ không lưu lại nhiều bóng ma, linh trí trước khi chuyển thế là có thể khống chế thân thể hiện tại của bọn họ.
Đám ăn mày kinh tỉnh lại, hoảng sợ hướng ra phía ngoài bỏ chạy.
Lý Cường ý bảo Triệu Hào và Triệu Trì lưu lại Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát, còn những tên ăn mày khác thì cho chạy đi.
Lý Cường ngồi xổm xuống, cẩn thận đánh giá Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát sau khi chuyển thế, nhìn một hồi cũng không phân biệt được ai là Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát.
Lý Cường chụp lấy tay của một tên ăn mày, cũng quả nhiên ở ngay chỗ cổ tay nhìn thấy một hình ngôi sao màu lam, giống như là bớt son, trên cổ tay có một đạo dấu tay màu đỏ nhạt. Người kia cũng là như thế.
Hai người bị ba người Lý Cường làm sợ ngây người, một câu cũng nói không nên lời, chỉ là ngây ngốc nhìn bọn họ.
Triệu Hào đột nhiên nói: " Sư tôn, ngài nhìn lông mày của hắn!"
Một người ăn mày trong đó lông mày dĩ nhiên là màu trắng, bởi vì dính phải vết dơ nên nếu không chú ý thì nhìn không ra.
Lý Cường lấy tay nhẹ nhàng sờ vào lông mày của người nọ, lông mày tuyết trắng lập tức hiển lộ ra. Hắn vui vẻ nói: " Cáp, ta hiểu được rồi, đây là Mạc đại ca, đây là sư tôn."
Sau khi chuyển thế thân hình của Mạc Hoài Viễn gầy cao, mái tóc đen kết thành củ cùng một chỗ, mặc một áo khoác màu đen cũ nát, trên mặt chỗ trắng chỗ đen, rất khó nhìn rõ gương mặt, chỉ có thể nhìn rõ lông mày. Hắn đang sụp trên mặt đất run rẩy.
Người kia chính là Kỳ Quân Sát, bộ dáng của hắn cũng rất chật vật, vừa gầy vừa nhỏ, mặc một kiện miên y rách nát, trong ánh mắt lóe ra vẻ không dám nhìn người, tựa hồ trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi.
Hai người, hai nan huynh nan đệ ở cùng một chỗ, Mạc Hoài Viễn nói: " Ta…ta không phải..là cái gì Mạc, ta là đại ngốc, hắn..hắn là nhị ngốc, ngươi…ngươi nhận lầm người…"
Kỳ Quân Sát cúi đầu nhìn dưới mặt đất, cuống quýt gật đầu: " Đúng, đúng vậy, ta là nhị ngốc…"
Lý Cường thiếu chút nữa muốn hộc máu, hắn không nghĩ tới Mạc đại ca và sư tôn lại biến thành như vậy.
Hắn dùng thần thức nhìn qua một phen, biết lúc này không phải lúc hoán tỉnh tốt nhất, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đứng dậy, nói: " Chúng ta đưa hai người họ về trước."
Da thịt trên mặt Triệu Hào và Triệu Trì không ngừng trừu động, sắc mặt thập phần hết sức cổ quái.
Lý Cường ngạc nhiên nói: " Hai người các ngươi sao vậy?"
Triệu Hào liều mạng nhịn xuống, thở ra một hơi mới nói: " Không có gì, không có gì."
Nhưng hắn có thể nhịn được, mà Triệu Trì lại không làm được, " phốc xích" một tiếng, hắn đột nhiên cười rộ lên: " Oa ha ha, đại ngốc, nhị ngốc…mẹ của ta ơi, nếu hai vị tiền bối tỉnh lại, biết tự mình đã nói cái gì đó…ha ha, hắn…bọn họ có thể hay không…cười a… ha ha!"
Triệu Hào phát ra thanh âm càng thêm kỳ quái, như là đang cười, lại như đang khóc, cả thân thể đều đang kịch liệt rung động.
Lý Cường nhàn nhạt nói: " Triệu Hào, muốn cười thì cứ thừa dịp mà cười! Nhưng sau khi sư tôn và Mạc đại ca tỉnh lại, hết thảy chuyện này bọn họ đều sẽ nhớ kỹ, đến lúc đó ăn đau khổ, đừng trách ta không có đề tỉnh các ngươi."
Hai người thật nhanh xoay người, đem hết toàn lực mới nhịn xuống.
Lý Cường nhìn Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát nói: " Ta mang hai người đi ăn ngon chịu không?"
Lông mày trắng của Mạc Hoài Viễn khẽ nhếch, nói: " Đại ngốc muốn ăn bánh bao…"
Lý Cường nhịn không được thở dài, thói quen nhướng mày của Mạc Hoài Viễn không ngờ vẫn còn duy trì. Hắn nói: " Được, muốn ăn cái gì cũng được."
Kỳ Quân Sát nghe nói sẽ được ăn, lá gan tựa hồ lớn hơn. Hắn kéo Lý Cường, nói: " Nhị ngốc muốn ăn cơm."
Lần này ngay cả Lý Cường cũng không nhịn được tức giận, hắn trong lòng thầm mắng Cô Tinh, không biết chuyển thế như thế nào mà lại đem đại ca và sư tôn làm thành bộ dáng quái dị thế này.
Triệu Hào và Triệu Trì mới biết, nguyên lai cố gắng không cười cũng làm tổn thương người rất nhiều.
Lý Cường không dám mang theo Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát thuấn di, lúc này cái gì bọn họ cũng đều không hiểu, vạn nhất bị đả kích đến không hay, nếu lỡ lưu lại di chứng gì thì coi như nguy rồi. Hắn nói: " Triệu Hào, phái một chiếc xe tới, phải nhanh."
Triệu Trì nói: " Nơi này ta đã an bài một chiếc xe rồi."
Hắn phát ra một tiếng gọi, chỉ chốc lát sau, một chiếc xe đã chạy tới trước mặt, từ trên xe nhảy xuống ba người, trong đó có một người kính lễ nói: " Báo cáo, tổ thứ tư phụng mệnh tới."
Lý Cường cười nói: " Triệu Trì, ngươi rốt cuộc an bài mấy tổ?"
Triệu Trì nghiêm trang nói: " Tổng cộng bảy tổ, còn ba tổ hỏa lực yểm hộ hành động, ta sợ có người thương tổn hai vị tiền bối."
Lý Cường cảm khái nói: " Tốt, vẫn là huynh đệ mình làm việc để cho ta luôn được yên tâm."
Triệu Trì nhìn ba người kia nói: " Các ngươi có thể đi trở về, mặt khác thông tri những tiểu tổ khác toàn bộ triệt ly, lưu xe lại."
Vị cảnh sát cầm đầu thi lễ nói: " Dạ! Người lái xe cần lưu lại không?"
Triệu Trì phất tay nói: " Không cần, ta tự lái."
Vị cảnh sát kia trong lòng thầm giật mình, Triệu Trì không ngờ cũng tự mình lái xe, vậy người ngồi xe là ai? Hắn không dám chậm trễ, liền dẫn thuộc hạ rời đi rất nhanh.
Lý Cường hòa nhã nói: " Đi, Mạc đại ca, sư tôn, chúng ta lên xe."
Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát không động đậy, Mạc Hoài Viễn kiên trì nói: " Ta là đại ngốc, không phải cái gì Mạc…"
Kỳ Quân Sát trốn ở phía sau Mạc Hoài Viễn, lộ đầu ra nói: " Ta là nhị ngốc, không phải… cái gì sư…"
Lý Cường không thể tránh được nói: " Được rồi, đại ngốc, nhị ngốc, chúng ta lên xe ăn đồ ngon nào." Hắn chỉ có thể dùng biện pháp như dụ dỗ tiểu hài tử.
Mạc Hoài Viễn quay đầu nói: " Nhị ngốc, có đi không…"
Kỳ Quân Sát híp mắt, đưa tay vào lòng gãi gãi, đột nhiên cười nói: " Hắc hắc, đại ngốc…hắn hống chúng ta, không đi…ta không có nhìn thấy đồ ăn gì đó."
Mạc Hoài Viễn nói: " Ta đói a, nhị ngốc, ngươi có đói không? Không đi…cũng không có gì ăn đâu."
Hai huynh đệ bắt đầu thương lượng, chỉ nghe hắn một câu đại ngốc, ngươi một câu nhị ngốc, hai người thương lượng có tiếng có hình. Đừng nói là hai người họ ngốc, bọn họ còn hiểu được không thể đi cùng người xa lạ.
Lý Cường nhìn thấy vừa bực mình vừa buồn cười, hắn nhẹ giọng hỏi Triệu Hào: " Có mang thức ăn gì theo không?"
Triệu Hào nói: " Không có…xin sư tôn chờ một chút." Hắn xoay người bỏ chạy, tốc độ còn nhanh hơn lái xe, nháy mắt đã biến mất không thấy. Lý Cường biết hắn đi tìm thức ăn.
Triệu Trì hỏi: " Lão đại, hay là để tiền bối lên xe trước?"
Lý Cường lắc đầu nói: " Không nên miễn cưỡng bọn họ, ta tình nguyện ở chỗ này chờ."
Hắn không nói thêm nữa, lẳng lặng đứng ở bên người Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát chờ đợi.
Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát do chưa được hoán tỉnh, vẫn là bộ dáng ngây ngốc hồ đồ như cũ, hai người một nói một đáp làm cho Triệu Trì cười trộm không ngừng, làm cho Lý Cường thầm cảm thấy bất đắc dĩ.
Lý Cường không biết Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát nếm bao nhiêu khổ sở, bộ dáng của bọn họ bây giờ làm cho hắn đau lòng và xót dạ, mắt nhìn thấy một đời cao thủ sất trá phong vân, sau khi chuyển thế lại có hình tượng như thế, hắn ngoại trừ cười khổ thì cũng chỉ biết cười khổ.
Một trận gió lạnh thổi qua, Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát nhịn không được run rẩy, Lý Cường vội vàng lấy ra hai kiện áo khoác dày, cẩn thận choàng lên người Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát.
Hắn xoay người nói với Triệu Trì: " Triệu Trì, lần này sau khi trở về, ngươi cũng có thể đi Nguyên Giới rồi, sớm an bài chuyện của mình một chút, đừng để đến lúc đó làm không kịp."
Triệu Trì gật đầu nói: " Yên tâm đi, lão đại, ta cũng đã thu hơn mười đồ đệ, tuyệt đại bộ phận đều nguyện ý đi theo ta, có những người còn muốn mang theo cả gia đình."
Nói đến đây thì Triệu Hào đã trở lại, hắn lấy ra hai phần thịt bò nướng, nói: " Gần đây không có cửa hàng mở cửa, đệ tử lẻn vào một nhà hàng, ở trong tủ lạnh tìm được chút đồ ăn."
Lý Cường cầm lấy hai phần thịt bò, thoáng vận độ nóng trên bàn tay, nhất thời, thịt bò tản mát ra mùi thơm mê người.
Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát lập tức đứng lên, đồng thanh nói: " Tiểu ca thật giỏi!"
Nhìn hai người bọn họ vươn bàn tay đen bẩn ra, tâm tình Lý Cường có chút ba động, thanh âm hắn có chút nức nở nói: " Đi, ngươi…các ngươi lên xe ăn có được hay không?"
Triệu Hào và Triệu trì thu liễm vẻ tươi cười, tiến lên nâng hai người.
Dưới sự hấp dẫn của thịt bò nướng, Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát ngồi vào xe.
Triệu Hào ở tại một ngôi biệt thự độc lập nằm phía bắc Hải Thị, mấy ngày nay trong biệt thự có cận vệ, bảo đảm sự an toàn, khi chủ nhân mang theo hai kẻ ngu về, mặc dù là mặc trang phục tốt nhất, nhưng có chút thói quen thật sự làm cho người ta chịu không được.
Trong đó một người tự xưng là đại ngốc, thích nhất là trốn ở địa phương âm u ăn cơm, chờ hắn cơm nước xong, thì địa phương kia đã gặp tai ương.
Còn có một người tự xưng là nhị ngốc, không lúc nào là vắng mặt nơi tủ lạnh chứa thức ăn, ồn ào không nói, hắn còn đem phòng bếp làm rối loạn.
Trên người bọn họ mặc trang phục danh quý, chỉ cần nửa ngày đã trở nên dơ bẩn hồ đồ.
Đáng hận nhất chính là, quần áo ô uế, nhưng bọn họ kiên quyết không đổi, mỗi lần thay quần áo đều phải vận dụng mấy bảo an và cận vệ, vừa hống vừa gạt, cường mạnh mới có thể làm xong.
Cận vệ và bảo an trong biệt thự, đối với hai hoạt bảo này thâm ác thống tuyệt, nhưng chủ nhân có dặn qua, nếu ai chậm trễ hầu hạ bọn họ, phải lập tức cuốn gói cút ngay, cho nên những người này cũng không dám làm gì bọn họ.
Trong tâm Lý Cường hài lòng ở lại ngôi biệt thự hào hoa này, hắn đã làm một lần kiểm tra hoàn toàn cho Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát, chỉ cần thêm nửa năm thời gian, có thể hoán tỉnh linh trí bị phong bế của bọn họ, bởi vậy hắn có vẻ rất nhàn nhã thong dong.
Lý Cường lại đặc ý để cho Triệu Hào đi tới cảm tạ gia đình của Thái Lỵ Hồng, nếu không phải bọn họ hảo tâm làm việc thiện, tự mình còn không biết đang du đãng ở thành thị nào mà tìm kiếm. Bây giờ, chỉ cần tìm được chủ nhân của Tâm Giám Chi Hoa là được.
Đối với chủ nhân của Tâm Giám Chi Hoa, Lý Cường cũng đã nghĩ thông, không nhất định tìm trên địa cầu, sau này ở tinh cầu khác phát hiện người thích hợp rồi chọn cũng được.
Mấy ngày nay Lý Cường một mực suy nghĩ chuyện ở Huyễn Thần chánh điện, kinh nghiệm lần trước khiến cho hắn sợ hãi, nhưng sinh tử của Thiên Chân và thất lão hắn không thể không quản. Hắn quyết định đợi khi Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát khôi phục linh trí xong thì sẽ đi Huyễn Thần chánh điện.
Chỉ cần hai người bọn họ khôi phục linh trí, như thế nào tu luyện cũng không cần Lý Cường quan tâm, kinh nghiệm tu hành của hai người so với Lý Cường còn phong phú hơn nhiều lắm.
Triệu Hào và Mạt Bổn liên lạc, ngân lâu của hắn chuẩn bị rời tay, những số tiền thu vào toàn bộ giao cho Phong Duyên Hội, thống nhất đi thu mua vật tư, nếu mang không được, thì toàn bộ cấp cho từ thiện, cho nên gần đây hắn bề bộn nhiều việc. Mạt Bổn bọn họ một khi rời đi, Phong Duyên Hội cũng hoàn toàn giải tán.
Trong thời gian nửa năm này, Lý Cường ngoại trừ cấp cho Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát phục dụng các loại linh đan diệu dược, chính là đi ra ngoài tìm kiếm chủ nhân của Tâm Giám Chi Hoa. Hắn cuối cùng phát hiện, người thích hợp với Tâm Giám Chi Hoa cơ hồ không có, lúc đầu tu luyện Tâm Giám Chi Hoa quá hoàn mỹ, trên địa cầu thật khó tìm được người có thể chất thích hợp với nó.
Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát hai người mặc dù rất ngốc, nhưng đối với Lý Cường cũng từ từ thân cận, mặc dù Lý Cường có đôi khi bắt buộc bọn họ ăn một ít thứ ngạc nhiên cổ quái gì đó.
Cùng ở chung một chỗ với Lý Cường thời gian càng dài, bọn họ đối với Lý Cường lại càng thân, có đôi khi Lý Cường rời đi vài ngày, bọn họ lại bắt đầu hồ đồ, trừ phi Lý Cường trở về, nếu không tuyệt không bỏ qua.
Thể chất hai người càng ngày càng tốt, đám cận vệ bảo an đã không còn đỡ được bọn họ nữa, Triệu Hào không thể làm gì khác hơn là điều đệ tử của mình đến, thay đổi toàn bộ đám cận vệ bảo an, mới miễn cưỡng không để cho hai người chạy mất.
Vào một ngày, Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát ăn cơm no, hai người cầm một bao thức ăn trong tay, nằm trên bãi cỏ ngoài sân biệt thự phơi nắng, cả hai một hỏi một đáp tán gẫu.
Mạc Hoài Viễn ăn một miếng bánh, chậm rãi lo lắng nói: " Nhị ngốc, ngươi có hiểu được…bây giờ thật tốt, có ăn có uống…"
Kỳ Quân Sát nhìn mây trắng trên bầu trời, nói: " Nói ngươi ngốc, ngươi đúng là khờ, ta dám khẳng định…tiểu ca nhi kia là có mục đích…"
Mạc Hoài Viễn đưa tay đặt thức ăn xuống bên người, không cho là đúng nói: " Ngươi thật khờ, hai người chúng ta cái gì cũng không có, tiểu ca người ta nhìn trúng cái gì của chúng ta? Hừ…ai nha, tiểu ca nhi…" Hắn đột nhiên phát hiện Lý Cường cười cười đứng bên người, vội vàng đứng dậy, còn không quên đá Kỳ Quân Sát một cước.
Lý Cường nói: " Đại ngốc, nhị ngốc, theo ta vào phòng, ta cho các ngươi ăn ngon." Bây giờ Lý Cường chỉ có thể gọi bọn họ là đại ngốc, nhị ngốc, hai người cố chấp cho là đây là tên bọn họ, gọi suốt nửa năm, Lý Cường cũng đã thành thói quen.
Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát vừa nghe, cùng kêu lên nói: " Không ăn dược…"
Mỗi lần Lý Cường nói như vậy, thì đều cho bọn họ ăn một chút ngạc nhiên cổ quái gì đó, có đôi khi ăn rất thoải mái, có khi ăn lại đau bụng, hai người đều có chút sợ hãi.
Lý Cường cũng không thể tránh được, hắn chỉ có thể dùng chiêu lừa rồi dụ dỗ để cho hai vị này nghe lời. Hắn cố ý nói: " Đây chính là trái cây ta mua từ nước ngoài về, các ngươi không ăn, ta phải đi ăn." Nói xong quay đầu đi.
Lực hấp dẫn của quả cây thật lớn, Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát từ sau khi phục dùng các loại linh dược của Lý Cường, đối với thịt cá dần dần mất đi hứng thú, đối với quả cây lại càng ngày càng yêu thích.
Mạc Hoài Viễn quát to một tiếng hướng trong phòng chạy đi, Kỳ Quân Sát theo sát kêu lên: " Đại ngốc, ta…ta cũng muốn!"
Lý Cường mỉm cười, đi theo hai người trở lại trong phòng.
Trên bàn bày đầy các loại trái cây, Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát không nói hai lời, lập tức bắt đầu ăn ngấu nghiến. Lý Cường cười cười nhìn hai người ăn xong.
Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát ăn đến no nê, hai người còn không bỏ qua, lấy hết trái cây trên bàn bỏ vào trong túi hay trong lòng ngực, mặc kệ trang phục danh quý trên người.
Lý Cường đột nhiên đưa tay chụp lấy cổ tay của Mạc Hoài Viễn, Mạc Hoài Viễn giống như bị điện kích, cả người rung động kịch liệt.
Ấn ký từ cổ tay của Mạc Hoài Viễn nhấp nhoáng một đạo hồng quang, Mạc Hoài Viễn hét lớn: " A…a nha…đau đầu a…đau chết ta rồi…ngươi buông tay a…nhị…"
Kỳ Quân Sát kinh hãi thất sắc, gọi to: " Đại ngốc, nhị ngốc…ngươi…ngươi như thế nào? Đại ngốc…ngươi buông đại ngốc ra…" Hắn liều mạng muốn lôi Lý Cường ra, nhưng lại động không được, chỉ có thể nổi điên mà tru lên. Từ khi sinh ra tới bây giờ, hắn từ trước đến nay sống nương tựa lẫn nhau với Mạc Hoài Viễn, nhìn thấy Mạc Hoài Viễn thống khổ như thế, hắn vừa kinh vừa sợ.
Lý Cường một chưởng vỗ lên đỉnh đầu Mạc Hoài Viễn, quát to: " Mạc đại ca, tỉnh lại!"
Một chưởng này đánh cho đầu của Mạc Hoài Viễn nghiêng về phía trước, hắn nhất thời câm mồm không gọi nữa, ngơ ngác nhìn Lý Cường, trong mắt một mảnh mờ mịt.
Lý Cường khẩn trương nhìn hắn, trong lòng không ngừng cầu khẩn: " Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện, thiên thần phù hộ."
Con mắt của Mạc Hoài Viễn dần dần trong suốt, hắn nhẹ nhàng nói: " Lão đệ?" Bộ dáng tựa hồ như không dám xác định.
Lý Cường đã rất ít kích động, hai tiếng lão đệ này làm cho hắn hưng phấn đến điên cuồng. Hắn hét lớn: " Mạc đại ca, ta là Lý Cường, ha ha, ngươi nhớ được không?"
Mạc Hoài Viễn hơi trầm ngâm, có chút gật đầu: " Trời ạ, chuyển thế thật đáng sợ…"
Kỳ Quân Sát nhào tới bên người Mạc Hoài Viễn, hắn kéo Mạc Hoài Viễn, khóc ròng nói: " Đại ngốc, đại ngốc, ngươi không có chuyện gì chứ…ô ô, chúng ta không ở chỗ này…"
Mạc Hoài Viễn nói: " Nhị ngốc, đừng sợ, hắn là vì tốt cho ta."
Lý Cường bất thình lình bắt được cổ tay Kỳ Quân Sát, làm Kỳ Quân Sát sợ đến kêu lên: " Không nên a, ai nha nha…đau chết ta rồi…"
Lý Cường đồng dạng vỗ một cái, " phách ba" một tiếng thanh thúy, đánh cho Kỳ Quân Sát choáng váng. Hắn hét lớn: " Đại ngốc, cứu ta…cứu…ân, chuyện gì xảy ra?" Đột nhiên, hắn như là hiểu được cái gì, đình chỉ tiếng gọi.
Lý Cường buông tay ra, có sự thành công khi hoán tỉnh Mạc Hoài Viễn, hắn rất tự tin nhìn Kỳ Quân Sát.
Mạc Hoài Viễn chậm rãi ngồi xuống, hắn tựa hồ còn chưa cách nào nhớ được rõ ràng, đang cố gắng hồi tưởng.
Tốc độ khôi phục của Kỳ Quân Sát còn nhanh hơn Mạc Hoài Viễn, sự khác biệt ở kiếp trước kiếp này có lực đánh sâu thật lớn. Một hồi lâu, hắn đột nhiên hét lớn: " Con mẹ nó, Cô Tinh hỗn đản…a nha oa…ta, ta là nhị ngốc…ta…"
Mạc Hoài Viễn ngẩng đầu nói: " Ta còn tốt hơn ngươi…ta là đại ngốc.." Hắn lại lần nữa lâm vào trầm tư.
Lý Cường hỏi: " Mạc đại ca, sư tôn, tỉnh rồi chưa?"
Mạc Hoài Viễn lắc đầu nói: " Gọi ta là đại ngốc."
Kỳ Quân Sát cười khổ nói: " Đúng, gọi ta là nhị ngốc."
Lý Cường nóng lòng như điên, nhịn không được mắng: " Ai, hai lão già kia! Đừng để ta lo lắng nữa, các ngươi còn làm ra vẻ ngốc sao! Đừng giỡn nữa, tỉnh rồi chưa?" Phản ứng của hai người bọn họ thật sự làm người ta chịu không được.
Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát không nói nữa, hai người bắt đầu tĩnh tọa trầm tư.
Lý Cường thở dài, nói: " Bỏ đi, các ngươi hãy khôi phục trước, ta ở trên lầu chờ các ngươi."
Hắn tiện tay bố phòng ngự trận đơn giản, không cho người ngoài kinh nhiễu bọn họ, lại bảo một đệ tử của Triệu Hào, để cho hắn canh giữ bên ngoài phòng ngực trận, lúc này mới đi lên lầu.
Mạc Hoài Viễn đã hoàn toàn khôi phục linh trí, hắn mỉm cười ngẩng đầu lên.
Kỳ Quân Sát cũng rất nhanh khôi phục lại, hắn lầm bầm: " Nguyên lai là chuyện như vậy, ai, nhị ngốc…ai, cư nhiên lại đi đòi cơm, cũng thật là quá mất mặt rồi."
Mạc Hoài Viễn a a cười nói: " Như vậy mới tốt, bây giờ nhục thể cùng thần trí lại không bị tách biệt, cho nên mới thuận lợi khôi phục linh trí…có gì mà than oán, nhờ có lão đệ, giúp cho chúng ta giảm được nửa năm chịu tội, a a, ngươi có hài lòng với thân thể của mình không?"
Nói đến đây, chỉ thấy Triệu Hào vọt tiến đến, hắn hét lớn: " Sư tôn, tin tức tốt!"