Phiêu Miểu – Cầm đèn
Tác giả: Bạch Cơ Quán
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Quyển 3: Trúc Phu Nhân
Chương 3: Vô Già
Nguyên Diệu, Bạch Cơ và Vi Phi Yên cùng vào chùa Thanh Long, họ theo dòng người đi qua sân viện có bảy tòa bảo tháp, đến đại hùng bảo điện. Đại hùng bảo điện đông nghịt người, đại hội Vô Già đã bắt đầu.
Dưới pho tượng Phật trang nghiêm, thiền sư Hoài Tú mặc áo cà sa vàng đỏ, ngồi kiết già trên bồ đoàn, đối diện là một lão tăng lông mày trắng, trụ trì chùa Từ Ân, thiền sư Hư Không. Hoài Tú và thiền sư Hư Không đang luận Phật pháp, đám người đứng vây quanh nghe Pháp.
Thiền sư Hư Không nói: “A Di Đà Phật, thế nhân làm từ sắc thân, mắt tai mũi lưỡi là cửa; ngoài có ý môn; tâm là đất, tánh là vương; vương cư ngụ trên đất tâm. Tánh còn, vương còn; tánh mất, vương mất.* Xin hỏi nên giải thích thế nào?”
* Câu kinh văn này trích từ “Lục đàn tổ kinh”.
Hoài Tú đáp: “A Di Đà Phật, bản tính của người là thiên tính, bản tính tồn tại, tâm và thân tồn tại. Bản tính không tồn tại, thân và tâm hồn sẽ bị hủy diệt. Phật tạo ra từ Tánh, đừng cầu ngoài thân. Tự tánh mê là chúng sinh, tự tính giác là Phật…”
Thiền sư Hư Không và Thiền sư Hoài Tú đối đáp Phật pháp, đám thiện nam tín nữ nghe đến mê mẩn, Nguyên Diệu thì nghe đến buồn ngủ.
Nguyên Diệu nhìn Bạch Cơ, thấy Bạch Cơ đang chăm chú nghe luận Phật, lại nhìn Vi Phi Yên, thấy nàng đang chăm chú nhìn Bạch Cơ, mặt thỉnh thoảng lại ửng đỏ kỳ lạ.
“Ôi…” Mồ hôi lạnh của Nguyên Diệu chảy ròng ròng, người yêu mỹ nam như Vi Phi Yên không lẽ thực sự nhầm Bạch Cơ là nam tử và thích nàng đó chứ?
Khi Đại hội Vô Già kết thúc, Thiền sư Hư Không đành ủ rũ ra về, vì vẫn không thể tranh luận thắng Hoài Tú. Trong chùa Thanh Long, tiếng chuông ngân vang dài vài lần, các thiện nam tín nữ tản đi theo tiếng chuông vang. Hoài Tú sai tiểu sa di mời Bạch Cơ và Nguyên Diệu vào thiền viện. Bạch Cơ và Nguyên Diệu theo tiểu sa di bước vào nội viện yên tĩnh.
Hoài Tú đang ngồi trong thiền phòng, thấy Bạch Cơ và Nguyên Diệu vào, lập tức đứng dậy hành lễ Phật: “A Di Đà Phật.”
Bạch Cơ nói: “Hôm nay nghe thiền sư thuyết pháp, thật như hoa trời rơi xuống, khiến người ta được không ít lợi ích.”
Hoài Tú chắp tay: “Thí chủ quá khen rồi.”
Hoài Tú bảo tiểu sa di đi pha trà, rồi đi tới kệ sách, lấy một cuốn kinh sách chép tay đưa cho Bạch Cơ: “Mấy hôm trước nhờ thí chủ tặng bút mực quý và giá đỡ tay, giúp bần tăng kịp chép xong kinh văn trước đại hội Vô Già, bần tăng không biết nên cảm tạ thế nào, bèn chép thêm một bản kinh Liên Hoa, mong thí chủ nhận lấy.”
Khuôn mặt Bạch Cơ nở nụ cười rạng rỡ như hoa, chữ viết tay của Hoài Tú được các quý tộc trong thành Trường An rất ưa chuộng và săn đón, cuốn kinh sách này chắc chắn sẽ bán được giá cao.
“Đa tạ thiền sư. Hiên Chi nhận lấy đi.”
Nguyên Diệu bước lên, nhận lấy kinh Liên Hoa.
Bạch Cơ liếc nhìn giá đỡ tay màu xanh ngọc trên bàn, mỉm cười: “Thiền sư thấy giá đỡ tay này vừa ý không?”
Không hiểu vì sao, trán Hoài Tú thấm mồ hôi lạnh, mặt cũng dần trở nên tái nhợt. Đúng lúc này, tiểu sa di mang trà lên, rót trà cho Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Hoài Tú. Khi tiểu sa di đưa trà cho Hoài Tú, Hoài Tú không cầm chắc, trà đổ lên áo cà sa màu vàng đỏ. Chiếc áo cà sa bảy sắc này là bảo vật truyền từ đời này sang đời khác của chùa Thanh Long, trên đó gắn bảy bảo vật của Phật gia. Vàng, bạc, lưu ly, pha lê, xà cừ, hồng ngọc và hổ phách đều được trang trí trên áo cà sa, hoa văn lộng lẫy, ánh vàng rực rỡ. Thường chỉ trong những dịp quan trọng, Hoài Tú mới mặc.
Tiểu sa di kinh hãi, liên tục xin lỗi: “Xin trụ trì tha tội, trụ trì tha tội, tiểu tăng không cố ý.”
Hoài Tú vô cùng tức giận: “Đồ ngu ngốc, thật là ngu ngốc!”
Tiểu sa di cúi đầu nói: “Xin trụ hãy cởi áo cà sa bảy sắc ra, tiểu tăng sẽ lấy nước giếng để giặt sạch vết bẩn.”
Hoài Tú nhíu mày: “Thôi được, thôi được, áo cà sa bảy sắc này sao có thể dùng nước giếng để giặt? Ngoài thành Tây ba dặm, trong rừng trúc tím có một dòng suối trong lành, ngày mai mang đến đó giặt.”
Hoài Tú cởi áo cà sa bảy sắc ra, bảo tiểu sa di gấp gọn gàng rồi cất đi. Vì chuyện áo cà sa, tâm trạng Hoài Tú trở nên rất xấu, nên Bạch Cơ và Nguyên Diệu cũng cáo từ. Khi hai người đang đi trên đường ra khỏi chùa Thanh Long, Nguyên Diệu thở dài: “Thiền sư Hoài Tú đúng là một cao tăng vượt thoát khỏi trần tục, ngay cả giặt một chiếc áo cà sa cũng cầu kỳ đến mức siêu phàm.”
Bạch Cơ cười: “Năm uẩn đều không, sáu trần đã diệt, cần gì phải dùng suối trong để giặt áo?”
“Ý ngươi là gì?” Nguyên Diệu không hiểu.
Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi không hiểu thì thôi. Dù sao, dù chiếc áo mà ta yêu thích nhất bị bẩn, ta cũng sẽ không ra ngoài thành để đến rừng trúc tím để giặt.”
“Đó là vì ngươi lười.” Tất nhiên, câu này tiểu thư sinh không dám nói ra.
Khi Bạch Cơ và Nguyên Diệu ra khỏi chùa Thanh Long, đám xe ngựa trước cửa chùa đã ít đi nhiều. Nguyên Diệu ngạc nhiên phát hiện, xe ngựa của Vi Phi Yên vẫn chưa rời đi. Vi Phi Yên đứng trước xe ngựa, dường như đang chờ ai đó.
Vi Phi Yên thấy Bạch Cơ thì mắt sáng lên: “Long công tử…”
Bạch Cơ chắp tay chào: “Vi phu nhân.”
Vi Phi Yên che miệng bằng quạt xương, mắt lấp lánh nhỏ giọng nói: “Ta có trà ngon, muốn mời Long công tử vào phủ cùng thưởng trà, công tử có thể nể mặt không?”
“Ơ…” Nguyên Diệu lau mồ hôi. Vi tiểu thư mắc bệnh si mê nam tử cũng được, nhưng đối tượng là Bạch Cơ thì thật đáng sợ.
Bạch Cơ cười nói: “Có thể trưởng trà với Vi phu nhân thì đúng là hân hạnh, nhưng tiếc rằng ta hôm nay có việc quan trọng, phải về ngay. Hiên Chi đang rảnh rỗi, chi bằng để chàng theo ngươi. Ta sẽ đến phủ nàng thăm sau.”
Vi Phi Yên nghe Bạch Cơ nói không đi thì hơi thất vọng, nhưng nghe nói nàng sẽ đến sau thì lại vui vẻ: “Cũng được. Long công tử chắc chắn phải đến. Nguyên công tử, từ khi hồi sinh đến giờ ta vẫn chưa cảm ơn ngươi. Đi, cùng ta về phủ uống trà nào.”
Nguyên Diệu từ chối không được, đành phải đi theo.
Khi Nguyên Diệu lên xe ngựa của Vi Phi Yên, Bạch Cơ thì thầm với Nguyên Diệu: “Hiên Chi, nếu ta nhớ không nhầm, Vi phu nhân vốn là vị hôn thê của ngươi đúng không? Giờ đây, Võ Hằng Hào đã không còn nữa, ngươi vẫn còn cơ hội hàn gắn tình duyên đó…”
Mặt tiểu thư sinh đỏ bừng: “Bạch Cơ đừng nói bậy, người đính hôn với ta thực ra là Đan Dương… Không, không đúng, cũng không thể nói là Đan Dương, thực ra chuyện đính hôn chỉ là một sự hiểu lầm!”
Bạch Cơ cười: “Nhân duyên trời định sao có thể nói là hiểu lầm? Hiên Chi mau đi đi, Vi phu nhân còn đang chờ ngươi kìa.”
Bạch Cơ trở về Phiêu Miểu Các, Nguyên Diệu theo Vi Phi Yên về Vi phủ uống trà. Trên xe ngựa, Vi Phi Yên e thẹn hỏi Nguyên Diệu: “Nguyên công tử, Long công tử là ai thế? Ngươi ở đâu vậy?”
Nguyên Diệu ấp úng một hồi, mới nói: “Nàng, nàng ở Phiêu Miểu Các.”
“Chàng ở Phiêu Miểu Các? Lẽ nào, chàng là phu quân của Bạch Cơ?” Vi Phi Yên thất vọng.
Nguyên Diệu lắc đầu liên tục: “Không, không, tuyệt đối không phải.”
“Ồ, vậy thì ta yên tâm rồi.” Vi Phi Yên thở phào.
Mồ hôi Nguyên Diệu chảy đầm đìa, nhưng cũng không dám nói sự thật cho Vi Phi Yên biết. Dù thế nào, cứ để Bạch Cơ tự mình nói rõ sự thật, làm rõ hiểu lầm. Nguyên Diệu sợ Vi Phi Yên hỏi thêm về “Long công tử”, giả vờ trời nóng kéo cửa sổ xe cho thoáng, quay mặt ra ngoài.
Nguyên Diệu vừa nhìn ra ngoài thì lập tức bắt gặp ánh mắt của một công tử mặc y phục sang trọng, cưỡi ngựa cao đi cùng gia nhân: “Ơ, Đan Dương?”
Công tử mặc y phục sang trọng là Vi Ngạn. Vi Ngạn cũng ngạc nhiên: “À, Hiên Chi?!”
Vi Phi Yên cũng thò đầu ra, nhìn thấy Vi Ngạn, lạnh nhạt gọi một tiếng: “Huynh trưởng.”
Vi Ngạn và Vi Phi Yên vốn không hòa thuận, từ nhỏ đã là kẻ thù, luôn trêu chọc nhau. Số phận của họ cũng hoàn toàn trái ngược, Vi Ngạn cho dù không có d ục vọng nhưng lúc nào cũng có thể bước vào Phiêu Miểu Các, Vi Phi Yên cho dù có d ục vọng mãnh liệt, cũng không cách nào bước vào Phiêu Miểu Các.
Vi Ngạn không vui: “Muội muốn kéo Hiên Chi đi đâu?”
Vi Phi Yên đáp: “Ta dẫn Nguyên công tử về phủ uống trà nói chuyện.”
Vi Ngạn nói: “Phi Yên, muội đã lấy chồng rồi, dù Võ Hằng Hào không còn nữa, muội cũng phải giữ đạo làm vợ, sao có thể dẫn nam nhân vào phủ uống trà?”
“Ta thích.” Vi Phi Yên không vui đáp lại.
Vi Ngạn cưỡi ngựa lên phía trước, ra lệnh dừng xe ngựa, hắn cũng xuống ngựa, vén rèm vào xe, kéo Nguyên Diệu xuống: “Hiên Chi, đừng đi cùng nó. Đi, theo ta đến lầu Nhiên Tê uống rượu.”
Vi Phi Yên không để Nguyên Diệu đi, cũng xuống xe ngựa, kéo Nguyên Diệu: “Nguyên công tử, đừng theo hắn, đi cùng ta đến phủ Võ uống trà.”
Vi Ngạn tức giận, kéo mạnh tiểu thư sinh: “Phi Yên, buông tay!”
Vi Phi Yên cũng tức giận, kéo mạnh tiểu thư sinh: “Vi Ngạn, buông tay!”
Vi Ngạn rất tức giận, kéo mạnh tiểu thư sinh: “Hiên Chi, đừng theo nó!”
Vi Phi Yên cũng rất tức giận, kéo mạnh tiểu thư sinh: “Nguyên công tử, đừng theo hắn!”
Nguyên Diệu bị huynh muội Vi gia kéo qua kéo lại, choáng váng. Đột nhiên “Roẹt” một tiếng, áo của hắn bị xé rách làm đôi. Vi Phi Yên ngã xuống đất, Vi Ngạn kéo mạnh quá, bèn ôm Nguyên Diệu ngã xuống đất.
“Phụt ha ha ha…” Người qua đường xung quanh cười ầm lên.
Hồng Tuyến vội vàng đến đỡ Vi Phi Yên: “Tiểu thư không sao chứ?”
Vi Phi Yên mặt đỏ bừng, dùng tay áo che mặt.
“Nguyên công tử, lần sau lại hẹn hắn uống trà.” Nói xong, Vi Phi Yên đỡ Hồng Tuyến, hai người trở lại xe ngựa, rời đi.
“Ừ, được.” Nguyên Diệu ngơ ngác đáp lại.
Vi Ngạn và Nguyên Diệu lúng túng ngồi trên đất, tùy tùng vội vàng đến đỡ hai người dậy. Vi Ngạn rất vui: “Hiên Chi, cuối cùng ta cũng kéo được ngươi rồi.”
Nguyên Diệu cúi đầu nhìn áo dài bị rách, nước mắt lưng tròng. Đây là chiếc áo duy nhất hắn mặc vào mùa xuân thu, không biết có vá được không. Vi Ngạn đưa Nguyên Diệu về phủ Vi, ở lầu Nhiên Tê uống rượu, chơi cờ, ngâm thơ đối đáp cho đến tận chiều. Nguyên Diệu biết hôm nay mình lười biếng cả ngày, Ly Nô lại chỉ cho hắn ăn đuôi cá, nên ở lại phủ Vi ăn no rồi mới về Phiêu Miểu các.
Nguyên Diệu về đến Phiêu Miểu các, quả nhiên lại bị Ly Nô trách mắng một trận. Ly Nô hôm nay không để lại đồ ăn cho Nguyên Diệu, hắn cũng không để tâm vì đã ăn tối rồi. Sau khi thắp đèn, Nguyên Diệu tìm Bạch Cơ xin kim chỉ, cố gắng vá áo bị rách. Nhưng, hắn không biết xỏ kim, ngón tay đâm đầy máu, áo cũng không vá được.
Trên lầu hai của kho, Bạch Cơ và Ly Nô không biết đang tìm thứ gì, tiếng lục lọi lục đục vang lên. Nguyên Diệu cảm thấy chiếc áo này không thể vá được, bèn lên lầu tìm Bạch Cơ, định xin ứng trước tiền tháng để mua áo mới.
Nguyên Diệu bước vào kho trên lầu hai, Ly Nô đang chuyển thùng, Bạch Cơ cầm lên một chiếc áo gấm cực kỳ lộng lẫy. Đèn dầu quá mờ, không nhìn rõ đó là loại áo gì, chỉ thấy trên mặt lụa lấp lánh những vân nước màu vàng.
Bạch Cơ quay đầu, nói: “Hiên Chi làm sao vậy? Có chuyện gì sao?
Nguyên Diệu mặt mày khổ sở: “Áo của tiểu sinh hôm nay bị xé rách, không thể vá được, muốn mua một chiếc áo mới.”
Bạch Cơ nở nụ cười, vẫy tay nói: “Cần gì phải đi mua áo choàng mới? Nơi này vừa khéo có một bộ. Nào, Hiên Chi, lại đây mặc vào xem.”
Nguyên Diệu đi tới, khi nhìn rõ chiếc áo thì hoảng hốt: “Đây, đây, đây là long bào mà!!”
Áo là lụa màu vàng kim, thêu hình rồng sống động, lấp lánh trước mắt tiểu thư sinh.
“Bạch Cơ, mặc long bào là phải tru di cửu tộc! Không, tàng trữ long bào, tội mưu nghịch, cũng là tru di cửu tộc!! Bạch Cơ, chẳng lẽ nàng muốn mưu nghịch? Ngươi không thể hại tiểu sinh và Ly Nô lão đệ được!”
Ly Nô liếc Nguyên Diệu một cái: “Đúng là đồ mọt sách không có chí khí. Nếu chủ nhân làm hoàng đế, ta sẽ là đại tướng quân uy phong lẫm liệt. Thư sinh ngươi cũng có thể làm tể tướng.”
Nguyên Diệu liên tục xua tay: “Làm tể tướng như vậy, đánh chết tiểu sinh cũng không làm.”
Bạch Cơ cười: “Ta làm hoàng đế chẳng có gì thú vị, nếu để Hiên Chi làm hoàng đế, chắc chắn rất thú vị.”
Nguyên Diệu cảm thấy lạnh sống lưng, hắn nghĩ so với làm hoàng đế, con rồng trắng gian xảo này chắc chắn thích đứng ở chỗ khuất để điều khiển hoàng đế, coi hoàng đế như đồ chơi.
“Bạch Cơ, long bào này ở đâu ra đó?”
Bạch Cơ hồi tưởng: “Đây là áo long bào mà Thái Tông mặc vào thời kỳ Trinh Quán. Vào cuối đời, ông đã dùng chiếc long bào này để đổi một món đồ từ Phiêu Miểu các. Nào, Hiên Chi thử mặc xem có vừa không.”
Tiểu thư sinh liên tục xua tay: “Không, tiểu sinh không dám đâu.”
Bạch Cơ che miệng cười: “Hiên Chi, tối nay mặc long bào ra ngoài làm một việc cùng ta. Nếu xong việc, ngày mai ta sẽ mua cho ngươi một chiếc áo mới.”
Nguyên Diệu tò mò: “Ra ngoài làm việc gì vậy?”
“Đi rồi ngươi sẽ biết.”
“Tại sao phải mặc long bào?”
Bạch Cơ cười bí ẩn: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Nguyên Diệu suy nghĩ một lúc, vì muốn có một chiếc áo mới nên đành đồng ý: “Vậy được rồi.”
Nguyên Diệu run rẩy nhận lấy long bào, lúng túng mặt lên người, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Bạch Cơ chỉnh lại cổ áo cho Nguyên Diệu, thắt thêm đai ngọc.
Nguyên Diệu rất khó chịu, trong lòng không yên cảm giác như đang mặc không phải là long bào mà là một chiếc cùm đầy gai vậy.
Bạch Cơ đứng xa quan sát, thở dài: “Hiên Chi, người ta nói người đẹp vì lụa, nhưng dù ngươi có mặc long bào thì trông vẫn chỉ là một tên mọt sách…”
Nhìn tiểu thư sinh rầu rĩ, Ly Nô cười: “Một tên mọt sách mà làm hoàng đế thì cũng chỉ là một A Đẩu không nâng nổi* mà thôi.”
*A Đẩu: con trai là Lưu Bị, tên là Lưu Thiện (hay còn gọi A Đẩu) làm người thừa kế ngai vàng. Lưu Thiện không được ủng hộ vì bị đánh giá là người tầm thường, thậm chí kém tài.
Bạch Cơ và Ly Nô cười đùa, Nguyên Diệu càng thêm bối rối: “Bạch Cơ, nếu nàng muốn đi đâu thì đi nhanh đi. Tiểu sinh mặc long bào này thực sự không thoải mái, cảm giác như có con dao kề vào cổ, cứ lạnh buốt thế nào ấy.”
“Cũng được, thời gian cũng đã đến rồi. Hiên Chi, chúng ta đi thôi. Ly Nô ở lại kho dọn dẹp đồ đạc.”