Phiêu Miểu – Cầm đèn
Tác giả: Bạch Cơ Quán
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Phần 5: Cỏ kiếp sau
Chương 1: Dạ Khách
Đêm hè ấm áp, cỏ xanh rì rào, côn trùng kêu râm ran.
Phiêu Miểu các, dưới mái hiên.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô đang ngắm trăng, trên đ ĩa mã não bày từng chùm nho tím đỏ, trên đ ĩa pha lê là những chiếc bánh tinh xảo, trong chén ngọc dạ quang chứa rượu thơm nồng.
Đêm nay không có việc gì, ánh trăng rất đẹp, Bạch Cơ sai Nguyên Diệu lấy trong kho ra hai loại rượu ngon mà nàng cất giữ, một là Lự Lục, một là Thúy Đào*. Theo lời Bạch Cơ thì hai loại rượu này được Ngụy Trưng cất trong những năm Trinh Quán, là một loại rượu quý. Khi Nguyên Diệu mở vò rượu, phát hiện rượu vẫn không hỏng dù đã để rất lâu rồi.
* Lự Lục, Thúy Đào: Tên hai loại rượu do Ngụy Trưng chế tạo. Ngụy Trưng có tài nghệ làm rượu, rượu do ông làm nổi tiếng nhất với hai loại Lự Lục và Thúy Đào. Những rượu này được đặt trong chum để bảo quản, mười năm không hỏng. Đường Thái Tông rất ưa thích rượu của Ngụy Trưng, đã tặng ông một bài thơ: “Lự Lục vượt qua Lan Sinh, Thúy Đào hơn cả Ngọc Giới. Ngàn ngày say không tỉnh, mười năm hương vị không phai.”
Nguyên Diệu thử một ngụm Lư Lục, thấy vị rất mạnh, hắn lại uống không giỏi nên chỉ uống ba ngụm đã không dám uống nữa.
Bạch Cơ thì uống liên tục: “Một tháng gần đầy không có ‘nhân quả’ nào, thực sự quá buồn, để ta say chết cho rồi.”
Nguyên Diệu vừa ăn nho vừa nói: “Không có ‘nhân quả’, ngươi cũng không cần phải uống rượu nhiều như vậy. Đúng rồi, chiều nay, Đan Dương mang cho ta một ít bánh từ Giang Châu, ta để trên quầy, lau sàn nhà xong quay lại thì đã biến mất rồi.”
Vi Ngạn đi công tác ở Giang Châu, mới về Trường An từ hôm kia, hôm nay hắn đến Phiêu Miểu các tìm đồ cổ, tiện tay mang theo ít bánh từ Giang Châu cho tiểu thư sinh. Tiểu thư sinh tiện tay để trên quầy, khi làm việc xong quay lại định thưởng thức thì đã không thấy đâu nữa.
Nguyên Diệu nhìn mèo đen đang ăn điểm tâm, nghi ngờ nó đã ăn trộm hoặc vứt đi. Vì Ly Nô luôn cho rằng trên quầy chỉ được để cá khô của nó, không được để đồ của Nguyên Diệu.
Mèo đen liếc Nguyên Diệu một cái: “Đừng nhìn ta, ta không thích ăn bánh tam thạch và kẹo hoa quế.”
Bạch Cơ ngẩng đầu uống rượu: “Bánh tam thạch không ngon, nhưng kẹo hoa quế thì ngon, vừa thơm vừa giòn, dư vị vẫn còn. Đáng tiếc là đã ăn hết rồi, không thì Hiên Chi cũng có thể thử.”
Nguyên Diệu tức giận: “Quả nhiên là các người ăn trộm! Người xưa nói, không hỏi mà lấy là trộm. Hành động của các người trái với giáo huấn của thánh nhân, là ăn trộm.”
Bạch Cơ liếc Nguyên Diệu, cười nói: “Có gì là trộm chứ? Ta và Ly Nô là giúp người vui vẻ thôi mà, Hiên Chi bận rộn làm việc, chúng ta giúp Hiên Chi ăn điểm tâm. Giúp người quả là một điều vui vẻ.”
Nguyên Diệu tức giận nói: “Việc ăn điểm tâm việc ta có thể tự làm, không cần các người giúp!”
“Ái chà, Hiên Chi tức giận rồi à?”
Nguyên Diệu rất tức giận, không thèm để ý đến Bạch Cơ.
Bạch Cơ gọi “Hiên Chi” vài lần, Nguyên Diệu vẫn không để ý đến nàng, nàng chỉ còn biết tiếp tục uống rượu ngắm trăng.
Một lúc sau, Bạch Cơ đột nhiên cười ha hả, nàng đứng dậy bước chân trần trên cỏ xanh, áo tay rộng bay lượn, vừa hát vừa múa.
“Nhớ cành mai dưới Tây Châu, gửi cành mai đến Giang Bắc. Áo đơn màu hạnh đỏ, tóc hai bên như màu quạ non. Tây Châu ở đâu? Thuyền ở đầu cầu. Chiều về chim bói cá bay, gió thổi cây ô rực rỡ*…”
*Bài thơ này là “Tây Châu Khúc”, một bài ca dân gian Nam Triều, được ghi lại lần đầu trong “Ngọc Đài Tân Vịnh” do Từ Lăng biên soạn. Toàn bộ bài thơ như sau: “Nhớ mai dưới Tây Châu, bẻ mai gửi Giang Bắc. Áo đơn màu đỏ, tóc hai bên đen như quạ non. Tây Châu ở đâu? Hai mái chèo đầu cầu qua. Trời tối chim bay về, gió thổi cây ô chu. Dưới cây là trước cửa, trong cửa lộ ra trang sức ngọc bích. Mở cửa chàng không tới, ra cửa hái sen đỏ. Hái sen vào mùa thu ở ao nam, hoa sen vượt qua đầu người. Cúi đầu chơi đùa hạt sen, hạt sen trong như nước. Đặt hạt sen trong áo, lòng sen đỏ từ tận đáy. Nhớ chàng mà chàng không tới, ngẩng đầu nhìn chim bay. Chim bay khắp Tây Châu, ngóng chàng lên lầu xanh; lầu cao nhìn không thấy, suốt ngày tựa lan can. Lan can mười hai khúc, tay thả lỏng như ngọc. Kéo rèm trời cao tựa, nước biển dao động màu xanh lục. Nước biển mộng mơ mênh mang, chàng buồn ta cũng buồn, gió nam hiểu ý ta, thổi giấc mộng tới Tây Châu.”
Giọng hát của Bạch Cơ mềm mại, điệu múa uyển chuyển, ánh mắt cong lên như cười khiến người nhìn cảm thấy choáng ngợp.
Nguyên Diệu ngẩn ngơ một lúc, sau đó mới giật mình hỏi mèo đen đang ăn điểm tâm: “Ly Nô huynh, Bạch Cơ sao thế này?”
Ly Nô ngẩng đầu nhìn một cái: “Chắc là say rồi. Rượu Lự Lục, Thúy Đào này mạnh ghê, chủ nhân rất ít khi say.”
Nguyên Diệu bất giác cười: “Hóa ra, khi Bạch Cơ say rượu sẽ hát và nhảy múa. Giọng hát của nàng hay thật đấy, điệu múa của nàng ấy cũng thật đẹp…”
Ly Nô nói: “Nhảy một lúc nữa chủ nhân bay đi làm mưa loạn xạ. Lần trước khi chủ nhân say rượu, ngài ấy đã làm mưa xối xả hai ngày hai đêm, sấm chớp không ngừng, phá hủy cả cổng Kim Quang.”
Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh: “Trời mưa thôi mà sao lại gây hại như thế…”
“Hái sen vào mùa thu ở ao nam, hoa sen cao hơn đầu người. Cúi đầu chơi đùa hạt sen, hạt sen trong như nước. Đặt hạt sen trong áo, lòng sen đỏ từ tận đáy. Nhớ chàng mà chàng không tới, ngẩng đầu nhìn chim bay…’” Bạch Cơ xoay người, định cưỡi gió bay đi.
Nguyên Diệu sợ đến mức bật dậy, chạy tới giữ chặt Bạch Cơ: “Hái sen thì được rồi, ngàn vạn lần đừng đi làm mưa, sẽ hại chết người ta đó. Ly Nô lão đệ, mau đi lấy đá tỉnh rượu, rồi nấu một bát canh chua giải rượu đi…”
Con mèo đen lười biếng nói: “Chủ nhân hiếm khi say một lần, nàng ấy muốn làm gì cứ để nàng ấy làm đi. Chỉ cần chủ nhân vui là được.”
Nguyên Diệu tức giận nói: “Không thể để nàng ấy làm theo ý mình được, sẽ hại chết nhiều người!”
Bạch Cơ nhìn Nguyên Diệu, mắt say lờ đờ, cười: “Ly Nô, ngươi giữ ta làm gì?”
Nguyên Diệu nói: “Không phải Ly Nô lão đệ, là tiểu sinh.”
Bạch Cơ say mèm nói: “Này, Ly Nô, khi nào ngươi lại trở thành ‘tiểu sinh’ vậy?”
Nguyên Diệu không còn sức để giải thích với một người say, giữ chặt Bạch Cơ đi về hành lang: “Ngươi ngồi đây một lúc đã.”
Nguyên Diệu định để Bạch Cơ ngồi yên rồi đi tìm đá tỉnh rượu.
Bạch Cơ nói: “Nhưng ta còn muốn nhảy múa…”
“Đợi lát nữa hãy nhảy.” Nguyên Diệu đỡ Bạch Cơ ngồi xuống.
Mặt Bạch Cơ đỏ bừng, mắt say lờ đờ, nàng con mèo đen đang ăn điểm tâm, cười: “Hiên Chi đang ăn điểm tâm à.”
Con mèo đen giật giật ria mép, muốn phản bác nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Bạch Cơ lại gần Ly Nô, giữ chặt cổ nó, nhấc lên, nhìn chằm chằm: “Hiên Chi còn giận à?”
Con mèo đen giãy giụa giữa không trung: “Chủ nhân, ta không phải là tên mọt sách! Ngươi thả ta xuống.”
Bạch Cơ vẫn nhấc con mèo đen lên, cười: “Hiên Chi không giận nữa à?”
Con mèo đen quay đầu, nói với Nguyên Diệu: “Thư sinh, mau đi lấy đá tỉnh rượu đi.”
Nguyên Diệu vội vàng đi lấy đá tỉnh rượu.
Trong đại sảnh, Nguyên Diệu thắp đèn cầy đi tìm đá tỉnh rượu sau quầy. Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua, ngọn đèn vụt tắt.
“Cộc cộc – cộc cộc cộc –” có người gõ cửa ngoài cổng lớn.
Nguyên Diệu lo sợ lấy diêm ra quẹt, thắp lại ngọn đèn.
Trong Phiêu Miểu các rất yên tĩnh, những nơi không được ánh đèn chiếu tới đều tối tăm và u ám.
“Cộc cộc – cộc cộc cộc –” tiếng gõ cửa lại vang lên.
Nguyên Diệu hơi sợ hãi, nhưng vẫn mạnh dạn đi mở cửa.
“Cạch…” một tiếng, Nguyên Diệu mở cánh cửa lớn của Phiêu Miểu các.
Dưới ánh trăng bên ngoài cửa có một con chồn màu nâu đang ngồi xổm, đang giơ chân trước phải gõ cửa. Con chồn có cổ dài, đầu nhỏ, thân hình mảnh mai, tứ chi rất ngắn, bộ lông nâu dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng nhạt, chiếc đuôi bông xù.
Nguyên Diệu thở phào nhẹ nhõm: “Xin hỏi, có việc gì không?”
Con chồn rụt lại chân, lễ phép nói: “Ta đến tìm Bạch Cơ để thực hiện một nguyện vọng.”
Giọng con chồn là giọng nữ nhỏ nhẹ như chim oanh.
Hóa ra là khách đến mua ‘nguyện vọng’.
Nguyên Diệu nói: “Mời vào. Bạch Cơ ở hậu viện, tiểu sinh dẫn đường. Xin hỏi tiểu thư họ gì?”
Con chồn bước vào Phiêu Miểu các, nghiêng người chào, nói: “Ta họ Hoàng, tên là Doanh Doanh. Công tử họ gì?”
“Thì ra là Doanh Doanh cô nương. Tiểu sinh họ Nguyên, tên Diệu, tự Hiên Chi.” Nguyên Diệu vừa trả lời, vừa đóng cửa lớn. Khi quay lại thì con chồn đã biến mất, thay vào đó là một thiếu nữ mặc y phục màu nâu đứng dưới ánh đèn.
Thiếu nữ rất gầy, eo nhỏ không đủ một vòng tay. Nàng búi tóc nhạc du*, gương mặt hình trái xoan, mày cong như trăng non, miệng nhỏ như anh đào. Sắc mặt nàng tái nhợt, giữa chân mày u ám, thần sắc mệt mỏi vô cùng, có lẽ là vừa khỏi bệnh nặng, hoặc là bệnh lâu ngày.
*dưới cmt ạ
Nguyên Diệu đi về phía hậu viện: “Doanh Doanh cô nương theo tiểu sinh, Bạch Cơ đang ở hậu viện.”
“Làm phiền Nguyên công tử dẫn đường. Khụ khụ khụ…” Hoàng Doanh Doanh theo sau Nguyên Diệu, đi về phía hậu viện. Một cơn gió thổi qua hành lang, nàng lấy khăn tay che miệng ho lên, mặt tái nhợt.
“Tiểu thư Doanh Doanh, nàng không sao chứ?” Nguyên Diệu quay đầu lại, lo lắng hỏi. Hắn kinh ngạc khi thấy vệt máu trên khăn tay của Doanh Doanh.
Nguyên Diệu hoảng hốt. Mới trẻ tuổi mà đã ho ra máu thì không phải là dấu hiệu của việc sống lâu.
Doanh Doanh thấy Nguyên Diệu kinh ngạc, thì gượng cười nói: “Ta bị bệnh lao đã nhiều năm rồi. Cơ thể ngày càng yếu đi, không biết còn sống được bao lâu.”
Nguyên Diệu cảm thấy buồn bã và thương cảm, một cô nương trẻ đẹp như vậy lại bị bệnh tật hành hạ, thật là số phận trêu ngươi.
Doanh Doanh dường như nhìn thấu tâm trạng của Nguyên Diệu, nói: “Nguyên công tử, ta không còn trẻ nữa, ta đã sống hơn hai trăm năm rồi. Thật ra, hình dạng thật của ta là một bà lão đầy nếp nhăn, nhưng ta thích xinh đẹp, ghét phải biến thành nàng già nên đã hóa thành cô nương xinh đẹp này. Sinh lão bệnh tử, là lẽ thường tình, công tử không cần phải tiếc nuối cho ta.”
Nguyên Diệu toát mồ hôi lạnh. Tuy nhiên, dù sao đi nữa, con chồn này trông thật đáng thương. Không biết nó đến Phiêu Miểu các vì điều ước gì.
Nguyên Diệu và Doanh Doanh đi đến hậu viện, Bạch Cơ vẫn đang say rượu, ôm con mèo đen nhảy múa, ném nó qua lại: “Ha ha, Hiên Chi, chúng ta cùng nhảy múa… ha ha ha…”
Mèo đen đã bị giày vò đến hoa mắt chóng mặt.
Một giọt mồ hôi lạnh lăn xuống trán Doanh Doanh, nàng hỏi Nguyên Diệu: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Nguyên Diệu cũng toát mồ hôi, giải thích: “Bạch Cơ tối nay uống say rồi. Xin lỗi vì đã để nàng phải chứng kiến cảnh này. Bạch Cơ ơi, có khách đến, đây là tiểu thư Doanh Doanh, nàng ấy đến để mua ‘nguyện vọng’.”
Bạch Cơ ném mèo đen bất tỉnh xuống cỏ, vui vẻ nhảy múa đến gần: “A ha, cuối cùng cũng có ‘nhân quả’ mới.” nàng nhìn Nguyên Diệu với đôi mắt mơ màng: “Tiểu thư Doanh Doanh, nàng có điều ước gì thế?”
“Tiểu sinh không phải là tiểu thư Doanh Doanh!” Nguyên Diệu giận dữ nói, hắn chỉ vào Doanh Doanh: “Đây mới là tiểu thư Doanh Doanh.”
Bạch Cơ xoa trán, khi mở mắt ra, ánh mắt vàng rực sáng nhìn Doanh Doanh: “Ngươi có điều ước gì?”
Doanh Doanh nói: “Nói ra thì dài dòng…”
“Vậy thì ngồi xuống, từ từ nói.” Bạch Cơ ra hiệu cho Doanh Doanh ngồi xuống.
Bạch Cơ và Doanh Doanh ngồi trong hành lang.
Một cơn gió đêm thổi qua, Doanh Doanh lại che miệng bằng khăn tay, ho dữ dội: “Khụ khụ, khụ khụ khụ…”
Bạch Cơ nhìn sắc mặt của Doanh Doanh, nhíu mày: “Có vẻ như là bệnh nặng, sợ rằng…”
“Ta hiểu.” Doanh Doanh tiếp lời Bạch Cơ: “Trước mặt ngươi ta không cần phải hóa hình.” Vừa nói xong, dung mạo của nàng thay đổi, tóc đen dần trở nên bạc, thân hình gầy guộc, làn da nhẵn nhụi dần nhăn nheo, đôi môi đầy đặn dần lõm xuống. Chỉ trong chốc lát, một cô nương xinh đẹp biến thành một bà lão.
Nguyên Diệu giật mình.
Bạch Cơ không ngạc nhiên, nàng nhìn Doanh Doanh: “Ngươi có điều ước gì?”
Doanh Doanh chậm rãi kể lại: “Chuyện là thế này…”
Rất lâu trước đây, vào một mùa xuân, tại vùng núi phía tây Trường An, có hai con chồn gặp nhau. Chúng yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Một con tên là Ngọc Lang, một con tên là Doanh Doanh. Ngọc Lang mang sính lễ phong phú đến cầu hôn Doanh Doanh.
Doanh Doanh tuy cũng thích Ngọc Lang, nhưng vì tuổi còn trẻ kiêu kỳ đỏng đảnh, nên đã đưa ra ba điều kiện khá khắt khe.
Doanh Doanh muốn thử thách lòng thành của Ngọc Lang, điều kiện đầu tiên của nàng là kêu Ngọc Lang đi đến đỉnh Thiên Sơn hái một bông hoa Ưu Đàm. Ngọc Lang mất ba năm mới hái được.
Doanh Doanh muốn thử thách tình yêu của Ngọc Lang, điều kiện thứ hai của nàng là để Ngọc Lang tìm mười viên ngọc trai đen cỡ quả trứng chim bồ câu ở vực Long Hải. Ngọc Lang mất ba năm mới tìm được.
Doanh Doanh muốn thử thách lòng can đảm của Ngọc Lang, điều kiện thứ ba của nàng là để Ngọc Lang đi đến Diêm Phù Đồ lấy viên đá máu quỷ.
Diêm Phù Đồ nằm trong một hẻm núi ở phía nam Trường An, đây là ranh giới giữa địa ngục đạo* và nhân gian. Các ác quỷ của địa ngục trú ngụ ở đây, người đi qua, thú đi lại, chim bay qua, không ai sống sót trở về. Vùng lân cận của Diêm Phù Đồ hoang vu, không một bóng người. Máu của ác quỷ trong địa ngục rơi xuống đất sẽ hóa thành đá máu quỷ. Vì các ác quỷ thường giết hại lẫn nhau, Diêm Phù Đồ và khu vực xung quanh đầy rẫy đá máu quỷ. Ngọc Lang chỉ cần đến gần Diêm Phù Đồ là có thể nhặt được đá máu quỷ, không quá nguy hiểm. Quan trọng là hắn có dám đi không. Đây là thử thách của Doanh Doanh dành cho hắn. Ngọc Lang đã đi nhưng không bao giờ trở lại nữa.
*địa ngục đạo: Trong lục đạo luân hồi, đạo này là nơi đau khổ nhất: “Địa ngục đạo” chỉ là một thuật ngữ chung, thực ra nó có thể được chia thành bốn phần chính: tám đại nhiệt ngục, tám đại hàn ngục, cận biên địa ngục và địa ngục cô độc. Chúng sinh trong địa ngục đạo không được sinh ra từ bào thai, cũng không từ trứng mà là hoá sinh. Trong tám đại nhiệt ngục, chúng sinh chịu đựng các loại đau khổ lớn. Ở một số nhiệt ngục, chúng sinh sẽ chém giết lẫn nhau nhưng không chết, chỉ có thể chịu đựng đau khổ bị giết liên tục mà không thể thoát ra.
Doanh Doanh rất hối hận, nàng luôn rất yêu Ngọc Lang, đưa ra điều kiện khắt khe cũng chỉ để tình yêu của họ thêm lãng mạn và bền chặt. Nhưng không ngờ Ngọc Lang lại đi mãi không về. Có khi nào hắn đã bị ác quỷ g iết chết ở Diêm Phù Đồ rồi không? Hay hắn chưa từng đến Diêm Phù Đồ mà đã bỏ đi rồi?
Doanh Doanh vẫn luôn chờ đợi Ngọc Lang, năm này qua năm khác, rồi qua hàng trăm năm, nàng đã bạc đầu và sắp lìa đời. Nàng vẫn chờ Ngọc Lang đến cưới mình, sống bên nàng suốt đời. Nhưng hắn mãi không xuất hiện.
Bà lão bật khóc: “Trước khi đi Ngọc Lang rời đi đã nói, chàng sẽ mang đá máu quỷ về cưới ta. Chúng ta đã hẹn nhau, đời này sẽ sống đến bạc đầu, không rời xa. Ngọc Lang không trở về chắc chắn là đã chết ở Diêm Phù Đồ rồi.”
“Vậy điều ước của nàng là…” Bạch Cơ hỏi.
Bà lão rơi nước mắt: “Ta bị bệnh nặng, không sống được bao lâu nữa, chỉ còn lại lời hứa năm xưa. Kiếp sau không thể nào tìm được, ta chỉ muốn gặp Ngọc Lang lần cuối thôi.”
Nguyên Diệu không kìm được nói: “Nếu Ngọc Lang đã chết ở Diêm Phù Đồ thì sao ngươi gặp hắn được?”
“Nếu Ngọc Lang đã chết thì mong được gặp linh hồn của chàng; nếu linh hồn của Ngọc Lang đã đầu thai, ta muốn gặp kiếp sau của chàng. Dù sao đi nữa, ta cũng phải gặp chàng một lần thì mới có thể nhắm mắt.” Bà lão kiên định nói.
Bạch Cơ nói: “Ngươi cũng biết không thể nào tìm được kiếp sau mà. Hoặc Ngọc Lang đã đầu thai, thì kiếp sau của hắn không nhớ ngươi, không nhớ lời hứa đó, nếu hắn có cuộc sống mới rồi thì ngươi có thể làm gì?”
Bà lão cố chấp nói: “Ta hiểu điều đó, nhưng vẫn muốn gặp một lần. Đây là điều ước của ta, điều ước cuối cùng trước khi chết… khụ khụ khụ…”
Nguyên Diệu thấy đau lòng cho Doanh Doanh, người đã chờ đợi Ngọc Lang cả đời, thương xót nói: “Bạch Cơ, cô nương Doanh Doanh chỉ muốn gặp lại người yêu cũ một lần, nguyện vọng này không phải là tà niệm, hãy giúp nàng ấy thực hiện đi.”
Bạch Cơ với đôi mắt vàng say rượu, nói: “Ly Nô, giọng nói của ngươi sao giống như Hiên Chi vậy?”
“Tiểu sinh không phải là Ly Nô! Bạch Cơ vẫn chưa tỉnh rượu à?” Nguyên Diệu giận dữ nói.
Bạch Cơ xoa huyệt thái dương, nói với Hoàng Doanh Doanh: “Ngươi chờ một chút, ta sẽ đi lấy một thứ, nếu Ngọc Lang đã chuyển thế thì nó có thể giúp ngươi tìm thấy Ngọc Lang.”
“Tuyệt quá! Khụ khụ, khụ khụ khụ…” Hoàng Doanh Doanh vui mừng khóc, nhưng vì xúc động, nàng lại ho khan.
Bạch Cơ lớn tiếng gọi con mèo đen đang ngất xỉu trong bụi cỏ: “Hiên Chi, đi theo ta lên lầu lấy đồ.”
Con rồng yêu này say rượu thì chẳng nhận ra ai cả. Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh: “Bạch Cơ, tiểu sinh ở đây.”
Bạch Cơ quay đầu lại, nắm lấy mặt Nguyên Diệu nhìn: “Ủa, sao lại có hai Hiên Chi?”
Nguyên Diệu thở dài: “Tiểu sinh chỉ có một thôi.”
Bạch Cơ bay lên kho hàng trên lầu hai, Nguyên Diệu đi bên cạnh dẫn đường chỉ sợ nàng bay lạc chỗ.