Phiêu Miểu - Quyển Cầm Đèn

chương 4: nô lệ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phiêu Miểu – Cầm đèn

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển 1: Hương Phản Hồn

Chương 4: Nô lệ

Tên cướp đẩy Nguyên Diệu ra, tiến về phía Vi Phi Yên, cười d@m đãng nói: “Người đẹp à, ngoan ngoãn theo ta đi, ta sẽ yêu thương ngươi…”

Vi Phi Yên nhìn tên cướp xấu xí, ngửa mặt lên trời thở dài một hơi: “Haiz, người này không bằng người kia. Trời ơi, tại sao ngươi không để ta gặp được mỹ nam tuyệt thế mãi vậy.” Nàng lạnh lùng nhìn tên cướp: “Coi như ngươi gặp may, đêm nay ta không muốn làm lớn chuyện, ngươi hãy lẳng lặng cút ra khỏi Vi phủ đi!”

Tên cướp sững sờ, cười gằn: “Người đẹp khẩu khí lớn quá, xem ra, ông đây chỉ đành dùng sức mạnh thôi!”

Tên cướp vừa dứt lời, đã như sói đói nhào về phía Vi Phi Yên, muốn vác nàng lên vai, mang ra khỏi phủ. Nhưng, chân Vi Phi Yên như mọc rễ, tên cướp dùng hết sức cũng không thể lay chuyển nàng.

Tên cướp mồ hôi đầy đầu, Vi Phi Yên cười nói: “Được rồi, đến lượt ta.” Nói xong, nàng nắm lấy cổ tay tên cướp, chỉ cần dùng chút lực, tên cướp to như tháp sắt đã bị nàng quăng đi.

Nguyên Diệu kinh ngạc đến trợn mắt, chỉ vào thân hình yếu ớt của Vi Phi Yên: “Ngươi, ngươi…”

Vi Phi Yên có vẻ xấu hổ: “Ta trời sinh đã mạnh thế rồi, khiến ngươi sợ rồi à? Haiz, từng có không ít mỹ nam bị sức mạnh của ta dọa chạy…”

Tên cướp từ dưới đất bò dậy, thẹn quá hóa giận, mặt mày hung dữ cầm dao bổ về phía Vi Phi Yên: “Ông đây giết ngươi!”

Con dao sắc bén lóe sáng, Nguyên Diệu nhìn thấy rõ ràng, lập tức quên cả kinh ngạc, không quan tâm gì nữa, hét lớn: “Có ai không! Mau lại đây! Có cướp vào phủ rồi!!”

“Nguyên công tử đừng kêu nữa, gọi người hầu và hộ viện đến, ngươi và ta thế này khó giải thích lắm!” Vi Phi Yên vội vàng ngăn Nguyên Diệu kêu người, nhưng đã muộn.

Dao của tên cướp đến gần, Vi Phi Yên né sang bên, nhấc chân đá vào cổ tay tên cướp. Tên cướp đau đớn buông tay làm dao rơi xuống, Vi Phi Yên giơ tay đánh vào cổ tên cướp, tên cướp ngã xuống.

Tên cướp ngã xuống đất, Nguyên Diệu lại lần nữa trợn mắt, chỉ vào Vi Phi Yên không nói nên lời: “Ngươi, ngươi…”

Nghe tiếng hét kinh hãi của Nguyên Diệu, người hầu và hộ viện của Vi phủ giơ đuốc, cầm đèn lồ ng chạy vội đến. Vi Phi Yên nhìn nhóm người ngày càng đến gần, xoa trán, phiền muộn nói: “Ta trời sinh có sức mạnh, lại may mắn gặp dị nhân, từ nhỏ được chỉ dạy, học được một thân võ nghệ, đối phó với vài tên cướp, sơn tặc không thành vấn đề. Haiz, người hầu và hộ viện đều cầm đèn lồ ng đến, ngươi và ta đã không còn chỗ trốn nữa rồi. Phụ thân đại nhân chắc chắn lại tức đến ngất ra mất…”

Người hầu và hộ viện của Vi phủ giơ đuốc, cầm đèn lồ ng vây lại. Lúc này ở đình Mẫu Đơn, chỉ còn lại Vi Phi Yên mặt đầy lo lắng, Nguyên Diệu kinh ngạc và tên cướp ngã gục dưới đất. Cô nương mặc đồ đỏ cầm đèn xanh đã biến mất.

Vi Đức Huyền và Vi Trịnh Thị được mọi người hộ tống vội vã đến. Vi Đức Huyền nhìn thấy Vi Phi Yên và Nguyên Diệu, đêm khuya thanh vắng, cô nam quả nữ thì biết ngay bệnh cũ của con gái lại tái phát, hụt hơi ngất ngay tại chỗ.

Mọi người vội vàng bước đến, Vi Trịnh Thị bấm huyệt nhân trung mãi, Vi Đức Huyền mới từ từ tỉnh lại, chỉ vào Vi Phi Yên và Nguyên Diệu, yếu ớt nói: “Chuyện, chuyện gì xảy ra vậy? Người nằm dưới đất là ai?”

Nguyên Diệu vô cùng xấu hổ, chỉ muốn tìm một cái lỗ nào để chui vào thôi, làm sao còn dám trả lời nữa chứ?

Vi Phi Yên cẩn thận, nói lảng chuyện khác: “Bẩm phụ thân đại nhân, người nằm dưới đất là một tên cướp, hắn nửa đêm vào phủ trộm cắp, may mà bị con bắt gặp, nên đã đánh hắn ngất…”

Vi Đức Huyền tức giận nói: “Câm miệng! Con là tiểu thư khuê các, đêm khuya không ở trong khuê phòng nghỉ ngơi, chạy đến đình Mẫu Đơn làm gì?! Còn đánh nhau với tên cướp, còn ra thể thống gì?! Còn ngươi, Nguyên thế chất, ngươi không nghỉ ngơi ở lầu Nhiên Hi, nửa đêm đến hậu hoa viên làm gì? Ngươi là người đọc sách, thì phải biết lễ nghĩa liêm sỉ, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, ngươi, ngươi khiến lão phu thất vọng quá rồi!!”

Nguyên Diệu vô cùng xấu hổ, chỉ muốn đâm đầu chết, hoàn toàn không dám trả lời.

Vi Đức Huyền lại trách mắng con gái: “Phi Yên, con muốn chọc tức cha phải không phải không? Trời ơi, lão phu kiếp trước rốt cuộc đã tạo nghiệp gì, mà lại sinh ra một đứa con ngỗ nghịch như con!”

Vi Phi Yên ngượng ngùng, không dám trả lời.

Vi Trịnh Thị thấy vậy, lại bắt đầu bênh con: “Được rồi được rồi, lão gia nói ít thôi. Con gái trăm cái không đúng, vạn cái sai, không phải vẫn bắt được một tên cướp sao? Nếu nó không đến đình Mẫu Đơn, thì bắt được tên cướp này được?”

Vi Đức Huyền chỉ vào Vi Trịnh Thị, tức giận nói: “Trời ơi, hóa ra nó không giữ nữ tắc, nửa đêm còn đi lung tung không những không có lỗi, mà còn có công sao?”

Vi Trịnh Thị nói: “Thiếp không nói vậy. Lão gia lo việc bên ngoài, tên cướp và Nguyên thế chất giao cho lão gia; thiếp lo việc bên trong, Phi Yên, đi theo nương, đừng cản trở cha con xử lý việc bên ngoài.”

Vi Phi Yên mừng rỡ, vội cười nói: “Vâng, thưa nương.”

Nương con Vi thị nắm tay nhau rời đi, Vi Đức Huyền thở dài: “Nữ nhân chỉ biết bênh con, con gái đều do nàng chiều hư rồi,!”

Vi Đức Huyền ra lệnh cho hộ viện áp giải tên cướp đến quan phủ, lại mắng mỏ Nguyên Diệu vài câu, mới quay về nghỉ ngơi. Có lẽ vì tiểu thư Vi gia trèo tường quen rồi, nên mọi người cũng không thấy lạ, chỉ ngáp dài rồi rời đi.

Nguyên Diệu ngẩng đầu nhìn, trong đám nô bộc tản đi, vẫn không thấy cô nương mặc đồ đỏ cầm đèn xanh.

Chiều hôm sau, Nguyên Diệu đang ở trong phòng lo lắng về nợ nần của Phiêu Miểu Các, thì ngoài cửa sổ đang mở, đột nhiên xuất hiện một cái đầu: “Nguyên công tử?”

Nguyên Diệu ngẩng đầu, nói: “Ấy, Hồng Tuyến cô nương sao lại đến đây?”

Hồng Tuyến cười nói: “Ta phụng mệnh tiểu thư, đến truyền vài lời cho Nguyên công tử.”

Nhớ đến chuyện đêm qua, Nguyên Diệu xấu hổ và sợ hãi, vội xua tay: “Không, không, chuyện nửa đêm leo tường, có chết ta cũng không dám làm nữa!”

Hồng Tuyến đổ mồ hôi, thầm nghĩ, với dung mạo của ngươi thì dù ngươi có muốn, tiểu thư nhà ta cũng không bằng lòng đâu nhé!

“Khụ, Nguyên công tử hiểu lầm rồi, tiểu thư không bảo ta mang thư tình đến, mà thấy ngươi là người thật thà, muốn gửi vài lời khuyên nhủ thôi.”

Nguyên Diệu dùng phong thái của văn nhân hỏi: “Tiểu thư muốn dạy bảo gì ta sao?”

Hồng Tuyến nhìn quanh rồi mới hạ thấp giọng nói: “Tiểu thư nói, đại công tử lòng dạ khó lường, lại là kẻ lạnh lùng ích kỷ, công tử thiện lương thật thà, kết giao với hắn, phải đề phòng cẩn thận, nếu không bị hắn bán đi cũng không biết.”

Nguyên Diệu giật mình: “Sao… tiểu thư sao lại nói thế? Đan Dương thật thà, nhiệt tình với mọi người, là người tốt mà!”

Hồng Tuyến thở dài, nhìn Nguyên Diệu với ánh mắt thương hại: “Nguyên công tử, người tốt là công tử đó! Tiểu thư cũng vì muốn tốt cho công tử thôi, ta đã truyền lời xong, công tử tự bảo trọng, ta xin phép cáo từ.”

Nguyên Diệu ngập ngừng nói: “À, vậy xin cảm ơn tiểu thư Phi Yên lo cho ta.”

Hồng Tuyến gật đầu định đi. Nhưng Nguyên Diệu bỗng nhớ ra điều gì, hỏi: “Phải rồi, Hồng Tuyến cô nương, cô nương áo đỏ đi với tiểu thư Phi Yên trong cuộc hẹn tối qua cũng là nha hoàn thân cận của tiểu thư sao? Tại sao nàng ta lại che mặt, lúc ẩn lúc hiện như vậy?”

Hồng Tuyến quay đầu lại, khó hiểu nói: “Nguyên công tử đang nói gì vậy, tối qua rõ ràng tiểu thư chỉ một mình đến đình Mẫu Đơn thôi mà?”

Nguyên Diệu sợ hãi trong lòng, cũng không biết trả lời gì, Hồng Tuyến cứ thế rời đi.

Thời gian thấm thoắt trôi, ba ngày lại trôi qua. Ba ngày này, Nguyên Diệu sống trong mê man, suốt ngày đóng cửa đọc sách, lúc trời sáng mở trang sách nào thì đến tối vẫn còn nguyên trang đó, trong đầu hắn toàn là Bạch Cơ, Phiêu Miểu Các, cùng với khoản nợ khổng lồ kia, hoàn toàn không còn lòng dạ nào để đọc sách.

Chiều hôm đó, Nguyên Diệu chẳng thể tĩnh tâm đọc sách được nữa, quyết định đến Phiêu Miểu Các. Đúng lúc hắn sửa sang lại áo quần chuẩn bị ra ngoài thì Vi Ngạn mấy ngày không xuất hiện lại đến tìm hắn.

“Ồ, Hiên Chi, ngươi định ra ngoài à?”

“Phải, ta định đến Phiêu Miểu Các xin Bạch Cơ cho hoãn thời gian trả nợ. Đan Dương, ngươi tìm ta có chuyện gì thế?”

Vi Ngạn cười nói: “Ha, trùng hợp quá, ta cũng đến để mời ngươi đến Phiêu Miểu Các.”

“Vậy cùng đi nhé.”

“Được, cùng đi đi. Nhưng, bây giờ vẫn còn sớm, cứ ngồi một lát rồi đi cũng không muộn.”

Nguyên Diệu ngẩn người, đành nói: “Cũng được, ngồi một lát rồi đi.”

Vi Ngạn cười cười ngồi xuống, tiện tay lật cuốn “Luận Ngữ” đặt trên bàn của Nguyên Diệu, khen ngợi: “Chà, chữ của Hiên Chi viết thật mạnh mẽ, rắn rỏi, quả thật có phong thái của Vương Hi Chi*!”

Nguyên Diệu khiêm tốn nói: “Cũng tạm thôi, Đan Dương quá khen rồi.”

Vi Ngạn rất hứng thú, kéo Nguyên Diệu, bắt hắn viết vài chữ ngay tại chỗ.

Nguyên Diệu từ chối không được, đành cầm bút lên hỏi: “Đan Dương muốn ta viết gì?”

“Viết tên của ngươi đi.” Vi Ngạn cười nói, nhân lúc Nguyên Diệu quay đầu chấm mực, hắn đã lấy một tờ giấy gấp trong tay áo ra, lặng lẽ đặt lên bàn.

Nguyên Diệu chấm đầy mực, hỏi: “Viết ở đâu?”

Vi Ngạn đẩy tờ giấy ra: “Này, viết ở đây đi.”

Nguyên Diệu chất phát thật thà, lúc này lại hơi không tập trung, không nghĩ ngợi gì khác, cứ thế viết một nét rồng bay phượng múa.

Khóe miệng Vi Ngạn nở nụ cười gian xảo, mọi việc thuận lợi hơn hắn tưởng nhiều. Hắn nhìn Nguyên Diệu, trong lòng thầm nhủ đúng là một kẻ đơn thuần, trên đời sao lại có người không biết đề phòng, dễ tin người như vậy chứ?!

Vi Ngạn khen: “Quả nhiên là chữ đẹp, giá trị ngàn vàng! Hiên Chi, bây giờ cùng không còn sớm nữa, chúng ta đến Phiêu Miểu Các đi.”

Nguyên Diệu cầu còn không được, cười nói: “Vậy thì tốt quá.”

Nhân lúc Nguyên Diệu không chú ý, Vi Ngạn cất tờ giấy có chữ ký của Nguyên Diệu vào tay áo.

Vi Ngạn, Nguyên Diệu rời khỏi Vi phủ, vẫn đi bộ đến Tây thị. Trên đường đi, Vi Ngạn nói không đầu không đuôi: “Phiêu Miểu Các tuy hơi kỳ lạ, nhưng có rất nhiều bảo vật thú vị. Ngươi ở Phiêu Miểu Các, chắc chắn sẽ không cảm thấy buồn chán, phiền muộn.”

Nguyên Diệu nghe vậy thì lấy làm lạ, không hiểu hắn đang nói gì: “Hả?”

Vi Ngạn tiếp tục: “Bạch Cơ tuy rất gian xảo, nhưng cũng là một giai nhân. Có mỹ nhân bầu bạn, tay áo thơm ngát, là cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp khiến người đời thèm khát, có cầu cũng không được. Vậy nên, Hiên Chi, thật ra ta là vì muốn tốt cho ngươi thôi.”

Nguyên Diệu càng thấy lạ: “Hả?!”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã rẽ vào con hẻm giữa phường Diên Thọ và phường Quang Đức, dưới chân là cỏ xuân mọc um tùm, bên cạnh là sương trắng mờ ảo.

Vi Ngạn thở dài: “Hiên Chi, ngươi là con cháu thế gia, lại là người đọc sách, lần đầu bán mình làm nô lệ, có lẽ sẽ không quen, nhưng qua vài năm nữa, ngươi sẽ dần dần thích ứng thôi. Không vội, dù sao cũng là làm nô lệ suốt đời, ngươi có thể từ từ dành thời gian để thích ứng, để quen…”

Nguyên Diệu thấy lòng mình thắt lại, cắt ngang lời Vi Ngạn: “Ai? Ai bán mình làm nô lệ? Bán cho ai làm nô lệ?”

Vừa nói thì hai người đã đứng trước cửa Phiêu Miểu Các, Vi Ngạn chỉ vào bốn cánh cửa gỗ mở rộng bên trong, nói: “Hiên Chi, là ngươi phải bán mình làm nô lệ. Thật ngại quá, ta đã bán ngươi cho Phiêu Miểu Các rồi, ngươi cũng vừa ký xong giấy bán thân đấy.”

Trong xã hội nhà Đường, con người đại thể chia thành ba hạng: quý tộc (vương tộc, sĩ tộc), dân thường và nô lệ. Một khi đã làm nô lệ thì sẽ thấp kém hơn người khác, thậm chí không bằng dân thường, ngang với súc vật. Nô lệ không chỉ không có tự do cá nhân, không có nhân cách tôn nghiêm, thậm chí bị chủ nhân đánh chết, cũng không thể kêu oan. Nguyên Diệu vốn là quý tộc sa sút, đột nhiên rơi xuống làm nô lệ, không chỉ là sự sỉ nhục về nhân cách, mà còn là tổn thương đến tôn nghiêm của gia tộc. Quý tộc kiêu ngạo thà chết cũng không muốn làm nô lệ. Dù trước đó luôn phiền não về khoản nợ, thậm chí có lúc muốn treo cổ tự tử, Nguyên Diệu cũng chưa bao giờ nghĩ đến, cũng không định bán mình làm nô lệ. Hơn nữa, nô lệ không thể tham gia khoa cử, không thể bước vào con đường làm quan. Một khi con người đã trở thành nô lệ, thì cuộc đời này sẽ coi như bị đóng dấu hèn mọn, thấp kém, mãi mãi không thể trở mình.

Trước mắt Nguyên Diệu bỗng hoa lên, chợt như hiểu ra điều gì, loạng choạng: “Vừa nãy ta ký giấy bán thân ư?! Đan Dương, ngươi làm khổ ta rồi…”

Vi Ngạn vội đỡ Nguyên Diệu: “Hiên Chi, Bạch Cơ nói, nếu ngươi vào Phiêu Miểu Các làm nô lệ, thì số bạc phải đền bù cho những bảo vật ngươi làm vỡ đều được xóa bỏ. Nhìn khắp Trường An, dù là ca nô, vũ nô, Hồ nô, Côn Lôn nô*, cũng đều không bằng ngươi. Ngươi cũng coi như là quý tộc trong đám nô lệ! Nghĩ thế này, tâm trạng ngươi có khá hơn không?”

* Núi Côn LônỞ Trung Quốc cổ đại, nó thường được gọi là Nam Dương Côn Lôn nô, chủ yếu dùng để chỉ những người hầu từ nơi đó. Chỉ có một số ít những người có địa vị xã hội rất cao mới có thể mua được. Ngoài ra, theo một số học giả, có thể có một số Côn Lôn nô là người Dravidia (một nhóm dân tộc ở Ấn Độ).

Nguyên Diệu nghe vậy, thì chỉ muốn bóp ch ết Vi Ngạn thôi.

Vi Ngạn thấy sắc mặt Nguyên Diệu xanh lét, vành mắt bỗng nhiên đỏ lên, nặn ra vài giọt nước mắt. Hắn vừa lấy tay áo lau nước mắt, vừa nói: “Hiên Chi, đừng giận nữa, ta đưa ra hạ sách này cũng là bất đắc dĩ thôi. Ta chỉ làm một chức vị nhàn rỗi trong Hàn Lâm viện, lương bổng ít ỏi, muốn trả nợ giúp ngươi lắm nhưng mà lực bất tòng tâm. Haiz, đều là do ta vô dụng, không thể trả được nợ của Phiêu Miểu Các…”

Bảo vật của Phiêu Miểu Các là do mình đánh vỡ, chẳng liên quan gì đến Vi Ngạn. Nguyên Diệu nghe y nói vậy, thì chẳng thể tiếp tục giận nữa? Chỉ biết nước mắt đầy mặt, thôi, thôi, đều là số phận mình không tốt, đáng đời phải gặp kiếp nạn này…

*

Phòng trong Phiêu Miểu Các. Bên cạnh một bức bình phong vẽ hoa mẫu đơn, Bạch Cơ và Vi Ngạn, Nguyên Diệu ngồi đối diện nhau. Trên chiếc bàn ngọc xanh trước mặt ba người là bản khế ước bán thân, phía dưới có chữ ký của Nguyên Diệu.

Bạch Cơ và Vi Ngạn đang nói chuyện, còn nhân vật chính của cuộc trò chuyện – Nguyên Diệu – thì ngồi lặng lẽ với vẻ mặt ủ rũ, trông như một con cừu non bị đem ra chợ bán vậy.

Bạch Cơ cười mỉm nhìn Nguyên Diệu, hài lòng nhận lấy hợp đồng bán thân: “Vậy thì, ta sẽ giữ hắn lại.”

Vi Ngạn nói: “Được, quyết định vậy đi.”

Sau khi bàn chuyện xong, Vi Ngạn cáo từ. Nguyên Diệu vẫn ngồi đó, cảm giác mình như một con cừu non, còn hai người trước mặt là những con sói đói.

Vi Ngạn nói: “Hiên Chi, ngươi cứ ở lại Phiêu Miểu Các. Đồ đạc và sách vở của ngươi, ta sẽ cho người mang đến.”

Nguyên Diệu ngơ ngác gật đầu.

Bạch Cơ tiễn Vi Ngạn ra ngoài. Khi gần rời khỏi Phiêu Miểu Các, Vi Ngạn nhẹ nhàng nói với Bạch Cơ: “Bạch Cơ, ta đã khiến hắn ký vào hợp đồng bán thân rồi, theo như đã hứa, có thể đưa rèm thủy tinh cho ta chưa?”

Bạch Cơ cười: “Không thành vấn đề, ngày mai ta sẽ cho người mang rèm thủy tinh đến Vi phủ.”

Vi Ngạn hài lòng rời đi.

Bạch Cơ nhìn theo bóng lưng của Vi Ngạn, mỉm cười: “Lòng người vốn ích kỷ, tham lam là bản chất. Dùng sự cám dỗ để thử thách lòng người, kết quả đưa ra luôn đầy kinh ngạc và thú vị…”

Bạch Cơ quay lại trong phòng, Nguyên Diệu vẫn ngồi đó, nhưng sắc mặt đã trở lại bình thường. Đôi mắt trong trẻo của hắn không còn oán giận hay chán nản nữa, mà là sự minh mẫn và kiên định thường thấy: “Tiểu thư Bạch Cơ.”

Bạch Cơ ngồi xuống đối diện với Nguyên Diệu, cười nói: “Cứ gọi ta là Bạch Cơ được rồi. Sau này ta sẽ gọi ngươi là Hiên Chi, có được không?”

“Tất nhiên là được.” Nguyên Diệu gật đầu, đứng dậy rồi đứng qua một bên. Có vẻ hắn đã hoàn hồn và chấp nhận thân phận mới của mình.

Bạch Cơ vừa uống trà vừa nhìn Nguyên Diệu đầy hứng thú: “Vi Ngạn lừa ngươi, khiến ngươi trở thành nô lệ, làm hỏng sự nghiệp cả đời ngươi, ngươi không oán trách và căm ghét hắn sao?”

Nguyên Diệu cười khẽ: “Hắn lừa ta, chắc hẳn có lý do và nỗi lòng riêng. Ta không trách hắn, hắn là người tốt. Lúc ta bị nô bộc Vi phủ ức hiếp, hắn đã đưa ta vào phủ. Ta bị Đế Ất dọa sợ rơi xuống nước, hắn đã nhảy xuống cứu ta. Ta làm vỡ bảo vật của quý các, hắn lo lắng cho ta. Thời gian ta ở Trường An, hắn quan tâm chăm sóc ta nên ta rất biết ơn hắn.”

Bạch Cơ cười: “Ta chưa bao giờ gặp người nào kỳ lạ như ngươi.”

Nguyên Diệu cười nói: “Ta chỉ là một người bình thường giữa biển người mênh mông thôi.”

Bạch Cơ hơi nheo mắt nhìn Nguyên Diệu như đang thưởng thức một món bảo vật mới lạ và thú vị: “Ngươi đúng là một người rất thú vị. Ta chưa từng gặp ai như ngươi cả.”

Chẳng hiểu sao, chàng thư sinh chợt run lên một cái.

Bạch Cơ hỏi: “Hiên Chi, ngươi biết làm gì?”

Nguyên Diệu nói: “Ta biết đọc sách.”

Bạch Cơ hỏi: “Ngoài đọc sách ra, ngươi còn biết làm gì nữa?”

Nguyên Diệu nghĩ một lúc, nói: “Ngoài đọc sách ra ta không biết làm gì cả. Nhưng, ta có thể từ từ học.”

Bạch Cơ gật đầu, không nói gì thêm.

Nguyên Diệu thử thăm dò: “Ta phải ở lại Phiêu Miểu Các cả đời sao?”

Bạch Cơ cười: “Ngươi không cần ở lại cả đời, khi duyên hết, ngươi không nhìn thấy Phiêu Miểu Các nữa, thì có thể rời đi.”

Nguyên Diệu ngạc nhiên: “Không thấy Phiêu Miểu Các ư?!”

Bạch Cơ cười đầy bí ẩn: “Có nhiều người không nhìn thấy Phiêu Miểu Các lắm. Chỉ những người có duyên mới có thể bước vào Phiêu Miểu Các được.”

Nguyên Diệu không hiểu lời của Bạch Cơ lắm. Từ nhỏ hắn đã thấy những thứ kỳ lạ, khi kể cho người khác nghe, họ đều cười chê hắn điên khùng. Nhưng những thứ kỳ lạ đó, dù chỉ mình hắn thấy nhưng nó thực sự đang tồn tại. Không thấy không có nghĩa là không tồn tại, mà chỉ vì không có duyên. Hắn nghĩ, chắc Bạch Cơ là có ý này.

Bạch Cơ dẫn Nguyên Diệu làm quen với Phiêu Miểu Các. Phiêu Miểu Các có cách bài trí giống như các cửa hàng ở Đông, Tây Thị khác vậy. Tầng một chia thành sảnh chính, nhà trong và hậu viện. Sảnh chính là cửa hàng, trưng bày đầy những bảo vật; nhà trong là để tiếp khách quen, khách đặc biệt, cũng trưng bày một ít bảo vật quý hiếm; hậu viện là một khu đất hoang cỏ dại mọc um tùm, có một cây đào nở hoa rực rỡ bên cạnh một cái giếng cổ. Hậu viện có nhiều chiếc lồ ng lớn nhỏ, bên trong nuôi nhốt những loài chim thú kỳ lạ từ Trung Nguyên hoặc Tây Vực, phần lớn là mấy loài Nguyên Diệu chưa từng thấy.

Bạch Cơ chỉ vào giếng cổ, nói: “Nhớ, vào ngày mười lăm mỗi tháng, không được lại gần cái giếng đó.”

Nguyên Diệu thắc mắc, nhưng vẫn gật đầu: “Ta biết rồi.”

Bạch Cơ dẫn Nguyên Diệu lên tầng hai từ cầu thang ở nhà trong. Tầng hai chỉ có hai phòng, phòng lớn là nhà kho, chất cổ vật còn nhiều hơn cả đại sảnh tầng dưới. Do ánh sáng mờ mịt, bảo vật phủ đầy bụi, không thể nhìn rõ là những thứ gì.

Bạch Cơ thắp một ngọn nến rồi dẫn Nguyên Diệu vào nhà kho, đi quanh một vòng, chỉ cho hắn: “Vàng bạc ở phía Đông, thư họa ở phía Tây, hương liệu ở phía Nam, châu báu ở phía Bắc. Ở giữa là quạt, bình phong, lò, đỉnh, tháp… Nhớ cho kỹ vị trí, sau này ngươi phải lấy đồ đó.”

Nguyên Diệu gật đầu ghi nhớ. Hai người tiếp tục đi vào, trong ánh nến mờ mịt hiện ra một cầu thang dẫn lên tầng ba.

Tầng ba ư?! Từ bên ngoài nhìn vào, Phiêu Miểu Các chỉ có hai tầng thôi mà…

Nguyên Diệu lấy làm lạ.

Nét mặt Bạch Cơ mờ nhạt như sương mù dưới ánh nến, nhưng lời nói lại vô cùng trang trọng: “Hiên Chi, tuyệt đối không được bước lên cái cầu thang kia, nhớ kỹ đó!”

Nguyên Diệu thấy khó hiểu, nhưng chỉ có thể gật đầu: “Biết rồi.”

Phòng khác trên tầng hai là phòng của Bạch Cơ. Theo lễ nghĩa, Nguyên Diệu nên tránh xa, nhưng Bạch Cơ thì không ngại, vẫn dẫn hắn đi một vòng. Căn phòng sơn màu trắng, đơn giản, ngoài một chiếc bàn đặt gương đồng và một bức tranh cung nữ du xuân, thì gần như không có bài trí gì.

Trên bức tường phía Tây treo một bức tranh thủy mặc cuộn tròn, thu hút ánh nhìn của Nguyên Diệu. Trong tranh, núi non trập trùng, núi xa núi gần chồng chất lên nhau, cảnh sắc cực kỳ tĩnh lặng. Giữa núi non, có mấy làn khói bếp mỏng manh cuộn lên, lan tỏa không ngừng. Nguyên Diệu ban đầu tưởng rằng đó là khói trong tranh, nhưng nhìn kỹ lại thì khói bếp ấy không đứng yên mà liên tục tỏa ra.

Bạch Cơ cười nói: “Đó là các đạo sĩ trên núi Chung Nam đang luyện tiên đan trường sinh đấy.”

Nguyên Diệu kinh ngạc, đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng cười trong trẻo như chuông bạc của ba thiếu nữ: “Haha, có người đến rồi.”

“Hi hi, đáng tiếc là một tên ngốc.”

“Hê hê, đúng vậy, ngốc nghếch lại còn có mùi chua.”

Nguyên Diệu vội quay đầu lại, âm thanh chợt dừng, căn phòng trống không, ngoài hắn và Bạch Cơ ra thì không có một ai khác. Tiếng cười vừa rồi rõ ràng không phải của Bạch Cơ.

Ánh mắt của Nguyên Diệu dừng lại ở bức bình phong vẽ cảnh thiếu nữ du xuân. Trên bình phong, có hồ nước xanh biếc, bóng liễu đổ xuống mặt nước, ba nàng cung nữ duyên dáng mặc trang phục cung đình đang đứng cười tươi giữa đám hoa Mẫu đơn.

Mồ hôi lạnh chảy đầy trên đầu Nguyên Diệu, chẳng lẽ là thiếu nữ trên bình phong đang nói chuyện ư? Người trên bình phong sao có thể nói chuyện? Phiêu Miểu Các này rốt cuộc là nơi nào? Sao lại quái dị đến vậy?!

Nguyên Diệu nhìn về phía Bạch Cơ.

Bạch Cơ mỉm cười bí ẩn, không nói lời nào.

*

Thời gian thấm thoát trôi qua, trong chớp mắt, Nguyên Diệu đã ở Phiêu Miểu Các được mười ngày rồi. Vì lúc ra đi không từ biệt, chung quy vẫn không phải phép lắm, khi Vi Ngạn đến Phiêu Miểu Các để tìm bảo vật lần nữa, Nguyên Diệu đã viết một bức thư từ biệt với lời lẽ kính cẩn, nhờ Vi Ngạn chuyển đến cho Vi Đức Huyền, một là bày tỏ lòng biết ơn về việc đã cho hắn ở nhờ, hai là lời từ biệt. Vi Đức Huyền sau khi nhận được thư, nhớ lại tình bạn cũ giữa hai nhà, bèn sai người gửi một ít bạc đến làm quà. Nhưng về hôn sự giữa Nguyên Diệu và Vi Phi Yên thì hắn không hề nhắc một chữ nào.

Nguyên Diệu ở Phiêu Miểu Các càng lâu, càng cảm thấy bầu không khí nơi này kỳ lạ khó tả.

Trong Phiêu Miểu Các, chỉ có ba người: Bạch Cơ, Ly Nô và Nguyên Diệu. Bạch Cơ rất lười biếng, ban ngày không có khách thì thường nằm ngủ trên tầng hai. Vào đêm khuya, thỉnh thoảng nàng ta sẽ ra ngoài, và chỉ trở về khi gà gáy sáng. Sáng hôm sau, trên kệ hàng lại xuất hiện một hai món bảo vật mới. Nguyên Diệu luôn thắc mắc, tại sao nàng ta có thể ra ngoài sau giờ giới nghiêm mà không bao giờ bị bắt nhỉ?

Thú vui cũ của Bạch Cơ là chặt chém khách hàng. Trong số khách thường đến Phiêu Miểu Các, không thiếu những quan chức cao cấp, con cái Hoàng tộc. Bạch Cơ dùng lời lẽ hoa mỹ, lừa gạt, những người này thường phải trả giá trên trời mà vẫn nghĩ mình mua được giá rẻ. Lâu sau, cậu học trò nhỏ mới biết, đối với những khách hàng đặc biệt đến mua “d ục vọng”, Bạch Cơ không bao giờ đòi tiền, chỉ nói đổi vật lấy vật, khi thời điểm đến, nàng sẽ lấy đi cái giá phải trả. Và những người này, còn phải trả cái giá lớn hơn gấp nhiều lần.

Thú vui mới của Bạch Cơ là nô dịch Nguyên Diệu. Nàng ta lúc thì bảo hắn đến tiệm bánh ngọt Thụy Dung Trai ở chợ Đông mua bánh, lúc lại bảo hắn đến quán rượu Hồ Cơ ở chợ Tây để đánh giá rượu, lúc thì bảo hắn bày những bảo vật quý hiếm trong kho ra, xem chán rồi lại bảo hắn cất từng cái một vào. Vì là nô lệ, Nguyên Diệu chỉ có thể cắn răng làm việc như trâu ngựa, không dám than phiền một lời.

Ly Nô là một thiếu niên rất yêu sạch sẽ, bất kể lúc nào, hắn cũng luôn mặc quần áo gọn gàng, tóc búi gọn gàng không rối. Hắn thích lười biếng, thích ăn cá khô. Ly Nô rất ghét Nguyên Diệu, khi có Bạch Cơ ở trước mặt thì không dám lộ vẻ khó chịu, nhưng khi Bạch Cơ rời đi, hắn sẽ lập tức trở mặt, quát tháo Nguyên Diệu. Nguyên Diệu có hơi sợ hắn, nên chỉ có thể nhịn nhục.

Hầu hết thời gian, cửa hàng Phiêu Miểu Các vắng tanh, có khi mấy ngày liền không có một khách nào. Bạch Cơ chưa bao giờ lo việc kinh doanh ế ẩm, nàng chỉ thản nhiên nói: “Người nên đến, rồi sẽ đến, có duyên ắt sẽ vào được Phiêu Miểu Các.”

Nửa đêm, ánh trăng như nước.

Trong đại sảnh tầng một của Phiêu Miểu Các, có một tấm chiếu trải trên đất, một chiếc chăn, đó là giường của Nguyên Diệu. Đại sảnh trống trải và lạnh lẽo, phòng bên trong thì hẹp và ấm áp hơn. Ban đầu Bạch Cơ sắp xếp cho Nguyên Diệu và Ly Nô ngủ cùng trong phòng, nhưng Ly Nô ghét Nguyên Diệu, nên đã đuổi hắn ra ngoài, một mình chiếm lấy phòng trong.

Nguyên Diệu đang ngủ mơ màng thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên bên tai: “Cốc cốc.”

Nguyên Diệu giật mình tỉnh giấc, nghiêng tai lắng nghe, đã là giờ giới nghiêm, sao lại có người gõ cửa thế?

Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, khi Nguyên Diệu tưởng rằng đó chỉ là ảo giác, chuẩn bị nhắm mắt ngủ tiếp thì tiếng gõ cửa lại vang lên: “Cốc cốc.”

Không phải là trộm đó chứ?! Nguyên Diệu hơi sợ hãi, nhưng vẫn đứng dậy mặc áo, lấy hết can đảm đi đến cửa, run rẩy hỏi qua cánh cửa gỗ: “Ai đó?”

Bên ngoài vang lên giọng nữ dịu dàng và lịch sự: “Thiếp là Ý nương, hẹn với Bạch Cơ giờ Tý tối nay đến lấy hương Phản Hồn.”

Nghe giọng nữ nhân trả lời, Nguyên Diệu lập tức thấy yên tâm, nhưng cũng cảm thấy kỳ lạ: Ý nương, cái tên này sao nghe quen thế? Sao nàng không đến vào ban ngày mà lại đến vào ban đêm? Thời gian này đường phố đã giới nghiêm, sao nàng có thể tùy tiện đi lại được thế?

Dù thấy kỳ lạ nhưng Nguyên Diệu vẫn mở cửa, một luồng gió đêm lạnh lẽo thổi vào, khiến hắn rùng mình.

Một nữ nhân mặc đồ đỏ cầm đèn xanh, duyên dáng đứng trước cửa. Toàn thân nàng bị trùm trong áo choàng và mũ che đầu, không nhìn rõ mặt, chỉ thấy đầu ngón tay thò ra từ tay áo, nhìn thoáng qua rất trắng.

Ấy?! Nguyên Diệu giật mình, đây không phải là nữ nhân mặc đồ đỏ luôn theo sau Vi Phi Yên trong đêm đó ở đình Mẫu Đơn của Vi gia sao?

Nguyên Diệu nói: “Mời cô nương vào, tại hạ sẽ đi báo với Bạch Cơ.”

Ý nương bước vào Phiêu Miểu Các, cúi chào: “Cảm phiền rồi.”

Cử chỉ lời nói của Ý nương vô cùng lễ độ, toát lên khí chất cao quý thanh nhã, không khác gì những quý phu nhân phóng khoáng săn bảo vật đến Phiêu Miểu Các vào ban ngày.

Nguyên Diệu cảm thấy yên tâm hơn một chút, kêu Ý nương chờ ở đại sảnh, còn mình thì vào trong báo tin.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio