Giữa Kỳ Tử u uất và cậu thiếu niên trong "G iết chết lời đồn" là khoảng cách bảy năm. Trần Nhược Khát trên poster "Con Hàu" mặc một bộ đồ lao động liền thân, ngồi trước cửa nhà xác ăn kem. Tấm poster ấy cuối cùng cũng thay thế được tấm trong "G iết chết lời đồn", nằm vào vị trí tuyên truyền trên hộp đèn của rạp chiếu phim.
Lúc "Con Hàu" chiếu, độ thảo luận phải gọi là chưa từng có. Hà Gia Hảo mời toàn bộ nhân viên trong quán cơm cùng đi xem. Lúc cậu xếp hàng xoát vé, nhìn thấy tấm poster bên ngoài phòng chiếu. Cậu đi qua đám người đông đúc chen vào phòng chiếu, ngồi xuống, lại một lần nữa nhìn thấy gương mặt Trần Nhược Khát trên màn hình.
Kỳ Tư trầm mặc ít nói đẩy giường vận chuyển thi thể đi qua hành lang bệnh viện, đi qua cầu vượt, vào thang máy chuyển xuống. Hắn mở cửa nhà xác, cùng một đồng nghiệp nâng thi thể lên quan tài băng. Đồng nghiệp kí tên giao ca, Kỳ Tư kí tên thay ca.
Hắn mở quan tài số 09 ra, trên gương mặt cô gái đã chết từ lâu kết đầy vụn băng. Kiểu thi thể trắng bệch này Kỳ Tư đã rất quen, thế nên không cảm thấy sợ gì cả. Hắn nói với cô: "Chào buổi trưa."
Cuộc sống của Kỳ Tư ngày nào cũng vậy, giống như một cái hồ sâu không gợn sóng. Hắn ăn cơm chiên và đậu đũa xào thịt ở quán cơm Bách Hảo. Trần Nhược Khát ngẩng đầu nhìn về phía màn hình. Hà Gia Hảo ôm túi bỏng ngô, bất chợt nghĩ đến tiếng điện thoại vang lên trong những ngày bận rộn ở phòng bếp. Trần Nhược Khát nói với cậu: "Tôi đi làm vào hai giờ chiều hàng ngày. Cứ đến tối thứ sáu thì lại thường có nhiều người đến hơn. Tôi không biết vì sao mọi người lại thích qua đời vào thứ sáu như thế. Cứ như cả chết cũng phải kịp vào cuối tuần..."
Kỳ Tư đưa cô gái đi du lịch. Xe lao qua những đất nước khác nhau. Hắn nhìn phong cảnh không ngừng biến đổi ven đường, tuyết đọng trong lòng dường như đang chậm rãi tan đi. Đến cuối cùng, Kỳ Tư bị bắt ở phía bắc Myanmar. Cảnh sát lục soát thấy một thi thể trong xe, nghi ngờ cậu là tội phạm bỏ trốn.
Kỳ Tư nói hắn chỉ đưa cô gái này cùng đi du lịch. Không ai tin lời hắn.
Lúc thi thể cô gái bị hoả táng. Kỳ Tư bị nhốt trong phòng giam. Hắn đeo còng tay, nhìn ánh trăng trong một góc cửa sổ.
Hà Gia Hảo thật sự rất thích bộ phim này. Có bình luận nói: "Xem bộ phim này, có thể chiếu vào nỗi cô độc đặc biệt trên cơ thể từng người. Đến cuối cùng, mọi người rơi nước mắt, là rơi vì chính bản thân mình."
Hà Gia Hảo đi xem "Con Hàu" những ba lần trong một tuần. Cậu tắt đèn quán cơm Bách Hảo, đi dọc theo con đường Dương Mai Sơn ngợp bóng cây, đi đến rạp chiếu phim gần nhất. Suất chiếu đêm vẫn có người xem, cậu chen qua vài người, ngồi vào chỗ của mình. Phòng chiếu lại tối đèn.
Lần đó Hà Gia Hảo đợi đến lúc kết chiếu xong, chiếu đến danh mục cũng không đi. Danh mục chậm rãi trượt đi, đến lúc kết thúc phần cuối, Hà Gia Hảo bỗng nhiên nhìn thấy tận cùng phía dưới: Đặc biệt tỏ lòng cảm ơn Hà Gia Hảo.
_
Trần Nhược Khát khom lưng cảm ơn những người đã đến xem buổi chiếu phim. Cậu cầm bó hoa lúa mạnh, đứng bên cạnh nghe đạo diễn nói chuyện. Trong thính phóng kín người ngồi. Bảy năm trước cũng thế, trong phòng đầy người, vô số đôi mắt nhìn thẳng vào cậu. Trần Nhược Khát chỉ biết trả lời những câu hỏi của MC. Lúc ấy có một khán giả nữ hô to lên: "Em trai ơi, em đã có bạn gái chưa!"
Mọi người cười vang. Trần Nhược Khát cầm micro không biết phải làm sao. Bảy năm qua đi, khi đối mặt với nhiều người như thế này, Trần Nhược Khát vẫn căng thẳng theo thói quen.
Hoạt động kết thúc, Trần Nhược Khát như con cá mất nước, buông mình trên ghế ngồi trong xe.
David khẽ nhắc cậu: "Hẹn bác sĩ Lý 7 giờ tối đấy."
Trần Nhược Khát bảo được.
Xe chạy đến toà cao ốc văn phòng. Phòng tư vấn tâm lý ở tầng mười sáu. Trần Nhược Khát đi thang máy lên, người cố vấn đã ở sẵn trong phòng đợi cậu. Phòng khám trải thảm dày, chiếc đèn xinh đẹp đặt dưới đất, bên cạnh là một cái sô pha đơn. Người cố vấn cười chào cậu, nói: "Phim tôi xem rồi, rất thích."
Trần Nhược Khát cười cười. Cậu ngồi lên chiếc sô pha, nhìn chằm chằm lên màu giấy dán tường trắng sữa mà ngẩn ra. Cậu nói: "Gần đây tôi về nhà, phát hiện ra cá trong bể thuỷ sinh chết mất một nửa. Cô giúp việc nói cô ấy vẫn cho ăn đều. Tôi bảo David mua mới rồi thả mấy con vào. Nhưng mà, cứ thả mãi, cũng cứ chết mãi. Có đôi lúc tôi muốn trông chừng chúng nó cả trong đêm."
Người cố vấn ghi chép lại, ý bảo cậu cứ nói tiếp. Trần Nhược Khát dừng lại, cậu nói: "Tôi hơi sợ."
Người cố vấn hỏi cậu: "Sợ cái gì?"
Trần Nhược Khát nói: "Lại phải trải qua chuyện bảy năm trước lần nữa. Bản thân việc đóng phim thì không có gì. Nhưng đóng xong, tác phẩm ra đời, ai ai cũng sẽ đánh giá tôi. Có đôi khi tôi hy vọng rằng mình chỉ là một con cá nghê hồng, ở trong nước là được, sống không qua nổi một mùa hè cũng chẳng sao cả."
Mấy ngày sau, Trần Nhược Khát lại phải cùng đạo diễn đưa "Con Hàu" ra nước ngoài tham dự liên hoan phim. Trần Nhược Khát mở trừng mắt đợi cho trời sáng.
_
Kỳ Tư đã lớn lên trong một gia đình như thế nào? Có phóng viên hỏi trực tiếp. Đạo diễn trả lời rằng: "Không nhất định là một gia đình không có tình yêu. Có thể chỉ là một gia đình không biết bày tỏ tình yêu thôi. Hơn nữa đến cả một gia đình như vậy mà hắn cũng đã đánh mắt từ lâu rồi. Thế nên cuối cùng, hắn thậm chí sẽ hoang đường đến mức thầm yêu một người đã chết."
Lúc Trần Nhược Khát ngồi trong nhà ăn của khách sạn ăn trưa, nghĩ đến lời đạo diễn trả lời phóng viên ban sáng. Cửa sổ sát đất của nhà ăn nhìn ra vịnh Trân Châu, cực kỳ đẹp. Trần Nhược Khát ngồi rất lâu, nhưng chẳng động đến dao dĩa.
Cậu nghĩ, có lẽ Kỳ Tư thật sự không có cơ hội để bày tỏ. Người hắn yêu đã chết rồi. Thế nên cùng lắm hắn chỉ có thể ở bên cạnh cô mà thôi.
Mấy ngày trước Hà Gia Hảo bỗng nhiên nhắn tin cho cậu, nói: Phim điện ảnh thật sự hay lắm.
Trần Nhược Khát vẫn luôn ở nơi tổ chức hoạt động, lúc đọc được tin nhắn ấy thì đã qua nửa ngày. Cậu trả lời Hà Gia Hảo một tin cảm ơn. Hà Gia Hảo không đáp lại gì nữa. Có lúc cậu sẽ tưởng tượng xem Hà Gia Hảo đang làm gì ở quầy thu ngân trong quán Bách Hảo, đang làm gì ở sau bếp, hoặc là chỉ đang nghỉ ngơi trên văn phòng tầng hai.
Trần Nhược Khát chẳng có lý do gì, cầm điện thoại lên, thêm mã vùng, gọi điện đến bếp của quán cơm Bách Hảo. Chuông reo đến lúc sắp tắt, Hà Gia Hảo nghe máy, thở hổn hển nói: "Xin chào, bạn muốn đặt cơm phải không?"
Trần Nhược Khát bỗng nhiên cảm thấy ánh mặt trời đẹp quá, cậu nhẹ giọng gọi: "Hà Gia Hảo..."
Phía Hà Gia Hảo ồn quá, cậu bịt tai lại, hỏi: "Bạn lặp lại lần nữa được không."
Trần Nhược Khát nói: "Hà Gia Hảo, tôi muốn ăn mì cậu làm."