Phim Câm Yêu Thầm

chương 2: khách sạn cá heo (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mưa vẫn còn đang rơi chưa dừng. Thị trấn nhỏ lạc hậu đến độ mạng cũng không nhạy. Hà Gia Hảo nắm trên sô pha trong phòng chơi bài với mấy nhân viên công tác. Trong phòng rất tối, thời gian cả ngày trời cứ như miếng kẹo dẻo bị kéo ra thật dài. Hà Gia Hảo chơi chán rồi quay đầu lại, nhìn thấy phía hành lang, Trần Nhược Khát và phó đạo diễn đang tựa vào đó hút thuốc.

Hai người họ va ánh mắt vào nhau, lại gạt phăng đi như điện giật.

Sau trưa, thời tiết khá lên một chút, thợ trang điểm Mỹ Mỹ muốn trang điểm cho Hà Gia Hảo thành A Kỳ lúc ba mươi tuổi. Cô cắt bớt kiểu tóc học sinh ngoan ngoãn của Hà Gia Hảo đi, cạo rất ngắn. Hà Gia Hảo nhìn gương mếu máo. Cô Chu chủ khách sạn xoa cái đầu nhím của cậu. Hà Gia Hảo cảm thấy mình rất giống đồ chơi của mấy cô ấy.

Đến chiều muộn, tổ đạo cụ chỉnh lại ngoại cảnh đã bị mưa đánh tan tác. Mọi người lại bắt đầu luống cuống vội vàng chuẩn bị quay. Hà Gia Hảo cầm kịch bản của mình, đứng phía sau đám người. Trần Nhược Khát đột nhiên đến bên cạnh cậu, khẽ hỏi: "Cậu, còn đau không?" Hà Gia Hảo sửng sốt một chút, gương mặt đỏ bừng lên.

Cảnh diễn ngày hôm đó. A Tể đã công thành danh toại và A Kỷ còn vô danh tiểu tốt gặp lại trong một hàng ăn vặt ở con phố chính trung tâm thị trấn. Lúc Trần Nhược Khát bày bát đũa ra, Hà Gia Hảo nhận rồi va vào tay Trần Nhược Khát, cứ như bị gai hoa đâm, nhanh chóng rụt lại. Đạo diễn hô cắt. Hôm đó Hà Gia Hảo cứ phạm lỗi, NG mãi. Chị Hoa còn phải chạy đến hỏi có phải cậu thấy không khoẻ không.

Sau khi diễn xong, Hạ Gia Hảo quay về phòng mình. Một lúc sau, có người đến gõ cửa. Hà Gia Hảo mở cửa, Trần Nhược Khát tựa vào cửa, cúi đầu, cầm tuýp thuốc mỡ, ấp úng nói: "Tôi cũng không biết, nhưng mà, chắc bôi lên thì sẽ thoải mái hơn một chút..."

Hai người đứng im nửa trong nửa ngoài, Trần Nhược Khát ngơ ngẩn cầm thuốc mỡ, Hà Gia Hảo lại ngơ ngác nhìn cậu. Cứ thế mãi đến lúc có người của đoàn phim đi qua, Hạ Gia Hảo mới giành lấy thuốc trong tay cậu, đóng cửa lại.

Lúc trước chỉ cần diễn xong rảnh rỗi, hai người họ sẽ cùng nhau đi dạo lung tung ở trung tâm thị trấn. Sau đêm đó, ngoại trừ lúc đóng phim phải đối mặt với nhau, hai người không còn nói chuyện nữa.

Hạ Gia Hảo không biết phải xử lí tình huống này như thế nào. Trần Nhược Khát ngồi lên thùng đạo cụ to đùng, buông hai chân đọc thoại của mình. Hạ Gia Hảo và mấy nhân viên nói chuyện, đôi mắt lại cứ không ngừng muốn nhìn về phía Trần Nhược Khát. Tầm mắt cậu lướt qua đám người đông đúc nhốn nháo, ngắm nhìn Trần Nhược Khát. Chị Hoa vỗ cậu một cái, Hà Gia Hảo bừng tỉnh, đến lúc cậu quay sang nhìn tiếp, Trần Nhược Khát đã đi đâu mất rồi.

Ngày nào cũng thế này. Hà Gia Hảo cảm thấy mình sắp phát bệnh luôn rồi. Nhưng trông Trần Nhược Khát cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra, lúc diễn chung với cậu vẫn rất bình thường, diễn xong cũng đi làm việc của mình như bình thường. Trần Nhược Khát trước nay đều ít nói, trừ thỉnh thoảng có lúc nói chuyện với Hà Gia Hảo thì cũng chỉ qua lại với mấy nhân viên cố định.

Họ tụ tập ở sân thượng hút thuốc, bình thường Hà Gia Hảo sẽ không đi. Cô Chu thường xuyên cảnh cáo họ đừng có gạt tàn vào bồn hoa của cô. Cô xoa cái đầu con nhím của Hà Gia Hảo, nói: "Vẫn là Tiểu Hà ngoan ngoãn tốt nhất."

Hạ Gia Hảo vào thang máy đi về phòng, đúng lúc gặp phải Trần Nhược Khát đi xuống. Hà Gia Hảo bước vào thang máy, Trần Nhược Khát không ra ngoài. Thang máy lại chạy xuống tầng năm. Hà Gia Hảo bước ra ngoài, Trần Nhược Khát theo phía sau.

Bọn họ một trước một sau đi trên tấm thảm trải đất màu đỏ gan heo, tiếng bước chân lặng lẽ. Hà Gia Hảo mở cửa phòng mình ra, đến lúc quay đầu, phát hiện ra Trần Nhược Khát đã sớm về phòng. Cậu ấy không đi theo cậu.

Hà Gia Hảo bổ nhào lên giường, cầm lấy cái gối ở đầu giường quăng qua lại, trong lòng thấy bực bội muốn nổ tung.

Đến tối, đạo diễn gọi mọi người xuống nhà ăn khuya. Hà Gia Hảo không xuống. Cậu vùi đầu ngủ một giấc, nghe thấy có người gõ cửa phòng mình. Hà Gia Hảo mở cửa, Trần Nhược Khát đứng bên cạnh cửa, lần này không cầm thuốc mỡ, chỉ đút tay vào túi quần, hơi câu nệ hỏi khẽ: "Có phải cậu vẫn không thoải mái không?"

Hà Gia Hảo lắc đầu. Trần Nhược Khát gật đầu nói: "Thế thì tốt." Cậu vẫn đứng yên bất động, xoa xoa mũi. Trần Nhược Khát mặc cái hoodie đen, trước ngực có hình con gấu hoạt hình rất lớn. Hà Gia Hảo nhìn chằm chằm vào con gấu đó. Cậu bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: "Vào xem TV không?"

Trần Nhược Khát do dự một lúc, thế mà lại đồng ý.

Thế nên hai người họ ngồi ở mép giường, thật sự nghiêm túc xem bản tin đêm của đài phát thanh địa phương. Chuyện gia đình, ăn uống trai gái. Hà Gia Hảo xem mà ngáp một cái, quay đầu nhìn sang, thấy Trần Nhược Khát đang nhìn cậu chăm chú. Trần Nhược Khát xấu hổ nhanh chóng quay đầu xem TV tiếp.

Trần Nhược Khát bỗng hỏi: "Hà Gia Hảo, vết trên lông mày cậu là bớt hả?"

Hà Gia Hảo nói: "Vết nào?"

Trần Nhược Khát dùng tay sờ lên hàng lông mày của Hà Gia Hảo, ngón tay lạnh quá, Hà Gia Hảo rùng mình một cái. Trần Nhược Khát bỗng tiến lại gần hôn lên khoé miệng cậu, sau đó chống tay quay đầu lại xem TV.

Trong phòng tĩnh lặng trầm lắng. Trần Nhược Khát nói: "Tôi xuống ăn khuya đây."

Cậu chạy ra khỏi phòng, chạy từ tầng năm xuống theo đường thoát hiểm, từng tầng từng tầng, chạy đến đại sảnh rồi mới dừng lại thở hổn hển. Thư ký trường quay đã uống hơi say, đi ra thì thấy cậu, lôi kéo Trần Nhược Khát vào phòng uống rượu. Trần Nhược Khát cảm thấy mình còn chưa uống, đầu óc đã choáng váng rồi.

Ngày hôm sau hai người lại gặp nhau, Hà Gia Hảo không dám nhìn vào đôi mắt Trần Nhược Khát. Đạo diễn ngồi trước máy quay, có vẻ mất kiên nhẫn mà hỏi họ: "Hai người các cậu có phải mới cãi nhau hôm qua không?"

Sau khi diễn xong, Hà Gia Hảo đi phía trước, Trần Nhược Khát theo sau. Một trước một sau đi vào thang máy khách sạn. Hà Gia Hảo ấn lên tầng sân thượng, Trần Nhược Khát vẫn đi theo cậu. Cậu đẩy cửa sân thượng ra, đến bên lan can hóng gió, Trần Nhược Khát cũng đi theo cậu tới đó.

Mấy năm nay dân số thị trấn giảm rất mạnh, người trẻ hầu như đều đến nơi khác làm việc. Giờ tan học cũng chỉ có vài ba học sinh chạy từ trường tiểu học giữa trấn ra. Tụi nhỏ mặc quần áo xám xịt, đánh lộn từ đầu này sang đầu kia của con phố.

Hai người tĩnh lặng tựa vào đó nhìn người bên dưới, sau đó lại cứ như đã thương lượng, quay đầu lại cùng một lúc. Trần Nhược Khát kề sát lại hôn lên miệng Hà Gia Hảo, Hà Gia Hảo không né tránh. Hai người họ cứ hôn từng cái lẻ tẻ, hôn đủ rồi thì lại tách ra, tiếp tục hóng gió trên sân thượng.

Sau hôm đó, Hà Gia Hảo cảm thấy giữa mình và Trần Nhược Khát có một kiểu thân mật không thành lời.

Mấy hôm trước mưa lớn liên tiếp, kịch bản của Trần Nhược Khát bị ướt mấy trang. Cậu dựa lại gần xem kịch bản của Hà Gia Hảo. Ngón tay Hà Gia Hảo chậm rãi trượt qua lợi thoại của cậu, giống như một con cá đang tìm kiếm đồng loại để hôn. Thế nên Trần Nhược Khát vươn tay ra chạm vào đầu ngón tay cậu. Hai bàn tay đồng thời rụt về sau. Hai người họ bí mật hôn nhau phía sau thùng đạo cụ.

Buổi tối, Trần Nhược Khát nằm lên giường Hà Gia Hảo, hai người họ nói về cuộc sống đã qua mười chín năm của mình. Hà Gia Hảo nói bởi vì lúc còn nhỏ thích xem phim điện ảnh thế nên muốn trở thành người trong phim. Lúc nhỏ thường đi theo người lớn, tốn hai đồng để vào rạp chiếu phim tư nhân kiểu đó. Có lần vào rồi mới biết người ta đang chiếu phim kiểu gì.

Hà Gia Hảo khe nói: "Sợ chết khiếp, cả màn hình toàn là thịt."

Trần Nhược Khát cười rộ lên. Cậu nói về mình, lúc còn rất nhỏ ba mẹ đã ly hôn rồi. Mẹ dẫn cậu chuyển đi qua mấy thành phố. Có lần tan học cậu ngồi trước cổng trường đợi mẹ, mẹ cứ mãi không đến, sau đó cậu mới biết, mẹ quên mất cậu. Cậu muốn làm diễn viên là để không bị quên đi. Cậu nghĩ, nếu có thể được khắc ghi vào trong phim điện ảnh, có phải sẽ không bị quên lãng nữa không.

Trần Nhược Khát không biết Hà Gia Hảo có nghe lọt tai không. Sau cuộc trò chuyện đêm đó, bất kể là đang diễn hay đã xong việc, Hà Gia Hảo đều đợi cậu. Cậu ra khỏi phòng xuống nhà là sẽ nhìn thấy Hà Gia Hảo đứng bên cạnh con mèo chiêu tài ở cửa mà ngáp, nhìn thấy cậu thì giơ một tay lên. Hai người đập tay với nhau.

Rất nhiều năm sau đó, Trần Nhược Khát nằm mơ, ở giữa giấc mơ thường có một cậu con trai yên lặng đứng đó. Lúc đầu cậu cứ tưởng đó chính là bản thân mà mình đánh mất, sau này có lần tiến đến gần mới phát hiện ra, đó là Hà Gia Hảo vẫn luôn đợi cậu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio