Phim Giả Tình Thật

chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vì lý do như thế, bắt đầu tuần mới, Tô Cách ngồi trên salon xem kiến thức. Có thời gian rảnh cũng lôi sách ra đọc, nhưng có hiểu nổi hay không, còn xem duyên số thế nào đã.

Trần Mục Dương có thể mưa gió bất động, an ổn như núi ngồi thật lâu, còn cậu cố mãi vẫn chẳng tập được tính kiên trì. Thật đúng là hai người ở hai thế giới, tôi không hiểu anh, cậu cũng khiến tôi thấy chướng mắt…

“Sao có thể như vậy… Không phải chứ… Sao một chữ cũng không hiểu nhỉ…” Tô Cách ở một bên oán niệm lải nhải, một bên đau đầu chiến đấu với đống toán cao cấp.

Trần Mục Dương ngồi cạnh, nghe cậu lải nhải tới phiền, không kiên nhẫn buông sách, nhìn Tô Cách: “Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“Ừm…” Tô Cách thở dài: “Con người như anh đương nhiên sẽ không cảm được nỗi phiền não của chúng tôi…”

Trần Mục Dương vừa muốn mở miệng thì đạo diễn đi tới, ngồi xuống cạnh Tô Cách, còn không biết sống cht ôm vai cậu: “Cậu không biết sao, Tô Cách sắp phải thi cuối kỳ rồi, hồi xưa toán cao cấp cũng khiến tôi sống dở cht dở…. Sao nào, có muốn xin ít kinh nghiệm từ người từng trải không?”

Tô Cách lập tức hứng thú: “Kinh nghiệm gì cơ?”

“Chính là trong bốn đáp án ABCD, cậu không biết chọn đáp án nào thì cứ chọn C đi. Nhất là hội toán học rất thích C, cứ khoanh là trúng!” Đạo diễn đắc ý truyền kinh nghiệm.

Tô Cách mất hứng đáp: “Chiêu này của anh đã sớm mất linh từ tám trăm năm trước rồi! C còn lâu mới đúng nhá!”

Đạo diễn bị phủ quyết, không phục nói: “Vậy cậu bảo khoanh bừa cái nào? Chẳng lẽ phải truyền giấy, cả giờ cứ chuyển qua chuyển lại hở?”

Tô Cách thật ra có thể phán bừa, nhưng xung quanh đều là mấy đứa người tám lạng kẻ nửa cân, tìm ai bây giờ? Nói không chừng còn phải dựa vào xác suất ăn may của mình đi!

Một ngón tay thon dài kéo vở của cậu, chỉ vào một bài vừa làm xong, nói: “Sai rồi.”

“Hở?”

“Còn có chỗ này, chỗ này, chỗ này nữa, sai hết.” Trần Mục Dương không nể mặt, chọt hết chỗ sai của cậu.

“Tôi đã bảo là sai hết mà mà… Toi rồi… phải thi lại mất…”

“Đừng lo!” Đạo diễn vỗ vỗ cậu trấn an: “Ở đây không phải có một cao thủ đó sao? Trần Mục Dương của chúng ta là sinh viên ngành kinh tế, mấy cái thứ này với cậu ta chỉ giống cộng trừ nhân chia của trẻ con tiểu học thôi.”

“Hả?” Tô Cách kinh ngạc mở to mắt: “Anh là sinh viên kinh tế á? Sao còn đi làm diễn viên làm gì?”

“Ai bảo Trần Mục Dương của chúng ta quá toàn năng. Tôi phải chạy theo cậu ta rất lâu mới được đồng ý đấy!” Tay y vẫn tiếp tục bám trên vai Tô Cách, mà cậu thì không thích bị động chạm tí nào.

Trần Mục Dương lạnh lùng lườm y, cụ thể hơn là tay y, nói: “Nếu anh đã biết mình là đồ vô dụng thì lăn khẩn trương.”

Đạo diễn bị anh chặn họng, im miệng á khẩu, ngoan ngoãn thu móng vuốt lại, đứng lên: “Được được, nhường ánh sáng lại cho cậu.”

“Làm lại mau, chẳng lẽ cậu thực sự muốn trượt?” Trần Mục Dương lập tức ngồi cạnh Tô Cách, lạnh lùng nói.

“Vâng… vâng!” Cậu run run, dùng hết sức bình sinh làm bài.

Nhưng mà… dù có muốn thì cậu cũng không tư duy được cách giải cho bài này, càng mất căn bản…

Tô Cách cắn bút, quay đầu đáng thương nhìn anh, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Trần Mục Dương nghiêm mặt, đoạt bút trong tay cậu, nhanh tay viết công thức ra giấy, một bên giảng một bên tính toán. Nghe giọng nói vô cùng gợi cảm giảng giải bên tai, rốt cuộc Tô Cách cũng hiểu vì sao các fans trên mạng đều nói giọng nói của Trần Mục Dương có thể khiến người nghe mang thai.

Thật là! Tô Cách bất cẩn trước sức hút của Trần Suất rồi!

Cậu một bên quay phim, một bên vừa ôn tập cho thi cuối kỳ, lại còn ôn kịch bản, tất cả đều phải ôm đồm, quả thực mệt cht luôn!

Nghe giọng nói trầm thấp của Trần Mục Dương giảng bài, mí mắt của Tô Cách bắt đầu đánh nhau, cho dù có là anh cũng không cứu vãn được sâu ngủ chuẩn bị vào giâdc.

Đột nhiên, một tiếng “Cạch!” rất gãy gọn vang lên khiến cậu giật mình bừng tỉnh, ngó nghiêng thì chỉ thấy cây bút chì trên tay anh đã biến thành hai nửa.

“Sao vậy?” Cậu quắn quít hỏi.

“Tôi giảng chán đến thế à?” Ánh mắt anh rõ ràng tối đi, tâm trạng xấu cực xấu.

“Không phải…” Tô Cách đã nhìn ra tính chất nghiêm trọng của sự việc: “Tôi mệt quá…”

“Ồ? Là tôi làm cậu mệt?” Càng đến những từ cuối cùng, giọng anh càng cao.

“Không mà.” Tô Cách nhìn sắc mặt của anh ngày một đen, thực sự rất muốn khóc: “Xin lỗi mà, là tôi sai, lần sau không dám nữa…”

“Không, không phải lỗi của cậu, là tôi thích xen vào việc của ngươi khác.” Nói xong, anh đứng lên.

Tô Cách kích động, bất chấp tất cả ôm lấy đùi đối phương: “Sao lại là anh xen vào chuyện của tôi chứ! Tôi chính là muốn anh quản, nếu anh không quản thì ai quản đây!”

Những lời này vừa phun ra, các staffs đều nhìn về phía hai người. Tô Cách ý thức được mấy câu mình nói, ngây ngốc ngẩn ra đấy, quên cả thu tay về.

Cuối cùng vẫn là Trần Mục Dương ho khan một tiếng: “Cậu buông ra đã.”

“Ừ…” Cậu buông đùi anh, cố gắng trấn định cầm bút lên, nhìn quyển sách trước mắt.

Trần Mục Dương lại ngồi xuống. Tô Cách trộm liếc anh, ngón tay thon dài của anh chỉ vào một đề bài: “Nghe được chưa, tôi sẽ giảng lại lần nữa, sau đó đưa đề cho cậu làm thử. Nếu không làm được, thì nghĩ xem mình sẽ cht kiểu gì đi.”

“Hả?” Tô Cách nhìn sườn mặt của anh, biết người nào đó không nói giỡn, đành phải nhanh chóng nâng sách lên nghiêm túc đọc.

Cứ như vậy, Tô Cách thành công vượt qua mấy môn phụ.

Còn bài chuyên ngành, sinh viên năm đầu phải học kiến thức căn bản. Tô Cách cảm thấy mình không vững cho lắm, may mà vừa vặn trót lọt, thế cũng đủ cậu vừa lòng rồi.

Khoảng thời gian này là kỳ nghỉ đông, đoàn làm phim bắt đầu đuổi tiến độ. Trên cơ bản liên tục quay phim mấy ngày mấy đêm, Tô Cách đã nhập mình vào cuộc sống của Lâm Lạc, hiểu rõ được con người của Lâm Lạc.

Tết âm lịch thật nhanh đã đến, đoàn làm phim cố gắng nhồi thêm mấy cảnh nữa mới thả mọi người về nhà để ăn tết.

Nên hai ngày này, tất cả các thành viên gần như là ăn ngủ ở trường quay. Bởi vì kinh tế eo hẹp, nên chỉ sắp xếp được một cái giường lớn, nếu ai mệt thì ra đó ngủ, còn không thì trực tiếp ngủ ngồi trên ghế.

Ngay cả Trần Mục Dương cũng không đủ tinh lực cho hai ngày này, lúc nghỉ ngơi cũng không đọc sách mà đắp một cái chăn mỏng, nằm trên ghế nghỉ ngơi.

Tô Cách đi qua, ngồi cạnh Trần Mục Dương, cậu vừa diễn xong cảnh với bạn cùng phòng. Bây giờ không cần làm gì, có thể chợp mắt một lát.

Nhắm mắt được một hời, cậu liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Đang ngủ rất ngon thì trước mắt cậu có một bàn tay phẩy phẩy: “Tô Cách! Dậy dậy! Đến lượt cậu rồi!”

Tô Cách mơ màng mở mắt, chỉ thấy một đôi mắt đen nhìn mình chằm chằm. Cậu sững sờ ngây ra trong vài giây, tự cảm thấy không đúng lắm, sao đôi mắt kia lại gần quá vậy?

Cơ mà sau đó lại nhìn móng vuốt của mình đang ôm lấy tay Trần Mục Dương, đầu gác lên vai anh ngủ. Bao nhiêu ngái ngủ còn dư bay đi hết, cậu lập tức buông móng vuốt ra, cào cào lại tóc.

Vẻ mặt của Trần Mục Dương như thể trái đất vẫn quay đều, chậm rãi ngồi thẳng dậy: “Mau đi rửa mặt, rửa hết gỉ mắt đi.”

Tô Cách vội vàng xoa xoa hai mắt, thợ trang điểm đi tới dặm lại phấn cho hai người.

Cơ mà cả hai đều không biết, hình ảnh dựa vào nhau ngủ ban nãy đã sớm bị mấy cô nàng hủ nữ chụp lại, thậm chí còn đăng lên tài khoản Weibo của “Ái tình” nữa cơ…

Lúc Tô Cách mở Weibo, đột nhiên thấy tài khoản của mình như bị chọc tiết, vô cùng nhiều bình luận.

Lúc cậu mở ra xem, hoá ra là ảnh chụp cậu dựa vào Trần Mục Dương ngủ ngon hành lành. Tư thế của hai người trông vô cùng thân thiết, làm cho chính bản thân Tô Cách không nhịn được phải hoài nghi thật sự là quan hệ giữa mình với anh tốt đến thế cơ à?

Lại nhìn bình luận phía dưới, một đống ngôn ngữ ngoài hành tinh.

[Ăn nho ngại bỏ vỏ: Trời ơi! Không thể nói được cái gì! Như vậy trắng trợn rắc đường! Cẩu độc thân như chúng tui sống thế nào được?]

[Đại miêu thích vùi dập cẩu: Cẩu độc thân cũng là cẩu! Xin hãy đối đãi tử tế với động vật! Như thế là đủ biết ơn rổi!]

[Trần Mục Dương là onlylove: Được rồi, chỉ có Cách Cách mới khiến chúng tôi đồng ý! Phải đối xử thật tốt với Trần Suất của chúng tôi nha!]

[Đinh dinh đang đang: Có tiền hay không thế? Đợt tết này hãy mang Trần Suất về nhà chịu trách nhiệm nha!]

Đôi khi Tô Cách không thể không bội phục cách não họ họt động, quả thực chính là có thể phá đảo thể giới ảo mà!

“Tô Cách! Đạo diễn gọi cậu kìa!” Tô Cách còn đang chúi đầu vào lướt mạng thì bị trợ lý gọi.

Tô Cách đứng dậy đi qua, nụ cười tủm tỉm trên mặt đạo diễn khiến hồi chuông cảnh báo trong lòng cậu reo lên, cái mặt này là đang ủ mưu đây…

Tần Mục Dương đứng bên cạnh cậu. Tô Cách quay đầu nhìn anh, không khỏi nhớ cái ảnh kia, mặt lập tức đỏ bừng.

Trần Mục Dương liếc mắt nhìn cậu, phun lời vàng ngọc: “Ngốc.”

“Tô Cách à, là một diễn viên chuyên nghiệp thì phải hi sinh thân mình, tạo phúc cho nhân loại đúng không?” Y cười ha hả bảo.

Cậu thấy y nói có chút khoa trương: “Tạo phúc nhân loại thì hơi quá đi?”

“Sao lại không thể…”

“Có rắm mau thả.” Trần Mục Dương rất không kiên nhẫn.

Đạo diễn sờ ót, nói: “Là thế này, nguyên tác của tác giả có mấy cảnh hơi bạo dạn… Tôi đã thương lượng với người ta, những cảnh này là cần phải có. Như thế mới khiến quá khứ của nhân vật nhìn lại tự nhiên hơn, hơn nữa sẽ thể hiện được tình cảm chân thành tha thiết của cặp đôi… thể nghiệm tốt đẹp thế còn gì…”

Đạo diễn bô lô ba la một đống khiến Tô Cách chỗ thủng chỗ không, nhưng cậu vẫn bắt được trọng điểm: “cảnh bạo” là dư lào? Có nghĩa là cậu cùng Trần Mục Dương cisạch quần áo, lăn lộn trên giường hự hự á? Đã vậy bên cạnh có cả đống camera chĩa vào, vừa tưởng tượng là thấy cả thế giới sụp đổ rồi…

Trần Mục Dương nhất định sẽ phản đối! Tô Cách chắc nịch, quay đầu nhìn anh.

Trần Mục Dương làm như không thấy ánh mắt nóng bỏng của ai đó, quay đầu nhìn cậu, ngữ khí bình thản bảo: “Tôi không có ý kiến.”

Sao anh lại không có ý kiến? Sao anh lại có thể không có ý kiến chứ!!

Trong đầu cậu có ngàn vạn con ngựa cỏ chạy qua…

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio