Edit: Z – Beta: Jung.
Ở toà nhà số ba có rất nhiều người đang chờ để được casting.
Có nam có nữ, phong cách ăn mặc của họ trông vô cùng nghiêm túc, long trọng.
Tô Cách cùng Dương Dương đi vào, staff đưa cho hai người hai mẫu form để điền, trong đó có một mục “công ty quản lý”.
Staff đặc biệt giải thích: “Nếu các cậu đã có công ty đại diện, bên đó gọi sang đây để casting thì nên ghi vào, chúng tôi sẽ có sắp xếp khác.”
Việc này còn liên quan đến công ty quản lý à? Bút trên tay Tô Cách dừng lại một chút, bị Dương Dương đẩy đẩy tay: “Còn ngơ ra đó làm gì? Không phải cậu có công ty quản lý hả?”
“Ừ.” Tô Cách gật đầu, viết lên mục đó hàng chữ: Công ty hữu hạn điện ảnh và quảng bá truyền hình văn hoá Triển Dương.
Điền xong, staff lại tiếp tục đưa hai tấm bảng giấy cho hai người, dặn dò: “Đây là số chờ của hai cậu, treo trước nguc. Còn đây là những vai đang casting, hãy căn cứ vào sự hứng thú của mình để chọn một vai, mặt sau là kịch bản, chuẩn bị kỹ càng nhé.”
“Vâng, cảm ơn anh.” Tô Cách và Dương Dương cầm những thứ staff giao cho, xoay người tìm chỗ ngồi.
Đây là một kịch bản kinh điển của loại hình phim thần tượng về tổng tài bá đạo. Nữ chính hoạt bát đơn thuần, vừa mới đi học đã dùng tấm lòng khí phách, hào sảng giúp đỡ bạn học bị bắt nạt mà bị nam chủ bá vương vườn trường theo dõi. Vì thế một người bắt phục tùng, người này không dám phản kháng đã khiến tình yêu nơi vườn trường trong sáng thuần khiết sinh sôi nảy nở.
Tô Cách đọc đoạn giới thiệu bộ phim, trán không nhịn nổi xổ ra ba cái hắc tuyến.
Đây là bộ phim nội dung não tàn gì vậy! Thứ này đã sớm bị mấy hãng phim thần tượng Đài Loan chôn từ tám trăm năm trước rồi, sao bây giờ vẫn còn mọc lên thế này?
Lần này có vài người casting vai nam chính bá vương vườn trường. Mà những vai còn lại cũng có rất nhiều là nam bốn, nam năm, chẳng trách có nhiều người đến tham gia thử vai đến thế. Cho dù có là vai bốn hay năm gì đó thì cũng là một cơ hội vô cùng lớn lao.
Tô Cách chọn một vai diễn có chút hay ho hơn, cần có nhiều kỹ thuật diễn xuất. Nhân vật này tên là Tương Vũ Hào, xuất thân từ gia đình bần hàn, thành tích học tập xuất sắc, là một vai diễn không có sắc màu, chỉ một mực đi theo nam chính. Sau đó bị tình địch của nữ chính mua chuộc, góp tay phá hư tình cảm của hai nhân vật chính, là một vai diễn nửa đầu phim thì hi sinh, nửa sau thành phản diện, nhưng quanh đi quẩn lại vẫn là một vai diễn chịu sự hi sinh.
Không hiểu vì sao mà vừa đọc miêu tả nhân vật, Tô Cách lại bị nó thu hút chút đỉnh, nhịn không được muốn trải nghiệm xem sao.
“Nè, cậu chọn vai nào?” Dương Dương hỏi.
“À, Tương Vũ Hào.” Tô Cách đáp.
“Nhân vật này có gì nổi bật? Yếu đuối, còn vì tiền bán đứng người khác, không chắc đã thu hút được fan, có khi ngược lại sẽ bị gạch đá tơi tả đó!” Dương Dương vô cùng khinh bỉ.
“Tớ cảm thấy cũng được.” Tô Cách lơ đễnh cười cười: “Cậu thì sao?”
“Tớ á? Đương nhiên là vai này!” Dương Dương chỉ vào một cái tên.
“Vương Tử Hiên?” Tô Cách đọc phần giới thiệu nhân vật Vương Tử Hiên. Người này cũng là một trong những “người hầu” theo cạnh nam chính, điển hình của hình tượng nam khổng tước, tự kỷ, đào hoa, trêu hoa ghẹo nguyệt, ngoại hình cũng cực kỳ xinh đẹp.
“Hình tượng này cũng phù hợp với cậu đấy.” Tô Cách nhìn Dương Dương, thực lòng nói.
Thấy ánh mắt thật thà của Tô Cách, nhưng Dương Dương không vì được khen mà vui mừng: “Cậu có ý gì? Đang nói tớ chính là nam khổng tước đúng không?”
“Không phải… không phải…” Tô Cách khẳng định cậu chưa từng nghĩ như thế.
“Số mười ba, Tô Cách!” Staff đi ra, gọi tên Tô Cách.
“Sao lại nhanh thế nhỉ?” Cậu đứng lên.
“Cậu ở đây chờ vài phút, trước mắt cứ điều chỉnh cảm xúc, đợi ít phút là đến phiên cậu vào.” Staff dặn dò xong liền ra ngoài.
Tô Cách ngồi trong phòng nghỉ sau phòng casting, chuyên chú đọc kịch bản trong tay.
Nhưng đôi lúc cậu có thể nghe thấy giọng nữ tê tâm phế liệt: “Em yêu anh nhiều đến thế. Vậy mà tại sao? Tại sao anh lại yêu một người bình thường như vậy?”
“Em có thể cht vì anh, cô ta có làm được không?”
Giọng nữ này có mức đề-xi-ben cao vút, cực kỳ chói tai. Tô Cách nghe mà như có cả chục cái máy khoan đang làm việc trong màng nhĩ của mình, cực kỳ khó chịu.
Rốt cuộc sau mấy cái vì sao, tại sao, Tô Cách mới nghe thấy tiếng mở cửa, nghĩ cô nàng kia xong việc rồi, vì thế cậu liền đứng dậy đi ra.
Mở cửa phòng casting, cậu thấy có vài người đang ngồi, mặt ai cũng đăm đăm, so với lần trước đi casting “Ái tình” thì nghiêm trọng hơn không ít.
Nhưng Tô Cách đã có kinh nghiệm, so với lần trước thì bình tĩnh hơn nhiều.
Đến trước mặt đạo diễn, cậu tự nhiên mở miệng: “Xin chào mọi người, tôi là sinh viên năm nhất khoa diễn xuất trường nghệ thuật Z, Tô Cách. Tôi xin được casting vai Tương Vũ Hào.”
Người ngồi sau bàn mặt không đổi sắc, hỏi: “Chờ đã, cậu đã từng tham gia diễn xuất ở bộ phim nào chưa?”
“Tôi đã từng quay một bộ phim ngắn.” Cậu thành thật trả lời.
Người kia hiển nhiên làm lơ, phim ngắn là cái gì, chỉ là một bức tranh mà trẻ con vẽ nguệch ngoạc thôi, nhưng không ai nói gì cả.
“Vậy bắt đầu đi.” Trong giọng nói của bọn họ mang theo sự khinh thường.
“Vâng.” Tô Cách gật đầu, chọn một vị trí để sườn mặt đối diện với những người đang ngồi, hơi cúi đầu.
“A…” Tô Cách, không, Tương Vũ Hào cười tự giễu, hơi ngẩng đầu, nhìn người trước mắt: “Cậu hỏi vì sao ư? Muốn tôi nói cho nghe không?”
Ánh mắt Tương Vũ Hào rất tối, mang theo sự ác độc: “Từ khi bắt đầu cậu đã luôn coi tôi là một con chó, gọi đến là đến, đuổi đi là đi. Tôi đây là muốn cho cậu thử mùi vị bị chó cắn thế nào. Sao, đau đúng không?”
Tương Vũ Hào ngừng lại một chút, ánh mắt lại ánh chút vui vẻ cùng khó hiểu: “Cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu nhớ rõ cái đau này. Để cậu nhớ rằng cơn đau này, là do người luôn bị cậu khinh thường gây ra!”
Tương Vũ Hào yên lặng nhìn người ở trước mắt. Không sợ! Không! Cả người cậu đang toả ra khí chất đen tối.
Nhắm mắt rồi mở ra, cậu trở lại là Tô Cách.
Tô Cách xoay người, cúi đầu trước bàn đạo diễn: “Tôi xin phép dừng ở đây, cảm ơn.”
So với người khác, Tô Cách chọn cảnh nói rất ít, chỉ có mấy câu không có sức bật, toàn bộ phải dùng khả năng của diễn viên để làm khí chất của nhân vật được bộc lộ, quả thực là việc vô cùng khó nhằn.
Biểu hiện tốt đương nhiên được khen ngợi, nhưng nếu không sẽ khiến người khác đánh giá cậu thích chơi trội, không biết trời cao đất dày.
Tô Cách cũng không biết vừa nãy mình diễn thế nào, thật ra chính cậu cũng toát mồ hôi lạnh, chân run rẩy, chẳng qua là không ai phát hiện thôi.
Tô Cách ra ngoài, người tiếp theo là Dương Dương.
Ngồi bên ngoài chờ bạn, thấy cậu ta một mặt “đường làm quan rộng mở” đi ra, hẳn là ban nãy biểu hiện không tồi.
“Xem ra với cậu là cũng được, còn tớ nắm chắc vai diễn này rồi!” Cậu ta không chút khách khí nói.
“Thế thì cậu mời cơm đi!” Tô Cách đùa đùa.
“Đương nhiên!” Dương Dương quàng vai bá cổ cậu, bảo: “Đi canteen thôi!”
Lúc ăn cơm, Tô Cách cắm cúi ăn, hai người không nói một lời.
Mãi cho tới lúc Dương Dương mở lời: “Cậu nói xem, nếu lần này trúng được vai diễn, liệu tớ có thể thuận lợi tìm được một công ty quản lý không?”
Dù sao có công ty đại diện mới là nghệ sĩ, diễn viên có tài tới đâu mà không có công ty chống lưng thì cũng coi như vô dụng. Tự mình phải chạy tới đoàn làm phim, tự lo trang phục, tất cả mọi thứ thì thật thảm.
Với vai diễn lần này, nếu Dương Dương có thể giành lấy, thì đúng là một cơ hội với cậu ta.
Lớp đại học của hai người quá nửa đã có công ty chủ quản, điều kiện của Dương Dương không kém, ca hát, diễn xuất đều có đủ. Nhưng ngay cả Tô Cách còn có công ty chống lưng mà cậu ta còn chưa có tin tức nên sốt ruột cũng là hợp tình hợp lý.
“Hẳn là được.” Tô Cách chắc chắn nói.
Dương Dương thấy vẻ mặt thật thà của cậu, cười to: “Haha!”
“Cậu cười cái gì?”
“Tớ chỉ đùa một chút mà cậu thật lòng như thế làm gì? Còn nữa, nếu ký hợp đồng thì tớ sẽ không ký công ty nhỏ đâu! Thứ gì cũng không có, thì móc đâu ra ích lợi chứ?”
“Tớ thấy công ty của mình rất tốt…” Tô Cách nhỏ giọng nói.
Dương Dương không thèm để tâm, tự mình ăn cơm.
Tô Cách ăn xong, chuẩn bị về ký túc xá thì nhận được điện thoại của Trần Mục Dương.
“Alo!”
“Có tốt không?” Anh hỏi về buổi casting.
“Có.” Cậu gật đầu.
“Vậy về đây, anh chưa ăn cơm.”
“Nhưng em mới ăn rồi…”
Đầu kia không nói gì, nhưng Tô Cách có thể cảm nhận rõ không khí xung quanh đang lạnh xuống, liền vội bảo: “Vậy như này đi, em sẽ mua một phần về cho anh!”
Ai kia không nói gì, cúp điện thoại.
“Bạn gái hả?” Dương Dương ra cái vẻ hiểu rõ hỏi.
“Hả? Cậu sao lại…” Tô Cách tự nhủ, thật ra là “bạn trai”.
“Nhìn cái mặt tươi như đón gió xuân của cậu là biết, nhưng nhóc thối cậu cũng nhanh đấy! Mới có nửa năm mà đã có bạn gái! Thật không biết là cô gái nào lại thích một tên yếu đuối như cậu…” Cậu ta đùa giỡn.
Tô Cách không thể nào đánh đồng Trần Mục Dương với danh xưng “bạn gái”. Cậu dám cam đoan, nếu ai kia mà nghe được thì chắc chắc sẽ đánh Dương Dương một trận.
“Thật ra không phải bạn gái…” Nói rồi, Tô Cách hì hì cười: “Tớ còn có việc, đi trước nha!”
Dương Dương nhìn theo bóng dáng xa dần của cậu, lập tức sửng sốt, chẳng lẽ…
Tô Cách nhìn mấy món ăn nấu sẵn ngoài hàng toàn là những món chiên xào dầu mỡ không tốt cho sức khoẻ. Chẳng bằng tự đi chợ, mua nguyên liệu về nấu cho anh một bữa đi.
Đợt trước Tô Cách ở nhà Trần Mục Dương toàn ăn cơm hộp đoàn phim phát, chưa từng ăn được một bữa tử tế.
Cho nên đây là lần đầu tiên cậu nấu nướng ở nhà Trần Mục Dương. Tay nghề của cậu cũng thường thôi, lúc thi đại học, bà Tô phải đi làm, chỉ còn cậu và bố ở nhà. Hết cách, Tô Cách phải học nấu ăn, mới đảm bảo cho hai bố con không bị đói cht.
- -----oOo------