Trans: Z – Beta: Jung.
Nguyên ngày làm việc Tô Cách đều bị mọi người xung quanh không biết sự thật chỉ trỏ, tự dặn mình mặc kệ, không làm chuyện xấu sẽ không sợ bị người ta nói.
Huống chi trong giới giải trí gặp phải đồn đại cũng là chuyện bình thường, cậu cần phải sớm quen với mấy tình huống này.
Nhưng có lẽ cậu đã tự dánh giá cao phạm vi thừa nhận của bản thân rồi.
Vừa mới mở cửa WC, cậu đã nghe thấy có người đang nói về mình.
“Nè, ông có nghe nói chưa, về cái cậu diễn nam ba Tương Vũ Hào ấy!”
“À, ông bảo cái cậu Tô Cách đấy à?”
“Đúng thế, bình thường trông cậu ta rất thật thà khép kín, không ngờ lại phóng đng như vậy!”
“Đúng thế, quay xong liền vội vã làm việc kia giữa đường, hơn nữa đêm qua còn lạnh như vậy, cậu ta cũng không sợ lạnh đến không ‘cứng’ nổi à?!”
“Ôi trời, ông đừng nói kiểu ghê tởm như thế được không? Cái loại tiểu bạch kiểm như cậu ta, vừa nhìn đã biết là bị đè, cái thứ kia đã sớm chỉ cho có thôi! ”
“Nhưng nói vậy, ông nhìn Tô Cách với cả mấy diễn viên nam còn lại đi, nhất là với nam chính và nam thứ, quan hệ rất thân thiết đúng không? Ngay cả Chu Chi Huyên cũng không làm được như vậy…”
“Người ta thủ đoạn cao siêu, không thì cũng đi hỏi người ta xem làm sao một người đàn ông lại có thể toả ra mùi vị zm đãng như thế đi?”
“Đi cht đi!”
Theo sau là những tiếng cười đáng khinh.
Tay Tô Cách cht lặng, trong một lúc đại não trống rỗng, không biết nên phản ứng thế nào.
Cho đến khi hai kẻ kia ra ngoài, cậu vẫn đứng ngây ra đấy, không nhúc nhích.
Trận tuyết lớn cuối cùng của thành phố H thình lình bước chân tới. Lúc Tô Cách phản ứng lại, điều chỉnh tâm tình đi ra thì bên ngoài đã nổi tuyết, bay tán loạn, gió thổi lạnh tới tận xương.
Đạo diễn sợ phân cảnh ngoài trời không thể on set liền hủy bỏ, chuyển vào cạnh trong nhà. Như thế, Tô Cách là người quay đầu tiên.
Cậu nghĩ thầm, thế cũng tốt, ít nhất không phải ở lại đến nửa đêm mới được về.
Trương Tiêu Nhiên ngồi trên ghế nghỉ ngơi, nhìn thấy Tô Cách chăm chú lắng nghe đạo diễn, khuôn mặt kia không thể nói có bao nhiêu đẹp. Dù sao trong cái giới giải trí này, người đẹp trai hơn Tô Cách có rất nhiều. Nhưng ánh mắt hắn không tự chủ cứ nhìn về phía cậu, nụ cười của cậu khiến người khác cảm thấy rất thoải mái.
Đúng, chính là cảm giác này, thoải mái, không chút gánh nặng. Đây là lý do vì sao Trương Tiêu Nhiên lại thích Tô Cách.
Có lẽ cậu đã quên, với phản ứng của đối phương, Trương Tiêu Nhiên biết trong đầu cậu chẳng có chỗ cho cái tên Trương Tiêu Nhiên, chỉ có mình hắn nhớ nhung cậu.
Lần đầu gặp cậu, cậu còn rất nhỏ, mặc một cái áo phông trắng cùng quần đùi, cũng giống như bây giờ, im im lặng lặng, đi theo bà ngoại, sợ hãi nhìn hắn.
Ông nội nói: “Tiêu Nhiên, đây là Tô Cách, em ấy nhỏ tuổi hơn con, con là anh, cùng chơi với em được không?”
Trương Tiêu Nhiên gật đầu, đi qua lớn mật vươn tay nắm lấy tay cậu, nhưng Tô Cách làm thế nào cũng không đồng ý, tay rõ ràng rụt về phía sau, lảng tránh ánh mắt của hắn.
Trương Tiêu Nhiên hiển nhiên không có nhiều kiên nhẫn, kéo tay cậu ra ngoài.
“Anh buông ra, cứ phải kéo tôi đi là sao? ” Đây là câu đầu tiên cậu nói với hắn.
Bây giờ nghĩ lại, mười mấy năm sau gặp lại, câu đầu tiên mà cậu nói vẫn là vậy.
Một Tô Cách như vậy, sao có thể nửa đêm ở bên ngoài với người ta làm chuyện kia? Chẳng lẽ là người đàn ông kia, chính là người mà cậu nói là mình vô cùng thích? Tô Cách nguyện ý vì người kia mà làm vậy sao?
Trương Tiêu Nhiên nhìn Tô Cách bắt đầu quay phim, ánh mắt phức tạp khó dò.
Cậu đã quay xong, dọn đồ đạc chuẩn bị đi về.
Một stylist đi tới trước mặt cậu, cười hì hì bảo: “Về à Tô Cách?”
Cậu gật đầu, nói nhỏ: “Tạm biệt.”
“Chào, hôm nay phải về nhà luôn nhé, đừng đi lung tung bên ngoài, không lại bị người ta chụp thì sẽ không tốt. Dù sao phim của chúng ta cũng là phim thần tượng, không phải phim – cấp – ba.” Gã cười cười nói ra mấy lời này.
Tô Cách lập tức quay đầu, mặt không thể tin nổi nhìn người kia, ánh mắt gã hoàn toàn là thâm độc cùng khinh bỉ, giống như cậu là kẻ khiến người khác không thể chịu nổi vậy.
Dừng một chút, Tô Cách vẫn là không nói gì, quay đầu rời đi.
Vừa đúng lúc Trương Tiêu Nhiên hoàn thành công việc, đuổi theo cậu: “Tô Cách, chúng ta cùng về, tiện đường mà.”
Cậu lắc đầu từ chối: “Không cần.”
Nhưng hắn không từ bỏ ý định, kéo tay cậu: “Đi thôi, đừng khách sáo.”
Tô Cách định giãy dụa, nhưng quay đầu nhìn thấy ánh mắt như đang xem kịch vui của mấy người kia, cậu liền bỏ qua, đi theo Trương Tiêu Nhiên lên xe.
Cậu tựa vào cửa sổ, đầu óc cậu trống rỗng, không biết đang nghĩ gì.
“Tô Cách…” Hắn suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc mới mở miệng hỏi: “Người bị chụp với em đêm qua, có phải là người… mà em nói là thích không?”
“Không phải.” Cậu lắc đầu: “Nếu tôi nói đêm qua là một sự hiểu lầm thì anh có tin không?”
“Hiểu lầm?”
“Đêm qua, lúc tôi đi về, đụng phải một gã say, gã đã kéo tôi vào một cái ngõ nhỏ…”
Trương Tiêu Nhiên lập tức nhấn phanh, sắc mặt đau buồn nhìn Tô Cách: “Gã có làm gì em không?”
“Không có, tôi đạp nửa dưới của gã rồi bỏ chạy.” Cậu lắc đầu, không muốn nhắc lại chuyện kia.
Sau khi biết được cậu không làm sao, hắn mới an tâm, khởi động lại động cơ, nói: “Về sau nếu quay tới muộn thì đừng đi một mình, hãy về cùng anh.”
Tô Cách không đáp, chỉ nhìn ngoài cửa sổ, Trương Tiêu Nhiên cũng không biết cậu đang nghĩ gì.
Xe chạy đến trường, Tô Cách bảo Trương Tiêu Nhiên dừng xe ở cổng trường, mình có thể tự về ký túc xá.
“Tô Cách!” Hắn tự nhiên lên tiếng làm động tác của cậu dừng lại.
Hắn ngồi thẳng dậy, nói: “Từ nay anh sẽ bảo vệ em. Cho dù em xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ là người đầu tiên chạy đến bên em. Nên… em có thể nhìn anh một lần không?”
Tô Cách im lặng, hắn lại tỏ tình. Bây giờ cậu rất tỉnh táo, tỉnh táo để nghe hắn gằn từng tiếng. Lần này, hình như cậu không tìm được lời nào để tránh né.
“Lần trước tôi đã nói rồi, tôi đã thích người khác.”
“Là người lần trước đón em đúng không?” Tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng đến bây giờ Trương Tiêu Nhiên vẫn chưa quên người đàn ông kia xuất sắc cỡ nào.
“Nhưng khi em gặp nguy hiểm, người đó không xuất hiện để cứu em đúng không?” Trương Tiêu Nhiên tóm lấy cơ hội chèn ép người đàn ông nọ, lại giống tự an ủi. Hắn nói cho bản thân, cũng như nói cho Tô Cách rằng người kia không phải người đàn ông tốt với em ấy, chỉ có hắn, hắn mới có thể bảo vệ, không cho ai tổn thương cậu.
“Không phải.” Cậu ngắt lời Trương Tiêu Nhiên: “Là anh ấy không biết, nếu anh ấy biết, nhất định sẽ không để tôi đau khổ. Huống hồ tôi cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, tôi có thể tự bảo vệ bản thân.” Ánh mắt kiên định của cậu làm hắn sợ hãi, chẳng lẽ không thể cứu vãn được sao?
“Trương Tiêu Nhiên, cảm ơn anh đã đưa tôi về. Nhưng tôi hy vọng từ nay đừng nói về chuyện của tôi nữa, được chứ?” Tô Cách nói xong, xoay người xuống xe.
Cậu vừa xuống xe, liền thấy Trần Mục Dương đứng ở cổng trường, đằng sau là xe trắng của anh, người đàn ông đẹp trai mặc áo khoác trắng, đứng ở đó, nhìn thẳng cậu. Giống như trong mắt anh chỉ có mình cậu, mà trong mắt Tô Cách, đương nhiên cũng chỉ có mnh trần Mục Dương.
Cậu cười vui sướng chạy tới: “Sao anh lại đến đây?”
Trần Mục Dương nhìn chiếc xe sau lưng cậu, nó vẫn đỗ ở đó, còn có thể cảm nhận ánh mắt thiếu thiện chí.
“Đó là ai?”
“Là người anh gặp hôm nọ đấy, đàn anh hợp tác với em.”
“Không nhớ rõ.” Anh không hề để tâm đến Trương Tiêu Nhiên, nhìn cậu, cau mày hỏi: “Sao em lại gầy thế này?”
“Thật á?” Cậu sờ sờ mặt mình, lần tới thăm anh đã là nửa tháng trước, chỉ nửa tháng thôi, sẽ không rõ ràng đến thế chứ: “Gầy không tốt sao? Hồi trước anh còn chê em ăn nhiều, bắt em chạy vòng quanh sân còn gì!”
“Thế à?”
“Trần Mục Dương! Anh đừng tưởng em quên!” Tô Cách dựng thẳng ngón giữa, lại nhìn xe sau lưng anh: “Không phải anh bảo cho em dùng cái xe này sao, sao lại đi thế này?”
“Thế à?”
Lại là câu này, Tô Cách có chút giận, xoay người đi vào trường, không thèm để ý anh.
Trần Mục Dương đi lên ôm cậu vào nguc, kéo ra bên ngoài: “Đi ăn cơm đã, anh còn chưa ăn gì.”
“Vâng.” Cậu gật đầu.
“Sau này nếu phải quay đến hơn chín giờ, anh gọi Mỹ Linh tới đón em.” Lúc ăn cơm, Trần Mục Dương đột nhiên nói, Tô Cách lập tức có chút kinh ngạc.
“Anh… anh biết rồi à?” Trần Mục Dương có biết thì cũng không lạ, đã post trên Tieba thì nhất định cũng sẽ bị truyền lên weibo, có lẽ sẽ có vài người rêu rao về cậu. Nhưng cậu không muốn nói cho đối phương, cậu nghĩ bản thân có thể giấu được, coi như nó chưa xảy ra.
“Nếu anh không nói, có phải em tính ỉm luôn?” Anh hỏi ngược lại.
“Vì thế hôm nay anh anh đến là vì nó sao?” Tô Cách đột nhiên cảm thấy bản thân thất bại, hình như cậu lại gây phiền rồi.
“Một phần, anh cũng có ít công chuyện cần giải quyết.”
“À.” Không cần biết có phải anh đang an ủi mình hay không, nhưng cậu vẫn tin là vậy: “Anh yên tâm đi, em có thể tự bảo vệ bản thân, gã kia cũng chưa làm được gì, mà ngược lại về sau có khi đoạn tử tuyệt tôn.”
“Em có nhớ rõ mặt của gã không?”
“Không nhớ rõ, hôm đó rất vắng người, em chỉ nhớ gã rất cao lớn, còn khoẻ, hơn nữa uống rất nhiều rượu, miệng rất hôi. Đúng rồi, giọng gã nghe kinh lắm, cứ như là lợn cht vậy.” Cậu chỉ có thể nhớ được những điều này.
Trần Mục Dương gật đầu, không nói gì nữa.
Hai người im lặng ăn cơm, đôi lúc Tô Cách cũng sẽ gào thét vài câu, nhưng hai người như không cần dùng nhiều lời nhưng vẫn có thể hiểu được cảm xúc của đối phương.
- -----oOo------