Trans: Z – Beta: Jung.
Tô Cách vừa nghe, rượu lập tức tỉnh một nửa: “Anh vừa nói cái gì?!”
Lậu Phong đắc ý cười, định lặp lại câu nói kia thì có một người đàn ông cao lớn xuất hiện, kéo tay y, không nói hai lời lôi người ra ngoài.
“Nè! Anh đi đâu thế? Còn chưa nói xong mà!” Tô Cách mơ màng nhìn Lậu Phong bị người đàn ông kia đưa đi.
Quay đầu nhìn Trần Mục Dương, cậu chỉ thẳng mũi anh: “Trần Mục Dương! Hoá ra anh có nhiều chuyện lừa em thật! Đúng là đồ lừa đảo!”
Giọng Tô Cách không nhỏ, nhưng người đang dùng bữa trong nhà hàng đều ngó sang. Trần Mục Dương không chịu nổi những ánh mắt đó, đành phải nhẹ nhàng nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Nói rồi, anh kéo cậu đứng dậy.
“Anh… anh buông ra! Mau nói cho rõ ràng!” Tô Cách lại giật đùng đùng phản kháng.
Trần Mục Dương nhét người vào xe, sau đó ngồi sang ghế lái, lái đi.
Tô Cách uống đến mơ màng, rất nhanh liền nhắm mắt ngủ.
Trần Mục Dương chạy vào gara, nhìn gương mặt an tĩnh của cậu, tay đưa qua, nhẹ nhàng vut hai má đối phương. Cảm nhận được mặt Tô Cách có chút thịt béo, liền xấu xa nhéo một cái.
Không ngờ lại đánh thức người ta, Tô Cách mơ màng mở mắt, thấy Trần Mục Dương, nước mắt nước mũi đột nhiên chảy: “Trần Mục Dương! Anh là tên lừa đảo! Nếu không phải anh nói mình thích nam, sao em lại theo anh cơ chứ?”
Ánh mắt anh tối sầm, nắm má cậu hỏi: “Ý em là, nếu anh chỉ thích con gái, thì em sẽ không thích anh?”
“Đúng thế!” Tô Cách ngốc nghếch gật đầu: “Em nghĩ dù anh có thế nào thì cũng chỉ yêu người cùng giới, như thế chỉ có tình địch nam. Được lắm, hiện tại anh cũng thích con gái, vậy không phải số lượng tình địch tăng lên à? Trần Mục Dương, anh được nhiều người để ý như vậy, em làm sao có thể địch nổi?”
Tô Cách càng nghĩ càng buồn, tiếng khóc ngày càng lớn, quả thực là có xu thế biến thành gào khóc.
Tay anh nâng đầu cậu lên, sáp lại, cà cà mũi với mũi cậu, dỗ dành: “Đừng khóc, Tô Cách.”
Rồi anh dùng ngữ khí dịu dàng chưa từng có nói với cậu: “Trước đây anh chưa từng có bạn gái, tên kia chỉ bịa thôi. Bây giờ anh chỉ thích em, mặc kệ là nam hay nữ, anh chỉ thích một mình em, được không?”
Tô Cách chăm chú nhìn đối phương, gật đầu: “Vâng.”, rồi hai tay ôm cổ anh, tới gần hơn rồi hôn lên môi anh.
Trần Mục Dương cũng không khách khí, quay người ấn cậu xuống ghế, đặt mình trên người Tô Cách, bắt đầu hôn môi cùng cổ cậu, còn liên tục đi xuống phía dưới.
Tô Cách bị hôn đến nóng bừng. Trần Mục Dương cảm nhận được tình cảm mãnh liệt từ trước đến nay chưa từng có, chưa một ai có thể khiến anh yêu đến điên cuồng như Tô Cách.
Mà đương sự Tô Cách cũng không thể lý giải được tình cảm của anh.
————
Tô Cách mở mắt, lập tức bật dậy, đầu đau như muốn nứt. Ấn tượng về đêm qua của cậu như một giấc mơ, cực kỳ thiếu chân thực.
Trần Mục Dương đang ngủ bên cạnh, anh bị động tác của cậu làm cho bừng tỉnh, cũng bật dậy.
“Mấy giờ rồi?!” Tô Cách cầm điện thoại lên nhìn giờ: “Không ổn rồi! Sáng nay em phải đến trường, bị muộn rồi!”
Cậu vội vàng đứng dậy mặc quần áo rồi quay ra: “Đúng rồi!”, cậu nhìn Trần Mục Dương: “Không phải hôm nay anh đưa em đi học sao? Còn nằm đấy làm gì? Mau dậy đi!”
Nhớ những ngày đầu mới yêu, mỗi lần muốn nói là Tô Cách đều phải suy nghĩ nên lựa lời thế nào, ánh mắt anh đều mất tự nhiên, nhăn nhó. Bây giờ thì sao, đã biết cách mắng người yêu rồi.
Trần Mục Dương không khỏi suy tư một chút, rốt cuộc anh dạy tốt hay không tốt đây…
Tô Cách rửa mặt xong thì Trần Mục Dương cũng chuẩn bị xong, cậu liền lôi người ra khỏi nhà.
Ngồi trong xe, Tô Cách liền quyết định một việc rất trọng đại: “Xét thấy việc đồng chí Trần Mục Dương có hành động che giấu tổ chức khiến tổ chức phán đoán sai lầm. Bây giờ, để đồng chí bù lại khuyết điểm, nhận ra hành động lừa dối người yêu là hành vi tội ác tày trời. Em quyết định mình phải phản công!”
“Phản công? Em?” Trần Mục Dương nghi hoặc không biết mình có nghe lầm hay không.
“Đúng thế!” Tô Cách trịnh trọng gật đầu: “Từ trước đến nay đều là em nghe lời anh, làm những gì anh muốn. Nhưng bây giờ em phải phản công, em nói gì anh phải nghe nấy!”
Trần Mục Dương không đáp.
“Rốt cuộc anh có đồng ý không hả?” Cậu thấy ai kia không phản ứng, bắt đầu giả vờ khóc lóc: “Sao em lại đáng thương như thế chứ! Bị người ta lừa còn giúp đếm tiền! Ai cũng không khổ như em… huhuhu…”
“Được rồi, đừng giả vờ nữa, đồng ý với em.” Trần Mục Dương mất kiên nhẫn nhìn cậu.
“Là anh nói đấy nhé!” Tô Cách lập tức giở mặt.
Trần Mục Dương đưa Tô Cách đến cổng trường, nhưng cậu không cho anh vào.
“Lớp của em ở đâu?” Anh thuận miệng hỏi.
Tô Cách không muốn đáp, đang định mở cửa đi xuống thì đột nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn anh rồi ho khan hai tiếng.
“Em làm gì vậy?” Trần Mục Dương nhìn cậu như nhìn đứa ngu.
“Nhanh cửa cho em?” Tô Cách nhìn anh: “Còn không mau mở cửa cho bản công đại nhân?”
Trần Mục Dương hít sâu một hơi, cố nhẫn nhịn, giúp cậu mở cửa bên kia rồi đẩy người ra ngoài: “Em cũng không thèm nhìn xem cái kia của mình còn có thể lên được không… Mệt cho em mặt không đỏ tâm không nổi sóng.”
Tô Cách lập tức không ổn, bị đẩy ra ngoài, hùng hổ mắng: “Trần Mục Dương! Anh là đồ trứng thối! Là đồ lừa đảo!”
Ánh mắt sắc như dao của anh lướt qua, Tô Cách run rẩy đeo balo bỏ chạy.
Khởi động xe, Trần Mục Dương lái đến sau một gốc đại thụ, đội mũ lưỡi trai rồi đi xuống.
Dương Thần vội vã chạy tới lớp, các giáo viên bình thường không quan tâm việc đi học muộn. Nhưng thầy này lại rất quan trọng vấn đề, nếu lúc điểm danh mà không có mặt thì sẽ đánh rớt luôn.
Thầy Nhâm là một lãnh đạo không lớn không nhỏ trong trường, lại còn có cái tính thối thanh cao. Dương Thần không dám chọc đến ông, chỉ có thể vội vã lên lớp.
Chạy được nửa đường thì bất ngờ người đội mũ lưỡi trai cầm bình xịt trong tay lao đến, xịt lên mặt gã choáng váng, chân mềm nhũn.
Trần Mục Dương đeo găng tay, kéo Dương Thần ra cạnh lùm cây, dùng dây thừng buộc chặt tay chân gã, sau đó bắt đầu lt quần áo gã.
Dương Thần còn chưa hoàn toàn mất thần trí, yếu ớt hỏi: “Mày muốn làm gì?”
Trần Mục Dương không đáp, chỉ lt sạch quần áo, quần lt của gã.
Gã cảm thấy rất sợ hãi, bây giờ cả người đang trong trạng thái trần trung: “Mày… mày là ai? Tao và mày không thù không oán, vì sao lại đối xử với tao như vậy?”
“Mày cảm thấy… đồng tính rất ghê tởm đúng không?” Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Trong một chốc gã không biết trả lời thế nào.
“Nếu muốn có người cứu, thì bọn họ sẽ nhìn thấy bộ dạng bây giờ của mày. Không biết người ta có cảm thấy ghê tởm không?” Nói rồi, Trần Mục Dương lấy một cái bình nhỏ ra, đổ chất lỏng bên trong lên người Dương Thần. Đó là một loại chất lỏng trắng ngà, thoạt nhìn giống tinh hoa của đàn ông.
“Mày…” Dương Thần kinh ngạc nhìn động tác của người đàn ông xa lạ, còn chưa kịp phản ứng lại thì anh đã xoay người đi xa: “Này… mày…”
Gã không biết làm gì đây, người bị lt trần, trong lùm cây có rất nhiều thứ cùng gai, gã quẫy quẫy vài cái, trên người lại nhiều thêm vài vết thương to nhỏ.
Nhìn qua thì đúng là đã bị người ta làm nhục, Dương Thần đột nhiên sợ hãi. Tình trạng này của gã mà bị người khác nhìn thấy thì chắc chắn sẽ bị dìm xuống tận đáy. Nhưng nếu không tìm người cứu giúp thì chẳng lẽ gã cứ nằm đây? Vậy chắc chắn gã sẽ bị lạnh cht.
Tô Cách ngồi trong lớp, hoàn toàn không hay chuyện. Thầy giáo đã điểm danh, Dương Thần không có mặt. Thân là bạn cùng phòng mà Dương Dương với Nguỵ Hàm không giúp gã điểm danh, mà Tô Cách đã bị gã đuổi đi thì càng không có lý do giúp đỡ.
Học xong, cậu thu dọn sách vở ra khỏi lớp. Nhận ra bên ngoài đang có đám đông tụ tập, cầm điện thoại chụp chụp gì đó, vẻ mặt không là vui sướng khi thấy người gặp hoạ thì cũng là thấy cái hay mới lạ.
Tô Cách tò mò đi qua, loáng thoáng nghe thấy tiếng Dương Thần: “Đừng chụp! Xin đừng chụp…”
Len qua đám đông, Tô Cách thấy gã trần trung nằm dưới đất, trên người toàn là vết thương, còn có chất dịch màu trắng, rất khó khiến người ta không liên tưởng tới phương diện kia.
Dương Thần thấy Tô Cách mà như thấy cứu tinh, vốn gã định tìm người cầu cứu, nhưng không ngờ rằng đám sinh viên kia không những không giúp gã cidây thừng, mà còn lấy di động chụp ảnh.
Thật sự khiến gã muốn cht.
Nhìn thấy Tô Cách, Dương Thần như bắt được ngọn cỏ cứu mạng. Gã không quan tâm trước đó đã làm gì cậu, chỉ hy vọng cậu giúp mình một lần.
Tô Cách nhìn Dương Thần đang khó khăn vô cùng, cảm thấy đối phương đã hiểu được tâm trạng ngày hôm đó của mình, ciáo khoác, đắp lên người gã rồi giúp đỡ cidây thừng, bỏ đi.
Hẳn là gã đã không còn mặt mũi nào để tiếp tục sự nghiệp. Những ảnh chụp kia đã trở thành vết nhơ mà cả đời không rửa được.
Mà Dương Thần ngay cả ai hãm hại mình cũng không rõ.
Còn Tô Cách về ký túc xá, thu dọn một ít đồ đạc liền tới nhà Trần Mục Dương. Anh không có nhà, cậu liền nhàn nhã mở TV xem, nghiễm nhiêm coi đây là địa bàn của mình. Cho dù bây giờ anh có về cậu cũng không sợ, bởi cậu đã nắm được nhược điểm của anh rồi.
- -----oOo------