Tô Cách tỉnh lại, nhận ra mình đang nằm trên giường, hai tay bị trói chặt không thể nhúc nhích. Đầu cậu vẫn lơ mơ không nghĩ được gì, nhưng vẫn có thể nhớ được những chuyện trước khi ngất.
Chắc chắn chai nước của Trương Tiểu Nhiên có vấn đề.
Trong lúc Tô Cách vẫn đang cố gắng tỉnh táo thì cửa phòng mở ra, Trương Tiêu Nhiên mặc quần áo ở nhà đi vào, thấy cậu đã tỉnh gương mặt lộ ra vẻ tươi cười khó giấu: “Em dậy rồi?”
Cậu kinh hoàng nhìn hắn, nói: “Anh muốn làm gì?”
Trương Tiêu Nhiên chậm rãi đến bên, ngồi xuống: “Anh chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn em ở bên vài ngày thôi.”
“Ở bên vài ngày?” Tô Cách lặp lại lời hắn: “Đây mà là ở cạnh bên ư? Đây là bắt cóc!”
“Không! Sao có thể là bắt cóc được? Trương Tiêu Nhiên lắc đầu phủ nhận: “Anh thích em như thế, sao có thể bắt cóc em?”
“Tô Cách, em thích đàn ông mà, tại sao lại không thể thích anh? Em có thể cùng một người đàn ông tạo scandal, nhưng sao lại từ chối anh? Chẳng lẽ em không biết anh đã thích em từ lâu ư?” Bởi vì có hơi kích động nên giọng Trương Tiêu Nhiên hơi khàn.
“Trương Tiêu Nhiên!” Tô Cách nghiến răng: “Cho dù tôi có thích đàn ông, nhưng tôi không tìm đối tượng lung tung, nên anh nói sai rồi. Tôi thích Trần Mục Dương, không phải vì anh ấy là đàn ông, mà vừa vặn là đàn ông, không có lý do nào khác.”
“Không! Trần Mục Dương có gì tốt, anh nghe nói hắn ta đột nhiên mất tích ba tháng vừa mới xuất hiện trở lại. Nếu là anh, anh sẽ bảo vệ em thật tốt, không để em bị thương.”
“Nhưng cho dù anh có tốt thế nào, anh cũng không phải là Trần Mục Dương.” Một câu này thực sự đã đập vỡ Trương Tiêu Nhiên. Giáp chi mật đường, ất chi thạch tín []. Cho dù Trương Tiêu Nhiên có yêu Tô Cách đến cỡ nào, đối xử tốt với cậu đến mức nào thì cũng không phải là tình yêu mà cậu muốn. Đây chính là căn bệnh nước chảy hướng đông.
Biểu cảm của hắn trở nên dữ dằn: “Xem ra dù anh đối xử tốt đến đâu thì em cũng không động lòng?”
Trương Tiêu Nhiên ghé sát vào mặt cậu, Tô Cách cảm thấy không ổn lùi xuống: “Anh muốn làm gì?”
“Anh thích em lâu như thế, không ai yêu em hơn anh. Nếu em không hiểu thì anh sẽ cho em thấy.” Nói rồi hắn kéo chân cậu đặt trên người mình, tay bắt đầu cicúc áo sơmi của cậu.
Tô Cách bị trói tay không thể động đậy, cậu biết hắn đang mất lý trí, nhất định phải tìm kế hoãn binh.
“Chờ đã, anh nói anh thích tôi, không phải cũng mong tôi sẽ thích anh sao? Nếu bây giờ làm thế này thì anh nghĩ còn cơ hội nào không?”
Câu nói này khiến Trương Tiêu Nhiên dừng tay, lẩm bẩm: “Đúng vậy… anh sẽ bảo vệ em, bây giờ anh đang làm gì thế này?”
Nhưng sau đó hắn lại đổi ý: “Không đúng, em không hề yêu anh, sao có thể bảo vệ được? Bây giờ anh phải làm em, phải làm em! Nếu không có được trái tim thì sẽ phải đoạt thân thể.”
“Chẳng lẽ anh nhốt tôi chỉ vì muốn cung bức tôi? Tôi không thể nào bị giam cầm suốt đời được. Trương Tiêu Nhiên, nếu anh là đàn ông thì hãy thử khiến tôi can tâm tình nguyện ở cạnh anh đi.” Cậu dùng hết sức khua môi múa mép.
Hắn như thể vỡ lẽ: “Đúng… anh muốn em tình nguyện ở bên anh.”
Nói rồi, Trương Tiêu Nhiên kéo Tô Cách đứng dậy, lấy lòng hỏi: “Em có đói không? Muốn anh nấu cơm không?”
Cậu lắc đầu: “Anh citrói cho tôi đã, anh không thấy rất khó chịu à?”
Trương Tiêu Nhiên cười ngu: “Ừ ừ!”, định citrói cho cậu thì dừng lại: “Không được, bây giờ em chưa tình nguyện, nếu anh tháo dây thì không phải em sẽ trốn mất sao?”
Hi vọng của Tô Cách lập tức tan thành mây khói, Trương Tiêu Nhiên lại nói: “Em đợi chút, anh đi nấu cơm, sẽ xong nhanh thôi.”
Nói rồi, hắn xoay người ra ngoài.
Tô Cách nằm trên giường nhìn trần nhà, tay bị trói chặt, điện thoại cũng bị lấy mất.
Ở đây thi thoảng sẽ nghe được tiếng còi xe, có thể đoán được ngôi nhà này nằm trong phố xá sầm uất, hơn nữa không quá cao tầng. Nhưng Tô Cách nghe không rõ tiếng xe bus đọc điểm dừng, cho nên không thể xác định chính xác vị trí.
Không biết Trần Mục Dương có nhận ra cậu bị bắt cóc không, hẳn là không rồi. Tô Cách thật lòng không mong anh biết, tránh để anh lo lắng. Nhưng mặt khác lại cực kỳ hi vọng đối phương sẽ đến cứu mình.
Cứ vậy mơ màng suy nghĩ mâu thuẫn, Tô Cách sắp sửa bị sự mệt mỏi làm cho ngủ gật.
Nhưng cậu tự bắt mình phải tỉnh táo, nếu Trần Mục Dương không tới giải cứu, thì cậu phải tự cứu lấy mình thôi.
Bây giờ phải biết mình đang ở chỗ nào đã.
May mà Trương Tiêu Nhiên không trói chân, nên cậu có khả năng đứng dậy, lảo đảo đi ra cạnh cửa sổ.
Tô Cách dùng thân mình kéo rèm lên, nhìn ra bên ngoài là đường cái, xe cộ tấp nập. Cậu nghĩ đây hẳn là ký túc xá của công ty Trương Tiêu Nhiên, nhưng không biết đây là chỗ nào.
Không mất nhiều thời gian, Trương Tiêu Nhiên đẩy cửa đi vào, thấy Tô Cách nằm trên giường, nhắm mắt như đang ngủ. Hắn nghĩ Tô Cách đã từ bỏ việc chạy trốn nên trong lòng vui vẻ, liền thả lỏng cảnh giác.
Hắn đến bên cậu nhẹ nhàng lay lay: “Tô Cách, dậy ăn thôi, trưa đã không ăn gì rồi, bây giờ đói lắm phải không?”
Bấy giờ Tô Cách mới chậm rãi mở mắt, làm như mới ngủ dậy.
Nhìn thấy Trương Tiêu Nhiên, biểu cảm vẫn chẳng hoà hoãn, nhưng vẫn lịch sự nói: “Cảm ơn.”
Trương Tiêu Nhiên nâng cậu dậy vui vẻ hỏi: “Muốn anh đút cho em không?”
“Cảm ơn, nhưng không cần.” Cậu từ chối.
Nhưng Trương Tiêu Nhiên làm lơ: “Nào, đây là lần đầu tiên anh rang cơm đó, không biết có ăn được không nữa.”
Nói thật hắn không bỏ gia vị, ăn chả có mùi vị.
Tô Cách nghĩ thầm chứ không nói ra. Nếu quan hệ của hai người tốt một chút thì cậu sẽ chẳng thèm nể nang, nhưng giờ chỉ có thể tự rn rỉ trong lòng thôi.
Thấy Tô Cách ngoan ngoãn ăn từng thìa cơm rang, Trương Tiêu Nhiên lại càng vui hơn. Ăn xong, hắn lau miệng cho cậu rồi nói: “Tối nay anh có lịch trình, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh nhé.”
Tô Cách chẳng nói gì, chỉ gật đầu.
Một lát sau, quản lý gọi điện, Trương Tiểu Nhiên liền ra ngoài.
Tô Cách vừa nghe thấy tiếng hắn rời đi, lập tức đứng dậy, xoay người dùng tay mở cửa ra ngoài. Đã thoát được phòng ngủ nhưng cửa chính bị khóa trái, không chạy được.
Cậu lo lắng đi tới đi lui, chẳng biết nên làm thế nào.
Dây điện thoại đã bị rút nguồn, đúng là Trương Tiêu Nhiên không ngốc, làm được cái gì thì đều làm hết. Trước mắt phải tìm cách tự citrói đã.
Cậu ra bếp cầm dao gọt hoa quả nhanh chóng cắt được dây thừng.
Tô Cách mở cửa sổ, áng chừng độ vao, hẳn là tầng bốn, bên ngoài có cục nóng điều hòa. Cậu tính toán một chút, nếu bò theo mấy cái cục này thì có thể xuống được mặt đất.
Dưới tình huống cấp bách, Trương Tiêu Nhiên trở lại mà thấy dây thừng bị cắt thì sẽ đoán được cậu muốn chạy.
Vì thế Tô Cách nhảy lên cửa sổ, men theo đường uống nước rất cẩn thận. Có lẽ vừa mưa nên hơi trơn một chút, cậu dùng sức ôm thân nó, đặt chân lên cục nóng điều hòa.
Khi Tô Cách vừa mới đáp xuống tầng hai thì có người đi qua, thấy hành động của cậu liền thét lên làm cậu run rẩy không giữ được, rơi xuống.
Người kia vội vàng chạy tới hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Tô Cách cảm thấy mng mình đau tới nở hoa nhưng lắc đầu bảo: “Tôi không sao…”.
Sợ bị nhận ra, Tô Cách định đứng dậy định rời khỏi, mà cậu chàng kia lại nhiệt tình quá đà, túm chặt không cho: “Không được, cậu bị thương, phải đến bệnh viện!”
“Không cần đâu, tôi không sao mà!” Cho dù Tô Cách có nói thế nào thì người kia vẫn cứng đầu kéo cậu qua đầu đường vẫy taxi.
Tô Cách bó tay, đành phải nói với cậu trai trẻ kia: “Thật sự cảm ơn cậu, nhưng cậu có thể cho tôi mượn điện thoại không?”
“Đương nhiên rồi!” Cậu ta đưa điện thoại hiệu quả táo cho Tô Cách.
Tô Cách nói cảm ơn rồi gọi cho Trần Mục Dương.
Lúc Trần Mục Dương chạy đến bệnh viện thì cậu đang nằm trên giường bệnh, chân bó thạch cao, chàng trau bên cạnh vừa gọt táo xong, hỏi cậu có muốn ăn không. Tô Cách lắc đầu, cậu ta liền tự bỏ vào miệng mình.
Trần Mục Dương đi vào, Tô Cách vừa thấy anh lập tức chột dạ cúi đầu.
“Sao lại thế này?” Đến bên giường, anh vẫn đương thở dc, hẳn là chạy tới.
“Em… em không cẩn thận bị ngã.” Tô Cách cố né tránh.
Cậu trai trẻ ngồi cạnh cắn táo, nói: “Lúc đó tôi thấy cậu ấy đang ôm ống nước trèo xuống, hẳn là do tôi hét lên nên mới ngã, nên mới đưa người tới bệnh viện.”
“Ôm ống nước trèo xuống là sao?” Trần Mục Dương tiếp tục hỏi.
Tô Cách không giỏi giấu diếm, nhưng có người lạ thì không nói rõ được, đành phải quay đầu cảm ơn người kia: “Diệp Sơ, cảm ơn vì đã đưa tôi đến bệnh viện.”
“Không có gì.” Diệp Sơ đứng dậy: “Bạn cậu đến rồi thì tôi không ở lại nữa, đi đây.”
Trần Mục Dương lịch sự nói với Diệp Sơ: “Cảm ơn cậu đã đưa em ấy đến bệnh viện.”
“Không có gì, dù sao tôi cũng có trách nhiệm làm cậu ấy bị thương.” Diệp Sơ nói xong liền chào tạm biệt rời đi.
Trần Mục Dương nhìn Tô Cách, cũng không vội tra hỏi, ngược lại kéo ghế ngồi xuống vòng tay trước nguc nhìn cậu. Tô Cách có chút sợ hãi, chủ động lấy lòng: “Anh đừng nhìn em, em biết mình đã mất tích lâu, là Trương Tiêu Nhiên chuốc thuốc ngủ, bắt cóc đến nhà anh ta. Em cũng vừa mới chạy toán bằng cửa sổ, anh nhìn này, tay cũng xước cả rồi.”
Tô Cách đáng thương giơ tay lên quơ quơ trước mặt Trần Mục Dương.
Anh nhìn bàn tay băng bó của cậu, áp suất liền rơi xuống cực điểm, Trương Tiêu Nhiên à…
Qua hồi lâu anh mới hỏi: “Chân của em không sao chứ?”
“Vâng, không sao ạ, không gãy xương, nhưng bác sĩ cứ quấn thạch cao để hồi phục nhanh hơn.” Cậu vội nói, tránh để anh lo.
“Ừ, vậy là tốt rồi.” Anh gật đầu.
Lậu Phong hay tin vào bệnh viện thăm Tô Cách, vừa thấy chân bó bột của cậu đã vô sỉ cười nhạo: “Tiểu tử nhà cậu, ban ngày mất tích làm Trần Mục Dương sốt ruột như ăn hỏa dược, vừa xuất hiện đã tàn tật thế này?”
Cậu nản luôn, không muốn lắm lời với y, đỡ đau chân.
Lậu Phong biết cậu sẽ không đột nhiên trật chân, chắc chắn có liên quan đến sự cố biến mất nửa ngày.
Hỏi Trần Mục Dương, anh thản nhiên nói: “Tôi sẽ trả hắn cả vốn lẫn lãi.”
Tô Cách ngẩng đầu liếc anh một chút, há mồm nhưng không nói gì, tự mình chơi Ipad.
“Tôi đến đây cũng là có mục đích, sắp tới định quay một bộ bi kịch. Lần này muốn đánh chiếm giải thưởng quốc tế, hai người có hứng không? Kịch bản này chính là đo ni đóng giày đấy!” Lậu Phong đưa ra hai quyển kịch bản, một của Tô Cách, còn lại là Trần Mục Dương.
“Giai đoạn chuẩn bị sẽ hơi dài, nhưng sẽ để hai cậu xem trước, nếu không tham gia thì có thể góp ý.”
Một cuộc điện thoại kéo Lậu Phong đi về, người đi mất rồi.
Tô Cách bây giờ không có tâm tình đọc kịch bản, đặt sang một bên, trong lúc mơ màng ngủ thì cảm giác Trần Mục Dương đẩy cửa đi ra ngoài.
——
[]: có những chuyện với một số người là thạch tín, nhưng với một số người lại là ngọt ngào.
Huhu Diệp Sơ kìa TT có ai còn nhớ thầy Diệp, Tống baba với em bé Đấu Đấu không? TT một thời để nhớ quá! Nếu ai chưa đọc thì có thể tìm bộ: “Tầng dưới! Mau xách con anh về nhà đi!” nha, cùng hệ liệt với bộ này, đáng đọc lắm đó!!
- -----oOo------