Tô Doanh San ngồi trên sàn nhà ở phòng khách, đang hết sức chăm chú chơi đùa cùng các khối gỗ xếp chồng lên nhau, không có dư thừa tâm tư đâu mà nghe mọi người đang nói chuyện với nhau ở bên cạnh.
Ánh mắt Đổng Thiệu Vĩ lãnh đạm liếc nhìn cách thành viên nhà họ Tô, năm đó khi cùng Tô Doanh San kết giao, hắn chân thành muốn ở chung với bọn họ, thật không ngờ bọn họ lại che giấu tung tích của nàng, đối với Tô gia, hắn đã rất cố gắng nén giận, nếu bọn họ không có ý định lừa gạt, có lẽ mọi chuyện sẽ không đi đến nông nổi này.
Bà Tô phá vỡ bầu không khí căng thẳng, giọng nói yếu ớt lộ rõ vẻ sợ hãi: “Tôi muốn dẫn con bé về nhà.”
“Báo tin cho các người biết cô ấy ở đây, không có nghĩa là các người có quyền mang cô ấy đi.” Báo cho Tô gia biết nơi ở của nàng, là bởi vì tôn trọng bọn họ là người nhà của San San, ngoại trừ hắn nguyện ý buông tay, nếu không, không ai có thể cướp đi nàng từ trong tay hắn.
“Con bé là người nhà của chúng tôi, tại sao chúng tôi không thể mang con bé đi?” Tô đại ca mặc dù sợ hãi thanh danh của Diễm bang, nhưng vì đứa em gái vô tội của mình, hắn vẫn cố lấy dũng khí mở miệng.
“Năm đó, chuyện các người lừa gạt tôi, tôi có thể hoàn toàn không tính toán, bất cứ lúc nào các người cũng có thể đến thăm cô ấy, nhưng nếu muốn mang cô ấy đi, thì hãy chuẩn bị tinh thần làm kẻ địch của tôi.” Trong giọng nói của Đổng Thiệu Vĩ rõ ràng mang ý cảnh cáo.
Bà Tô thấy con gái của mình bây giờ tâm trí như một cô bé, trong lòng không khỏi cảm thấy đau xót, “Năm đó, chúng tôi cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ, chuyện cho tới bây giờ, chúng tôi không rõ cậu đã biết được bao nhiêu sự thật, chỉ hy vọng cậu có thể đối xử với nó thật tốt.”
“Mẹ!” Hai người con trai họ Tô cùng nhau phản đối.
“Cám ơn bác, bác Tô.” Mãi cho đến khi bà Tô mở miệng đồng ý giao Tô Doanh San cho hắn, thì những oán giận trong lòng Đổng Thiệu Vĩ mới hoàn toàn biến mất.
“Đúng rồi, năm đó người làm cho Doanh San tỉnh lại chính là con trai của nó, cậu nên đón thằng bé trở về, mọi chuyện có lẽ còn có thể thay đổi.” Bà Tô đau lòng nhìn con gái, năm đó bà không thể giữ lại con gái bên cạnh, đành phải đem nó ra nước ngoài, chính là sợ người của Đổng gia tìm tới cửa, lại làm con bé kích động.
“Cháu đã sắp xếp tất cả rồi.” Trong lòng hắn cũng hy vọng đứa bé kia có thể khiến cho nàng tỉnh táo lại.
“Thật ra cậu đã biết những gì?” Bà Tô lo lắng hỏi.
“Cha cháu bắt cóc cô ấy, tìm người cưỡng bức cô ấy, làm cho cô ấy mang thai.” Hắn xấu hổ vì cha của mình, sao ông có thể làm ra những chuyện vô nhân đạo như vậy.
Bà Tô nhìn hắn thật lâu, lời nói ẩn chứa ý nghĩa sâu xa: “Không cần khơi lại bí mật năm đó, như vậy là đủ rồi. Khơi lại càng nhiều, sau này hai đứa càng thêm thống khổ, đừng nhắc đến chuyện cũ trước mặt con bé, hiểu chưa?” Nói xong, bà mang theo hai đứa con trai rời đi.
Đổng Thiệu Vĩ rơi vào trong trầm tư, năm đó còn có bí mật gì mà hắn không biết sao?
Vợ chồng Hắc Lạc Kiệt đi cùng Tiết Trấn Kỳ và Lục Ức Quyên, đến vùng ngoại ô thăm hỏi người không quan tâm đến việc đời, Đổng Thiệu Vĩ.
Bạch Sấu Hồng mang đến một con chó Nhật nhỏ tặng cho Tô Doanh San, nàng vui vẻ cùng chơi đùa với con chó nhỏ, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười thánh thót như chuông bạc.
“Không dự tính trở về sao?” Hắc Lạc Kiệt mở miệng hỏi.
“Một thời gian nữa đi.” Đổng Thiệu Vĩ nhìn thân ảnh chạy tới chạy lui kia, trên mặt tràn ra ý cười, làm giảm bớt vẻ lãnh đạm mà kẻ khác không dám tới gần.
“Được rồi, chuyện này cậu cứ xử lý cho tốt, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ cứ báo tôi một tiếng.” Hắc Lạc Kiệt đã từ trong miệng Tiết Trấn Kỳ biết được tất cả, giọng nói lạnh lùng: “Về phần Đổng Dịch Trung, nếu cậu không tiện ra mặt, tôi có thể thay cậu xử lý.”
Lời dặn dò của bà Tô hiện lên trong đầu Đổng Thiệu Vĩ, hắn nghĩ muốn quên hết tất cả thù hận, nhưng lại không thể quên được tên đàn ông đã gây đau khổ cho Tô Doanh San, bất kể chuyện gì hắn cũng có thể không tính toán, nhưng người đàn ông này, hắn không thể không giết.
“Tìm cho bằng được người đàn ông đó là ai, tôi muốn hắn còn sống.”
Tiết Trấn Kỳ nghe vậy thì sắc mặt thay đổi, đột nhiên quỳ gối trước mặt bọn họ, “Chuyện này không cần tiếp tục điều tra nữa .”
Hành động bất thình lình này của hắn dọa mọi người hoảng hốt. Tả phó bang chủ kiêu ngạo mọi người đều biết, bây giờ giống như một tên đàn ông chết nhát quỳ gối cầu tình, khiến cho mọi người không khỏi chấn động.
“Là ai?” Hai tròng mắt Đổng Thiệu Vĩ ẩn chứa ý muốn giết người nhìn hắn, khăng khăng muốn biết đáp án.
“Tôi không thể nói.”
“Anh là tên to xác đần độn, loại chuyện này có thể không nói sao? Cái tên khốn nạn, đê tiện, vô sỉ hạ lưu, cưỡng bức con gái nhà lành, tại sao anh còn muốn bao che?” Lục Ức Quyên trợn mắt, vung tay vung chân đấm đá Tiết Trấn Kỳ, tức giận hắn sao lại che chở cho người xấu.
“Cô im lặng cho lão tử!” Tiết Trấn Kỳ điên cuồng hét lên như sấm.
Bạch Sấu Hồng vội vàng che chở Lục Ức Quyên, rất sợ Tiết Trấn Kỳ nổi điên lên sẽ đánh người
“A, đây là cái gì?” Tô Doanh San đột nhiên dựa vào Bạch Sấu Hồng, tò mò xoa nhẹ cái bụng nhô lên của nàng.
“Trong bụng của Bạch tỷ tỷ có đứa nhỏ.” Trên mặt Bạch Sấu Hồng lộ ra nụ cười thỏa mãn, lấy tay nhẹ vỗ về bụng.
“Đứa nhỏ” hai chữ này tựa như quả bom nổ mạnh phá hủy bình tĩnh của Tô Doanh San, nàng bối rối vỗ về bụng của mình, kinh hoảng hô lên: “Đứa nhỏ đâu? Con của tôi đâu?”
Đổng Thiệu Vĩ vội vàng ôm nàng vào trong lòng ngực, “Đừng khẩn trương, đứa nhỏ sẽ nhanh chóng trở lại, chờ một chút em là có thể thấy nó.”
Tim hắn đập như gióng trống, nàng đã nhớ tới nàng có một đứa con rồi sao?
“Thật vậy sao? Chờ một chút sẽ trở lại?” Nàng lo lắng nhìn Đổng Thiệu Vĩ, người luôn khiến nàng cảm thấy yên tâm, “Xuỵt! Không thể nói cho người khác biết em có con nha, người xấu nhất định sẽ mang đứa nhỏ đi, bọn họ cũng không biết, đó là con của em đâu!”
Đổng Thiệu Vĩ đau lòng xoa đầu của nàng, “Anh sẽ không nói cho bất kỳ ai biết.”
Ba năm trước.
“Ui da! Đau quá!”
Đổng Thiệu Vĩ lạnh lùng nhìn vẻ mặt rủ xuống, nhẹ nhàng xoa bả vai của cô gái bên cạnh, giọng điệu châm biếm hỏi: “Có cần đi bệnh viện không?”
Đụng người là lỗi của hắn, nhưng mà có người dám bắt buộc hắn phụ trách sao?
Thế giới này là thiên hạ của kẻ cướp, những người yếu thế nên sớm bị đào thải, bị nốc-ao.
“Không cần, tôi không sao.” Tô Doanh San ngẩng đầu đón nhận khuôn mặt lộ ra vẻ lạnh như băng kia, không khỏi cảm thấy có một luồng khí lạnh tập kích thẳng lên đầu.
Người đàn ông trước mắt cũng không phải hạng người hời hợt, nàng cũng không có lá gan để đi đòi tiền thuốc men của hắn, rất sợ hắn mất hứng một cái, nàng sẽ rước lấy họa lên người.
Ánh mắt lợi hại của Đổng Thiệu Vĩ quét qua khuôn mặt xinh đẹp của nàng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, dường như cảm thấy có chút hứng thú, “Em tên là gì?”
“Tôi?” Nàng khó hiểu nhìn hắn, nàng không quen hắn, cần phải nói cho hắn biết, nàng tên gọi là gì sao?
“Tên gọi là gì?” Hắn lạnh lùng lặp lại một lần.
Nàng cẩn thận nhìn sang bốn phía, bây giờ gần chín giờ, là thời điểm mà mọi người vội vàng đi làm, nhiều người cứ như đang chạy trốn!
Nàng cẩn thận lui về hướng có nhiều người, muốn thừa cơ chạy trốn.
Ánh mắt như gió lạnh bắn về phía nàng, lạnh đến mức làm cho nàng phát run, khi nàng phát hiện hắn đến gần, nàng khẩn trương nói: “Chỉ vô tình gặp nhau thì cần gì hỏi tên, dù sao tôi cũng không có chuyện gì, tạm biệt nhé .”
Tô Doanh San xoay người bỏ chạy, rất sợ bị tên đàn ông lạnh như khối băng này giết chết.
Trong nháy mắt, thắt lưng của nàng bị người ta túm lại, nàng hít một hơi thật sâu, ánh mắt hoảng sợ nhìn vào ánh mắt lãnh đạm của hắn, nàng sợ hãi nuốt nước miếng, sợ hãi hỏi: “Tiên sinh. . . . . . Anh làm cái gì vậy?”
“Em chạy, tôi đuổi theo nha.” Hắn nói tỉnh queo, dường như không cảm thấy mình ôm một cô gái xa lạ là có cái gì không đúng.
“Tôi không chạy nữa, có thể buông ra được không? Rõ ràng là ban ngày ban mặt nha, lôi lôi kéo kéo không biết xấu hổ.” Nàng muốn đẩy cánh tay cứng như thép đặt trên lưng mình ra, nhưng lại tốn công vô ích.
Đổng Thiệu Vĩ liếc mắt lườm nàng một cái, buông tay ra, vỗ vỗ bụi đất trên ống tay áo, dường như là rất sợ trên người nàng có vi khuẩn gì đó.
“Tên.” Hắn vẫn không buông tha, tiếp tục truy hỏi.
Mẹ đã căn dặn, gặp người xa lạ mà mình không nhận ra thì phải tránh đi càng xa càng tốt, những năm gần đây người biến thái càng lúc càng nhiều, cẩn thận đề phòng một chút cũng không thừa nha! Ánh mắt thông minh của Tô Doanh San lóe sáng lên, quan sát khắp nơi để tìm đường chạy trốn, ngày đầu đi làm thêm không thể bị hỏng bét vì một người không quen biết.
Nàng lặng lẽ lui về phía sau từng bước.
Đổng Thiệu Vĩ xem thường hành động của nàng, nàng đừng nghĩ làm như vậy là có thể chạy trốn đi nơi khác, ở trước mặt hắn làm vậy là không có hiệu quả.
Đột nhiên, điện thoại di động trên người hắn vang lên, cuộc điện thoại này nhất định là người trong bang gọi tới, bởi vì thời gian họp đã trôi qua khá lâu.
Ngay trong khoảnh khắc hắn nhấn nút nghe điện thoại, nàng không bỏ lỡ thời cơ, lập tức bỏ chạy, hắn vừa nghe điện thoại, vừa ra hiệu cho đàn em ở phía sau đuổi theo.
Hắn không thể không tóm được nàng.
Không tại sao cả, chỉ vì nàng muốn chạy, còn hắn thì có hứng thú truy đuổi.
“Xin chào, hoan nghênh quý khách đã đến đây!”
Đây là một tiệm bán gà rán, kinh doanh cũng tương đối tốt, trong tiệm chật ních người.
Đổng Thiệu Vĩ cùng bốn gã đàn em vừa đi vào tiệm gà rán, lập tức thu hút ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, chú ý đến một nhóm các nhân vật kỳ lạ.
“Ông chủ.” Nhân viên phục vụ vội vàng chạy ra phía sau tiệm gọi ông chủ đang nhàn hạ ra phía trước, trường hợp quan trọng như thế nên để ông chủ đứng ra giải quyết, bọn họ chẳng qua chỉ là người làm công, không thể vì đồng lương còm cõi mà hy sinh tính mạng quý giá.
Ông chủ hơn bốn mươi tuổi vừa bước ra, đầu tiên là nhìn bốn người thanh niên cao to lực lưỡng như hổ như gấu, tiếp theo nhìn về phía người còn trẻ tuổi nhã nhặn nhưng lạnh lùng, phút chốc cảm giác lòng bàn chân phát lạnh, không biết bản thân đã chọc tới vị lão Đại này bao giờ mà làm cho hắn không vui như vậy.
“Tiên sinh, các vị ngồi đi, muốn ăn cái gì?” Ông chủ lau mồ hôi lạnh trên trán, thật cẩn thận hỏi.
Ánh mắt lợi hại của Đổng Thiệu Vĩ liếc qua người trong tiệm, lạnh lùng mở miệng, “Tôi tìm người.”
“Tìm người?” Ôi, phen này phiền phức rồi đây! Không phải là đi tìm đứa con trai ăn không ngồi rồi, chỉ biết lắm miệng của ông chứ?
Nếu sớm biết có con trai phiền toái như vậy, vậy thì sinh con gái xem ra còn tốt hơn.
“Người đâu?”
“Á, khắp nơi đều là người mà!” Ông chủ chết cũng sẽ không khai ra hành tung của con trai, dù cho nó có không ra gì thì nó vẫn là con trai của mình, sao có thể để cho nó bị người ta ức hiếp.
Đổng Thiệu Vĩ nhếch hai hàng lông mày, một gã đàn em lập tức nổi nóng quát: “Đổng gia của chúng tôi hỏi người đâu? Nếu ông không thành thật nói ra, cẩn thận đó, hậu quả ông sẽ không thích đâu.”
“Tìm. . . . . . Tìm ai vậy?” Đừng bao giờ là thằng con trai không biết trời cao đất dày đó nha! Trong lòng chủ tiệm thầm khẩn cầu .
“Cô gái sáng nay vừa mới đến làm.”
“Cô gái!” Ông chủ tiệm suýt chút nữa reo hò, chỉ cần đừng tìm con trai của ông gây phiền toái, còn chuyện của những cô gái khác không liên quan tới ông. Ông vội vàng tập hợp tất cả các nữ phục vụ lại một chỗ, đứng ở trước mặt Đổng Thiệu Vĩ “Tất cả đều ở đây, cậu tìm ai vậy?”
Các nữ phục vụ thấy tướng mạo nhã nhặn của Đổng Thiệu Vĩ, tim không khỏi loạn nhịp, nhưng mà khi ánh mắt rét lạnh của hắn đảo qua bọn họ, mỗi người đều bị khí lạnh đông cứng đến mức thiếu chút nữa chân đứng không vững, quả thật rất muốn trốn về nhà ủ ấm.
Đổng Thiệu Vĩ không hài lòng hừ lạnh, cảm thấy rất khó chịu, nghĩ muốn đập nát cái tiệm này.
“Còn nữa đâu?” Một tên đàn em khác hỏi.
Ngón tay ông chủ khẽ run lên, chỉ vào nhà bếp ở sau tiệm, trong lòng liên tục kêu A Di Đà Phật.
Đổng Thiệu Vĩ lập tức xoay người đi vào nhà bếp, quan sát hết những người có mặt trong đây.
Bỗng chốc, hai mắt hiện lên một tia hào quang, hắn ung dung thản nhiên tới gần sát con mồi, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của những người khác, vươn tay kéo kéo áo của nàng, cho đến khi bốn mắt nhìn nhau, nàng mới hét chói tai.
Một tay hắn che cái miệng nhỏ nhắn của nàng, sau đó khiêng nàng trên vai mang đi.
Mọi người ở đây, không ai dám ra mặt ngăn cản, đợi sau khi bọn họ rời đi, trong tiệm lại hồi phục tình trạng náo nhiệt như lúc trước, cứ như là những chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.
Tô Doanh San bị người ta đẩy vào trong một chiếc xe Limousine sang trọng, nàng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hai tròng mắt kinh ngạc nhìn người rõ ràng giữa ban ngày ban mặt mà dám bắt người trái phép.
“Là anh!” Nàng kinh ngạc khi phát hiện người ngồi ở đối diện, đúng là người buổi sáng đã va vào nàng. A, coi như nàng là đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân nha, sao hắn có thể được một tấc lại muốn tiến một thước, xâm hại người dân lương thiện chứ?
“Anh muốn dẫn tôi đi đâu?” Trong lòng nàng vang lên tiếng chuông cảnh báo, Hắn không phải là vừa muốn cướp tiền vừa muốn cướp sắc đó chứ?
“Em nói xem.” Đổng Thiệu Vĩ nhìn thấy bộ dáng muốn chạy trốn trối chết kia của nàng, trong lòng cảm thấy tức giận. Người khác nhìn thấy hắn muốn chạy trốn là chuyện bình thường, hắn cũng không để ý bản thân có làm người ta sợ hãi hay không, nhưng nhìn thấy dáng vẻ muốn bỏ chạy thật nhanh của nàng hắn liền nổi giận, làm gì vậy chứ? Hắn là người xấu sao? Trong lòng hắn hừ lạnh một tiếng.
“Buổi sáng chúng ta chỉ là không cẩn thận đụng vào nhau, chuyện nhỏ này tôi sẽ không giữ trong lòng.”
Là nàng bị đụng vào nha! Da thịt non mịn của nàng bị đụng phải, đau muốn chết, nàng cũng không có hé răng, hắn so đo cái gì chứ? Nàng mới là người vô tội, đáng thương bị hại!
“Em không để trong lòng, nhưng tôi để.”
Gì chứ? Nói gì vậy? Nàng là người bị hại nha, mà hắn còn dám tính toán với nàng, trên đời này còn có thiên lý không? Khó trách mẹ và các anh không muốn để cho nàng ra ngoài làm thêm, chỉ vì hiện tại xã hội đặc biệt có rất nhiều kẻ biến thái và không bình thường.
“Vậy anh muốn thế nào?” Nàng vội vàng thối lui đến góc, cách hắn xa thật xa, haiz, nàng đã đụng phải ngôi sao xấu gì, sao lại xui xẻo như vậy. Đừng có nói với nàng, hắn bị nàng đụng vào đến mức tụ máu nha, thân hình của hắn cứng như tảng đá ấy, đụng hắn bị thương được mới lạ.
“Còn chưa có nghĩ ra.”
“Vậy chờ khi anh nghĩ ra thì gọi cho tôi, hôm khác gặp lại.” Tô Doanh San nghĩ muốn mở cửa xe chạy trốn, cho dù nhảy ra khỏi xe vẫn còn tốt hơn cùng hắn ngồi trong cùng một chiếc xe, thật đáng sợ nha!
Nhưng mà, cửa xe bị khóa, vặn trái vặn phải cũng mở không ra, ánh mắt khó hiểu chuyển hướng về phía hắn, hy vọng hắn mở lòng từ bi tha cho nàng một con đường sống. Nàng chỉ là người dân bình thường, không có gì béo bở để mà bóc lột.
“Tôi không có tiền, trên người không có, trong nhà cũng không có.” Mấy điều kiện quan trọng mà bọn bắt cóc muốn chính là —. . . . . . Có tiền, có quyền, có thế. Nàng vội vàng lấy bóp tiền của mình ra chứng minh.
Đổng Thiệu Vĩ không khách sáo mở bóp tiền của nàng ra, đếm đi đếm lai, tài sản trên người nàng chỉ có một trăm năm mươi hai nhân dân tệ.
Rất nghèo! Hắn hừ lạnh một tiếng.
Thấy hắn rút chứng minh nhân dân trong bóp tiền ra, Tô Doanh San hoảng hốt muốn đoạt lại túi tiền của mình “Đừng có nhìn!”
“Tô Doanh San?” Hắn khẽ nhếch hai hàng lông mày lên, dùng sức kéo nàng vào trong lòng ngực, cầm chứng minh nhân dân so sánh với khuôn mặt của nàng, “Không giống lắm!”
“Đúng, đó là em gái của tôi.” Trên người hắn tản ra hơi thở làm cho người ta sợ hãi, làm cho nàng không thể không sợ hãi.
“Em gái?”
“Để tôi nói trước nha, tôi không có tiền, cũng không có sắc đẹp, tôi nghĩ có thể là anh đã trói sai đối tượng rồi, không bằng thừa dịp trời còn sớm, thả tôi trở về, anh còn có cơ hội đi tìm đối tượng phù hợp.” Giãy dụa không ra cánh tay cứng như thép của hắn, nàng thở gấp, khẽ đề nghị.
“Người tôi tìm chính là em.”
Một luồng khí lạnh không biết từ đâu lủi qua người nàng, nàng hoảng sợ nói: “Tôi không có tiền, lại không có sắc đẹp, anh tìm tôi để làm gì?”
“Sáng nay em chạy trốn.” Ánh mắt lạnh lẽo của hắn trừng nàng, không ai có thể trốn thoát khỏi tầm mắt của hắn, mà nàng dám phạm vào điều hắn cấm kỵ nhất.
“Tôi chỉ muốn . . . . .” Không có lời gì để biện minh! Tô Doanh San tức giận đến hai gò má ửng hồng, hai tròng mắt lóe sáng, ngực nhô lên hạ xuống kịch liệt.
“Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha.” Thân hình cứng rắn của Đổng Thiệu Vĩ cảm nhận được bầu ngực mềm mại của nàng đang cọ xát hắn, thân thể đột nhiên nổi lên một trận lửa nóng.
“Vậy chúng ta trở lại chỗ lúc sáng, tôi thề tôi không trốn, được không?” Đây là thế giới gì vậy, nàng chỉ là nghe theo lời mẹ, không nói chuyện với người xa lạ, chuyện này cũng là phạm pháp sao?
“Không còn kịp rồi.”
“Vậy anh muốn thế nào?” Ngày đầu tiên đi làm, chắc là không có thắp nhang vái lạy cho nên mới gặp phải tên hung thần ác sát này, thật không may mà!
“Ngày mai đến văn phòng của tôi, chúng ta nói chuyện một chút.” Hắn nhét danh thiếp vào trong tay nàng, sau đó ra hiệu đàn em cho nàng xuống xe.
Trốn nha! Không trốn mới là tên đại ngu ngốc số một!
Một lúc sau Tô Doanh San về đến nhà, liền lập tức sửa soạn hành lý, chỉ để lại tờ giấy viết vài chữ cho mẹ và các anh trai, sau đó đi đến Cao Hùng ở chơi nhà bạn tốt, thoát khỏi tên biến thái kia.
Bạn tốt Cổ Kỳ Tuyên không thể từ chối bèn giữ lại nàng, nhưng cô ấy vẫn tò mò hỏi: “Tại sao cậu lại đột nhiên chạy tới tìm mình? Không phải nói muốn thừa dịp được nghỉ hè đi làm thêm kiếm tiền đóng học phí sao? Sao lại đột nhiên thay đổi ý định vậy?”
Tô Doanh San đem những chuyện đã trải qua, kể lại rõ ràng rành mạch cho bạn tốt nghe, rồi căm giận bất bình nói: “Gặp được tên điên như vậy, cậu nói thử xem, mình có thể không trốn sao?”
“Nói cũng đúng, không trốn mới là kẻ ngốc. Nhưng mà, nếu bị tên điên kia tóm được, liệu hắn có lột da cậu không.” Cổ Kỳ Tuyên có dự cảm không tốt, trực giác nói cho nàng biết người đàn ông kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bạn tốt của nàng như vậy, chắc chắn sẽ tìm đến gây phiền phức.
“Không thể nào, mình đã chạy trốn tới tận Nam bộ, hắn ta nhất định sẽ không tìm được mình đâu?” Đề cập đến tên điên rồ kia, Tô Doanh San liền cảm thấy xương sống phát lạnh.
Cổ Kỳ Tuyên cẩn thận đánh giá bạn tốt từ trên xuống dưới, “Cậu nghĩ, có khi nào hắn để ý cậu hay không?”
Nàng phất phất tay, “Bớt điên đi! Cái tiết mục chim sẻ biến thành phượng hoàng, không có khả năng xảy ra trên người của mình đâu. Xem nè! Cha mẹ mình không phải người có tiền, mình cũng không có vẻ ngoài xinh đẹp, những chuyện “tốt đẹp” như vậy, sẽ không rơi xuống trên đầu của mình.”
“Thật không?”
“Cổ Kỳ Tuyên, miệng của cậu không cần đen như quạ thế đâu! Ngày mai chúng ta đi chùa lạy Phật cầu vận mệnh được không?” Tô Doanh San vẫn cho rằng chính mình sẽ không xui xẻo như vậy.
“Có ích sao?”
“Có lạy có phù hộ mà!”