Bạch Sấu Hồng cùng Lục Ức Quyên kinh ngạc khi biết tin Đổng Thiệu Vĩ tính tình lạnh lùng lại có thể làm ra hành động tự sát, nếu không có Hắc Lạc Kiệt và Tiết Trấn Kỳ đuổi tới kịp thời, Đổng Thiệu Vĩ đã sớm chết ở trước mặt cha mẹ.
Hai người lập tức chạy tới chỗ ở Đổng Thiệu Vĩ, nghĩ muốn khuyên Tô Doanh San tha thứ cho Đổng Thiệu Vĩ, tiếp nhận lại hắn một lần nữa.
Bạch Sấu Hồng nhìn Tô Doanh San đang gắt gao lui ở góc, nước mắt rơi đầy mặt, không khỏi nhẹ bước tới gần nàng, “Chị nghĩ, em hẳn là đã nhớ hết tất cả mọi chuyện.”
Nước mắt Tô Doanh San vẫn rơi như mưa, vẻ mặt đau khổ nhìn bọn họ.
“Đừng trốn tránh nữa, em tiếp tục trốn tránh cũng không phải là cách để giải quyết vấn đề.” Bạch Sấu Hồng nâng lên muốn lau đi nước mắt rơi trên mặt nàng.
“Đừng dựa sát vào đây!” Tô Doanh San giống như con thỏ giật mình hoảng sợ, nhảy cách xa bọn họ, ánh mắt bối rối nhìn chằm chằm người trước mặt.
“Chị là Bạch tỷ tỷ, chị ấy là Lục tỷ tỷ, em đã quên chúng tôi rồi sao?” Biết được những chuyện bi thảm mà nàng gặp phải, Bạch Sấu Hồng không khỏi có chút nghẹn ngào.
Tô Doanh San điên cuồng lắc đầu hò hét: “Tôi không cần! Tôi không cần nhớ tới tất cả mọi chuyện, tại sao. . . . . .”
Bạch Sấu Hồng thật cẩn thận ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, lòng chua xót khi nhìn thấy nàng chịu đủ khiếp sợ: “Đừng trốn tránh nữa, chị hiểu được em đã chịu nhiều đau khổ, nhưng em phải kiên cường một chút, dũng cảm đối mặt với tất cả mọi chuyện.”
“Tôi chỉ muốn được yên tĩnh sống qua ngày, không cần. . . . . . Không cần lại gần tôi nữa .” Tuy rằng trước đó vài ngày đã phát sinh chuyện gì nàng nhớ không rõ lắm, nhưng nàng lại nhớ rõ người trước mắt là ai, chỉ là nàng trong lòng tràn ngập sợ hãi, một đôi mắt chứa nước đề phòng nhìn xung quanh.
“Được, chị không tới gần, nhưng em hãy bình tĩnh nghe chị nói, được không?” Bạch Sấu Hồng dịu dàng nói, có ý định trấn an những lo lắng của nàng.
“Tôi không thích nghe! Tôi cũng không muốn nghe gì cả!” Hai tay Tô Doanh San run rẩy bịt kín hai tai, nàng không muốn biết gì hết, nàng cũng không muốn nghe gì hết.
“Chẳng lẽ ngay cả con trai của em, em cũng không quan tâm sao?” Bạch Sấu Hồng vừa nói vừa nháy mắt với Lục Ức Quyên, muốn nàng đi mang Tô Hạo Ân lại đây.
“Con trai?” Nàng lập tức buông thủ, kích động hỏi: “Hạo Ân ở đâu? Hạo Ân!”
“Chị biết em rất thương con của em, đúng không?” Thấy nàng vì đứa con quên cả sợ hãi, tìm kiếm đứa con khắp nơi.
“Hạo Ân đâu?” Nàng chạy nhanh muốn đi tìm con trai.
“Mẹ!” Tô Hạo Ân vừa nhìn thấy mẹ, thân hình nho nhỏ lập tức nhào vào trong lòng ngực của nàng, nước mắt nước mũi tèm lem, hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
“Hạo Ân, con là cục cưng bảo bối của mẹ.” Ánh mắt Tô Doanh San dừng trên khuôn mặt của nó, nước mắt rơi như vỡ đê.
“Đừng khóc, mẹ, đừng khóc.” Tô Hạo Ân vươn bàn tay nhỏ bé lau đi nước mắt của nàng, “Mẹ, mẹ nhớ lại Hạo Ân rồi sao? Có phải mẹ hết bệnh rồi không?”
Tuy rằng khi mẹ bị bệnh mẹ không hề khóc, cũng không có đau lòng, nhưng nó vẫn hy vọng mẹ có thể nhớ lại nó.
“Xin lỗi con, mẹ thật xin lỗi con.” Tô Doanh San ôm chặt nó vào trong lòng ngực, nàng biết những năm qua đứa nhỏ này đã thua thiệt nhiều lắm.
Nàng thương con trai, nhưng đau xót trong lòng, lại theo sự xuất hiện của hắn, bức bách nàng lần nữa.
“Mẹ, đừng buồn nữa. Hạo Ân sẽ thật ngoan ngoãn, mẹ hãy mau khỏe lại đi, chú ấy sẽ rất vui vẻ, rất vui vẻ đó.”
Thân thể của nàng đột nhiên cứng ngắc, có chút kinh hoàng nói: “Chúng ta rời khỏi nơi này được không? Hạo Ân, chúng ta quay về nhà ở Mỹ được không?”
“Mẹ, con thích nơi này, con thích chú ấy làm ba của con. Mẹ không phải muốn làm vợ chú ấy sao? Hạo Ân cũng sắp có ba ba. Con không muốn quay về nhà ở Mỹ, nơi đó không có chú, cũng không có ba.” Tô Hạo Ân tha thiết cầu xin mẹ.
“Con thích chú Đổng sao?” Trong hai tròng mắt xinh đẹp của nàng che kín đau thương, nếu nàng không có khôi phục trí nhớ, có lẽ giữa nàng và Đổng Thiệu Vĩ mới có thể, nhưng bây giờ nàng đã khôi phục trí nhớ, mà sự thật tàn nhẫn kia giống như bàn ủi in dấu trong lòng cả hai.
Tất cả không thể trở lại như trước.
Đã quá muộn.
Tô Hạo Ân gật gật đầu: “Dạ, con rất thích chú Đổng!”
Nàng nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt đứa con trai giống hệt như hắn, cố nén đau lòng nói: “Vậy con ở đây với chú ấy, chờ đến khi nào con muốn về nhà, mẹ lại đến đón con.”
Nàng không có cách nào cự tuyệt khao khát của con trai, cũng không có cách nào tàn nhẫn tách cha con bọn họ ra.
Bạch Sấu Hồng nghe vậy, khẽ thở dài, “Chẳng lẽ em không nghĩ nói cho Hạo Ân biết, ai là cha của nó sao?”
“Không!” Tô Doanh San nhíu chặt mi lắc đầu “Không cần nói nữa, cha của nó là ai cũng không quan trọng, quan trọng là ... Mọi người không cần khơi lại vết thương nữa, hãy để cho tất cả đi vào quá khứ.”
“Thật không? Em cho là em có tâm tính của loài đà điểu sao, có thể hóa giải tất cả ân ân oán oán sao? Thật ra Thiệu Vĩ đã biết rõ chân tướng mọi chuyện.” Bạch Sấu Hồng thả một quả bom về phía nàng.
Tô Doanh San khiếp sợ đích nhìn nàng, kinh ngạc nói: “Anh ấy làm sao có thể biết? Là ai nói với anh ấy?”
Nàng một mình chịu đựng tất cả thống khổ, chỉ là không muốn để cho hắn biết được chân tướng, rồi tiến hành tổn thương bản thân.
Loại đau đớn đến tê tâm này, một mình nàng nhận lấy là đủ rồi.
“Anh ấy nghe em nói mớ, cũng đã chứng thực qua cha mẹ anh ấy.”
Năm đó nàng không có cách nào chấp nhận được kẻ cưỡng bức nàng là hắn, người mà nàng yêu nhất, khiến cho bản thân lâm vào tình trạng tinh thần thất thường, cái loại khổ sở này, nàng thà rằng tự mình chịu đựng, cũng không nguyện ý thương tổn hắn.
Tại sao bản thân lại không giữ được bí mật kia?
Vì cái gì cha mẹ hắn phải thừa nhận?
“Mẹ, ba ba của con là ai?” Không thể cưỡng lại sự tò mò của mình, Tô Hạo Ân lo lắng truy hỏi.
Tô Doanh San sững sờ nhìn vào bàn tay phe phẩy dữ dội của con trai, không biết có nên nói cho nó biết hay không.
“Em có tha thứ cho anh ấy không?”
Lời nói của Bạch Sấu Hồng làm cho nàng càng thêm mê man bất lực, nàng thật sự không muốn đi đối mặt cái gì cả, không muốn nghĩ cũng không muốn nhớ cái gì cả.
“Mẹ, ba ba của con là ai?”
“Doanh San, tỉnh lại một chút, dũng cảm đi đối mặt với sự thật.”
“Không nên ép tôi, đừng dồn ép tôi nữa! Tôi thật sự không muốn gì cả, tôi chỉ muốn rời khỏi đây, tất cả những thứ khác tôi đều không muốn, không cần!” Tô Doanh San khẽ run, hai tay ôm lấy khuôn mặt tràn đầy nước mắt, không muốn đối mặt tất cả.
Bỗng chốc Lục Ức Quyên kéo tay nàng xuống, giọng điệu vội vàng nói: “Chúng tôi đều hiểu em đã chịu rất nhiều khổ sở, nhưng trốn tránh thật sự có thể giải quyết được vấn đề sao? Em có biết sau khi Đổng Thiệu Vĩ biết được tất cả những chuyện mà mình làm, anh ấy đã làm cái gì không?”
Nàng sửng sốt, lo lắng hỏi: “Anh ấy đâu?” Hoang mang giống như từng đợt thủy triều đánh úp về phía nàng, nàng không nhìn thấy ánh mắt dịu dàng cùng nụ cười khiến cho người khác an tâm của hắn, vội vàng hỏi: “Anh ấy đi đâu rồi?”
“Em vẫn còn quan tâm anh ấy, đúng không? Lòng của em còn để ý, em vẫn còn yêu anh ấy, đúng không?” Lời nói của Lục Ức Quyên giống kim châm vào lòng của nàng.
“Nếu em còn yêu anh ấy, vậy thì em có thể tha thứ cho những chuyện mà anh ấy đã làm không?” Bạch Sấu Hồng thử hỏi.
“Em còn yêu anh ấy sao?” Bắt đầu từ ba năm trước, mỗi một lần nhớ đến sự dịu dàng của hắn, thì cơn ác mộng như hình với bóng liền vây lấy nàng, làm cho lòng của nàng không thể nào bình tĩnh được.
“Còn yêu không?” Bạch Sấu Hồng khẩn trương truy hỏi.
“Không yêu, không yêu! Em không bao giờ ... yêu anh ấy nữa!” Nàng liều mình lắc đầu, nghĩ muốn gạt đi cảm xúc hỗn loạn thống khổ này.
Không, nàng không muốn ngã vào trong vực sâu của cơn ác mộng này nữa, nàng không muốn!
“Gạt người, nếu em không yêu, em sẽ vì đứa nhỏ trong bụng mà tỉnh táo lại sao? Nếu em không yêu, tại sao sau ba năm gặp lại, em không chỉ vào mũi anh ấy mắng to? Tại sao em không đem tất cả uất hận trong lòng nói ra hết? Bởi vì người trong lòng em yêu chính là anh ấy, em không muốn thương tổn anh ấy.” Lục Ức Quyên lớn tiếng quát.
“Năm đó, anh ấy không biết gì cả, anh ấy bị cha mẹ hạ thuốc kích thích, cho nên anh ấy cũng không rõ bản thân đang làm cái gì. Doanh San, chuyện này không thể hoàn toàn trách anh ấy, anh ấy cũng là người vô tội, bị hại. Từ sau khi em vô cớ biến mất, suốt ba năm nay anh ấy chưa bao giờ buông xuôi việc tìm kiếm em, nếu không phải cha mẹ anh ấy ở giữa làm khó dễ, anh ấy đã sớm tìm được em.” Bạch Sấu Hồng nói ra nỗi khổ trong lòng Đổng Thiệu Vĩ.
“Đúng vậy, em còn thương anh ấy, nhưng em không có cách nào tiếp nhận lại anh ấy, không có cách nào tha thứ cho những chuyện đã gây đau khổ cho em. Em không hận anh ấy, cũng không oán anh ấy, chỉ là em không có cách nào khống chế tình cảm của chính mình.” Giọng điệu Tô Doanh San bình tĩnh nói, yêu quá sâu cũng là một loại trói buộc, nàng đối với hắn, yêu và hận đã không thể tách rời.
“Vậy nếu anh ấy chết, em sẽ vui vẻ sao?”
Lời này như sét đánh ngang tai, chấn động đến mức cả người nàng cứng đờ, nàng không dám tin nhìn bọn họ, lời bọn họ vừa nói là có ý gì?
Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ hắn đã làm việc ngu ngốc gì?
Không! Mặc dù nàng hận hắn, nhưng nàng cũng không muốn hắn chết.
Nàng không muốn hắn chết!
“Anh ấy đã làm chuyện gì?” Tô Doanh San cầm lấy tay Bạch Sấu Hồng, hoảng hốt hỏi, sợ hãi hắn sẽ làm ra chuyện gì thương tổn bản thân.
“Anh ấy nói muốn trả lại công bằng cho em, cho nên giơ súng tự sát.”
Nghe vậy, Tô Doanh San buông tay ra, đầu óc trống rỗng nhìn nàng.
“Mẹ, chú ấy là ba của con sao?” Tô Hạo Ân nghe không hiểu lời nói của người lớn, nó cũng không hiểu được, cái gì mà hận và tha thứ, nó chỉ quan tâm Đổng Thiệu Vĩ có phải là ba nó hay không.
Dừng ở hai tròng mắt khát vọng của con trai, thế giới của Tô Doanh San hoàn toàn sụp đổ, sao hắn có thể giơ súng tự sát, sao có thể đối với nàng như vậy!
Nàng không phải muốn hắn chết nha!
Cho tới bây giờ nàng đều không có ý muốn hắn phải chết, tại sao hắn lại dùng phương thức này hủy diệt sinh mệnh của mình? Chẳng lẽ hắn có thể đi được yên tâm thoải mái sao?
Nàng cố nén nước mắt, vỗ về khuôn mặt mềm mại của con trai, nói từng chữ thật rõ ràng: “Chú Đổng chính là ba của Hạo Ân.”
“Vậy ba đâu? Ba ở chỗ nào?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hạo Ân sáng ngời, thầm nghĩ mau chóng nhìn thấy cha.
Tô Doanh San quay đầu nhìn bọn họ “Bây giờ anh ấy ở đâu?” Hy vọng đáp án không phải là sự thật tàn nhẫn.
“May mắn là chồng của chị đuổi tới kịp thời, bắn lệch súng của anh ấy, nhưng viên đạn vẫn xẹt qua mặt, hiện tại đã được đưa đến bệnh viện, tình hình lúc này vẫn còn chưa rõ.”
Lục Ức Quyên tiến lên nàng nâng dậy, dùng tay áo lau đi nước mắt trên mặt nàng, “Em có thể tha thứ cho anh ấy không? Anh ấy không có cách nào đối mặt với em, cũng không thể tiếp nhận bản thân đã đối đãi với em như thế, cho nên mới dùng phương pháp kịch liệt này, nghĩ muốn trả lại công bằng cho em.”
Sau một lúc trầm mặc, trong lòng Tô Doanh San đã quyết định, rồi mới mở miệng nói: “Làm phiền hai chị mang Hạo Ân đi gặp anh ấy, thuận tiện chuyển lời với anh ấy, em không hận anh ấy, em nguyện ý tha thứ cho anh ấy.”
“Nếu tha thứ, vì sao không tự mình đi gặp anh ấy?”
“Cho dù tha thứ anh ấy, em cũng không có cách nào đi đối mặt anh ấy.” Tô Doanh San cầm tay con trai đặt trong tay bọn họ, sau đó lập tức chạy lao ra khỏi phòng.
Ngày hôm sau, sau khi Đổng Thiệu Vĩ tỉnh lại, thất vọng hỏi: “Tại sao phải cứu tôi?”
Vết thương của hắn cũng không nghiêm trọng, nhưng ở trên trán có lưu lại một vết sẹo không thể biến mất. Hắn không cần mặt ủ mày chau, ngoại trừ yêu Tô Doanh San đến tận xương tủy ra, hắn hoàn toàn không để ý những chuyện khác.
“Haiz, cậu việc gì phải làm khổ mình như vậy?” Hắc Lạc Kiệt có thể hiểu được tâm tình của hắn, nhưng tự sát thật sự có thể hóa giải đau khổ và uất hận trong lòng Tô Doanh San sao?
“Tôi muốn trả cho cô ấy một sự công bằng.” Giọng nói hắn chua xót, mỗi khi nhớ lại việc Tô Doanh San phải đến bệnh viện tâm thần điều trị, hắn càng thêm thống hận chính mình.
Hai ngày kia thật ra hắn đã đối đãi với nàng như thế nào? Mà lại làm cho tinh thần nàng thất thường, tất cả đều là lỗi của hắn.
“Chuyện này không phải lỗi của anh.” Không đành lòng thấy hắn tự trách như thế, nên Bạch Sấu Hồng dịu dàng an ủi. Lúc trước nàng đã từng gặp qua vợ chồng Đổng gia, biết bọn họ hối hận không thôi, luôn hy vọng con trai có thể tha thứ cho mình, cũng để cho Tô Hạo Ân nhận tổ quy tông.
Đổng Thiệu Vĩ cụp hai mắt lại, chuyện cho tới giờ, ai đúng ai sai thì có thể thế nào? Sự thật chính là sự thật, sự thật này giống như sắt nung in dấu vào trong lòng hắn, làm đau đớn trái tim hắn.
“Anh còn phải chăm sóc Doanh San, chẳng lẽ anh không quan tâm đến cô ấy sao? Còn nữa, anh muốn cho con trai của anh trở thành cô nhi sao?”
Trái tim băng giá của hắn hơi hơi nhói lên, gắt gao siết chặt hai tay, cố nén nội tâm thống khổ, lắc đầu nói: “Cô ấy sẽ không tha thứ cho tôi.”
Hắn không thể đối mặt với vẻ mặt che kín đau khổ cùng bi thương của nàng.
“Có tha thứ hay không, anh phải đích thân đi hỏi cô ấy.” Lục Ức Quyên nắm tay Tô Hạo Ân đi vào phòng bệnh.
Tô Hạo Ân thấy Đổng Thiệu Vĩ trên giường bệnh, vui vẻ chạy vội tới bên giường, gắt gao cầm lấy tay hắn, hưng phấn hô lên: “Ba à! Ba là ba của con!”
Đổng Thiệu Vĩ đột nhiên sửng sốt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quá giống chính mình kia, cảm động nghẹn ngào nói: “Phải, ba là ba của con.”
Hắn không để ý sức khỏe vẫn còn có chút suy yếu, vươn một tay ôm con trai vào trong ngực, loại cảm giác cốt nhục nhận nhau này, làm cho hốc mắt hắn nóng lên.
Nàng nguyện ý nói ra thân phận của hắn cho con trai biết, có phải đã nói lên nàng tha thứ cho hắn hay không?
Hạt giống hy vọng nẩy mầm trong lòng hắn, hắn hỏi Bạch Sấu Hồng: “Cô ấy có bằng lòng tha thứ cho tôi hay không? Có phải bằng lòng tiếp nhận tôi? Có phải hay không. . . . . . Cô ấy đâu?”
Phát hiện bóng dáng nhỏ bé làm cho lòng hắn vướng bận vẫn chưa xuất hiện ở trong phòng bệnh, tim hắn co thắt đau đớn, thất vọng nói: “Cô ấy vẫn không chịu tha thứ cho tôi.”
“Hãy cho cô ấy một ít thời gian, cũng cho chính anh một ít thời gian, dưỡng thương cho khỏe lại. Ít nhất cô ấy bằng lòng giao con trai cho anh, nguyện ý nói cho đứa nhỏ biết anh là cha ruột của nó, cô ấy còn muốn em chuyển lời với anh, cô ấy đã không còn hận anh, và cũng đã tha thứ cho anh.”
“Thật vậy sao? Cô ấy không còn hận tôi, bằng lòng tha thứ cho tôi?” Thất vọng chán nản biến mất trong mắt Đổng Thiệu Vĩ, trong lòng hắn tràn ngập vui mừng.”Vậy cô ấy đâu rồi? Khi nào thì cô ấy đến thăm tôi?”
“Cô ấy đã rời khỏi đây, cô ấy cần một khoảng thời gian để suy nghĩ rõ ràng.” Bạch Sấu Hồng không muốn tạt nước lạnh vào mặt hắn, nhưng lại không thể gạt hắn. “Em đã sai người đi cùng cô ấy, chờ vết thương của anh ổn lại rồi xuất viện, suy nghĩ kỹ sau này nên làm thế nào, thì đi đón cô ấy. Em nghĩ, cô ấy hẳn là sẽ không chấp nhận người đàn ông của mình buông xuôi bản thân, cô ấy cần một người đàn ông có thể vì cô ấy che mưa cản gió.”
“Ba ba, chúng ta phải đi đón mẹ trở về, con muốn vĩnh viễn được ở cùng ba mẹ.” Tô Hạo Ân muốn khóc nhìn cha, nó không rõ tại sao mẹ lại giao nó cho dì Bạch và dì Lục sau đó liền bỏ đi, hai dì nói với nó, mẹ muốn nó phải đi giúp đỡ ba ba đang bị thương, chờ sau khi ba ba hết bệnh, lại thì đi đón mẹ trở về.
“Ừ.” Đổng Thiệu Vĩ gật đầu thật mạnh với con trai.
Nàng cần thời gian, hắn sẽ cho nàng thời gian.
Chỉ cần nàng không còn hận hắn, vậy thì hắn nguyện ý lẳng lặng chờ nàng, chờ nàng có thể đối mặt với cha con bọn hắn.
Hắn tin tưởng ngày đoàn viên sẽ đến vào một ngày không xa.