Huân Khê quay người lại cô tiến về phía Tống Bách Niên trên gương mặt là sự miễn cưỡng.
" Anh muốn tôi làm gì thì anh mới cảm thấy vui.
"
Tống Bách Niên nhìn Huân Khê cười thích thú hắn vỗ tay lên đùi của mình, Huân Khê thừa biết ý định của hắn cô cũng không muốn dây dưa tự nhũ với lòng là sẽ kết thúc nhanh thôi, Huân Khê đi đến ngồi lên đùi của Tống Bách Niên cô đưa tay cởi bỏ chiếc váy đang mặc trên người xuống, rồi chủ động hôn lên cổ của hắn, Huân Khê cố tình cắn mạnh để trả thù Tống Bách Niên nhưng hắn lại không có phản ứng gì, Huân Khê cảm thấy hắn hơi kì lạ cô ngẩn đầu lên nhìn Tống Bách Niên xem biểu cảm trên gương mặt của hắn, Không ngờ chưa kịp phản ứng hắn đã trực tiếp giày vò đôi môi của Huân Khê, cô chóng tay lên ngực của Tống Bách Niên để làm điểm tưa, nụ hôn của hắn vô cùng cuồng nhiệt, Tống Bách Niên đưa tay sờ sạng trên cơ thể mềm mại của Huân Khê, hắn rất thích cảm giác này chỉ có một mình Huân Khê mới có thể mang lại cho hắn một sự khái cảm vô cùng kì lạ
Tống Bách Niên bế Huân Khê đến giường để cô nằm xuống rồi trút bỏ hết tất cả quần áo trên cơ thể của hai người, đầu của Tống Bách Niên đang vùi trong bờ ngực trăng tròn của Huân Khê, Cô chủ động tách hai chân của mình ra rồi kẹp chặt eo của Tống Bách Niên, hắn không ngờ hôm nay Huân Khê lại chủ động như thế, cô đã khiến cho Tống Bách Niên không kiểm soát được trạng thái, hắn cắn nhẹ vào cánh môi của Huân Khê khiến cho nó sưng đỏ, khi cô không chú ý thì mạnh bạo xâm nhập vào cơ thể của cô, Huân Khê khẽ rên lên một tiếng, hai cơ thể cứ thế quấn lấy nhau không rời, Tống Bách Niên không thể rời khỏi Huân Khê cô như một liều thuốc nghiện khiến cho hắn mất cả lý trí chỉ khi cùng cô hắn mới là một con người khác, cuộc han ái kéo dài rất lâu mới kết thúc.
Nhưng chỉ mới vừa sáng sớm Tống Bách Niên rời đi, hắn không quên ra lệnh cho tài xế đưa Huân Khê về nhà thăm ba của mình, Cô mệt mỏi thức giấc sau đêm qua, Huân Khê đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà dùng bữa sáng một lúc sau Huân Khê mới ra khỏi nhà đi đến thăm ba của mình.
Mẹ kế vừa nhìn thấy cô đã vô cùng cay nghiệt nói.
" Tôi tưởng cô chết ở đâu rồi chứ.
"
Huân Khê không quan tâ m đến bà ta cô lấy tiền ra đưa đến trước mặt của Mẹ Kế bà ta liền im bặc, Huân Khê đi đến chỗ ba của mình, trong ông vô cùng yếu ớt ba nắm lấy tay của Huân Khê nghẹn ngào nói.
" Chắc ba phải đi trước con rồi hãy sống tốt nha con gái ba xin lỗi vì đã không là một người ba tốt.
"
Huân Khê nghe những lời ba mình nói cô cảm thấy bất an vô cùng.
" Ba đừng nói bậy ba phải ở bên cạnh con bây giờ con đã không còn người thân nào ngoài ba cả.
"
Ông Mạc đã vô cùng yếu ớt, Huân Khê vội vàng đi chưng yến cho ông ấy ăn nhưng đút vào thì lại tuôn ra bên ngoài hết, Huân Khê biết ba của mình không chống cự được nữa rồi, nhung cô vẫn cố gắng đút cho ông ăn nhưng nước mắt không ngừng tuôn rơi, Huân Khê đau lòng nói với ông Mạc.
" Ba đừng bỏ con mà ba.
"
Ông Mạc đã cố gắng như thế chíe đợi cô quay về để ông nhìn con gái của mình một lần sau cuối có như thế ông mới yên lòng rời đi.
Một lúc sau ông Mạc trút hơi thở cuối cùng rồi ra đi mãi mãi, Huân Khê đau lòng khóc lớn ôm lấy ba mình, mẹ kế chẳng rơi lấy một giọt nước mắt bà ta cảm thấy ông Mạc ra đi như trút được một gánh nặng lớn