"Tiểu Vũ..."
Đoàn Hủ Nghiên đi về phía trước vài bước đi tới trước người Mạc Tiểu Vũ, lấy khăn tay mang theo bên người lau đi nước mắt trên mặt cậu, ôn nhu giải thích, "Hủ Nghiên không có tức giận, một chút cũng không có, Tiểu Vũ ngoan ngoãn như vậy, Hủ Nghiên sao lại tức giận? "
"Hủ Nghiên tức giận.
Bà tức giận, chính là như vậy." - Mạc Tiểu Vũ bĩu môi khóc, nước mắt như thế nào cũng không chảy hết, không ngừng chảy từ khóe mắt chảy xuống.
Đoàn Hủ Nghiên á khẩu không nói nên lời, bởi vì hắn biết Mạc Tiểu Vũ nói bà không phải là bà lão ở homestay mà là bà nội của cậu.
Trong trí nhớ của Mạc Tiểu Vũ, lúc bà nội nằm trên giường không đi được, mỗi ngày đều "tức giận", mỗi ngày đều nói rất nhiều, giống như Đoạn Hủ Nghiên vừa rồi, muốn cậu làm cái này, muốn cậu làm cái kia.
Mãi cho đến một ngày, bà nội nằm trên giường không nói lời nào, mặc kệ cậu gọi bà như thế nào bà cũng không để ý tới cậu, Mạc Tiểu Vũ chỉ biết bà nội rất tức giận, bà nội rất tức giận rồi bỏ đi, không bao giờ trở về nữa.
Mạc Tiểu Vũ không biết vì sao Đoàn Hủ Nghiên lại "tức giận" như vậy, muốn nói nhiều như vậy giống như bà nội khi đó.
Cậu không muốn Đoàn Hủ Nghiên giống như bà nội, sau khi tức giận cũng không trở về.
Lúc cậu còn nhỏ, bà nội đã dạy cậu, làm sai phải biết sai nhận sai, phải biết sửa, cậu không biết cậu sai chỗ nào, cũng không biết chỗ nào khiến Đoàn Hủ Nghiên không vui, nhưng là cậu không đúng thì phải xin lỗi, phải nói xin lỗi, Hủ nghiên không tức giận sẽ không giống như bà nội...
"Hức..
hức....!—— thực xin lỗi —— Tiểu Vũ sai rồi, Tiểu Vũ sửa, Hủ Nghiên đừng tức giận..."
Đoàn Hủ Nghiên muốn lau nước mắt cho Mạc Tiểu Vũ cũng không lau được, chỉ có thể liên tục dỗ dành, "Không khóc không khóc, Hủ Nghiên không có tức giận.
"
Mạc Tiểu Vũ quá sợ hãi ,quá thương tâm, quá khổ sở, cậu căn bản không nghe thấy Đoàn Hủ Nghiên đang nói cái gì, chỉ biết theo bản năng đưa tay nắm chặt ngón tay người trước mắt, "Hức....—— Hủ Nghiên —— anh đừng bỏ rơi Tiểu Vũ, đừng không làm bạn với Tiểu Vũ..."
Chương ()
"Được được được." Đoàn Hủ Nghiên bị cậu khóc đến thất thần, luống cuống tay chân, vội vàng giơ ba ngón tay lên thề, "Tiểu Vũ, tôi thề tôi không có tức giận, cũng sẽ không bỏ rơi Tiểu Vũ.
"
Mạc Tiểu Vũ không nói gì, cúi đầu lấy tay lau mắt.
Đoàn Hủ Nghiên nắm lấy cổ tay Mạc Tiểu Vũ đang lau mắt, không cho cậu lấy tay chạm vào mắt, "Tiểu Vũ, Hủ Nghiên thật sự không có tức giận, cũng không có không muốn cùng Tiểu Vũ làm bạn tốt, chỉ là Hủ Nghiên muốn về nhà.
"
Mạc Tiểu Vũ nghẹn một chút, nâng đôi mắt nước mắt lưng tròng nhìn hắn, ngay cả lông mi thật dài cũng dính chút nước mắt, "Hủ Nghiên về nhà? "
Âm cuối là mang theo chút nghi hoặc mà phát ra.
Cậu quay đầu nhìn về phía homestay, đưa tay chỉ chỉ, mi tâm hơi nhíu lại, cậu cái gì cũng không nói, nhưng biểu tình kia tựa như đang nói đó không phải là nhà của anh sao?
Đoàn Hủ Nghiên lắc đầu, "Đó không phải là nhà của Hủ Nghiên, nhà của Hủ Nghiên ở rất xa rất xa.
Nói xong hắn chỉ chỉ lên trời, "Tiểu Vũ đã từng gặp máy bay đúng không? Hủ Nghiên về nhà phải đi máy bay trở về.
"
Mạc Tiểu Vũ ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm đen kịt theo động tác ngón tay của hắn, vừa lúc nhìn thấy một chiếc máy bay lấp lánh ánh sáng chậm rãi bay qua.
Cậu mím môi, trong hốc mắt càng nhiều nước mắt, "Hức..
hức..
—— quá cao, Hủ Nghiên không cần đi cao như vậy.
"
Đoàn Hủ Nghiên đành phải giải thích, "Sẽ xuống, Hủ Nghiên chỉ là muốn đi máy bay về nhà, bởi vì phải đi rất xa rất xa.
"
"Rất xa?" Mạc Tiểu Vũ hơi dừng lại một chút, giật giật hai cái, "Tiểu Vũ tìm Hủ Nghiên..."
Đoàn Hủ Nghiên há miệng, nói không nên lời, hắn thật sự không biết nên nói như thế nào có thể làm cho Mạc Tiểu Vũ hiểu được thành phố A xa bao nhiêu, không phải giống như bây giờ cậu muốn đi tìm hắn chỉ cần đi vài bước đến cổ trấn là có thể tìm được.
Một tay Đoàn Hủ Nghiên vẫn còn trong tay Mạc Tiểu Vũ, chỉ có thể dùng tay kia nắm tay Mạc Tiểu Vũ có chút lạnh lẽo, "Tiểu Vũ, nó quá xa..."
Mạc Tiểu Vũ cho rằng Đoàn Hủ Nghiên không đồng ý, vội vàng nói: "Tiểu Vũ sớm, sớm.
"
Đoàn Hủ Nghiên lắc đầu: "Đi sớm cũng không được, quá xa, Tiểu Vũ không đi được.
"
Mạc Tiểu Vũ ủy khuất bĩu môi, bàn tay nắm lấy ngón tay Đoàn Hủ Nghiên dùng sức nắm đến khớp ngón tay trắng bệch, cúi đầu khóc lóc hàm hồ nói không cần không cần, cũng không biết không cần cái gì.
Phản ứng của Mạc Tiểu Vũ so với đoàn Hủ Nghiên dự đoán còn lợi hại hơn, hắn nghĩ Mạc Tiểu Vũ sẽ luyến tiếc hắn, nhưng hắn một chút cũng không nghĩ tới cậu sẽ khóc, còn khóc thương tâm khổ sở như vậy, giống như trời sụp đổ vậy.
Hắn một cách không có, cũng rốt cục bất tri bất giác phát hiện là mình đem tất cả suy nghĩ này nghĩ quá đơn giản.
Hắn đã tự ý làm việc, tự ý đi vào thế giới của Mạc Tiểu Vũ, mặc kệ là đau lòng hay yêu thương Mạc Tiểu Vũ, liền nghĩ Mạc Tiểu Vũ chịu rất nhiều khổ sở, muốn đối tốt với cậu, mỗi ngày đều dành rất nhiều thời gian cùng Mạc Tiểu Vũ ở cùng một chỗ, cậu thiếu cái gì liền muốn mua cho cậu cái đó, cậu không thiếu hắn cũng muốn mua.
Hắn không ý thức được mình làm như vậy sẽ làm cho Mạc Tiểu Vũ hoàn toàn quen với sự tồn tại của hắn, quen với việc hắn ở bên cạnh cậu.
Thói quen là thứ khủng khiếp, đặc biệt là khi bạn đã quen với một người, tức là bạn đang ở trong cùng một với anh ta, tầm nhìn cũng sẽ theo bản năng tìm kiếm người đó, không thể nhìn thấy sẽ muốn tìm, cho đến khi tìm thấy mới thôi.
Một người trưởng thành bình thường có khả năng tự thay đổi, khi thói quen xuất hiện nhưng không thể tìm thấy người đó, sẽ nhớ rằng người đó đã không còn ở đây, ngay cả khi điều này sẽ làm cho mọi người rơi vào phiền muộn hoặc thậm chí là buồn bực, nhưng đó chỉ là trong một khoảng thời gian.
Bởi vì thế giới này rất lớn, bên cạnh mỗi người đều có vô số người qua lại.
Thế giới này xe cộ ùn ùn, bạn có thể quen với việc có một người luôn ở bên cạnh bạn, cũng một ngày nào đó sẽ hoàn toàn quen với người đó đã không còn ở bên cạnh bạn.
Nhưng Mạc Tiểu Vũ thì khác, trong thế giới của cậu không có nhiều người như vậy, nhiều một người ít một người đối với cậu mà nói đều là chuyện lớn.
Trong những bức tranh của cậu trước kia chỉ có bà nội, về sau chỉ có Đoàn Hủ Nghiên, Đoàn Hủ Nghiên đi rồi chỉ còn lại một mình cậu.
Cậu không phải không thể ở một mình, cậu chỉ là không có cách nào khôi phục một lần nữa, cậu thậm chí không có cách nào lý giải rằng Đoàn Hủ Nghiên đi rồi còn có thể trở về, tuy rằng điều này có thể mất một khoảng thời gian rất dài.
Thế giới của Mạc Tiểu Vũ không có cách lý giải chuyện này, nhưng cậu biết mình đây là đang bị bỏ lại, Đoàn Hủ Nghiên không muốn chơi với cậu nữa, sau này cậu cũng không gặp được Đoàn Hủ Nghiên.
Cậu một chút cũng không muốn như vậy, nhưng cậu cũng không biết mình nên làm cái gì bây giờ, cậu nhận sai cũng không được, nói muốn đi tìm cũng không được, cậu hoàn toàn không biết mình rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể giữ Đoàn Hủ Nghiên lại, vĩnh viễn ở lại, vĩnh viễn ở lại với cậu, làm bạn tốt của cậu.
Việc hiện tại cậu có thể làm chính là nắm chặt tay Đoàn Hủ Nghiên, chỉ cần cậu không buông tay, Hủ Nghiên liền không thể rời đi, vì thế cậu một tay nắm Đoàn Hủ Nghiên còn chưa đủ, ngay cả tay kia cũng dùng.
Đoàn Hủ Nghiên chỉ có thể tận lực trấn an cậu, muốn rút ngón tay đang bị Mạc Tiểu Vũ nắm có chút đau trở về, "Tiểu Vũ..."
Hắn vừa mới làm ra hành động muốn đem tay Mạc Tiểu Vũ đang cầm rút ra, Mạc Tiểu Vũ liền có chút kích động liên tục lắc đầu, "Không được không được không muốn ——"
Đoàn Hủ Nghiên bảy phần bất đắc dĩ, nhẹ nhàng lay động cổ tay trái của mình một chút, "Tiểu Vũ cứ như vậy mà nắm lấy? "
Mạc Tiểu Vũ không trả lời, ngược lại không khóc nữa, vành mắt hồng hồng, mũi cũng đỏ hồng, nhìn qua đặc biệt đáng thương.
Đoàn Hủ Nghiên hoàn toàn mềm lòng, hắn đối với Mạc Tiểu Vũ cho tới bây giờ đều mềm lòng, hơn nữa là mềm lòng nhất, chính hắn cũng không rõ vì sao Mạc Tiểu Vũ lại có ảnh hưởng lớn với hắn như vậy, giống như dễ dàng có thể khiến hắn giơ tay đầu hàng.
Hắn nâng tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lóc đầy nước mắt của Mạc Tiểu Vũ, nhẹ giọng nói: "Khổ sở như vậy sao? "
Mạc Tiểu Vũ hiện tại có chút tức giận, mím môi không nói lời nào.
Đoàn Hủ Nghiên còn có thể làm sao bây giờ? Hiện tại cho dù hắn đưa Mạc Tiểu Vũ về nhà Mạc Tiểu Vũ cũng sẽ không buông hắn ra.
"Tiểu Vũ không buông ra vậy sẽ đi theo Hủ Nghiên?" Đoàn Hủ Nghiên lắc lắc tay đang bị Mạc Tiểu Vũ nắm lấy, Mạc Tiểu Vũ vẫn như cũ không nói một tiếng.
Đoàn Hủ Nghiên đi theo con đường quen thuộc, đưa cậu trở về.
Dọc theo đường đi, hai tay Mạc Tiểu Vũ vẫn nắm chặt ngón cái của Đoàn Hủ Nghiên, còn có ngón áp út và ngón giữa.
Đoàn Hủ Nghiễn muốn đổi thành nắm tay cũng không được, chỉ cần ngón tay hắn có chút giãy giụa, Mạc Tiểu Vũ chính là vang lên âm thanh không được.
Đoàn Hủ Nghiên khẽ thở dài một hơi, mang theo cậu đi dưới ánh đèn đường, "Cậu thật đúng là tiểu tổ tông.
".