Đoàn Hủ Nghiên rửa dâu tây xong đang nghĩ sao Mạc Tiểu Vũ còn chưa tắm xong, kết quả vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Mạc Tiểu Vũ đứng dưới bậc thang sững sờ nhìn hắn, trên mặt nhất thời lộ ra một nụ cười, "Tiểu Vũ, mau tới đây ăn dâu tây nào.
"
Mạc Tiểu Vũ lấy lại tinh thần rồi đi về phía hắn, Đoàn Hủ Nghiên cầm một quả dâu tây đã rửa sạch đút vào miệng cậu, "Bây giờ cũng hơi muộn, Tiểu Vũ ăn vài quả dâu tây trước đi, ngày mai thức dậy sẽ ăn đồ ăn.
"
Trong miệng Mạc Tiểu Vũ chứa đầy dâu tây, không nói được, chỉ có thể gật gật đầu.
Đoàn Hủ Nghiên bưng một bát dâu tây đã được cắt nhỏ dắt cậu trở về lầu hai, "Hủ Nghiên cũng muốn tắm rửa, lát nữa Tiểu Vũ xem một mình trước đi, Hủ Nghiên tắm rửa xong sẽ xem cùng với Tiểu Vũ.
"
Mạc Tiểu Vũ ừ một tiếng.
Đoàn Hủ Nghiên dắt cậu lên giường, đưa bát dâu tây kia cho cậu, mở TV tìm "Thỏ vượt ngục" mở cho cậu xem, sau đó mới cầm quần áo của mình đi vào phòng vệ sinh.
Hắn cho rằng nếu bật TV lên Mạc Tiểu Vũ sẽ ngoan ngoãn ngồi trên giường xem, nhưng hắn không ngờ vừa tắm xong mở cửa phòng tắm ra liền thấy người vốn nên ngồi ở trên giường xem "Thỏ vượt ngục" thì bây giờ lại đang ôm đầu gối ngồi xổm ngoài cửa phòng vệ sinh, tư thế này không hiểu sao nhìn có chút đáng thương.
Thấy hắn đi ra, đôi mắt cậu sáng lên, đứng lên nhào về phía người hắn, "Nghiên Nghiên! "
Đoàn Hủ Nghiên sửng sốt một chút vững vàng ôm lấy cậu, lại khó hiểu hỏi: "Tiểu Vũ sao lại đứng ở chỗ này? "
Mạc Tiểu Vũ vui vẻ đem gò má mình áp vào gò má còn dính nước của hắn , "Muốn Hủ Nghiên! "
Đoàn Hủ Nghiên chỉ coi là Mạc Tiểu Vũ đang làm nũng, cũng không để ở trong lòng, ôm eo người trong ngực nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, "Được rồi, Hủ Nghiên ra ngoài rồi, chúng ta cùng nhau xem phim.
"
"Cùng nhau xem!"
Mặc dù Mạc Tiểu Vũ nói cùng nhau xem, nhưng đồng hồ sinh học của cậu không cho cậu quá nhiều thời gian nhảy nhót.
Đoàn Hủ Nghiên ngồi xếp bằng trên giường, Mạc Tiểu Vũ tựa vào trong ngực hắn, chỉ mới qua năm phút, mí mắt của cậu bắt đầu đánh nhau.
Đoàn Hủ Nghiên cũng không xem TV nữa, chỉ nhìn ánh mắt mở ra rồi lại híp đi của Mạc Tiểu Vũ, buồn cười vuốt v e mặt cậu, ngón áp út chạm nhẹ vào vành tai cậu.
Không bao lâu sau, Mạc Tiểu Vũ liền từ từ nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Đoàn Hủ Nghiên điều khiển tắt TV và đèn ngủ, đỡ người trong ngực nằm lên gối, hôn lên trán Mạc Tiểu Vũ, ôm lấy thân thể ấm áp của Mạc Tiểu Vũ cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến.
Sáng hôm sau.
Xe của Đoàn Hủ Nghiên vừa vào bãi đỗ xe, xe của Kiều Hành Tín cũng vừa đến.
Ba người lại cùng nhau đi vào thang máy, nhìn túi xách trong tay Đoàn Hủ Nghiên, Kiều Hành Tín chậc chậc hai tiếng, "Tôi sẽ đặt tên cho cái túi của cậu.
"
Đoàn Hủ Nghiên nhìn anh một cái, "Tên gì? "
"Túi Tiểu Vũ." Kiều Hành Tín nói xong cười rất đắc ý, "Có phải rất hợp hay không? "
Đoàn Hủ Nghiên cảm thấy anh thật nhàm chán, quay mặt không phải là muốn để ý tới anh, Kiều Hành Tín lại không chịu buông tha cho hắn, tiến lại gần vai hắn, "Là lỗi của tôi sao? Hôm nay tôi cảm thấy tâm trạng của hai cậu có hơi kì lạ "
"Khá thế nào?" Đoàn Hủ Nghiên ngửa đầu nhìn chằm chằm số tầng lầu trong thang máy, Mạc Tiểu Vũ được hắn nắm tay cuối đầu nghịch nghịch ngón tay.
"Chỉ là cảm giác không giống trước đây." Kiều Hành Tín không nói ra được, chỉ là cảm giác bọn họ so với trước đây không giống nhau.
Khi thang máy lên đến tầng thì dừng lại.
Đoàn Hủ Nghiên nắm tay Mạc Tiểu Vũ đi ra ngoài, khi cửa thang máy sắp từ từ đóng lại, đột nhiên hắn quay đầu cười cười nói với người bên trong thang máy một câu.
"Tôi đang hẹn hò với Tiểu Vũ."
Trong khe cửa sắp đóng lại, Kiều Hành Tín chỉ kịp kinh ngạc nói một câu, "Cái gì ——"
Nhìn cửa thang máy đóng lại, Đoàn Hủ Nghiên không nói gì cười cười, dắt Mạc Tiểu Vũ đi qua quầy lễ tân của công ty.
Hiện tại người trong công ty cũng đã quen khi nhìn thấy Mạc Tiểu Vũ, cũng sẽ không len lén nhìn chằm chằm cậu nữa.
Nếu một ngày nào đó không nhìn thấy cậu bọn họ sẽ cảm thấy không quen, cô gái ở quầy lễ tân nhìn thấy cậu thậm chí còn vẫy tay chào hỏi.
Mạc Tiểu Vũ là người chỉ cần nhìn thấy có người vẫy tay với mình cậu sẽ vẫy tay lại, Đoàn Hủ Nghiên đang dắt cậu đi, cậu còn quay đầu lại vẫy tay sợ người đó không thấy mình vẫy tay.
Sau khi vào phòng làm việc, Mạc Tiểu Vũ lập tức giống như gấu không đuôi dán vào trong ngực Đoàn Hủ Nghiên, ôm chặt lấy hắn, ngửa mặt hôn lên miệng hắn.
Đoàn Hủ Nghiên ôm cậu lui về phía sau vài bước rồi ngã xuống sô pha, Mạc Tiểu Vũ thuận thế đè lên người hắn.
Kiều Hành Tín sau khi biết Đoàn Hủ Nghiên đã hẹn hò với Mạc Tiểu Vũ, cảm thấy nếu mình không hỏi rõ ràng, hôm nay anh sẽ không thể yên tâm mà làm việc được.
Sau khi thang máy đến tầng hai mươi lăm, vừa ra khỏi cửa thang máy, anh đi thẳng đến cầu thang bộ, đi bộ xuống tầng hai mươi ba..
Người ở quầy lễ tân thấy anh còn chưa kịp chào hỏi thì Kiều Hành Tín đã đi như bay đi vọt vào phòng làm việc của Đoạn Hủ Nghiên.
Hôm nay anh không thèm gõ cửa, đứng bên ngoài đẩy cửa vào, chưa kịp nói gì, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, "Này!"
Hai người ôm hôn nhau trên sô pha nghe thấy tiếng động ngoài cửa mới tách môi ra, nhìn về phía Kiều Hành Tín.
Kiều Hành Tín trở tay đóng cửa phòng làm việc lại, ngón tay run rẩy chỉ vào hai người bọn họ, "Thế giới đang sụp đổ, thế giới đang sụp đổ ..."
Đoàn Hủ Nghiên ôm Mạc Tiểu Vũ đang nằm trên người mình ngồi dậy, "Bạn trai tôi hôn tôi thì có làm sao? Đây không phải là chuyện bình thường sao? "
Kiều Hành Tín che mắt, "Vậy cậu cũng không thể để Mạc Tiểu Vũ đè lên người mình như vậy chứ? "
"Em ấy thích." Đoàn Hủ Nghiên không thèm để ý.
Đoàn Hủ Nghiên không nói gì, chỉ giơ tay sờ sờ khuôn mặt của Mạc Tiểu Vũ bởi vì nụ hôn bị gián đoạn nên cảm thấy không vui, trấn an nhéo nhéo vành tai cậu, Mạc Tiểu Vũ giấu mặt vào trong vai hắn, ngay cả tên Kiều Hành Tín cũng không muốn kêu nữa.
Kiều Hành Tín nhìn Mạc Tiểu Vũ lộ ra vẻ không vui, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, "Đồ keo kiệt! Được rồi, tôi không làm phiền hai người các cậu nữa, hôm nay nhớ mời tôi ăn tối!" Nói xong anh xoay người mở cửa đi ra ngoài, trước khi đi còn quay lại nói thêm một câu, "Lần sau nếu hôn như vậy nhớ khóa cửa.
"
Đoàn Hủ Nghiên có chút tức giận, "Cậu cũng phải nhớ lần sau nếu muốn vào thì phải gõ cửa.
"
Câu trả lời duy nhất dành cho hắn là tiếng đóng cửa.
Đoàn Hủ Nghiên nắm lấy tay Mạc Tiểu Vũ, nhéo nhéo lòng bàn tay cậu, nhẹ giọng nói: "Tiểu Vũ, đứng lên đi, Hủ Nghiên phải làm việc.
"
Mạc Tiểu Vũ tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng vẫn nghe lời ngồi dậy.
Buổi trưa Kiều Hành Tín đến tìm bọn họ ăn cơm chung, bởi vì hôm nay anh đặc biệt thèm lẩu, cho nên buổi trưa liền đi ăn lẩu.
Mạc Tiểu Vũ không biết ăn cay, nên hắn đã gọi lẩu hai ngăn, một ngăn là cay một ngăn là bình thường.
Đây là lần đầu tiên cậu ăn lẩu, nên cậu không biết làm nước chấm, Đoàn Hủ Nghiên liền làm cho cậu một phần nước chấm giống mình.
Kiều Hành Tín vừa bĩu môi vừa hỏi Đoàn Hủ Nghiên: "Hai người quyết định hẹn hò từ khi nào? "
"Tối hôm qua." Đoàn Hủ Nghiên dùng đũa gắp bò viên và thịt gà bỏ vào trong chén của Mạc Tiểu Vũ, thấy Mạc Tiểu Vũ nhìn đồ chiên ở bên dĩa của Kiều Hành Tín, hắn cho rằng cậu cũng muốn ăn nên gắp cho cậu một miếng.
Không ngờ Đoàn Hủ Nghiên vừa bắt đầu, tầm mắt của Mạc Tiểu Vũ liền di chuyển đến trên tay Đoàn Hủ Nghiên, biểu cảm trên mặt cậu hơi thay đổi.
Hai người đang nói chuyện mà không chú ý tới biểu cảm thay đổi của cậu, Kiều Hành Tín còn đang hỏi chi tiết.
"Nhân cơ hội nào mà đưa ra quyết định?"
"Tôi hôn em ấy."
"......!Wow, tôi tưởng cậu sẽ nhịn được lâu lắm chứ.
"
"Tôi cũng không ngờ được, chỉ là trong một khắc nhất định tôi liền muốn hôn em ấy, nên tôi chỉ làm theo những gì mình muốn."
"Phản ứng của cậu ấy là gì?"
Đoàn Hủ Nghiên nhàn nhạt liếc anh một cái, Kiều Hành Tín bĩu môi, "Không nói thì thôi.
"
Chờ ba người ăn no, Sau khi Đoàn Hủ Nghiên cầm hóa đơn muốn đến quầy lễ tân thanh toán, Mạc Tiểu Vũ vừa nhìn Đoàn Hủ Nghiên đứng dậy cũng đứng dậy đòi đi theo.
Đoàn Hủ Nghiên đè bả vai cậu lại, "Tiểu Vũ không cần đi theo, Hủ Nghiên đi trả tiền, sẽ lập tức trở về.
"
Mạc Tiểu Vũ không chịu, nắm lấy cổ tay của hắn, ánh mắt cùng biểu cảm bắt đầu trở nên ủy khuất, "Cùng nhau, cùng nhau, Tiểu Vũ cùng nhau..."
Đoàn Hủ Nghiên đối với cậu dĩ nhiên là mềm lòng, thoáng cái liền buông lỏng, "Được rồi, chúng ta cùng nhau đi.
"
Kiều Hành Tín nhìn chằm chằm bọn họ, khi nhìn thấy khuôn mặt đang ủy khuất của Mạc Tiểu Vũ lập tức sáng sủa, anh có chút kinh ngạc khẽ nhướng mày.
Quan hệ của hai người này trước kia anh vẫn cho rằng là Đoàn Hủ Nghiên đơn phương, nhưng hiện tại nhìn thấy tình huống như này ...!Có vẻ là ngược lại nhỉ?
Vài phút sau, Đoàn Hủ Nghiên dắt Mạc Tiểu Vũ trở về, trong tay có thêm mấy khối sôcôla, hai má Mạc Tiểu Vũ động tới động lui hiển nhiên là đang ăn socola.
Kiều Hành Tín đứng dậy cầm áo khoác, hỏi một câu, "Bên Hứa Chử có tin tức gì không? "
Đoàn Hủ Nghiên có chút kinh ngạc không ngờ Kiều Hành Tín vẫn còn nhớ rõ chuyện này, gật gật đầu, "Nhận được thư trả lời rồi, qua hai ngày nữa tôi sẽ dẫn Tiểu Vũ đi phỏng vấn, sau khi phỏng vấn để em ấy làm quen với mọi thứ xong quanh, nếu không có gì xảy ra thì có thể chính thức đi làm.
"
Kiều Hành Tín nhìn Mạc Tiểu Vũ nắm chặt tay Đoàn Hủ Nghiên, "Những thứ đó đều là phụ thôi, vấn đề là cậu ấy có nguyện ý không? "
Đoàn Hủ Nghiên khó hiểu nhìn anh.
Kiều Hành Tín: "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy cậu ấy hơi dính cậu sao ? Rời khỏi cậu một lát cũng không được, đi đâu cũng đi theo, cậu ấy như vậy mà có thể tình nguyện không nhìn thấy cậu trong mấy tiếng đồng hồ? ".