Sau khi ăn sinh nhật Kiều Hành Tín xong, sáng sớm hôm, sau khi ăn sáng xong Đoàn Hủ Nghiên liền dẫn Mạc Tiểu Vũ về nhà.
Nhìn Đoàn Hủ Nghiên bỏ túi hành lý vào ghế sau, Kiều Hành Tín đang mặc đồ ngủ đi dép lê, mím môi quay đầu nhìn về phía Đoàn Hủ Nghiên đang nhận được sự cầu cứu, "Hủ Nghiên, Tiểu Vũ không phải là đồ keo kiệt, Tiểu Vũ không muốn bị gọi là Tiểu Ngư..."
Trong lòng Đoàn Hủ Nghiên cảm thấy buồn cười, giơ tay nhéo nhéo vành tai cậu, "Hành Tín nói bậy đó, cậu ấy chỉ là đang trêu Tiểu Vũ thôi, Tiểu Vũ không cần để ý tới cậu ấy.
"
"Tôi nói bậy cái gì? Sau này tôi sẽ gọi cậu là Mạc Tiểu Ngư, cẩn thận trên đường không được say xe nha Mạc Tiểu Ngư ~"
Mạc Tiểu Vũ cảm thấy Kiều Hành Tín thật sự quá phiền phức, nhưng cậu cũng không thể phản bác lại câu nào, chỉ có thể tự mình tức giận, quay đầu không muốn nhìn anh cũng không muốn để ý tới anh.
Đoàn Hủ Nghiên bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Kiều Hành Tín, "Ấu trĩ.
"
Kiều Hành Tín che miệng ngáp một cái, xoay người đi vào trong biệt thự, "Tôi buồn ngủ rồi, tôi phải quay về ngủ một lát, các cậu đi đường cẩn thận, ngày mai gặp, tạm biệt Mạc Tiểu Ngư nha~"
Mạc Tiểu Vũ rũ mí mắt xuống, dùng thanh âm chỉ có cậu và Đoàn Hủ Nghiên mới có thể nghe thấy nhỏ giọng nói, "Không phải Mạc Tiểu Ngư, là Mạc Tiểu Vũ..."
Đoàn Hủ Nghiên cười cười, mở cửa ghế lái phụ ra, để Mạc Tiểu Vũ ngồi vào, thuận tay thắt dây an toàn cho cậu, nhẹ giọng dỗ dành: "Tiểu Vũ đương nhiên không phải là Tiểu Ngư, Tiểu Vũ là mưa nhỏ của Hủ Nghiên.
"Nói xong nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi Mạc Tiểu Vũ, đóng cửa xe đi vòng sang ghế lái bên kia.
Thành phố A có một cái chợ rất lớn, lúc Đoàn Hủ Nghiên còn học đại học có từng đến đó, hắn nhớ rõ trong chợ có rất nhiều cửa hàng nhỏ bán cá vàng, hắn định dẫn Mạc Tiểu Vũ tới đó xem một chút.
Từ ngoại ô trở về trung tâm thành phố A khoảng một tiếng rưỡi, sau khi xuống cao tóc không về nhà mà là đi đến chợ nên mất thêm phút
Trên đường về Mạc Tiểu Vũ không ngủ, tuy rằng không xuất hiện phản ứng say xe, nhưng sắc mặt không được tốt cho lắm.
Đoàn Hủ Nghiên cũng không biết có phải là do có giác quan thứ hay không, hắn luôn cảm giác mặt Mạc Tiểu Vũ có chút tái nhợt, trong lúc chờ đèn giao thông, hắn có chút đau lòng tiến lại gần nhìn mặt Mạc Tiểu Vũ.
"Tiểu Vũ cảm thấy khó chịu sao? Em có bị chóng mặt không? "
Bình thường khi đi làm Mạc Tiểu Vũ đều được Đoàn Hủ Nghiên đưa rước tận tình, cậu gần như cũng đã quen ngồi xe, không có say xe như lúc đầu nữa, nhưng nếu thời gian lái xe quá lâu cậu sẽ có chút không thoải mái.
Nghe thấy Đoàn Hủ Nghiên hỏi, Mạc Tiểu Vũ chậm rãi chớp chớp mắt một chút, giọng nói có chút mềm nhũn, "...!Chóng mặt, Tiểu Vũ hơi chóng mặt..."
Đoàn Hủ Nghiên đau lòng sờ sờ khuôn mặt của cậu, nhìn trái nhìn phải cuối cùng nhìn thấy một bãi đỗ xe trả phí, sau khi xác định từ chỗ này đi bộ tầm phút là có thể đến chợ, Đoàn Hủ Nghiên quyết định lái xe về phía bãi đỗ xe.
Sau khi nhận thẻ xe, đậu xe xong, Đoàn Hủ Nghiên, liền đẩy xuống xe, vòng đến ghế lái phụ mở cửa cho Mạc Tiểu Vũ.
"Tiểu Vũ, chúng ta đi bộ qua, không đi xe nữa."
Sau khi bị Đoàn Hủ Nghiên dắt xe xuống xe đi bộ một lát, Mạc Tiểu Vũ mới lấy lại được tinh thần.
Trên đường đi chợ, họ đi ngang qua một cửa hàng kem, Mạc Tiểu Vũ cũng không nói là mình muốn ăn, chỉ là nhịn không được nên có nhìn qua vài lần, Đoàn Hủ Nghiên thấy vậy liền dắt cậu đi qua mua.
Mạc Tiểu Vũ thích vị dâu tây nhất, tiếp theo chính là vị sô cô la, Đoàn Hủ Nghiên để cho cậu tự mình chọn vị mà mình muốn, cậu liền chỉ vào dâu tây và sôcôla.
"Em không ăn thử các vị khác sao?" Đoàn Hủ Nghiên hy vọng thỉnh thoảng cậu cũng có thể ăn thử những vị khác mà mình chưa từng ăn qua.
Nhưng Mạc Tiểu Vũ lắc đầu, kiên trì đòi mua vị dâu tây và sô cô la.
Hai chòng kem được xếp chồng lên nhau, trên còn có một miếng bánh quy nhỏ và quả dâu tây được cắt một nửa, trông khá đẹp mắt.
Khi nhân viên cửa hàng đưa kem cho Mạc Tiểu Vũ, hai mắt Mạc Tiểu Vũ sáng rực lên, oa một tiếng, hai tay nhận lấy từ trong tay nhân viên cửa hàng, mềm giọng nói, "Cám ơn ~"
"Không có gì ~"
Mạc Tiểu Vũ cười vui vẻ, đem kem trong tay đưa đến bên miệng Đoàn Hủ Nghiên, "Nghiên Nghiên! "
Đoàn Hủ Nghiên không thích ăn kem, nhưng đối diện với ánh mắt tràn ngập mong chờ của Mạc Tiểu Vũ vẫn không nỡ khiến cậu thất vọng, hơi cúi đầu khẽ cắn một miếng.
Sau khi mua kem xong, cả hai đi đến cửa hàng bán cá.
Cửa hàng mở gần được mười mấy năm, ông chủ là một ông lão hơn năm mươi tuổi, cửa hàng không lớn nhưng bày đủ các loại cá vàng, nào là cá vàng màu đỏ, cá vàng màu đen,....
Mạc Tiểu Vũ chưa từng thấy qua cửa hàng bán nhiều cá vàng như vậy, nhất thời nhìn đến ngây người, ánh mắt bận rộn đến mức không biết nên nhìn chỗ nào trước.
"Oa ~ Hủ Nghiên! Rất nhiều cá nhỏ! "
Đoàn Hủ Nghiên dắt cậu đi vào bên trong cửa hàng, để Mạc Tiểu Vũ tự mình chọn, "Tiểu Vũ muốn màu đỏ đúng không? "
Mạc Tiểu Vũ gật gật đầu, "Muốn màu đỏ, phải mập mập.
"
Ông chủ tiệm nghe thấy Mạc Tiểu Vũ nói, im lặng gật đầu, đem một cái bể cá nhỏ đặt lên kệ, bên trong có hai con cá vàng nhỏ màu đỏ mập mạp.
Mạc Tiểu Vũ trong nháy mắt đã bị hai con cá vàng hấp dẫn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cá vàng đuôi phượng trong bể cá nhỏ kia.
Đoàn Hủ Nghiên hỏi chủ tiệm, "Ông chủ, tại sao hai con cá vàng này không đặt cùng một chỗ với những con cá vàng khác? "
Chủ tiệm thản nhiên nói: "Hai con này rất ham ăn, ở chung với những con cá vàng khác chúng nó sẽ ăn hết thức ăn của những con khác, nếu không nuôi riêng thì sợ ngày nào đó mấy con cá của tôi sẽ chết đói hết.
"
Đoàn Hủ Nghiên cười cười, hỏi Mạc Tiểu Vũ, "Tiểu Vũ thích hai con cá nhỏ này sao? "
Mạc Tiểu Vũ ngẩng mặt lên đối diện với tầm mắt của Đoàn Hủ Nghiên, cười đến mức hai mắt đều cong lên, "Thích! "
"Được, Tiểu Vũ thích thì chúng ta sẽ mua."
Đoàn Hủ Nghiên ở cửa hàng mua cá này liền thuận tiện đem tất cả những thứ cần mua ra mua một lần, Đồ đạc chất đầy một thùng carton nhỏ.
Ông chủ cửa hàng dùng túi nilon bọc oxy gói hai con cá vàng đuôi phượng mập mạp kia lại, Mạc Tiểu Vũ nhận lấy túi nilon tròn trịa kia, ôm vào trong ngực, không chịu buông tay.
Sau khi về đến nhà, Đoàn Hủ Nghiên dựa theo lời dặn của chủ tiệm cá vàng, trang trí xong bể cá rồi đổ nước vào sau đó lắp đặt hệ thống oxy, Mạc Tiểu Vũ phụ trách bỏ hai con cá vàng vào bể cá.
Nhìn cá vàng bơi trong bể cá, Mạc Tiểu Vũ vui vẻ đến mức ánh mắt không dời đi chỗ khác.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn cậu nhìn chăm chú như vậy, nhịn không được tiến lại gần muốn hấp dẫn sự chú ý của cậu, "Tiểu Vũ.
Hôn Hủ Nghiên đi..."
Mạc Tiểu Vũ quay đầu ôm cổ Đoàn Hủ Nghiên, hơi ngẩng mặt hôn lên môi hắn.
Bàn tay Đoàn Hủ Nghiên đỡ gáy của Mạc Tiểu Vũ, hôn một cách dịu dàng.
Sau đó hai người đều không ra ngoài nữa, Mạc Tiểu Vũ so với việc ra ngoài chơi vẫn thích ở nhà với Đoàn Hủ Nghiên hơn.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Đoàn Hủ Nghiên ở thư phòng thiết kế nhẫn cho cậu, Mạc Tiểu Vũ tự chơi một mình, một lát sau cậu mới đi tìm hắn.
Đoàn Hủ Nghiên ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt lờ đờ của Mạc Tiểu Vũ liền biết cậu đây là muốn ngủ trưa.
Đoàn Hủ Nghiên đành phải dừng việc vẽ nhẫn lại, đứng dậy đi về phía Mạc Tiểu Vũ, dắt người trở về phòng.
Mạc Tiểu Vũ nằm trong lòng Đoàn Hủ Nghiên, chỉ chốc lát đã ngủ thiếp đi, Đoàn Hủ Nghiên nắm tay trái của Mạc Tiểu Vũ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e ngón áp út mảnh khảnh kia, tưởng tượng nếu chiếc nhẫn mình tự tay thiết kế được đeo ở trên đó, trong lòng có chút khẩn trương..