Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi

chương 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng ra khỏi cửa ta mới nhớ tới, ta sẽ đi đâu đây? Ta có thể đi chỗ nào chứ?

Sắc trời đã muốn tối đen, người cổ đại ngủ cực sớm, lúc này đã là thời gian chuẩn bị đi ngủ. Giờ làm sao đây? Trở về phòng của ta lúc trước sao? Làm không đúng lại sẽ bị công chúa tóm được nhược điểm. Còn nếu làm như không có chuyện gì, quay trở về? Thật sự không có mặt mũi nha.

Phiền muộn rất nhiều, ta liền dứt khoát ngồi ở trong sân, dù sao thời tiết lúc này cũng không phải lạnh đến không thể chịu được, về phần ngồi đến khi nào thì chờ ta hết giận rồi nói sau.

Đến lúc này, ta mới nhớ tới hiện đại thật là tốt.

Nếu đem tình huống này đặt hiện đại, ta có thể lên mạng, nghe nhạc, đi karaoke, đi dạo, tùy tiện làm chút gì đó cũng đều có thể giết thời gian. Còn bây giờ... Ta chỉ có thể ngẩng mặt lên trời đếm sao.

Cứ như vậy, đến khi mông của ta đều lạnh đến run, thì cánh cửa cách đó không xa liền ‘chi nha’ một tiếng, bị mở ra.

Là công chúa.

Khi thấy Cửu công chúa chỉ khoác một kiện ngoại sam đơn bạc đứng ở trước mặt ta, làm ta thật sự có chút kinh ngạc, ta vốn nghĩ rằng, nàng sẽ không đi ra gọi ta trở về, cho dù chỉ là cho ta cái bậc thang. Người ta là công chúa, cao quý vô ngần, đừng nói là làm ngươi tức giận đến bốc khói, cho dù là hưu ngươi, thì ngươi có thể làm gì chứ.

( Hưu: Bỏ, thôi, ly dị.)

Cửu công chúa từ trên cao nhìn xuống ta, ban đêm tối đen, ta không nhìn thấy được nàng có biểu tình gì, nhưng ta biết nàng đang nhìn ta, ta cũng ngẩng đầu nhìn nàng, có chút không rõ.

“Tính ngồi đến khi nào?” Nàng hỏi ta.

Sự tức giận của ta còn chưa hết đâu, liền xoay đầu qua một bên, không để ý nàng nữa.

“Hiếu Ân cũng học được tính tình đùa giỡn của tiểu hài tử sao? Ngươi có thể ngồi ở đây cả đời à? Sớm muộn gì cũng phải trở về, không nên đợi đến khi nhiễm phong hàn, tự làm khổ chính mình rồi mới thông suốt chứ?” Cửu công chúa khó được hảo tâm như vậy nói với ta.

Ta do dự, trong lòng cũng rõ ràng là không thể không để mặt mũi cho nàng, cũng là tự cho mình một cái bậc thang.

Đang muốn đứng dậy cùng nàng trở về phòng, lại nghe nàng nói: “Ngươi cho là trong sân này tất cả đều là người của bản cung sao? Phụ hoàng cũng là Hoàng Thượng, tất nhiên là đối với ai cũng không tín nhiệm.”

Ngụ ý của nàng, nếu hôm nay là bị cơ sở ngầm của Hoàng Thượng đặt ở nơi này nhìn thấy rồi bẩm báo lên trên, lại sẽ là một phen phiền toái, nhìn nàng một cái, ta bất quá chỉ chần chờ không đến một giây, vậy mà lỗi lại rơi vào trên người của ta sao?

Được rồi. Được rồi. Nàng đã lấy Hoàng Thượng ra ép ta, ta còn có thể như thế nào nữa chứ?

Đứng dậy trở về phòng, từ đầu đến cuối đôi ta cũng chưa nói thêm một câu nào.

Ngày hôm sau, thức dậy xong ta vẫn không muốn rời giường, giường lớn thật thoải mái làm ta không muốn hoạt động chút nào, đưa mắt liếc trái liếc phải, lại cũng không thấy bóng dáng công chúa. Là nàng lại đem ta ôm đến đây sao?

Ý nghĩ này làm cho trong lòng ta cảm thấy một trận khác thường, tổng cảm thấy không đúng, rất không đúng, hoàn toàn không giống tính cách Lão Cửu.

Ta nhắm mắt lại hảo hảo suy nghĩ một phen, vẫn cảm thấy không thể lý giải nổi, nàng dậy sớm như vậy, nhất định là tiến cung rồi. Nàng đem ta ôm lên giường, đơn giản là sợ khi hạ nhân tiến vào để chuẩn bị cho nàng rửa mặt sẽ phát hiện cái gì đó.

Nhưng trải qua đoạn thời gian ta cùng nàng tiếp xúc, nàng hẳn là sau khi xuống giường sẽ một cước đem ta đạp tỉnh, để ta cùng nàng rửa mặt, cái này có vẻ có lý hơn.

Đầu óc không tự chủ được hồi tưởng lại trước kia. Lúc trước mặc dù nàng ác ngôn ác ngữ, nhưng có khi lại vô tình lộ ra quan tâm, khi đối mặt với khốn cảnh, đối mặt với kẻ địch bên ngoài, ta trầy da thụ thương nàng cũng có thể tự mình tìm dược cho ta, thay ta thoa dược.

Nàng có phải cũng không ác độc như ta đã nghĩ hay không? Cũng có lẽ là điển hình cho kiểu người tuy nói năng chua ngoa nhưng tâm lại mềm như đậu hủ?

Kỳ thật lúc đó, ta cũng chưa từng để ý đến bản thân mình đã cư xử như thế nào, con người là như thế, nếu có tranh chấp hay cãi cọ xảy ra thì đều cho rằng tất cả sai lầm là ở đối phương, nhưng rất ít người có thể ý thức được đạo lý một cây làm chẳng nên non này. Có điều ta cũng là không phải là người không nói đạo lý, sau khi đã bình tĩnh tinh tế nghĩ lại, ta quả thật cũng có chổ không đúng. Nếu Lão Cửu đúng như ta suy nghĩ, như vậy mỗi lần nàng xấu miệng càm ràm không ngừng, chỉ cần ta lờ đi, như vậy thì những lần cãi nhau cũng đều sẽ không có, không phải sao.

Ai, ta thở dài. Kỳ thật bất luận nàng rốt cuộc là như thế nào, qua hai lần nàng làm như vậy, ta cũng nên thấy đủ. Nàng là kim chi ngọc diệp, được ngàn vạn sủng ái, có thể ôm ta lên trên giường ngủ, ta vẫn còn không biết đủ sao.

...

Hôm nay ta chỉ ở Dược Các ngây người nửa ngày, vừa đến buổi chiều, ta liền chạy đến phòng bếp. Ở Phòng bếp, ba năm cái đầu bếp thật vất vả mới có khoản thời gian nghỉ ngơi, lúc này đang ngồi vây quanh cùng một chỗ cắn hạt dưa, tán gẫu.

Bỗng nhiên thấy ta đến, liền dọa cho bọn họ hết hồn, ánh mắt trợn to như mắt trâu. Ta cũng để mặc bọn họ nhìn, dù sao Phò mã chạy đến phòng bếp, ở cổ đại mà nói ngàn năm cũng không nhất định có thể thấy được một lần.

Trong đó, một người đầu bếp trông hơi lớn tuổi, chung quy cũng đã có kinh nghiệm từng trãi, đối nhân xử thế cũng ổn trọng, hơi hơi sửng sốt một chút liền lập tức bỏ lại hạt dưa trong tay, vỗ vỗ mấy người vẫn còn bị dọa đứng ngây ngốc một bên, tiến lên vấn an ta.

Ta cũng không có ý định bắt bẻ, tất nhiên là mỉm cười, bỏ qua việc bọn họ chậm trễ một hai giây.

“Buổi tối các ngươi không cần chuẩn bị thức ăn nữa, cứ nghỉ ngơi đi, bản Phò mã muốn tự mình làm vài món cho công chúa.” Ta mỉm cười nói.

Vì công chúa làm vài món ăn, việc này cũng không phải là nhất thời tâm huyết dâng trào. Hôm nay nếu nghĩ đến công chúa có khả năng cũng là mềm tâm, ta tất nhiên là phải làm chút gì đó để lấy lòng nàng chứ, mà đã là lấy lòng, tất nhiên là phải sử dụng sở trường, mà sở trường tuyệt nhất của ta chính là nấu một bữa cơm nho nhỏ.

Đời trước, cuộc sống của ta, bao gồm ăn, mặc, ở, đi lại toàn dựa vào bản thân mình, nên ta đối với trù nghệ của mình vẫn có chút nắm chắc.

Vốn định mượn phòng bếp để nấu vài món ăn, thật sự chuyện này cũng không phải đại sự gì, nhưng ai biết sau khi ta nói xong, vài đầu bếp kia lại sững sờ ngay tại chỗ, không ai kịp phản ừng, cũng không ai đáp lại lời ta nói.

Cái này cùng với ta nghĩ có chút không khớp.

Ta nghiêng đầu, hỏi bọn hắn: “Không thể sao?”

Đầu bếp lớn tuổi ngay lập tức hoàn thần, gật đầu như giã tỏi đáp lời: “Có thể, có thể!”

Ta không hiểu ra sao, nhưng cũng không nghĩ nữa, thẳng đến khi cùng bọn họ tiến vào phòng bếp, lúc đầu bếp kia nói cho ta biết một ít kỹ xảo, ta mới từ trong mắt hắn nhìn ra một chút bất khả tư nghị.

Thoáng cái ta đã hiểu, lập tức trong lòng yên lặng nở nụ cười.

Nhìn xem, ta lại quên đây là ở cổ đại, ở gia đình bình thường đều là nữ nhân làm việc nhà, nam nhân quản việc nước. Phò Mã phủ mặc dù không cần nữ nhân làm việc nhà, nam nhân quản việc nước, thế nhưng vẫn coi không được việc nam nhân xuống bếp như vậy.

Người cảm tính có lẽ sẽ cảm thấy Phò mã là một nam nhân tốt, săn sóc công chúa, tự mình xuống bếp. Nhưng người lý tính nếu thấy nhất định sẽ nghĩ tiểu bạch kiểm này thật đúng là không có tiền đồ.

Bất quá ta không thèm để ý nha, tùy hắn nghĩ đi, tùy hắn nghĩ đi.

Sau đó ta thật sự chú tâm nghe, cũng là không cảm thấy khó mấy, chính là cảm thấy cái nồi ở đây thật sự là quá lớn, còn có cái bếp đang đốt củi lửa phía dưới kia cực kỳ không tiện. Đầu bếp dong dài hơn một khắc thời gian, thế này mới nói hết những thứ cần dặn dò.

Ta thấy hắn đã nói xong rồi, lúc này mới hỏi hắn: “Công chúa có đặc biệt thích món nào hay không”

Đầu bếp vừa nghe, suy tư một lát, mới nói: “Như thế thì không có, bất quá công chúa thích những món có khẩu vị thanh đạm một chút.”

Nga, không ăn cay a. Được được, ta gật gật đầu, trong đầu nghĩ xem nên làm món gì đây.

Bất quá chỉ mấy phút đồng hồ sau, ta kéo khóe miệng, trong lòng đã có thực đơn. Tiểu vương bát đản, xem lão nương hôm nay sẽ như thế nào ra tay tóm lấy dạ dày của ngươi, ta sẽ để cho ngươi thưởng thức, rồi mỗi ngày ngươi đều sẽ nhớ, mỗi ngày đều muốn, mỗi ngày đều cầu lão nương nấu cơm cho ngươi, chờ đến lúc ngươi lại cầu ta, khi đó ta sẽ vung bàn tay lên, quát lớn một tiếng: “Muộn rồi!”

Ta yên lặng ngửa mặt lên trời cười to, đừng nói lão nương nhỏ mọn ghi thù, lão nương cho dù nhỏ mọn ghi thù thì làm sao!

Ta vẫn còn đang ảo tưởng vui vẻ, cho nên lúc làm cơm tất nhiên đều thuận buồm xuôi gió, rửa rau, lặt rau... Toàn bộ đều tự ta làm, có thể thấy được lần này ta thành tâm bao nhiêu! Vội vàng bận rộn, thoáng chốc đã đến buổi chiều, ba món một canh mới ra nồi, ngay sau đó chợt nghe thấy Quả Đào tiến đến bẩm báo, công chúa hồi phủ.

Ta gật gật đầu, ý bảo đã biết, sau đó lại gọi vài hạ nhân đang đứng đợi ngoài cửa đến, để bọn họ đem ba món một canh đặt trên khay, theo ta cùng đi đến chính sảnh.

Bước chân của ta rất nhanh, chỉ sợ một đường đi này đồ ăn sẽ lạnh. Khi ta đến chính sảnh, công chúa cũng vừa mới đến, lúc này nàng đang cúi đầu uống trà, vẫn chưa nhìn thấy ta, chờ khi nàng vừa nhấc đầu thấy ta cùng với tư thế của những người liên quan phía sau thì không khỏi ngẩn người.

Bất quá nàng chỉ chớp chớp đôi mắt thâm thúy, cuối cùng cũng không hé răng.

Trong lòng ta một trận cười trộm, tất nhiên biết nàng nhất định sẽ không nghĩ đến những món ăn được mang lên phía sau đúng là tự tay ta làm ra, ta muốn chính là hiệu quả này, tốt nhất trong chốc lát khi nói với nàng sẽ đem nàng dọa cái chết khiếp mới tốt.

“Công chúa sao lần nào cũng đến đều sớm như vậy a.” Ta chỉ nói cho có lệ, hơn nữa lúc ta nói chuyện thì hạ nhân phía sau đã đem đồ ăn dọn lên bàn.

Công chúa không có nhìn ta, mà là nhìn đồ ăn trên bàn, mở miệng nói: “Là ngươi đến quá muộn, có điều hôm nay cũng thật kỳ quái, bản cung còn chưa bảo mang đồ ăn lên.” Nói xong, nàng liền mỉm cười nhìn ta, ánh mắt kia rõ ràng là nói "Ta biết là ngươi đang giở trò, còn không mau chóng nhận tội."

Thật sự là cái gì cũng đều không thể gạt được nàng, Cửu công chúa này cũng quá không đáng yêu.

Ta bỗng nhiên cảm thấy không thú vị, lập tức giống khí cầu bị rút khí, uể oải nói: “Mấy món này là ta làm.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio