Sau khi nhìn thấy rõ mặt người đàn ông, đầu Phó Ngàn Tư như muốn nổ tung, hoảng sợ tới mức thiếu chút nữa thì xém bị trẹo chân.
Kỷ Hàn Trình!!
Không phải đang đi công tác sao?!?!
Làm thế nào lại có thể xuất hiện ở đây!
Phó Ngàn Tư còn tưởng do mình bị ảo giác, chỉ cần cô quay về nhà, sau đó đi lại một lần, Kỷ Hàn Trình - người vốn dĩ không nên xuất hiện ở đây "Bùm" một cái, một lần nữa biến mất.
Nghĩ đến đây, trong lòng cũng có chút xao động, nhưng còn chưa kịp thực tiễn, sức lực trên cổ tay cũng dần tăng lên đồng thời cũng đem khoảng cách hai người kéo lại gần, ngửi được mùi gỗ tuyết tùng mát lạnh xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Nhịp tim cũng nhanh hơn -- không phải là kiểu rung động thiếu nữ mà là bị tóm nên mới xấu hổ.
Phó Ngàn Tư tức tốc suy nghĩ ra cách bào chữa cho bản thân, trái lo phải nghĩ cũng không tìm ra được câu trả lời thích hợp.
Có ổn không nếu cô lặp lại cái chiêu trò cũ trong quán Pub ngày đó?
Kỷ Hàn Trình rũ mắt nhìn cô, giọng nói không nhanh không chậm nhưng ý vị lại rất sâu xa: "Em nói xem, lần này, có phải tôi lại nhận sai người nữa rồi không?"
Phó Ngàn Tư: "......"
Từ "Lại" này, dùng cũng thật đúng.
Lại giống như đang cố ý nhắc nhở.
Đúng rồi,chuyện lần trước, trong quán Pub ngày đó, cẩu Kỷ đã sớm nhận ra cô.
Cho nên không nói, im lặng chờ đợi đến ngày hôm nay là vì muốn tóm gọn cô ấy ngay tại đây?
Anh là đang bác nông dân cả ngày ở đây ôm cây đợi thỏ sao?
Phó Ngàn Tư nhắm mắt, nghĩ đến mấy chuyện từ trước khi hai người ở chung tới nay, trong đầu thay phiên nhau lật lại, thì ra tất cả đều là dàn dựng.
Chốc thì dừng lại ở cửa PUB ngày đó, chốc thì ở nhà chính...... Còn có vô số lần cô giả vờ ôn nhu nói chuyện với anh, mà anh còn đứng một bên phối hợp cùng cô diễn xuất.
Khoảng thời gian dài như vậy, còn tự mình cho rằng mình đang giả vờ rất tốt, nhưng thực chất là cô đang đâm đầu vào tấm lưới được người ta giăng sẵn???
Nghĩ đến việc Kỷ Hàn Trình nhìn cô ra sức biểu diễn...... Phó Ngàn Tư cảm thấy đặc biệt vô cùng xấu hổ.
Cô bạo lực rút tay ra khỏi tay anh, bằng cách nào đó, giọng có chút hùng hồn: "Thì ra anh đã sớm biết?"
Kỷ Hàn Trình "Ừm" một tiếng, đạm bạc hỏi lại: "Em nhìn tôi giống như bị mù sao?"
Phó Ngàn Tư: "......"
Làm sao cô ấy có thể quên mất rằng Kỷ Hàn Trình từng là người giành huy chương vàng trong đội biện luận của trường cơ chứ?
Phong cách nói chuyện vừa không hùng hổ doạ người cũng không vội vã tranh lý, đối với chuyện đối thủ khàn cả giọng mặt đỏ tai hồng, anh vẫn vân đạm phong khinh bắt lỗi người khác, K.O toàn thắng.
Mà lần này Phó Ngàn Tư chính là cái người bị anh K.O đó.
Cô không thể nghĩ ra cách chống trả.
Huống chi hiện tại khả năng "Nhận sai người" hoàn toàn khó có thể xảy ra, nếu không, qua chín năm tại sao Kỷ Hàn Trình lại nhận ra được cô ấy ngay từ lần đầu gặp mặt.
Nghĩ đến điều này, một lần nữa Phó Ngàn Tư chân chính cảm thấy Kỷ Hàn Trình thật xứng với danh hiệu nam diễn viên xuất sắc nhất của năm.
Trong khoảng thời gian dài như vậy, có thể bất động thanh sắc mà phối hợp diễn xuất với cô, khoác trên mình dáng vẻ thân sĩ nho nhã ôn nhu lễ độ để cô mất cảnh giác,sau đó đảo mắt một cái liền out cô ngay tại chỗ này.
Thật sự rất kiên nhẫn.
Kiên nhẫn để làm nên chuyện lớn.
Cho nên đó là chủ ý quái quỷ biến thái gì?
Tận hưởng thú vui mèo vờn chuột?
"Cách hóa trang hôm nay.." Giọng Kỷ Hàn Trình đột nhiên vang lên, Phó Ngàn Tư nghe thấy anh nhẹ dừng một chút mới tiếp tục nói "Cũng thật xinh đẹp."
Chính mình còn đang nghĩ xấu,hiện tại đột ngột được khen ngợi, Phó Ngàn Tư không biết mình nên có phản ứng gì là phù hợp.
Kỷ Hàn Trình rũ mắt nhìn cô.
Nghĩ tới việc Phó Ngàn Tư vẫn luôn ngóng trông anh mau chóng rời đi mấy hôm nay, mục đích hơn phân nửa là vì đêm nay có tụ hội, sẽ trang điểm ăn mặc khác với mọi khi nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh vẫn có chút kinh ngạc.
Cô mặc một chiếc váy đen tuyền, áo hai dây để lộ làn da trắng nõn, xương quai xanh quyến rũ,mái tóc màu xanh xám uốn cong xõa dài trên vai, dưới ánh sáng mờ nhạt nhan sắc vừa phải nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa.
Lúc này, cô nhướng mày, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, nhìn giống như đang thực sự rối rắm cùng tức giận.
Làm người ta nhịn không được muốn cúi đầu, hôn xuống.
- -
Chuyện đã đến mức này, cũng không thể giả vờ được nữa.
Vốn dĩ ban đầu cảm thấy hai người đều đã kết hôn, nếu Kỷ Hàn Trình thích kiểu bạch liên hoa vừa dịu dàng lại vừa trầm tĩnh.. cô cũng thành toàn cho anh.
Dù sao thì quãng đời còn lại, hai người cứ tôn trọng nhau như khách, hoàn toàn không có bất kì liên quan gì với nhau là ổn rồi.
Nhưng hôm nay, chiếc mặt nạ đó đã vỡ, sửa lại là điều hoàn toàn không có khả năng xảy ra, đột nhiên cảm thấy tạm thời không thể sống hòa hợp với Kỷ Hàn Trình được nữa.
Không nghĩ được, có nghĩ thật sự cũng thấy phiền não.
Cô phải cố gắng giải thích lý do tại sao mình phải giả vờ dịu dàng, kẻo Kỷ Hàn Trình cho rằng bản thân mình quá hoàn hảo,khiến cô phải dùng đủ mọi cách tiếp tận anh.
Suy nghĩ rối bời,trong lòng không ngừng nhắc nhở nhất định phải bình tĩnh, tuyệt đối phải bình tĩnh nhưng Kỷ Hàn Trình dường như không có ý định cho cô được toại nguyện.
Giây tiếp theo, eo đã bị siết chặt,Phó Ngàn Tư còn chưa kịp phản ứng gáy đã bị chế trụ, gương mặt người đối diện phóng đại sau đó thì hung ác rơi xuống một nụ hôn mãnh liệt và nóng bỏng.
Hơi thở của người đàn ông giống như che trời lấp đất, mát lạnh lạnh lùng, thậm chí còn mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, kích thích,kiều diễm và đầy vẻ mờ ám.
Phó Ngàn Tư ban đầu còn duỗi tay đẩy đẩy, sau lại bị hôn đến mức cả người mềm nhũn chỉ có thể nắm chặt lấy áo anh.
Sau một phút, nụ hôn mới dần kết thúc.
Phó Ngàn Tư chớp chớp mắt,cô thở hổn hển giơ tay nhẹ nhàng xoa cánh môi, ánh mắt vô tình rơi vào chiếc áo sơ mi nhăn nheo của Kỷ Hàn Trình, tầm mắt lập tức chột dạ mà nhanh chóng rời đi.
Kỷ Hàn Trình lần này giống như thật sự tức giận.. hoang dã đến mức thiếu chút nữa thì khiến cô nghĩ anh muốn làm cô tại chỗ này.
Trái tim nhỏ bé đập thình thịch, người đàn ông trước mặt giống như chưa hôn đã ghiền, anh đưa tay chạm lên môi cô, ánh mắt nhìn cô sâu không lường được.
Phó Ngàn Tư cảnh giác lùi về phía sau mấy bước.
Sau cơn hồi hộp tim đập thình thịch qua đi, là cơn giận dữ nổi lên.
Ai bảo anh tùy tiện hôn cô, anh không thấy không khí giữa họ đang rất bối rối hay sao, hai người còn chưa nói rõ ràng đã tùy tiện muốn hôn hôn? Cảm giác của cô ấy thì sao? Anh đã từng suy nghĩ đến chưa hả?
Phó Ngàn Tư khoanh tay, dù sao cái mặt nạ dịu dàng thục nữ kia cũng vỡ, không bằng trực tiếp mắng một tràng cho hả giận nhưng câu nói buột miệng thốt ra lại là: "Không phải anh nói đi công tác à?"
Thiếu chút nữa thì quên mất, đây rõ ràng là lỗi của Kỷ Hàn Trình, nói rằng sẽ đi Châu Âu nhưng lại đột nhiên xuất hiện ở cửa, bộ dáng còn giống như đang đi bắt gian.
Không phải ngay cả sự tín nhiệm giữa vợ chồng họ cũng không có???
Kỷ Hàn Trình sau khi nhắm mắt bình tĩnh lại, ánh mắt rơi vào đôi môi đang ửng đỏ của cô, lúc này thậm chí còn trở nên sâu hơn.
Chỉ cần anh nhìn thấy cô, sự tự chủ ban đầu đều bị đánh cho tan nát.
Giọng không còn lành lạnh như bình thường nữa mà có chút khàn khàn mạnh mẽ: "Chuyến bay bị hoãn."
Phó Ngàn Tư mới không bị lừa: "Làm sao lại có chuyện trùng hợp đến như vậy, ngay cả khi chuyến bay bị hoãn lại, bây giờ đáng lẽ ra anh cũng nên ở sân bay. Anh là cố ý thay đổi thời gian đúng không?"
Bị vạch trần, Kỷ Hàn Trình cũng không phản biện mà ngược lại thoạt nhìn còn rất yên tâm thoải mái.
Anh "Ừm" một tiếng, khóe môi hơi cong lên, có vẻ thích trạng thái hơi cau có của cô: "Em muốn biết tại sao không?"
Phó Ngàn Tư: "......"
Ai cần anh trả lời!
Nhưng bất quá cô thật sự muốn biết, dùng ánh mắt ra hiệu với Kỷ Hàn Trình, khóe mắt đuôi lông mày đều viết "Anh còn không mau nói".
"Bởi vì anh không muốn nhìn thấy em cứ mãi ngụy trang, mãi mãi khoác lên mình cái dáng vẻ không thuộc về mình." Kỷ Hàn Trình híp mắt lại, ánh mắt dường như mềm mại hơn rất nhiều "Ngàn Tư, cái anh muốn,luôn là con người thật của em."
Cái gì kêu...... con người thật của cô?
Hơn nữa lời này nghe qua còn rất ái muội.
Là ảo giác sao?
Khung thành bị chiếm, trái tim không kìm được mà đập thình thịch, rất nhiều ý tưởng hoa hoè loè loẹt xông ra: Chẳng lẽ Kỷ Hàn Trình đối với Phó Ngàn Tư của lúc cao trung, rất hoài niệm?
Con người thật của cô ấy, còn không phải là dáng vẻ kia sao?
Ngón tay vô thức khẽ cuộn lại.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc dài uốn xoăn của cô bị gió thổi bay, vừa dịu dàng vừa quyến rũ đến cùng cực.
Kỷ Hàn Trình duỗi tay giúp cô vén tóc ra phía sau, hơi cúi người xuống một chút, giọng ôn nhu ấm áp: "Chuyện lần này là anh không đúng, em muốn bồi thường cái gì đều cho em có được không?"
Người đàn ông có chân mày kiếm, ánh mắt ôn hòa, trong giọng nói còn có chút dỗ dành.
Cứ việc nghĩ đến chuyện mình bị anh tính kế, cô cảm thấy có chút không vui, nhưng Phó Ngàn Tư chính là cái người không có tiền đồ nhất, luôn không thể cưỡng lại vẻ đẹp và sự dịu dàng của Kỷ Hàn Trình, lần này cho anh bậc thang đi xuống kỳ thật cũng không phải không được.
Nghĩ như vậy,cô nói: "Cái gì mà không đúng, vốn dĩ chính là anh không đúng."
Dừng một chút, giống như còn có chút không vui: "Nhưng trước tiên, chiếc di động này, nhất định phải đền."
- -
Trung tâm mua sắm cuối tuần người đông như trẩy hội, cũng may mua điện thoại đơn giản hơn nhiều so với việc mua quần áo, không cần phải chọn kiểu dáng, Phó Ngàn Tư đi thẳng vào cửa hàng, yêu cầu nhân viên mang một chiếc giống hệt như cái ban đầu của cô.
Khi chiếc điện thoại này được ra mắt ngoài thị trường,Phó Ngàn Tư bị cuốn hút bởi phong cách lạnh lùng của nó, vì vậy thay vì chọn màu vàng mà cô ấy luôn sử dụng, cô ấy đã mua màu đen.
Sau khi nói chuyện với nhân viên bán hàng, Phó Ngàn Tư mới đột nhiên nhớ tới di động Kỷ Hàn Trình hình như cũng là màu này, còn là cùng kiểu với cô ấy.
Vì thế cô sửa miệng: "Quên đi, tôi muốn mua màu bạc."
Nói xong, cô cúi đầu nghịch miếng đệm trên kệ trưng bày trước mặt, ngón tay trắng nõn ở trên màn hình vạch tới vạch lui.
Kỷ Hàn Trình đứng bên cạnh, phảng phất giống như thực sự kiên nhẫn nhìn những động tác nhỏ nhàm chán của cô.
Hôm nay, anh mặc trên người một bộ vest màu xám đậm, áo sơ mi trắng và khuy măng sét ánh kim loại, so với ngày thường, có một loại lạnh lùng trầm ổn khó xác định.
Phó Ngàn Tư kỳ thật vẫn luôn chú ý, từ khi hai người bước vào, ánh mắt của những cô gái nhỏ ở đây đều không ngừng liếc mắt về phía Kỷ Hàn Trình, không ngừng che tai nhau thì thầm.
Ở trong lòng hừ một tiếng, cẩu Kỷ thật đúng là, đi đến chỗ nào đều trở thành tâm điểm hấp dẫn ở đó.
Trên thực tế, nửa tháng nay, Phó Ngàn Tư hiếm khi đem Kỷ Hàn Trình gọi là cẩu Kỷ.
Cô bị thương anh lo lắng sốt ruột, thậm chí còn chăm sóc cô ấy đặc biệt tỉ mỉ, những hành động nhỏ nhặt đó không phải là không nhìn thấy, cũng không phải là không có cảm giác.
Nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ mình cố giả vờ diễn xuất trước mặt anh, Phó Ngàn Tư cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, càng nhìn Kỷ Hàn Trình thì càng không vừa mắt.
Nhân viên cửa hàng nhanh chóng đem điện thoại đến, toàn bộ quá trình, từ đầu đến cuối anh đều im lặng không nói.
Cho đến khi thanh toán xong, hai người ngồi xuống khu vực nghỉ ngơi, Kỷ Hàn Trình lấy thẻ nhớ điện thoại cũ thay vào cho cô, lúc này mới nhẹ nhàng nói: "Màu trắng thích hợp hơn."
Phó Ngàn Tư không hiểu, theo bản năng hỏi: "Tại sao chứ?"
Ngón tay nhấn vào nút nguồn của chiếc di động mới, chờ màn hình sáng lên,anh mới đưa nó tới trước mặt cô, khóe môi cong cong: "Vì của anh là màu đen."
Phó Ngàn Tư: "......"
Cho nên,cẩu Kỷ cảm thấy bọn họ nên phối màu dành cho các cặp đôi?
Trừng mắt tiếp nhận di động trên tay anh, cúi đầu gọi điện thoại cho Lương Khấu.
Thuận tiện còn làm bộ vô tình cách xa Kỷ Hàn Trình một chút.
Nghiên đầu rồi bật cười, cảm thấy Phó Ngàn Tư lúc này thoạt nhìn giống như một con thú nhỏ luôn cảnh giác đề phòng thú dữ mà thú dữ kia chính là anh, vì sợ rằng bản thân một khi không cẩn thận sẽ bị anh dẫm đuôi.
Trên thực tế, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn vạch trần cô cái gì, nếu Phó Ngàn Tư muốn giả vờ làm thục nữ trước mặt anh, anh cũng không ngại phối hợp với cô cho đến khi cô phát chán thì thôi.
Nhưng kể từ khi xảy ra chuyện kia,lúc ở bệnh viện, Phó Ngàn Tư túm lấy áo của anh, một hồi khóc một hồi nháo, anh mới nhận ra rằng mình vẫn luôn thực chờ mong được nhìn thấy cô hoạt bát sống động như lúc trước.
Huống chi, những lần cô ấy muốn đến PUB chơi đều phải giả vờ nói dối là đi xem đại nhạc hội.
Kể cả sau này đều sẽ như vậy.
Không
Trong chuyện này, tốt hơn hết nên để anh làm kẻ xấu thì hơn.