Phó Ngàn Tư Của Kỷ Hàn Trình

chương 48: phiên ngoại 8: rất ngoan

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rất nhanh thì đến Tết Nguyên đán, ngay từ đầu tháng một, Kỷ Hàn Trình đã phân phó Mạnh Cảnh đem tất cả lịch trình sắp xếp lại và dành ra vài ngày trước ngày mồng tám để bồi Phó Ngàn Tư.

Ý thức tự giác của Phó Ngàn Tư không cao lắm, đôi khi sau khi vẽ xong bản thảo, cô nằm xuống ghế sô pha, bắt đầu lướt điện thoại hoặc xem phim truyền hình, nửa ngày cũng sẽ không nhúc nhích một cái.

Một trong những việc Kỷ Hàn Trình làm nhiều nhất ở nhà chính là dỗ ngọt cái người đang dựa vào ghế sofa chơi game để mang cô ra ngoài đi dạo.

Hôm nay sau khi đi dạo trung tâm mua sắm, hai người sẽ trở về Phó gia dùng bữa.

Phó Ngàn Tư theo thường lệ bị Kỷ Hàn Trình che chín từ đầu đến chân, khăn quàng cổ mềm mại che đến mũi chỉ lộ ra cặp mắt xinh đẹp. Thân hình Phó Ngàn Tư vốn dĩ thon gầy, ngoại trừ bụng bầu được áo lông che phủ ra thì hình dáng cơ thể vẫn như trước đây và rất khó để nhìn ra là cô có đang mang thai hay không.

Mặt sân phủ một lớp tuyết trắng,hiện giờ đang là kỳ nghỉ đông, thoát khỏi khuôn phép nhà trường, lúc này bọn trẻ trong sân đang ồn ào cười nói chơi đùa .

Phó Ngàn Tư nắm tay Kỷ Hàn Trình đi vào, Mạnh Cảnh mang theo những túi quà lớn nhỏ đi theo ở phía sau.

Kể từ khi Phó Ngàn Tư mang thai, cô dường như đã trở thành “đối tượng tối cao được quốc gia bảo hộ”.

Không khí vui mừng,nhìn thấy hai người, đám nhóc đang chạy loạn đột nhiên trở về đúng chỗ, rất sợ là sẽ lỡ tay đâm phải.

Tiểu Cách vốn đang ngồi xổm dưới đất chơi tuyết, vừa nhìn thấy Phó Ngàn Tư, đã lập tức mang giày bông chạy tới, nhìn vào bụng cô ngây ngô hỏi: “Dì nhỏ, bên trong có em gái của tiểu Cách không ạ?”

Tuy mọi người đều biết cô đang mang thai nhưng chính là không biết cô đang mang thai đôi.

Bởi vì sinh đôi cũng có nhiều rủi ro hơn so với sinh thường, kìm nén chút kích động của mình, chờ tình hình ổn định hơn cô sẽ lại nói.

“Em trong bụng dì còn rất nhỏ...” Chị họ ở một bên mỉm cười dắt tay tiểu Cách,hỏi con bé “Tiểu Cách thích em gái sao?”

“Vâng.” Tiểu Cách gật đầu “Có em gái nhỏ thì có thể chơi cùng với tiểu Cách, sau đó em gái cũng có thể mặc váy công chúa giống như tiểu Cách nữa.”

Tiểu Cách vừa vào lớp một, trên đầu có tết hai bím tóc xinh đẹp, mỗi lần con bé động đậy,hai bím tóc đó sẽ đung đưa theo trông rất là khả ái.

Chị họ mỉm cười sờ sờ tóc con bé nhìn về phía Phó Ngàn Tư, nụ cười tựa hồ còn có chút đau buồn.

Phó Ngàn Tư cười gật đầu với cô ấy một cái.

Đều là phụ nữ như nhau tất nhiên cũng nhìn ra được cái khó.

Chị họ nhìn Phó Ngàn Tư,cảm thấy khí sắc cô giờ đây cùng trước khi cưới không những không thay đổi mà ngược lại còn để lộ ra một loại quyến rũ mơ hồ.

Ánh mắt của chị họ lại rơi vào Kỷ Hàn Trình.

Chỉ thấy người đàn ông nắm tay cô, khí chất trong trẻo lạnh lùng nhưng rất ôn nhu, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út ánh lên một chút ánh sáng lạnh, lúc này đang nghiêng đầu nói với cô cái gì đó.

Sau khi ly hôn,cô ấy đã không còn tin tưởng vào tình yêu trong giới hào môn này lâu lắm rồi, nhưng lúc này giật mình cảm thấy, đó chỉ là do không gặp đúng người mà thôi.

Vì vậy lời khuyên mà cô ấy định nói khi gặp Phó Ngàn Tư đã sớm bị tình cảm hai người chậm rãi nuốt xuống.

Lý Quân Hoa, dù sao cũng đã từng làm mẹ,sau khi tán gẫu một lúc thì mang Phó Ngàn Tư ra phía sau hậu viện nói là xem cá chép.

Với cái tên trên danh nghĩa nhưng thật ra là đóng cửa nói chuyện nhà.

“Bên Hồng Kông có một bệnh viện tư nhân, bốn mươi ngày là có thể nhìn ra.” Lý Quân Hoa nắm lấy cánh tay cô “Một thời gian nữa, con có thể gửi mẫu máu đến đó xem thử.”

Lời nói ý chỉ sâu xa, Phó Ngàn Tư vừa nghe đã hiểu ngay.

Mặc dù nói xã hội bây giờ, quan niệm của mọi người không quá cứng nhắc, rất nhiều gia tộc ở Bắc Thành đều do con gái thừa kế, nhưng trong giới thượng lưu như nhà họ Phó mà nói thì không thể.

Đặc biệt là Kỷ gia,một gia tộc giàu có rất coi trọng việc sinh con trai.

Phó Ngàn Tư không quá vui vẻ: “Không.”

“Sao lại không hiểu chuyện như thế,Kỷ gia là gia tộc như thế nào cũng không phải để cho mình con muốn phá huỷ thì phá hủy” Lý Quân Hoa đã sớm nhận ra,kể từ khi Phó Ngàn Tư kết hôn, tính khí cô hình như càng ngày càng lớn và đó không phải là cái bản tính bà ấy mong muốn với cô.

Còn tưởng Phó Ngàn Tư bây giờ là bị Kỷ Hàn Trình nuông chiều mà ra, nhưng nói sao đây, mọi người khi mới kết hôn đều như thế cả,tình cảm chỉ tốt ngay thuở đầu mà thôi,không có gì chắc chắn cả cho nên bà cũng phải giúp con gái mình suy tính thật nhiều “Nếu như là con gái,ta xem Kỷ Hàn Trình sẽ còn yêu thích nuông chiều con nữa hay là không?”

“Bởi vì anh ấy yêu thích con cho nên dù con có sinh trai hay gái,đối với anh ấy,tất cả cũng đều không quan trọng” Phó Ngàn Tư đối với đề tài này rất không vui “Nếu như anh ấy không thích con, cho dù con có sinh đứa hay đứa thì cũng vô dụng.”

Lý Quân Hoa ngẩn người một lúc và nhận ra rằng mình đã bị cô làm cho thuyết phục.

Sau một lúc, bà bất đắc dĩ chỉ vào cái trán Phó Ngàn Tư: “Con đó,lý lẽ gì cũng nói không lại.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện rất nhanh thì tới cửa, Kỷ Hàn Trình đang trò chuyện cùng với các vị trưởng bối, Phó Ngàn Tư đi tới, ở bên cạnh anh ngồi xuống, Kỷ Hàn Trình tự nhiên duỗi tay ra ôm cô vào lòng.

Không đợi cô nói chuyện, anh đã cau mày: “Tuyết rơi?”

Nhìn áo lông và mái tóc của Phó Ngàn Tư dính vài bông tuyết, Kỷ Hàn Trình theo bản năng cau chặt mày.

“Mắt anh là kính hiển vi sao? Này mà cũng nhìn ra được” Nhiệt độ trong nhà rất ấm áp, Phó Ngàn Tư đem áo lông cởi ra đưa cho người làm trong nhà “Chỉ đi dạo một lát thôi nên mới cảm thấy không đáng kể.”

Giọng nói có chút nhỏ nhỏ nhẹ nhàng, phảng phất như đang tranh công mời thưởng “Anh xem, không phải em chăm sóc bản thân mình thật tốt rồi sao?”

Kỷ Hàn Trình cầm tờ giấy lau khô cho cô: "Lần sau ra ngoài nhớ mang theo ô."

“Vâng” Phó Ngàn Tư kéo tay anh, tựa hồ có chút bất mãn “Kỷ Hàn Trình, càng ngày anh càng thích quản em rồi thì phải?”

Khẽ cười một cái.

Hai người ngồi chung một chỗ nói chuyện, thanh âm nho nhỏ, người bên ngoài hoàn toàn không nghe được là đang nói cái gì, nhưng nhìn động tác và khí sắc, cũng vừa đủ để nhìn ra hai vợ chồng lúc này là có bao nhiêu ngọt ngào.

Lý Quân Hoa ngồi cách đó không xa, bà quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lúc này trong sân đã rơi xuống một trận tuyết nhỏ từ bao giờ.

Đột nhiên cảm thấy người làm mẹ này hình như đã quá vô tâm, nhưng bất quá trong lòng lại có chút vui vẻ.

- -

Qua Tết Nguyên đán, bởi vì Phó Ngàn Tư thực sự rất ghét bỏ áo lông cho nên hai người đã sang Úc ở một tuần, vừa vặn tránh được thời gian lạnh nhất ở Bắc thành.

Sau khi trở lại Bắc thành, Kỷ Hàn Trình theo thường lệ ban ngày đi đến công ty, buổi tối tận lực ở cùng Phó Ngàn Tư đọc cho cô nghe nhiều câu chuyện trước khi đi ngủ, bao gồm cả mát xa chân, và có đôi khi còn xuống bếp làm bữa ăn khuya, có thể xem như là rất chịu thương chịu khó.

Trong nhà có rất nhiều người quan tâm đến Phó Ngàn Tư, thậm chí,trong đó còn có một người chăm sóc khá nghiêm túc và vô cùng cổ hủ, chuyên môn phụ trách thay thế Kỷ Hàn Trình giám sát việc tập thể dục thường xuyên của cô.

Phó Ngàn Tư đã vượt qua ba tháng đầu của thai kỳ một cách ổn định và tất cả các chỉ số khám thai đều rất bình thường.

Sau khi Bắc Thành bước vào tháng tư, mùa xuân chính thức bắt đầu, mặt trời mấy ngày liền đều rất ấm áp và vô cùng dễ chịu.

Phó Ngàn Tư mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng kem rộng rãi,lúc này đang cau mày nghiên cứu tập tài liệu trong thư phòng.

Đây là một trong những món quà mà Lương Khấu tặng khi đến gặp cô ở nhà vào lần trước , nói là nếu cô làm điều này nhiều khi mang thai, con của cô sẽ thông minh hơn.

Phó Ngàn Tư nóng lòng muốn thử nhưng vẫn nói: “Cậu biết rồi đó, toán học của tớ từ trước cho tới nay đều rất kém.”

“Yên tâm, đây chỉ là phiên bản mới dành cho học sinh tiểu học mà thôi” Lương Khấu mở một trang, mặt trên còn họa rất nhiều kí tự hoạt hình trên đó “Nó rất đơn giản, tớ biết toán học cậu rất kém cho nên cái này là tớ đặc biệt vì cậu mà chọn.”

Phó Ngàn Tư: “......”

Mặc dù là ý rất tốt nhưng sau khi nghe nó xong thì thật sự rất tức giận.

Vào một ngày cuối tuần, sau khi Phó Ngàn Tư rời giường, cô liền chạy đến thư phòng của Kỷ Hàn Trình, mở món quà của Lương Khấu ra nghiên cứu.

Sau khi làm mười phút, cô phát hiện cuốn sách này có một vấn đề rất lớn.

Bởi vì độ khó của nó đang dần tăng lên!

Phó Ngàn Tư làm được đến trang thứ hai đã bắt đầu cảm thấy bế tắc.

Kỷ Hàn Trình đang mở hội nghị qua điện thoại kéo dài hơn một giờ, Phó Ngàn Tư không thể đi hỏi anh ngay lúc này, không thể làm gì khác hơn là chính mình tự giải quyết. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng anh kết thúc cuộc họp,cô lập tức gập nó lại ngay lập tức và đi qua đó đặt tập tài liệu xuống trước mặt anh.

Tiết trời đầu xuân, cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng kem ở nhà, cả người vừa thanh tú vừa mềm mại.

Kỷ Hàn Trình nắm tay cô và để cô ngồi vào trong lòng ngực mình, mở tập sách kia ra.

Phó Ngàn Tư thấy anh hầu như không viết nháp, bút ở mặt trên viết viết, tốc độ nhanh như thể anh đã đọc đáp án từ trước, đột nhiên cảm thấy không ổn: “Không phải thế này,em muốn anh dạy em chứ không phải như vậy.”

Kỷ Hàn Trình hôn cô, một bên giảng bài một bên hỏi: “Có phải rất đơn giản rồi không?”

Sắc mặt Phó Ngàn Tư tức nhiên là không muốn cùng anh nói chuyện.

Cô cầm bút viết ra con số cuối cùng, đọc đi đọc lại vài lần, cuối cùng đưa ra đánh giá : “Có một chút ”

Mặc dù phần lớn kết quả đều là suy nghĩ của Kỷ Hàn Trình, nhưng mỗi một con số đều là do cô chính tay viết xuống, cho nên bốn bỏ năm lên cũng là cô làm rồi.

Về sau bảo bảo nhất định sẽ rất thông minh.

- -

Khi tiết trời từ ấm dần sang nóng bức, trong sân cây cỏ xanh tươi lấy lại sức sống, bụng Phó Ngàn Tư cũng càng ngày càng lớn.

Qua giữa hè, chính là ngày dự sinh của Phó Ngàn Tư.

Phó Ngàn Tư cũng trở nên lo lắng và mong chờ điều đó. Vào cuối tháng , cô bắt đầu nhập viện chuẩn bị, cảm thấy mình rất nhanh sẽ gặp bé cưng của cô và Kỷ Hàn Trình,mỗi ngày ở trong viện đều cảm thấy thời gian giống như đều chậm lại.

Vào một ngày buổi tối trước khi chìm vào giấc ngủ, Phó Ngàn Tư nằm trên gối đầu ngửa mặt nhìn Kỷ Hàn Trình như thể anh biết câu trả lời: “Hôm nay bảo bảo sẽ đến chứ?”

Kỷ Hàn Trình mỉm cười hôn lên chóp mũi cô: “Ừm, chờ thêm một chút nữa.”

“Được rồi, hi vọng bé con chúng ta ngày mai đừng tới, bởi vì ngày mai anh bề bộn nhiều việc, cũng không thể cùng em dùng ăn cơm trưa.” Phó Ngàn Tư đã có chút mệt nhọc,cô thì thầm muốn ngủ.

Đáng tiếc, hai tiểu bảo bảo này giống như thừa hưởng truyền thống di truyền tốt đẹp “thích đi ngược lại người khác” của mẹ, sau buổi trưa, đã bắt đầu cùng cô giằng co.

Phó Ngàn Tư từ lúc chào đời cho tới nay chưa từng đau đến như vậy, khăn trải giường đều bị cô tóm đến mức xuất hiện nhiều nếp nhăn, trên trán đổ mồ hôi lạnh, trong thời gian đợi cổ tử cung giãn nở, cô đột nhiên vô cùng bất an, cảm thấy có rất nhiều đoạn ngắn tiểu thuyết tuôn trào ra ngay trước mắt, nước mắt tự nhiên cũng lăn xuống mà không hề báo trước.

Hộ lý nhìn cô bị đau mà khóc, vội vã an ủi: “Phu nhân, chị ráng chờ một chút nữa thôi,sau khi bác sĩ dùng thuốc tê, chị sẽ không còn đau nữa….”

Bệnh viện mà Phó Ngàn Tư ở sinh, là bệnh viện đắt đỏ và công nghệ y tế tiên tiến nhất ở Bắc thành với đội ngũ bác sĩ có nhiều kinh nghiệm nhất hiện nay.

Nhưng điều này không có nghĩa là quá trình sinh nở sẽ không đau, để đảm bảo an toàn, bác sĩ gây tê sẽ không truyền thuốc khi miệng tử cung chưa mở đến mức thích hợp.

Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân gấp gáp và vô cùng hỗn loạn, Kỷ Hàn Trình sải bước dài đẩy cửa ra.

Theo sát phía sau còn có Mạnh Cảnh, khi Kỷ Hàn Trình mở cửa đi vào,anh ôm hông cúi đầu thở hổn hển, cảm giác như mình trở lại thời còn đi học, đang cùng Kỷ Hàn Trình chạy đua m.

Phó Ngàn Tư vừa nhìn thấy Kỷ Hàn Trình, nước mắt giống như không thể ngừng.

Rõ ràng lúc nãy không nhìn thấy anh cô đã rất bất an và rất muốn được anh đến đây và ôm cô một cái nhưng khi anh đến rồi, cô tự dưng lại rất tức giận, thút thít cất giọng mắng anh: “Cẩu đàn ông”

Mấy vị hộ lý bên cạnh: “......”

Kỷ Hàn Trình tức nhiên sẽ không cãi lại, một đường chạy tới, lúc này ngay cả áo vest ngoài cũng không kịp mặc, một bên nắm tay Phó Ngàn Tư, một bên cùng bác sĩ xác nhận các chỉ số khác nhau của cô, nhận được tất cả các câu trả lời đều bình thường, nhưng lông mày anh vẫn nhíu lại như cũ không có ý định buông ra.

Phó Ngàn Tư bị đau nên trán đổ ra một lớp mồ hôi mỏng, Kỷ Hàn Trình thay cô chậm rãi lau khô, có lẽ là quá đau cho nên mất lý trí mà cầm lấy tay anh vừa bóp vừa cắn.

Kỷ Hàn Trình âm thầm chịu đựng mãi cho đến khi cô được đẩy vào phòng mổ, Kỷ Hàn Trình lúc này mới nhận ra mình cũng đang vã mồ hôi, anh nới lỏng cà vạt và nhìn những vết răng trên ngón tay đến mức thất thần --

Lần trước khi Phó Ngàn Tư ôm anh, cô nói cô không chỉ sinh một lần mà còn sinh cho anh rất rất nhiều bảo bảo.

Nhưng khi chính mắt anh nhìn thấy cô đau đớn như thế này, thậm chí có một khoảnh khắc anh muốn cô đừng sinh nữa vì sẽ rất đau.

- -

“Chúc mừng Kỷ tiên sinh, đúng là thai Long Phượng!” Ngay khi cửa phòng sinh mở ra, hai hộ lý ôm bảo bảo ra chúc mừng, hai người làm công tác bệnh viện nhiều năm, nhìn thấy thai Long Phượng rất ít, trên mặt đều không khỏi lộ ra chút vui sướng.

Nhưng khi họ nói xong, họ phát hiện ra rằng sự chú ý của vị tổng tài này đã sớm không ở trên người hai tiểu bảo bảo trong tay hai cô nữa mà là sau khi vợ mình được đẩy ra khỏi phòng sinh, anh liền cất bước đi theo, một đường đều nắm lấy tay cô.

Sau khi mọi việc xong xuôi, Phó Ngàn Tư được chuyển qua phòng chăm sóc, đắp trên người một chiếc chăn bông mềm mại, cô cảm thấy mình rất buồn ngủ và hoàn toàn không có lực nhưng mơ hồ cô cảm thấy mình dường như còn có chuyện chưa nói.

Sau một hồi suy nghĩ, cô nhớ ra: “Kỷ Hàn Trình, là thai Long Phượng đó.”

“Ừm, anh biết, vừa rồi anh đã nhìn rồi.” Kỷ Hàn Trình cúi người xuống, không biết làm sao, anh luôn cảm thấy Phó Ngàn Tư tựa hồ còn gầy hơn lúc trước khi mang thai, khuôn mặt chỉ lớn chừng bàn tay lúc này xanh xao, tái nhợt không sức sống, vừa nhìn liền khiến người ta rất xót xa.

Anh vuốt ve gò má của cô một cách thận trọng, biết rõ nhưng vẫn không nhịn được mà muốn hỏi: “Có đau hay không?”

“Đau” Phó Ngàn Tư rất ủy khuất “Thuốc tê căn bản không có tác dụng gì, vẫn luôn rất đau.”

Kỷ Hàn Trình nắm tay cô chặt hơn, nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay cô, chưa kịp nói thì đã nghe Phó Ngàn Tư chậm rãi nói: “Nhưng mà em cảm thấy rất hạnh phúc.”

Trong lòng anh nhẹ nhàng khẽ động.

“Bảo bảo rất ngoan, không có ầm ĩ náo loạn.”

“Về sau hẳn là sẽ giống như anh, rất biết nghe lời......”

Phó Ngàn Tư vừa nói, mí mắt cô đã đấu tranh muốn ngủ, vốn cô còn muốn Kỷ Hàn Trình đem bảo bảo bế đến cho cô nhìn nhưng cô đã không còn sức lực, cuối cùng chỉ nắm lấy tay anh trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê mà nhỏ giọng thì thầm: “Kỷ Hàn Trình, em mệt rồi, muốn ngủ, anh......”

Anh không được phép đi, anh phải ở lại đây với em.

Kỷ Hàn Trình nghiêng người vén chăn cho cô, hôn lên hàng mi đang nhắm nghiền của cô: “ Ngoan ngoãn ngủ.”

“Anh ở đây với em.”

Edit: Khóc như mưa vì cảm động huhu

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio