Kể từ lần đầu gặp gỡ với Ngô Đình Phương vào ngày mồng một năm tám tuổi đó, nhóc đạo sĩ không còn thấy người kia đến nữa. Hắn viết lại địa chỉ mà Ngô Đình Phương cho mình lên một mảnh giấy. Mỗi lần thay quần áo, hắn đều cẩn trọng cất vào trong chiếc túi được may ở mặt trong đạo bào.
Mặc dù sư phụ cực kỳ nghiêm khắc, nhưng sư huynh nói rằng sư phụ rất có bản lĩnh. Năm hắn mười tuổi, sư phụ bảo với họ, đến khi đủ mười lăm tuổi họ được phép lựa chọn xuống núi hoặc ở lại đây. Những người có ý định xuống núi có thể chọn học lấy một ngón nghề để đảm bảo nguồn thu nhập sống cho tương lai sau này.
Có ba sư huynh đệ muốn xuống núi. Sư huynh Pháp Thánh chọn “Lưu”. Anh ta muốn theo học y, để về sau vào tiệm thuốc dưới núi chữa bệnh cho mọi người. Sư đệ Pháp Địa chọn học kỹ năng diệt ma trừ tà.
Pháp Tiên Trần Tắc chọn “Thuật”, cũng chính là gieo quẻ xem bói.
Khả năng tiếp thu của Trần Tắc rất tốt. Hắn bẩm sinh thông minh lanh lợi, học trừ tà sẽ phù hợp với hắn hơn. Sư phụ cũng từng hỏi qua ý hắn, có phải một lòng muốn học gieo quẻ bói toán hay không, Trần Tắc trả lời nhất định phải học. Sư phụ bảo hắn rằng, diệt ma trừ tà, ấy là đang tích âm đức, còn học xem quẻ đoán mệnh ắt sẽ làm tổn hại đến âm đức, hoặc góa bụa cô quả, hoặc bất hạnh, hoặc tổn thọ.
Trần Tắc thầm nghĩ: Nếu không học thứ này, sao có thể tìm được Ngô Đình Phương? Ngộ nhỡ anh chuyển nhà đi mất thì phải làm sao?
Nhưng rồi miệt mài học tập lâu thật lâu, Trần Tắc mới biết, dù cho có học thứ này đi chăng nữa cũng không tài nào chỉ ra được phương hướng, cũng chẳng thể tìm được ai. Gieo quẻ để xem vận số tương lai gần, đoán mệnh là xem mệnh số cả đời, không có mục đích tìm người nào ở đây cả.
Xuống núi rồi, việc đầu tiên Trần Trắc làm chính là tìm đến địa chỉ Đình Phương đã viết. Nhưng thị trấn Trung Thủy ở Đông Hương không có thôn Nha, chỉ có thôn Nha Hương. Hắn tìm đến ngõ Nha Hương Tây ở thôn Nha Hương, đứng đợi ở đầu ngõ nguyên một ngày, cũng không thấy Ngô Đình Phương xuất hiện.
Đạo sĩ Trần Tắc đương nhiên không biết, Ngô Đình Phương mười bảy tuổi khi ấy đang học cấp ba, ở lại ký túc xá của trường.
Trời sập tối, Trần Tắc quay về cửa tiệm bạch mộc hương mà hắn trông thấy ban sáng, bước vào bên trong. Trong tiệm có một ông lão với mái tóc hoa râm ngẩng lên nhìn hắn.
Đạo sĩ Trần Tắc mặc áo sơ mi vải không dệt lỗi thời và một chiếc quần vải thô. Vẻ ngoài của hắn tươm tất lại điển trai, ông lão ở cửa tiệm bạch mộc hương không biết cậu trai trẻ ăn mặc kiểu cũ này đến đây để làm gì.
Trần Tắc nói: “Cậu, cậu còn nhớ con không?”
Ông lão tất nhiên không phải cậu của Trần Tắc. Ông góa vợ, cha mẹ anh em đều không còn, cũng không có con cái, sống ở phố Nha Hương đã hơn hai mươi năm, buôn bán cũng tàm tạm, gắng gượng kiếm sống qua ngày. Ông đã ngoài sáu mươi, sức khỏe cũng đã yếu, không người chăm sóc, cũng chẳng có tiền. Cậu trai trẻ tự xưng là cháu của ông đây chẳng những bảo sẽ chăm lo cho ông đến tận lúc lâm chung, mà còn hứa sẽ giúp ông có cuộc sống tốt hơn.
Ông lão tuy rằng chưa từng có em gái, nhưng vẫn chấp thuận chuyện tốt này. Ông nghĩ bụng, cậu trai này có nhận nhầm thì cũng đã nhầm rồi, chỉ có thể là vậy chứ ai thèm đi lừa một lão già vừa lụ khụ vừa nghèo mạt như ông cơ chứ?
Thiếu niên Trần Tắc thực sự có bản lĩnh, chẳng bao lâu sau đã trở thành thánh sống trong mắt người dân những vùng lân cận xung quanh.
Trần Tắc thường xuyên dạo quanh ngõ Nha Hương Tây. Hắn nhớ mặt tất cả những người ra vào khu đó. Trong đó có một đôi vợ chồng trung niên với một bé gái, mà về sau Trần Tắc kết luận được rằng, họ là người nhà của Ngô Đình Phương. Bởi vẻ ngoài của họ có nhiều nét tương đồng, bé gái còn được gọi là “Đình Hoa”.
Mãi đến một tháng sau, Ngô Đình Phương mới xuất hiện. Dáng người anh cao ráo, cao hơn Trần Tắc gần một cái đầu, tay chân mảnh khảnh, mặc áo cộc tay, lưng đeo cặp sách trở về nhà. Anh nhìn thấy Trần Tắc ở đầu đường, nhưng chỉ thoáng lướt qua, rồi liền quẹo thẳng vào trong ngõ.
Ngô Đình Phương không nhận ra hắn.
Trần Tắc nghĩ, âu cũng là chuyện đương nhiên thôi, đã qua bao nhiêu năm rồi, anh chắc chắn sẽ chẳng nhận ra. Trần Tắc quay về cửa tiệm bạch mộc hương, ngồi thừ người suốt cả đêm.
Những chuyện dưới núi như nam nữ trưởng thành, kết hôn sinh con, hắn không phải là không hiểu. Sư phụ sư thúc trên núi nếu muốn cũng có thể gần gũi phụ nữ, nhưng ai ai cũng một lòng hướng đạo, chẳng muốn ở cùng phụ nữ làm gì. Trái lại có hai vị sư thúc tình cảm tốt đẹp, cùng nhau song tu.
Lúc trước Trần Tắc còn nghĩ, giá mà Ngô Đình Phương đồng ý song tu với hắn thì tốt biết mấy. Hắn quên mất rằng, hắn ở trên núi, mười mấy năm quanh đi quẩn lại cũng chỉ gặp được mười mấy hai mươi người. Trong khi số người Đình Phương gặp gỡ mỗi ngày không biết nhiều hơn con số này bao nhiêu. Bao năm trôi qua, gặp gỡ bao người, nào có thể nhớ được hắn chứ.
Lại vài tháng nữa trôi qua, Trần Tắc nhìn thấy Ngô Đình Phương tay trong tay với một cô gái đi ngang qua trước cửa tiệm bạch mộc hương.
Xuống núi lâu ngày, cuối cùng hắn cũng hiểu ra. Dưới núi không hề có chuyện hai người đàn ông cùng nhau song tu, ở bên cạnh đàn ông đều là một, hay thậm chí là vài người đàn bà. Dường như những người không kết hôn, không con cái giống ông lão hắn nhận làm cậu kia đều rất hiếm thấy, hơn nữa còn sẽ bị người khác xem thường. Đối với người dưới núi, chuyện quan trọng nhất chính là con đàn cháu đống. Và cũng chính nhờ vậy, hắn mới có thể kiếm được nhiều tiền như thế.
Ngô Đình Phương không nhận ra hắn, cũng chẳng thể nào sẽ lại nhớ ra hắn. Hắn ở trong thôn nhiều năm như thế, đôi lúc bắt gặp Ngô Đình Phương trên đường. Gặp nhiều rồi, thì anh cũng khẽ gật đầu chào hắn để bày tỏ sự thân thiện.
Ngô Đình Phương kết hôn năm hai mươi ba tuổi, cô gái trở thành vợ anh không phải là người bạn gái hồi trước.
Mãi đến một ngày, mẹ của Ngô Đình Phương mang bát tự ngày sinh của anh và cô gái kia đến hỏi ngày lành tháng tốt. Trần Tắc bèn âm thầm ghi nhớ bát tự của hai người.
Ấy vậy mà hắn lại không bói ra được số mệnh của Ngô Đình Phương.
Còn cô gái kia sẽ phải kết hôn hai lần, đến tuổi trung niên mới có con.
Tối hôm đó, Trần Tắc ôm khư khư bát tự ngày sinh của Ngô Đình Phương trong lòng, mắt nhìn chăm chú lên trần nhà. Hắn không vận khí được, cũng không thể tập trung ngồi thiền.
Hắn bói không ra. Sư phụ từng nói, trên đời chỉ có hai loại người không bói ra được. Một là những người có số mệnh gắn kết chặt chẽ với hắn, cũng chính là cha mẹ vợ con. Bất kể có phải máu mủ ruột thịt hay không, chỉ cần có cái danh nghĩa và danh phận này, thì đều không thể xem được. Còn lại chính là những người đã rời khỏi tam giới ngũ hành. Những người khác, ngay đến cả anh chị em cũng đều có thể bói ra.
Ngô Đình Phương là người trần mắt thịt, hắn lại bói không ra cho anh, đương nhiên chỉ có thể là vì nguyên nhân đầu tiên. Hắn chỉ không biết phải đợi bao lâu, đành cứ thế tiếp tục chờ đợi.
Cuộc hôn nhân đầu tiên của Ngô Đình Phương kéo dài mười bốn năm, Trần Tắc nhìn anh vì số mệnh mà bôn ba khổ sở, chẳng thể giúp được gì. Số mệnh không thể thay đổi, mà Trần Tắc cũng không hề muốn đổi.
Trần Tắc nghĩ, đến một ngày Ngô Đình Phương thuộc về hắn, hắn sẽ không để anh phải chịu thêm bất cứ khổ sở nào nữa.