Nghe vợ hỏi đến mặt mũi con thế nào thì bấy giờ Phó Nhất Trác mới ngơ ra, và đương nhiên anh cũng chẳng biết trả lời thế nào vì căn bản từ lúc đứa trẻ đó ra đời đến giờ anh còn chưa nhìn mặt thì làm sao biết nó giống ba hay mẹ.
"Là giống tiểu Trác, mặt mũi của thằng bé y hệt ba nó đây."
Cuối cùng người thay anh đưa ra câu trả lời lại là Thái Thiên Thanh, bà vui cười, bế đứa trẻ ấy ra khỏi nôi, mang đến cho Triệu An Nghiên nhìn mặt.
"Đấy con xem, có phải rất giống tiểu Trác không?"
"Mẹ cho con bế thằng bé một chút."
"Cẩn thận, kẻo động tới vết thương nha con!"
Nhỏ nhẹ căn dặn xong, Thái Thiên Thanh cũng chuyền đứa bé sang tay Triệu An Nghiên.
Cô nhìn đứa trẻ ấy một lúc lâu, đây là tiểu bảo bối thứ ba của gia đình, cũng là đứa trẻ khiến cô vất vả nhất, làm ba nó lo sợ nhất, nhưng suy cho cùng phận cô lại lần nữa đẻ thuê vì đứa bé ấy như một bản sao của Phó Nhất Trác.
"Thằng nhóc thối, còn chưa đủ ngày đủ tháng đã đòi chui ra rồi, làm vợ ba đau nhiều như thế nữa, chờ mày lớn hơn tí đi rồi biết tay ba nhé con!"
Bầu không khí đang yên lặng, bỗng nhiên lại vang lên giọng nói chất vấn của Phó Nhất Trác khiến mọi người cùng nhau bật cười, Triệu An Nghiên liền cười nói với đứa trẻ:
"Cùng lắm thì con chỉ nghịch giống ba thôi..."
"Nhưng anh không có làm vợ đau nha, nó làm vợ đau nhiều thế là anh không vui rồi đó.
Thôi, không cho vợ bế nữa.
Mới phẫu thuật xong, cần phải nghỉ ngơi cho nhanh lợi sức."
Nói rồi, Phó Nhất Trác đã trực tiếp bê đứa trẻ ngây thơ, đáng yêu quay trở lại nôi.
Dù bị mắng đó nhưng cậu ta vẫn cứ ngủ ngon lành.
Nhìn Phó Nhất Trác già đầu rồi mà vẫn hệt như ngày nào, khiến ông bà Triệu chỉ biết lắc đầu, cười chịu thua.
Họ cũng an lòng khi thấy con gái mình tìm được đúng người để gửi gắm tương lai.
Đặt đứa trẻ về nôi xong, Phó Nhất Trác mới quay lại tiếp lời với ba mẹ vợ:
"Ba mẹ đi đường xa, lại ở đây với tụi con tới tận giờ chắc cũng mệt rồi, hay ba mẹ về nhà con nghỉ ngơi đi rồi mai hãy vào."
"Anh Trác nói đúng rồi đó, ba mẹ về nghỉ ngơi đi.
Sẵn tiện để ý đến tiểu Nhiên, tiểu Thiên hộ bọn con, giao cho bảo mẫu con cũng không an tâm lắm."
"Nhưng một mình tiểu Trác ở lại có được không? Mẹ sợ nó lo cho con rồi đứa bé nữa thì không xuể đâu."
"Dạ được mà, mẹ cứ an tâm về cùng ba đi.
Con lo cho vợ con con được."
"Thôi nếu con đã nói vậy thì mình về rồi sáng mai vào thay cho tiểu Trác."
"Vậy ba mẹ về, có chuyện gì thì con gọi cho ba mẹ nha!"
"Dạ! Ba mẹ về cẩn thận."
Nhờ Triệu Vĩnh Sơn lên tiếng thì Thái Thiên Thanh mới chịu ra về.
Chẳng mấy chốc trong phòng bệnh chỉ còn lại đôi vợ chồng trẻ và bé con vừa chào đời.
Triệu Vĩnh Sơn và Thái Thiên Thanh vừa đi thì Phó Nhất Trác lại nắm tay Triệu An Nghiên, anh đặt lên mu bàn tay cô nhiều nụ hôn cùng lúc, rồi lại hôn lên trán cô, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu lắm rồi, khiến Triệu An Nghiên ngây ra:
"Anh làm gì vậy?"
"Hôn em chứ làm gì.
Sau lần này thì anh quyết định rồi."
Anh thản nhiên đáp rồi ngồi xuống ghế, tay thì vẫn nắm tay cô, còn Triệu An Nghiên thì vẫn ngây ngô:
"Anh quyết cái gì?"
"Quyết không sinh thêm đứa nào nữa.
Chúng ta có chị cả tiểu Nhiên, anh hai tiểu Thiên và cậu út tiểu Bình là đủ rồi.
Thấy vợ đau anh xót quá."
Nói rồi, người đàn ông ấy lại hôn lên mu bàn tay cô một cái.
Trong khi đó Triệu An Nghiên lại đang mỉm cười.
"Sinh hay không là do em quyết định chứ sao anh quyết được.
Hay anh định ăn chay cả đời còn lại?"
"Không hề nha, bất quá anh cho pháo bắn ra ngoài thì làm gì đậu thai được."
Chồng cô tuổi rồi mà vẫn còn y như một đứa trẻ, năm qua, anh đối với cô chưa từng thay đổi kể cả là một lời nói.
Và Triệu An Nghiên cô vẫn là nóc nhà chất lượng cao.
"Em muốn có nhiều con, để gia đình chúng ta lúc nào cũng nhộn nhịp."
"Ba đứa là được rồi vợ ạ! Em có biết mỗi lần thấy em hạ sinh bảo bảo, anh đã sợ như thế nào không? Nhất là lần này, em dọa anh suýt nữa rớt tim ra ngoài.
Nói tóm lại là không sinh thêm nữa, em không chịu kế hoạch thì anh thà ăn chay luôn chứ không muốn em chịu cực tháng ngày rồi nguy hiểm trong vài giờ nữa."
Lần này Phó Nhất Trác nhất quyết bật lại "nóc nhà", âu cũng là vì lo cho cô.
Phụ nữ sinh con ba lần là đã quá cực.
Thấy anh cương quyết như vậy thì Triệu An Nghiên cũng đành lòng thỏa hiệp:
"Thôi được rồi, không sinh nữa thì thôi.
Em nghe anh lần này đó."
Nghe vậy, người đàn ông liền cười mừng.
Rồi anh lại hôn cô thêm một cái.
"Cảm ơn vợ!"
Thế rồi cả hai lại nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc, sau vài giây Triệu An Nghiên mới nói:
"Anh lại gần đây, đưa mặt em bảo này."
"Làm gì vậy vợ?"
"Thì anh nghe theo em đi."
Dù không hiểu cô muốn làm gì, nhưng Phó Nhất Trác vẫn nghe lời, anh đưa mặt tới gần thì liền nhận được một cái hôn lên gò má.
Chụt.
"Em yêu chồng!"
Nụ hôn đi kèm câu nói khiến trái tim nam nhân mềm nhũn.
Hạnh phúc này còn lớn hơn anh chào đón thêm thành viên mới trong nhà.
"Anh cũng yêu vợ nhất trên đời!"
"Yêu vậy có nghe lời em không?"
"Có chứ, vợ nói gì anh cũng nghe!"
"Thật không?"
"Thật!"
"Vậy giờ trong lúc con đang ngủ thì anh cũng ngủ một chút đi, cả ngày nay đã vất vả quá rồi!"
"Thế còn em?"
"Em nằm đây trông con, khi nào con khóc thì em gọi anh dậy."
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hết, giờ anh không ngủ, lát nữa con mà quấy cả đêm thì anh sẽ mệt.
Ngoan, nghe lời em qua giường bên cạnh nằm ngủ một chút đi."
Phó Nhất Trác suy nghĩ một chút thì cũng gật đầu đồng ý:
"Vậy anh ngủ một chút thôi, có chuyện gì thì em gọi anh ngay đó."
"Em biết rồi, anh ngủ đi!"
"Hôn vợ thêm cái đã!"
Cười nói xong, nam nhân cuồng vợ đó lại hôn cô thêm một cái rồi mới chịu qua giường bên cạnh nằm ngủ.
Có lẽ anh cũng đã thấm mệt nên vừa nằm xuống không bao lâu thì đã ngủ.
Triệu An Nghiên nhìn người đàn ông ấy, rồi lại nghĩ đến những đứa con của mình mà trong lòng dâng trào hạnh phúc.
Bên ngoài, bầu trời dần tối.
Phó Nhất Trác cũng đã ngủ được một lúc lâu và bé con của cô vẫn đang còn say giấc.
Lúc này, Triệu An Nghiên đang bình thường, bỗng dưng lại thấy phần bụng bất ngờ truyền tới cơn đau.
Cô có cảm giác dưới hạ thân mình đang có thứ gì đó chảy ra làm ướt drap giường.
Và cơn đau kia lại ngày càng dữ dội, đau đến mức khiến cô dần toát cả mồ hôi hột.
"Anh ơi...".