Trong một gia đình năm người, bấy giờ có hai người đàn ông trong số ba người hiện đang phải chịu phạt úp mặt vào tường cũng đã hơn phút, dù hai chân đã mỏi nhưng chẳng người nào dám ho he rời đi nửa bước.
Khi đó, cô bé Phó An Nhiên lại được Triệu An Nghiên cột tóc cho, hai mẹ con cười cười nói nói, còn cậu út Phó An Bình lại thản nhiên nằm chơi một mình.
Đúng lúc này, Trần quản gia lại xuất hiện trước cửa phòng, ông cung kính cúi đầu thông báo:
“Thưa Phu nhân, có Bành thiếu gia và Diệp tiểu thư đến tìm, hiện giờ họ đang chờ bên dưới, không biết Phu nhân có tiếp hay không?”
“Có tiếp chứ, chú xuống lấy nước và trái cây mời họ trước đi, tôi sẽ xuống ngay.”
“Vâng!”
Phó Nhất Trác đứng một gốc và đã nghe rõ ràng mọi câu nói, anh đợi đến khi Trần quản gia rời đi thì mới nhìn sang người phụ nữ của mình, khẽ lên tiếng:
“Vợ, anh biết lỗi rồi…”
“Mẹ ơi, tiểu Thiên cũng biết lỗi rồi ạ! Sau này con không dám nói dối để trốn học nữa.”
Nhìn sang khuôn mặt hối lỗi của hai ba con, cuối cùng thì Triệu An Nghiên cũng chịu mỉm cười.
“Thôi được rồi, mẹ tha cho hai ba con đấy! Riêng tiểu Thiên, sau này mà còn tái phạm thì biết tay mẹ nhé!”
“Dạ con không dám nữa đâu ạ!”
“Được rồi, con qua với chị hai chơi cùng em đi.
Mẹ xuống gặp chú Công và cô Mẫn Mẫn một chút.”
Nói xong, Triệu An Nghiên đã rời khỏi giường ngủ.
Lúc này, Phó Nhất Trác cũng vội vàng chạy tới hỏi ngay:
“Vậy còn anh?”
“Anh muốn theo em thì bảo dì Thẩm sang trông chừng tiểu Bình đi rồi hẵng xuống, em đi trước kẻo họ chờ lâu!”
Vừa dứt câu thì Triệu An Nghiên cũng đã rời khỏi phòng ngủ.
Phó Nhất Trác liền lấy điện thoại gọi cho bảo mẫu chạy sang với bọn trẻ, sau đó nhanh chóng đi theo vợ mình.
Họ cứ như hình với bóng, như đôi chim trên trời, như cá dưới biển sâu.
Luôn luôn lúc nào cũng không thể xa nhau quá lâu.
•Dưới phòng khách…
“Cái này là gửi cho hai người.”
Bành Thái Công đẩy một tấm thiệp cưới sang trọng về phía Triệu An Nghiên và Phó Nhất Trác, nhưng khi thấy tấm thiệp rồi thì hai người họ lại chẳng tỏ ra bất ngờ một chút nào.
Triệu An Nghiên còn điềm đạm trêu chọc cô bạn của mình:
“Cuối cùng cũng chịu cưới rồi à Mẫn Mẫn? Mình tưởng cậu định cho người ta chờ tới râu tóc bạc phơ luôn chứ.”
“Ờ thì yêu đủ rồi nên cưới thôi.
Vả lại cậu với tiểu Ni đều sinh con đẻ cái, gia đình trọn vẹn hạnh phúc hết rồi, mình cũng không còn nhỏ, cộng thêm ba mẹ cứ hối thúc hoài nên cưới luôn cho xong.
Chứ để ai kia chờ mãi cũng tội.”
Diệp Mẫn ngại ngùng nói, nhìn nét mặt của cô cả ba người đều mỉm cười, Phó Nhất Trác cũng nói:
“Thế thì phải chúc mừng cậu rồi lão Công, rốt cuộc cũng tìm được chân ái của đời mình.
Cơ mà tôi không nghĩ hai người lại yêu nhau đâu nha, vì tính khí ai cũng bốc đồng, ngang ngược như nhau cả mà.”
“Đó là trước kia thôi, chứ từ khi quen Mẫn Mẫn thì lão Công của cậu đã thay đổi rồi.
Bây giờ sức chịu đựng và lòng kiên nhẫn của tôi có khi còn hơn cả cậu đấy.”
“Thay đổi là phải rồi, chứ không chịu nhịn thì cậu ăn đòn thay cơm luôn.
Tính ra vợ yêu của tôi vẫn còn hiền hơn nữ nhân của cậu ấy chứ, Mẫn Mẫn có võ, cậu mà sơ hở là ăn đấm ngay.”
Chưa đắc ý được mấy giây thì Bành Thái Công đã bị người anh em của mình vả cho một phát đơ cả cơ mặt, rồi cả nhóm lại thi nhau bật cười.
Reng reng reng…
Đang vui vẻ thì chuông điện thoại của Triệu An Nghiên chợt vang lên, cô cầm máy ra xem thì thấy Ngô Ái Ni gọi tới nên liền nghe máy:
“Mình nghe đây tiểu Ni!”
[…]
“Ừm, chắc mình không đi đâu.
Cậu hỏi Mẫn Mẫn xem có đi thì hai người đi cùng đi.”
[…]
“Ừm, tạm biệt!”
Nghe xong cuộc gọi, sắc mặt của Triệu An Nghiên đã trầm xuống hơn hẳn, khiến mọi người không khỏi hiếu kì.
“Có chuyện gì vậy em?”
“Từ Tuyết Lâm mất rồi.”
Giọng cô trầm thấp vang lên câu trả lời đều khiến tất cả thoáng chút sửng sờ, Diệp Mẫn khẽ hỏi:
“Là tiểu Ni gọi báo tin?”
“Ừm, cậu ấy hỏi mình có đi viếng hay không.
Mình cũng nói là không đi rồi, nếu cậu có đi thì cho mình gửi một lẵng hoa đến viếng cô ấy.”
Bầu không khí đã trở nên trầm lặng khi Triệu An Nghiên nhận được thông tin từ Ngô Ái Ni, sau vài giây Phó Nhất Trác mới lên tiếng:
“Em có biết nguyên nhân thế nào không? Vì theo anh biết, với tội danh chủ mưu thuê người ám sát em vào năm trước thì cô ta vừa ra tù cách đây một năm, sau đó cũng không nghe tung tích gì trong giới làm ăn và Tập đoàn của Triệu gia cũng đã dần dà suy sụp trong mấy tháng vừa qua.”
“Lẽ nào cô ta gặp tai nạn gì ư?”
Diệp Mẫn nhanh chóng tiếp lời theo ý của Phó Nhất Trác, nhưng Triệu An Nghiên vẫn im lặng thêm một chút thì cô mới nói:
“Đúng là tai nạn, nhưng là nạn do tự mình gây ra.
Tiểu Ni nói, cô ta mất là vì sốc thuốc kích thích.”
“Cô ta nghiện ma túy sao?”
Diệp Mẫn không khỏi ngạc nhiên khi biết được sự thật.
Triệu An Nghiên lại trầm giọng tiếp lời:
“Thật ra thì sau khi biết tin Từ Tuyết Lâm ra tù mình đã cho người điều tra về hướng đi tiếp theo của cô ta.
Mình cũng không ngờ là cô ấy lại dấng thân vào hàng cấm trong những lần ăn chơi thâu đêm suốt sáng, những tên đàn ông cô ta cặp kè trong đó có cả người nghiện.”
Nghe xong mọi chuyện, Diệp Mẫn bất giác thở dài:
“Quả báo đúng là chẳng chừa một ai.
Âu cũng là nghiệp do cô ta tạo thì tự mình gánh lấy.”
- ---------------
Một ngày dài lại yên bình trôi qua, khi màn đêm buông xuống là lúc con người ta trở về với vòng tay của những người yêu thương.
Đêm nay, trăng cao sáng tỏ trên trời.
Vẫn căn phòng năm nào và vẫn là khu vực ban công thơ mộng ngày ấy, cảnh vật còn đó và người cũng còn lại nơi đây.
Trên chiếc ghế lười sofa, người phụ nữ ấy an yên tựa vào lòng nam nhân của mình.
Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu trong năm qua họ cùng nhau ngắm trăng thế này, cảm giác ấy vẫn nồng nàn, ngọt ngào như thuở ban đầu.
“Vợ… Nói anh biết em đang nghĩ gì đi!”
Triệu An Nghiên khẽ mỉm cười, cô nhẹ nhàng đáp:
“Em đang nhớ lại những gì bản thân đã trải nghiệm trong năm vừa qua.
Có những người khiến em đau khổ và có cả người mang cho em hạnh phúc.”
Phó Nhất Trác cười hiền hòa, anh ôm cô gái của mình chặt hơn một chút, rồi lại khẽ hỏi:
“Ai mang cho em hạnh phúc vậy?”
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, miệng cười hạnh phúc, dịu dàng đáp:
“Là anh, chồng của em!”
Cả hai trao cho nhau ánh mắt thâm tình, họ cười rồi dành cho nhau một nụ hôn, sau đó tiếp tục ngắm trăng trên trời.
“Chồng này, thật ra em vẫn luôn có một thắc mắc mà suốt năm vừa qua chưa từng dám hỏi anh.
Nay em muốn được anh giải đáp.”
“Vợ hỏi đi, anh sẽ thành thật trả lời.”
Cô lắng đọng một chút, sau đó mới hỏi:
“Rõ ràng anh vẫn chưa từng biết giữa em và Phù Khánh Anh năm xưa, phía sau những bức ảnh thân mật trên giường đó là thế nào, nhưng sao anh vẫn không hỏi em? Là do anh cố gắng chịu đựng rồi quên đi hay sao?”
Anh còn đang lo không biết là chuyện gì, đến khi nghe xong những gì cô hỏi Phó Nhất Trác liền cười ôn nhu, anh nhẹ giọng giải bày rằng:
“Từ khi anh biết em yêu anh, và quyết định chọn cách tin tưởng em thì anh đã không còn quan tâm tới những chuyện ngoài lề đó.
Anh chỉ cần trong tim em có anh, đời em có Phó Nhất Trác là đủ rồi.”
Hóa ra cảm giác yêu một người toàn tâm toàn ý tin tưởng mình là thế này.
Cuối cùng thì khúc mắc trong lòng cô cũng được hóa giải.
Nếu đã vậy cô cũng sẽ cho anh biết một sự thật mà có lẽ anh vẫn luôn thắc mắc.
Triệu An Nghiên không nói gì cả, cô chỉ lặng lẽ mở điện thoại sau đó mở ra đoạn video cách đây năm trước trong chính căn phòng cô đã bị Phù Khánh Anh lợi dùng, tạo ra hiểu lầm khiến anh và cô dần dần xa cách.
Mở xong, cô nâng điện thoại lên cao để Phó Nhất Trác cùng xem.
Đến giây cuối, khi sự thật được phơi bày thì anh đã mỉm cười, rồi lại âu yếm ôm cô chặt hơn thêm một tí.
Xem hết clip, cô tắt điện thoại rồi ngước lên nhìn người chồng đáng yêu của mình, an nhiên cất lời:
“Thật may mắn khi hôm đó bệnh tình hắn ta tái phát kịp thời, nếu không chắc em cũng không còn mặt mũi nào ở lại bên anh nữa rồi.”
“Vợ của anh có những lúc cũng ngốc lắm! Chỉ cần em nói yêu anh thôi thì cả đời này của anh đều nguyện ý trao trọn cho em.”
Triệu An Nghiên lại mỉm cười, cô thở hắt ra một hơi như trút hết toàn bộ ký ức năm xưa theo làn gió vừa thổi qua, rồi nói:
“Chuyện cũ mình bỏ qua.
Từ nay em đã có Phó thiếu hết lòng yêu thương thì cả đời này không còn gì phải hối tiếc nữa!”
Nói xong, cô hơi nhích người lên cao một tí, còn nghiêng qua để được mặt đối mặt với anh, trên môi vẫn là nụ cười mãn nguyện.
“Trác, em yêu anh!”
Khép lại câu chuyện bằng một nụ hôn ngọt ngào mang hương vị tình yêu! Đêm nay, hạnh phúc sẽ đong đầy dưới ánh minh nguyệt lấp lánh giữa bầu trời sao!
…----------------END----------------….