Phó Thiếu Theo Đuổi Vợ Thật Gian Nan

chương 25: 25: tại sao lại xin lỗi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Phó Cẩn Diễn gõ cửa phòng,

Giản Ninh đang nấu món cuối cùng ở trong bếp, còn Kỷ Trạch thì cố ý cởi

hai cúc ở giữa cổ áo ra, rồi bước ra mở cửa.

Hai người đàn ông nhìn nhau, cả hai đều không lên tiếng, như thể âm thầm phân cao thấp với nhau, cuối cùng, Phó Cẩn Diễn châm biếm: "Không mời tôi vào sao?"

"Anh Cẩn Diễn.

" - Kỷ Trạch mỉm cười, nghiêng người nhường lối đi.

Đây là lần đầu tiên Phó cẩn Diễn bước vào căn nhà do Giản Ninh thuê, sau khi vào cửa, anh liếc nhìn xung quanh rồi đi thẳng đến ghế sô pha ngồi xuống.

Không bao lâu sau, Giản Ninh từ

trong bếp bưng đồ ăn đi ra, Phó cần Diễn ngẩng đầu liếc nhìn quần áo mặc ở nhà của cô, ánh mắt rơi vào cổ áo, rõ rang là kiểu dáng ôm giữ, nhưng khi cúi đầu, xương quai xanh ở cổ áo lúc ẩn lúc hiện, trông vô cùng hấp dẫn.

Phó Cẩn Diễn ngắm nghĩa điện thoại ở trên tay, đột nhiên nghĩ đến bộ dạng của Giản Ninh dựa đầu vào vai anh đêm qua, yết hầu liền chuyển động.

Một bữa cơm, ba người ngồi ăn, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng.

Trong lúc ăn, Kỷ Trạch không ngừng gắp thức ăn cho Giản Ninh, vì để tỏ

ra vô cùng thân thiết, hắn thậm chí còn nhẹ xê dịch ghế bên dưới của mình lại gần Giản Ninh.

Giản Ninh ngồi im bất động, xem như không phát hiện, Phó cẩn Diễn gắp lấy một bông cải xanh mà mình không thích ăn, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: "Kỷ Trạch, nếu cậu cảm thấy chỗ bên đó nhỏ, thì cậu có thể qua bên chỗ tôi ngòi.

"

Kỷ Trạch:"! "

Sau bữa ăn, Giản Ninh dọn dẹp bát đũa, Kỷ Trạch theo cô vào bếp giúp đõ’.

Diện tích nhà bếp vổn dĩ nhỏ, chỉ có

một mình Giản Ninh thì không sao, thêm Kỷ Trạch, thì nhìn thế nào cũng trông rất chật chội.

Phó Cẩn Diễn đang ngồi trên ghế sô pha ở trong phòng khách, từ góc độ này, anh có thể nhìn thấy mọi thứ diễn ra ở trong bếp.

Kỷ Trạch ghé sát tai Giản Ninh không biết đang nói gì, còn Giản Ninh thì cười cười, lúm đồng tiền như hoa.

Phó Cẩn Diễn lạnh lùng nhìn một cái, sau đó đứng lên: "Tôi còn có việc, tôi đi trước đây.

"

Nghe thế, Giản Ninh không có đáp lại, Kỷ Trạch bước ra khỏi nhà bếp,

khuôn mặt tràn đầy tươi cười: "Anh Cẩn Diễn, anh phải đi à? Em tiễn anh.

"

Phó Cẩn Diễn cười nhạt một cái, rồi sải bước rời đi.

Sau khi xuống lầu, Phó cẩn Diễn không rời đi ngay mà lái xe đến một nơi khuất sáng ở trong tiểu khu, ngồi trong xe hút một điếu thuốc.

Làn khói lượn lờ ở trên ngón tay, Phó Cẩn Diễn nhìn lên khung cửa sổ sáng đèn trên lầu, miên man suy nghĩ

Lúc đó, Kỷ Trạch đứng ở cửa phòng bếp, như một đứa trẻ mắc lỗi, lo lắng nhìn Giản Ninh, muốn nói gì đó nhưng lại không dám mở miệng.

Sau khi rửa bát đũa ở trong bếp xong, Giản Ninh thuận tay lấy một ít hoa quả trong tủ lạnh ra làm món tráng miệng, vừa làm vừa dịu dàng nói: "Nếu có gì muốn nói thì cứ nói đi.

"

"Thật xin lỗi.

" - Kỷ Trạch xấu hổ.

Giản Ninh bật cười: “Tại sao lại xin lỗi?”

“Vừa rôi anh không nên làm như vậy.

- Kỷ Trạch nói, đi về phía trước vài

bước, cúi gầm mặt xuống: “Ninh Nhi, em mắng anh đi, em mắng anh mấy câu đi, trong lòng anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút.

"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio