Mùi đồ ăn thơm phức không biết từ nơi nào bay tới khiến Mộ Thanh không khỏi nuốt nước miếng, nhẹ nhàng xoa dịu cái dạ dày đang biểu tình. Dạ dày à dạ dày ngươi phải cố gắng à, đói một bữa cũng không chết được, đừng làm cho người ta chê cười. Thì thào lẩm bẩm: “Ta không đói bụng, ta không đói bụng…”.
“Hóa ra là ngươi không đói hả?”. Thanh âm của Nhược Cẩm bỗng nhiên vang lên, Mộ Thanh vội vàng quay đầu lại chỉ thấy trong bóng đêm mơ màng Nhược Cẩm bưng cơm canh đứng ở phía sau nhìn chính mình cười lạnh lùng: “Xem ra ta ra đây phí công rồi”.
“Nhược Cẩm, đừng đi”. Mộ Thanh hoảng hốt gọi nàng lại: “Ta đói”.
Nhịn không được cười một tiếng, Nhược Cẩm đưa cơm canh cho Mộ Thanh: “Nhanh ăn đi”.
“Mẹ nuôi cho phép ta ăn rồi sao?”. Mộ Thanh chần chờ liếc mắt nhìn về phía sau Nhược Cẩm: “Ta còn tưởng là cơm mẹ nuôi đưa tới ta mới có thể ăn”.
“Ngươi quả nhiên là đồ ngốc, mẹ nuôi không cho ngươi vào ăn cũng không nói cấm ta mang cơm ra ngoài này ăn”. Nhược Cẩm nói xong, kéo Mộ Thanh ngồi xuống thềm đá trước phủ: “Đến, ngồi đây ăn đi”.
“Đây là phần cơm của ngươi?”. Mộ Thanh hoảng hốt: “Vậy không được, ta ăn thì ngươi nhịn đói à?”.
“Ai nói là cho ngươi ăn hết? Cái này… là… phần cơm của hai chúng ta”. Nhược Cẩm đỏ mặt, lấy đũa gắp một miếng thịt nướng đút cho Mộ Thanh.
Ngơ ngác nhìn Nhược Cẩm, Mộ Thanh ngạc nhiên không biết làm sao: “Nhược Cẩm, chỗ này là…”.
“Ta thích ăn ở chỗ này, ai cũng không quản được ta”. Nhược Cẩm bỗng nhiên nhăn mày: “Ta là nữ tử còn không sợ, huống hồ ngươi đường đường là một đấng nam nhi còn bày đặt ngại ngùng gì không biết…”.
“Được!”. Mộ Thanh lắc đầu cười, mở miệng cắn gọn miếng thịt, bỗng nhiên vươn tay cầm lấy tay nàng, tay kia đoạt đũa: “Để ta”.
Ngẩng đầu lên nhìn Mộ Thanh cười, Nhược Cẩm lạnh lùng mở miệng: “Vậy ngươi có định cho ta ăn hay không?”.
“Không cho…”. Mộ Thanh thở dài, gắp một miếng thịt nạc, cẩn thận lấy rau bọc ở ngoài: “Chỉ có ta ăn…” Nói xong liền hướng miệng mình đưa vào.
“Ngươi dám!”. Nhược Cẩm ngạc nhiên quát, Mộ Thanh trong nháy mắt nhân lúc nàng mở miệng quát nhẹ nhàng đem miếng thịt đặt vào trong miệng nàng. Một trận chua xót xộc thẳng lên mũi, lệ nóng ngay lập tức chảy xuống khóe mắt, Nhược Cẩm kinh ngạc nhìn Mộ Thanh đang cười, gượng cười nói: “Ngươi dám dùng kế với ta!”.
“Ta là sợ ngươi không ăn”. Mộ Thanh cười ấm áp nói, nhẹ nâng tay trái lau đi nước mắt trên mặt nàng: “Nhược Cẩm, bộ dạng lúc khóc của ngươi thật khó coi”.
Trái tim chấn động, thân thể của Nhược Cẩm đột nhiên đông cứng lại, câu nói này là ngươi đã từng nói với ta sao? Nước mắt lại càng không tự chủ được mà rơi khiến Mộ Thanh trong lòng hoảng loạn.
“Nhược Cẩm….”. Mộ Thanh buông đũa, nhẹ nhàng nâng mặt của nàng lên: “Trước đây cuộc sống của ngươi ở Trung Đô nhất định rất khổ sở, thế nhưng bắt đầu từ hôm nay ta sẽ cùng ngươi đối mặt tất cả, cho dù có một ngày ngươi muốn giết ta, ta cũng không đi…. Có thể chuyện ta làm có chút hoang đường, thế nhưng ta không muốn ngươi phải khóc thêm nữa”.
Nhược Cẩm cười nhạt: “Khổ thì sao? Chẳng qua cũng là vì sinh tồn… Thế nhưng việc ngươi đã đáp ứng ta, ta không cho phép ngươi đổi ý, bằng không… bằng không….”. Đột nhiên nghẹn ngào Nhược Cẩm kéo tay Mộ Thanh, vén lên ống tay áo hướng cái vết răng vừa đóng vẩy kia cắn xuống.
Khẽ cau mày, Mộ Thanh đợi cảm giác đau nhức sắp mọc lên, thế nhưng chờ tới lại là đôi môi mềm mại của Nhược Cẩm. Tim đột nhiên đập mạnh, Mộ Thanh chỉ cảm thấy trong lòng đầy ngọt ngào ấm áp: “Nhược Cẩm…”.
“Thấy vết thương của ngươi còn chưa khỏi nên ta tha cho đấy”. Đỏ mặt chống lại mắt của Mộ Thanh, Nhược Cẩm bỗng nhiên đứng dậy lôi Mộ Thanh đứng lên: “Đi, ta dẫn ngươi đến một nơi”.
“Nhưng mà còn cơm…”. Mộ Thanh chần chừ nhìn Nhược Cẩm.
“Lát nữa nhờ mẹ nuôi làm lại là được”. Nhược Cẩm nói xong bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay ra nói với hai gã gia tướng trước cửa: “Mau dắt ngựa của Mộ công tử vào phủ, nhớ phải cẩn thận đem bức tranh cùng cây cung đưa vào phòng khách, không được phép làm hỏng”.
“Dạ! Tiểu thư”.
“Nhược Cẩm, cảm ơn ngươi”. Mộ Thanh cười gật đầu.
“Ta không cần ngươi cảm ơn”. Nhược Cẩm lắc đầu, kéo Mộ Thanh chạy vào hậu viện.
Ánh trăng như nước tưới sáng toàn bộ hậu viện. Cột đá xếp ngăn nắp, tựa như một cái sân luyện võ, tiểu đình góc phía đông nam có một cái đàn tranh.
Nhược Cẩm cởi xuống đoản kiếm bên hông, nắm chặt nó trong lòng bàn tay: “Lúc cha mẹ còn sống thích nhất ở đây lúc trăng tròn, cha múa kiếm, mẹ đánh đàn tranh”.
“Nhược Cẩm”. Bỗng nhiên đoản kiếm trong lòng bàn tay bị Mộ Thanh rút ra, Mộ Thanh quay lại nhìn Nhược Cẩm dịu dàng cười: “Có thể đàn cho ta nghe một khúc không?”.
“Chuyện này có đáng gì?”. Nhược Cẩm ngẩng mặt nhìn Mộ Thanh một cái thật sâu rồi đi tới tiểu đình, chậm rãi ngồi xuống, bàn tay thon dài đặt trên dây đàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng gẩy đàn, tiếng đàn thanh thúy vang lên. Nhược Cẩm nhìn về phía Mộ Thanh lỗi lạc chấp kiếm dưới ánh trăng, ào ào thanh tú, trên mặt len lén một mạt đỏ ửng.
Đoản kiếm vẽ trong không trung một đạo hồ quang trong trẻo chiếu rọi lên mặt Mộ Thanh, chỉ nghe kiếm kêu một tiếng vừa vặn hòa tấu cùng tiếng đàn của Nhược Cẩm.
Mộ Thanh nhẹ nhàng cười, ánh kiếm đột nhiên bay lên, chân đạp khẽ, giống như thượng tiên dưới ánh trăng, nửa đang múa kiếm nửa lại như đang múa.
“Thập niên sinh tử lưỡng mang mang, bất tư lượng, tự nan vong.
Thiên lý cô phần, vô xử thoại thê lương.
Túng sử tương phùng ứng bất thức, trần mãn diện, tấn như sương”.
(Mười năm chia cắt vì sinh tử, nhớ thương khó đếm càng khó quên.
Nấm mồ cô quạnh xa ngàn dặm, thê lương không biết tỏ cùng ai.
Gặp nhau lại như không quen biết, mặt nhìn không rõ tóc lấm sương).
Cùng với tiếng đàn Nhược Cẩm nhẹ xướng khúc “Giang Thành Tử” của Tô Đông Pha, ngữ thanh thê lãnh. Mộ Thanh tuy không hiểu ý thơ kia viết về cái gì nhưng qua ngữ khí cùng câu từ của Nhược Cẩm, trong lòng không khỏi mọc lên một trận mất mát.
“Dạ lai u mộng hốt hoàn hương, tiểu hiên song, chính sơ trang.
Tương cố vô ngôn, duy hữu lệ thiên hành.
Liêu đắc niên niên tràng đoạn xử, minh nguyệt dạ, đoản tùng cương”.
(Đêm qua trong mộng hồi hương, nhìn qua khe cửa nàng đang chải đầu.
Lặng yên chỉ biết nhìn nhau, một lời không nói lệ rơi nghìn hàng.
Lòng đau như cắt không thôi, trăng kia chiếu rọi đồi thông bồi hồi).
Hai hàng lệ trong suốt theo gương mặt Nhược Cẩm chảy xuống, nàng bỗng nhiên dừng tay đàn, thân thể bất động. Thu kiếm dừng chiêu, Mộ Thanh đứng như khúc gỗ tại chỗ, lẳng lặng nhìn Nhược Cẩm: “Nhược Cẩm…”.
Nhược Cẩm lấy tay ôm chặt đàn tranh, liên tục lắc đầu: “Mộ Thanh, ta mệt quá…”.
Mộ Thanh nhíu mày, chậm rãi đến gần Nhược Cẩm: “Ta biết”. Mộ Thanh buông đoản kiếm trong tay: “Là vì lo lắng ngày mai sao?”.
Nhược Cẩm bình tĩnh nhìn Mộ Thanh cười khổ: “Ta bây giờ không muốn đẩy ngươi xuống vực sâu…. Không muốn…”. Nếu như ngày mai ta khiến ngươi không làm được người Tống, ngươi còn có thể múa kiếm vì ta sao?.
Mộ Thanh nhẹ cười: “Ta đã ở dưới vực rồi…”.
Ta là mật thám của Đại Tống mà, một ngày kia thân phận bị bại lộ, ngươi còn có thể cho phép ta ở bên cạnh ngươi sao? Hoặc là… ngươi biết ta cũng là nữ tử giống ngươi, ngươi sẽ nhìn ta thế nào đây?. Lắc đầu, Mộ Thanh cười kiên định: “Không phải ngươi sẽ cùng nhảy xuống với ta sao?”. Vươn tay nắm chặt đôi bàn tay lạnh buốt của nàng: “Ngày mai ngươi không phải có một mình”. Vô luân như thế nào ngày mai ta cũng sẽ bảo vệ ngươi bình an.
Nhìn cái trán sưng đỏ của Mộ Thanh, Nhược Cẩm nhẹ nhàng nhíu mày: “Ta là người thích chơi với lửa, ngươi không sợ tiếp tục ở bên ta sẽ chết không có chỗ chôn sao?”.
Mộ Thanh lắc đầu: “Không sợ”.
“Nếu là ta hại ngươi thân bại danh liệt, muôn đời bị phỉ báng thì sao?”.
“Đó là số mệnh đã định trước của ta…”.
“Nếu là… ngươi phát hiện ra ta ác độc, thâm hiểm, đáng sợ…. ngươi….”.
Mộ Thanh đột nhiên lấy hai tay ôm mặt nàng, lại gần trong gang tấc: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ta chỉ nói một lần này thôi, cho dù có một ngày ngươi muốn giết ta, ta cũng sẽ không rời đi… Ta không muốn nhìn ngươi có thêm một sợi tóc bạc nào nữa”.
“Ngươi….”. Nhược Cẩm bỗng nhiên lệ cười, hung hăng hôn lên môi Mộ Thanh: “Ta đây muốn gây tai họa cho ngươi cả đời!”.
Đầu óc trống rỗng, toàn thân Mộ Thanh đột nhiên phát nhiệt, trong lòng kinh hoàng giống như bị hỏa thiêu. Thói đời không dung, hoang đường tuyệt đối. Trong nháy mắt gương mặt nghiêm khắc của cha, sư phụ hiện lên trước mắt, Mộ Thanh đột nhiên rùng mình, nữ tử yêu nữ tử thật sự là sai sao?. Mộ Thanh hoảng hốt đẩy ra Nhược Cẩm, đỏ mặt nhìn nàng, đau lòng không hiểu từ đâu lại mọc lên, hình ảnh nàng đang đỏ mặt ở trước mắt hợp làm một với hình ảnh nàng yếu ớt đột nhiên xuất hiện trong đầu:
[Vì cái kiếp sau kia, ta đợi].
Nước mắt tuôn trào, thân thể run rẩy, ngươi rốt cuộc đã đợi bao lâu rồi?.
“Ta…. Thật thất lễ….”. Cười tự giễu, Nhược Cẩm bỗng nhiên buồn bã cúi đầu: “Rất không biết xấu hổ phải không?”. Kiếp trước ngươi nhất định rất khổ nên mới có bộ mặt bi thương đến vậy, kiếp này cũng rất khổ nên mới có tóc bạc sớm như vậy… Ngươi còn phải khổ đến bao giờ đây?. Mộ Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, nếu số mệnh đã định trước muốn loạn âm dương, sao ta không điên theo một lần?. Mỉm cười, Mộ Thanh nâng cằm nàng, nhẹ nhàng hôn vào môi nàng: “Ta cũng không biết lễ nghi…”.
Một cổ vui mừng xông lên ngực, Nhược Cẩm nhắm lại hai mắt, lệ rơi trong chớp mắt, nét mặt tươi cười như hoa, ôm chặt cổ Mộ Thanh, nhiệt liệt đáp trả. “Mộ Thanh….”. Khẽ gọi một tiếng, Nhược Cẩm thở hổn hển chui đầu vào trong lòng Mộ Thanh: “Ngươi…. Có chê cười ta làm càn hay không?”.
Mộ Thanh gắt gao ôm chặt lấy nàng, âm thầm thở dài: “Ta còn sợ có một ngày ngươi chê ta hôm nay hoang đường…”.
“Vậy nhân tiện hoang đường thêm một việc…”. Nhược Cẩm vừa dứt lời liền tươi cười nhào ra sau lưng Mộ Thanh: “Ta muốn ngươi cõng ta…”.
Mộ Thanh gật đầu liên tục, cõng Nhược Cẩm trên lưng: “Hoàn Nhan tiểu thư, xin hỏi ngài muốn con ngựa chạy đến chỗ nào?”.
“Chỉ cần là nơi có ánh trăng ngươi đều phải cõng ta đi…”. Nhược Cẩm bình yên dựa vào bả vai của Mộ Thanh, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, mặc kệ ngày mai ra sao, ta muốn đêm nay trở thành đêm đẹp nhất trong hồi ức của ta.
“Được….”. Mộ Thanh cười dịu dàng, cõng Nhược Cẩm đi đến mọi ngõ ngách trong phủ được ánh trăng chiếu rọi.
“A tỷ…”. Như Lăng đứng ở góc hành lang nhịn xuống nước mắt, buồn bã cười: “Hóa ra ngươi là con ngựa của a tỷ, không phải là của ta…”.
“Nhị tiểu thư…”. Lão bà vỗ nhẹ lưng Như Lăng: “Từ lúc lão gia chết tại sa trường, phu nhân chết bệnh sau, ta chưa từng thấy đại tiểu thư cười vui vẻ như vậy…. Mấy năm nay khổ cho nàng rồi…. Nhị tiểu thư, nhân duyên chớ cưỡng cầu bằng không sẽ hại mình hại người”.
Nhẹ nhàng xoa đi nước mắt, Như Lăng buồn bã gật đầu: “Mẹ nuôi, ta hiểu mà, a tỷ gánh vác phủ tướng quân không dễ dàng, ta sẽ không đi nhiễu loạn niềm vui của tỷ…”. Thế nhưng vì sao ta lại chẳng cam lòng?.
“Nhị tiểu thư có thể nghĩ như vậy là tốt rồi…”. Lão bà thở dài một hơi, nhìn Mộ Thanh: “Chỉ mong gã người Tống này có thể thực sự khiến tiểu thư thoát khỏi biển khổ”.
Một tiếng thở dài vang lên tại mái hiên phủ tướng quân, Mộ Vân lắc đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Mộ Thanh cùng Nhược Cẩm. Muội muội à muội muội, ngươi vẫn rơi vào kiếp nạn này… Ta nên bắt ngươi làm gì bây giờ?. Nhìn Nhược Cẩm thật lâu, hạnh phúc của ngươi bây giờ chỉ như hoa trong gương, trăng dưới nước, đến ngày phát hiện ra chân tướng, tất cả rồi sẽ về không. Ta nên bảo vệ ngươi thế nào đây để cho ngươi không bị thương tổn?.
Giang Thành Tử là bài thơ được Tô Đông Pha viết khi đang nhận chức ở phương xa, trong một đêm chợt mơ thấy người vợ đã mất năm trước của mình.