sóng biển dập dờn, gió mạnh không ngừng thổi lên tại một hòn đảo nhỏ giáp ranh Hoàng Sa với Trường Sa một cỗ ma lực mạnh mẽ đang không ngừng tuôn ra...
" ầm..." một vụ nỗ khủng khiếp làm chấn động cả một vùng, rồi từ trung tâm vụ nổ một cánh tay bằng xương đang trồi lên, tiếp đến là cái đầu, khi từng bộ phận được đưa lên một bộ xương với đôi mắt đỏ yêu dị đang đứng gầm gú...
trên bầu trời cách đó không xa một thiếu niên dáng vẻ thư sinh tay cầm chiếc quạt lông vũ đang quan sát bộ xương, không hiểu hắn làm gì nhưng lại thấy hắn khẽ mỉm cười.
Biệt viện của Vô gia Phong đang ngồi trên chiếc xích đu mà hắn đã từng chơi khi nhỏ, có nhiều lúc hắn nghĩ hắn mới chính là Vô Thanh Phong thật sự còn cái tên Phong Bụi ngày ấy chỉ là một giấc mơ dài mà thôi...
Đang lúc Phong suy nghĩ vu vơ thì bị một ai đó bịt mắt từ phía sau lại
" đoán xem là ai nè?" Một giọng nữ quen thuộc nhưng cũng không quen thuộc phát lên
" Anh Thư là nàng phải không!" Phong đáp
" ai cho phép ngươi gọi ta là như vậy? Ta là chị họ ngươi đó " giọng nằng bực bội nói
" không gọi là nàng vậy gọi là vợ nha " Phong cười gian xảo đáp
" Ta không nói với ngươi nữa, tên đáng ghét " nàng đỏ mặt vội vàng chạy đi bỏ lại Phong đang thẩn thờ...
Vô Anh Thư cô bé có mái tóc màu hạt dẻ gương mặt mủm mỉm đáng yêu, thân hình cân đối ngực to mông nở và là chị họ của hắn, sau khi nàng rời đi Phong cũng chán nản rồi quay về phòng thu dọn hành trang cho chuyến đi sắp tới...
ngày sau khi Phong rời đi tại một khu đô thi sầm uất nọ có khá nhiều người đang tụ tập, đứng dưới quản trường la ó...ghé vào một quán trà ven đường Phong lặng lẽ ngồi vào một góc trong cùng của quán...
Cô tiếp viên xinh đẹp mặt một bộ đồ thỏ ngọc chân mang vớ dài đến tận đùi tay cầm cuốn menu đặt xuống bàn của Phong, nhìn sơ qua một hồi Phong gọi một ly trà tắc rồi lấy một quyển sách trong nhẫn ra đọc...
" nghe nói gần đây có một bí cảnh đang mở! Ngươi có muốn đến đó thử không?"
" bí cảnh sao? Đúng là có nghe qua, nghe nói thiên tài của Âm Dương Hội...Liễu Thiên Kim cũng đã vào trong "
" thật sao? Nghe nói nàng đẹp đến mê hồn nhất định phải đến đó mới được biết đâu lọt vào mắt xanh của nàng thì..."
Cuộc trò truyện của hai thanh niên kia đã vô tình lọt vào tai Phong, đặt ngàn dưới ly nước Phong lặng lẽ rời khỏi quán đi dọc về phía nam, cách đó không xa một bờ biển hoang sơ, bỗng xuất hiện một cái cổng ma thuật màu tím kỳ lạ hiện giữa không gian.
Đám đông tụ tập trong thôn vừa nãy giờ cũng có mặt tại đây Phong hòa vào dòng người đang chen lấn vào trong
" đã có ai vào được chưa " Phong tìm một thanh niên dáng vẻ hiền lành hỏi
" vẫn chưa! Mà ngươi là ai đây?" Người kia hỏi
" dạ...em là Vô Thanh Phong đến đây tham quan hi hi " Phong ngây thơ đáp
" chú mày cũng đến tham quan sao? Thật trùng hợp...ta cũng đến tham quan đây! Ta tên Lỗ Đại năm nay tuổi quê ở Sóc Trăng "
" vào được rồi..." một ai đó hô lên, rồi đám đông tụ hội trước cổng trong nháy mắt đã thưa dần, đưa tay lên ra dấu từ biệt Lỗ Đại cũng theo dòng người tiến vào bên trong, Tiếng bước chân nhẹ nhàng, có người lướt đến cạnh hắn, hương thơm nhè nhẹ, hắn nhìn sang, hai đôi mắt vô tình thấy nhau...
Mùi hương xa lạ, gương mặt xa lạ, ánh mắt xa lạ, nàng không phải người mà hắn từng gặp...
Nhưng lại khiến Phong có cảm giác quen thuộc...
Quen thuộc vì hắn đã từng gặp qua nàng trong đời? Hay quen thuộc vì lần gặp đầu tiên này được an bày bởi số phận?
"Chúng ta... có từng gặp nhau bao giờ chưa?"
Không phải Phong hỏi, mà là nàng hỏi...
Mắt nàng cũng hoang mang như mắt hắn...
Phong lắc đầu, hắn không biết, hắn không nhớ, hoặc hắn không chắc chắn...
Hai đôi mắt rời nhau, cùng nhìn về phía cánh cổng, hắn ngỏ ý nhường nàng đi trước, nhưng nàng lắc đầu, vậy là hắn tiến vào...
Phía bên trong một hối đi chật hẹp, phía hai bên mép tường cỏ rêu mọc đầy...tiến sâu vào trong giữa quảng trường là bức tượng cẩm thạch lớn điêu khắc hình dáng một phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc đầm dường như kết ra từ hoa lá, xung quanh nàng có những con bướm cũng làm từ điêu khắc hình dáng một phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc đầm dường như kết ra từ hoa lá, xung quanh nàng có những con bướm cũng làm từ điêu khắc, điều khiến Phong lác mắt là bức tượng và những con bướm này lại động đậy như vật sống, đây là nhờ tác dụng của ma lực, phía dưới chân tượng là một tấm bảng đề hai dòng chữ:
"Tượng Nữ Thần Sinh Mệnh
Điêu khắc: Nguyễn Hải".
Đặt tay lên bước tượng Phong hoàn toàn bất ngờ trước cảm giác lạ lẫm của bản thân, sinh mệnh trào dâng ấm áp lạ lùng...Phong không hiểu hắn cũng chả muốn hiểu...bất ngờ không gian bí cảnh chao nghiêng rồi lối ra bị một tấm cửa đá rơi xuống chắn mất lối ra, đám đông đứng trước tượng và cả Phong đều đang rất hoang mang...
Ào...một dòng nước từ phía trên trần bí cảnh đỗ xuống cuốn trôi đi rất nhiều người, Phong cố gắng bám thật chặt vào bức tượng nhờ dòng sinh mệnh từ bức tượng phát ra giúp hắn có sức chống trội với dòng nước...
Nhìn những kẻ kém may bị nước cuốn đi Phong bất giác đưa tay ra chộp lấy một người đang bị cuốn lấy...cố kéo người đó lại gần bức tường và rồi...dòng nước mạnh lên cuốn cả hai đi mất.