Dưới sự sắp xếp của Ngô Liệt sự kiện bắt cóc này cứ thế thuận lợi trôi qua.
Bốn tên bắt cóc sau khi bị thương nặng khôi phục tinh thần đều thống nhất nói xe bánh mì lúc chuyển hướng đột nhiên bị lật ngã rơi xuống mương, năm người chỉ duy nhất Giang Hàn không bị thương trong tai nạn xe thì nhân cơ hội chạy trốn, còn vết rách và vết cào kỳ quái trên mui xe, không có ai biết xảy ra chuyện gì. Tuy vết cào là điểm đáng ngờ nhưng bốn nghi phạm lúc lấy khẩu cung đều nói khớp tình huống hiện trường. Mà quan trọng nhất là Ngô Liệt thợ săn quái vật một mực chắc chắn không có phát hiện sinh vật lạ ở hiện trường, còn loại chuyện như người sói trần truồng chạy trên đường cơ bản không đáng để tốn phí điều tra, dù sao người sói là sinh vật cứ tới ngày rằm là thích nổ quần áo mặc quần lót chạy khắp phố tru lên! Nếu như tìm ra tên đó là ai thì cứ phê bình giáo dục là được! Thế là Ngô Liệt thành công vui vẻ đem vụ án người sói bị đẩy lên thượng cấp rút ra giao cho bộ điều tra thông thường, bước vào công đoạn điều tra quy chuẩn con người.
Trong bốn nghi phạm có một người là sinh viên, trước đó từng có vài lần gặp được Giang Hàn, vì ham hư vinh, rõ ràng gia cảnh bình thường lại bất chấp dùng tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ để tiêu xài trong giới con nhà giàu, ỷ mình có chút đẹp trai nên mỗi ngày cứ ảo tưởng sẽ có một ngày không làm mà hưởng được sống ngợp trong vàng son. Nhưng thời gian dài người này không học được gì tốt, lại dính phải thứ không nên dính nhất, trở thành kẻ nghiện, sau khi bán hết sạch của cải không có tiền mua thuốc liền liên lạc với vài tên du thủ du thực, lúc trước biết rõ phú nhị đại trong giới nên tìm vài mục tiêu để xuống tay, cuối cùng xui xẻo tập trung ở trên người Giang Hàn — Hở ra là quẩy đến sau nửa đêm, lại tùy tiện không dẫn theo bảo vệ, bạn bên cạnh mỗi ngày mỗi đổi, nếu không bắt quả thật là có lỗi với cậu!
Cứ như vậy Mộc Phong liền an toàn, có nhân chứng có vật kiểm chứng, đầu óc bị tẩy sạch thái độ nhận tội của bốn phạm nhân lại tốt, vô cùng tích cực phối hợp điều tra, quả thật làm người ta nghi ngờ nếu đã có tư tưởng giác ngộ tại sao còn phải đi trên con đường tà đạo này? Nhưng nhân viên điều tra lại không biết là, thú ăn mộng có thể nuốt chửng tinh thần và ký ức, còn mị ma phụ trách tạo ảo giác, sót bất kỳ một phân đoạn nào cũng sẽ làm cho người lấy khẩu cung phát hiện sai sót, mà tinh thần của con người lại là cực kỳ yếu ớt, trong khoảng thời gian ngắn bị hai loại bước sóng xâm lấn tinh thần dẫn tới sụp đổ, ngoài những gì được hắn thiết lập thì những điểm khác đều mơ hồ.
Ngô Liệt vui vẻ vỗ vỗ bả vai áo choàng trắng bên cạnh, nói: “Lần này nhờ có mày.”
May mà khẩu vị Mị Ma ba ba khá nặng, mới có thể tạo ra được một con lai hiếm có như vậy.
“Cám ơn mày đã mời tao ăn một bữa tiệc lớn.” Người trẻ tuổi mặc áo choàng trắng chậm rãi nở một nụ cười vô cùng mị hoặc, đôi mắt đẹp đến mức như có một tầng sương mù thật mỏng bay bổng bên trong, hắn chưa thỏa mãn liếm môi một cái, “Ký ức hoảng sợ lại tuyệt vọng quá ngon… Khi nào mày đưa Vampire nhà mày tới cho tao nhìn xem haha?”
Sắc mặt Ngô Liệt trầm xuống, cau mày nói: “Ký ức của anh ấy rất quý giá, không thể cho mày ăn.”
“Nhưng không phải cơ thể cậu ta đã tự phong ấn ký ức đó sao? Cái đó có khác gì với việc bị tao ăn sạch đâu?” Áo khoác trắng lộ vẻ đáng tiếc.
“Cho dù anh ấy không muốn nhớ tới, nhưng đó là một phần tạo nên cuộc đời anh ấy, anh ấy có thể chọn chôn nó đi, nhưng bị mày ăn thì chính là không còn hoàn chỉnh.” Ngô Liệt khẽ gật đầu một cái, “Nếu như cần, có lẽ có một ngày nào đó tao sẽ nhờ mày giúp một tay, đem những ký ức đó đào lên.”
“Mày đây là cho xem không cho ăn hả?” Áo khoác trắng bất mãn kêu to, “Tao không làm!”
“Mày chỉ biết ăn…” Ngô Liệt buồn cười giật nhẹ tay áo hắn.
“Hừ!” Áo khoác trắng tức giận đi vào nhà đóng sầm cửa, bảng treo trên cửa, “Phòng cố vấn Tâm lý” in năm chữ vì bị rung mạnh là kêu leng keng.
Giang Hàn nằm trên ghế sofa rên hừ hừ, nửa người trên để trần, nửa người dưới mặc một cái quần ngủ thật mỏng, trên cái lưng trắng ngần có một mảng bầm đen nhức mắt. Mộc Phong ngồi bên cạnh cậu, cầm trong tay một hộp thuốc mỡ, động tác nhẹ nhàng đem thuốc thoa lên trên vết bầm. Đây là chỗ bị mấy tên bắt cóc đánh, Mộc Phong mỗi lần thấy đều đau lòng đến nghiến răng nghiến lợi.
“Nhẹ một chút.” Giang Hàn bị đau, eo thon vặn vẹo.
“Ừ, anh hơi mạnh tay.” Mộc Phong kiềm chế thở ra một hơi, có thể cảm giác được sự tức giận.
“Đừng nghĩ nữa, vết thương cũng không nặng.” Giang Hàn biết Mộc Phong đang giận cái gì, chính cậu cũng tức muốn chết, bị gậy đánh mạnh vào sau lưng, / lỡ bị thương cột sống sẽ rất phiền phức, may mà đi bệnh viện kiểm tra bên trong không sao, chỉ bị thương ngoài da, hơn nữa Giang Hàn cũng rất sợ Mộc Phong trong lúc nhất thời xúc động làm gì bọn bắt cóc nữa, lúc đầu vất vả lắm mới lừa được, vì vậy nhịn tức khuyên nhủ: “Dù sao cũng qua rồi, không cho anh làm chuyện ngu xuẩn, thành thật cho em.”
“Ừ, em yên tâm.” Mộc Phong cúi người, vừa xoa bóp phía sau lưng vừa ở trên gáy Giang Hàn hôn một cái.
Lần này Giang Hàn bị hôn đến nửa người mềm nhũn, nghĩ một hồi, tức giận ra lệnh: “Đừng chỉ xoa một chỗ, đi xuống chút nữa.”
“Chỗ này?” Bàn tay Mộc Phong dịch xuống một đoạn ngắn.
“Lại… Xuống chút nữa.” Mặt Giang Hàn bắt đầu đỏ.
Mộc Phong nghe theo chỉ thị Giang Hàn mò một đường từ trên lưng xuống eo, giọng nói trầm thấp có chút trêu chọc: “Ở đây không có bầm.”
“Đừng nói nhảm nhiều vậy, anh bị thương hay là em bị thương, em nói đau ở đâu là đau ở đó.” Giang Hàn đem mặt chôn xuống gối, buồn bực nói: “Xuống chút nữa.”
“Vâng, vâng, Đại thiếu gia của tôi, xuống chút nữa chính là mông.” Các một lớp vải mỏng, nhiệt độ bàn tay Mộc Phong truyền tới cực rõ, hắn còn giống như nhào bột bóp nhẹ hai cái, hỏi: “Thiếu gia đau mông?”
Giang Hàn ngay cả lỗ tai cũng đỏ, nhỏ giọng nói: “Ngứa.”
“Ah.” Mộc Phong cười thầm, nhẹ ngồi lên trên đùi Giang Hàn, dùng cơ thể cực nóng ôm cả người cậu lại, “Gãi giúp em.”
Giang Hàn đưa lưng về phía hắn, miễn cưỡng vươn một tay cầm cổ tay cường tráng của Mộc Phong, khát vọng nói: “Anh đừng ăn thuốc kia nữa, biến thân có được không? Em thích…”
“Chờ lành thương đã.” Mộc Phong trở tay đè chặt tay Giang Hàn, hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động, “Em bây giờ nằm cũng phải cẩn thận, anh sau khi biến thân sẽ rất thô lỗ, em chịu không nổi.”
Giang Hàn lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng mà tiểu tiện nhân trong lòng lại đang tê tâm liệt phế hét điên cuồng: Chính là muốn anh thô lỗ đó! Chịch chết tiểu yêu tinh khẩu thị tâm phi đi!
“Thời gian còn rất nhiều, chúng ta từ từ sẽ đến.” Mộc Phong dịu dàng hôn từ vành tai đỏ bừng của Giang Hàn xuống phía dưới, để lại đầy dấu hôn đỏ tươi.
Sau lần xảy ra tai nạn Lâm Sở cùng Mộc Thần có tới thăm Giang Hàn một lần, để tỏ lòng thành ý, Lâm Sở còn cố ý xách theo một giỏ trái cây siêu bự siêu trang trọng tới! Mặt trên dán đầy giấy màu kim tuyến hồng vàng xanh lấp lánh, trên tay cầm còn cắm một cái nơ con bướm màu tím lớn, còn vui vẻ dùng bút màu hồng viết bốn chữ ‘Sớm ngày khôi phục’!
“Đệt, mày ném đồ chơi của mày ra khỏi nhà tao.” Giang Hàn vô cùng ghét bỏ, “Thật sự là quê mùa muốn chui xuống đất.”
“Em có ý tốt dẫn vợ tới thăm anh! Anh vậy mà lại không cảm kích!” Lâm Sở thương tâm muốn chết, nhanh chóng mở giỏ trái cây ra ngắt một trái chuốt lột vỏ.
Giang Hàn đưa tay nhận một cách tự nhiên, Lâm Sở lại cắn một cái hơn nửa cây, vừa nhai vừa bất bình: “Anh đúng là cái đồ xấu tính, hừ.”
Giang Hàn lẳng lặng nhìn hắn: …
“Vợ ăn đi.” Lâm Sở đem nửa trái chuối tiêu còn lại cho Mộc Thần, nghiễm nhiên xem mình là chủ nơi này!
Mộc Thần dở khóc dở cười, xách giỏ trái cây tới phòng bếp cho Mộc Phong, Mộc Phong trong chớp mắt cắt ra một dĩa trái cây vô cùng đẹp, vô cùng có tâm.
“Vết thương của anh sao rồi?” Lâm Sở ở sau lưng Giang Hàn sờ một cái, chửi, “Mấy tên khốn kiếp kia thật là không phải người…”
“A a a a a!” Giang Hàn la thảm thiết, “Không cho sờ!”
Mộc Phong đeo tạp dề lập tức từ trong phòng bếp ló cái đầu ra, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Sở.
“Ca.” Lâm Sở lập tức giơ hai tay lên tỏ vẻ trong sạch.
Mộc Phong lạnh lùng trừng hắn.
Độ hảo cảm vốn là trong chớp mắt nhảy xuống số âm.
“Ăn trái cây.” Mộc Thần bưng dĩa đựng trái cây tới, moe moe nhìn Giang Hàn, rất tâm cơ gọi một tiếng: “Chị dâu.”
Giang Hàn mặt đỏ lên, thầm chấp nhận, Mộc Thần mím môi thầm vui.
Lâm Sở dùng tăm xỉa răng xiên trái cây ăn ngon lành, vừa ăn vừa nói: “Thấy không em đâu có lừa anh, lần trước đã nói với anh anh em là người sói anh còn không tin, còn kêu em đi khám não.”
“Hừ.” Giang Hàn cắn một trái dây tây, “Với cái tài kể chuyện của em sao mà tin được, trách anh? Người sói thì người sói, bình thường lại không nhìn ra, biến thân còn rất oai phong.”
Mộc Thần nghe xong câu này lập tức có hơi ủ rũ.
“Hai người thật sự quen nhau?” Lâm Sở luôn cảm thấy có chút khó tin, “Trách không được trước kia anh bất lực, thì ra anh ở dưới, quả nhiên.”
“Cút đi, tao ở trên!” Giang Hàn khó khăn phủ nhận.
“Hiểu rồi.” Không phải là cưỡi sao! Lâm Sở dùng điện thoại gửi tiền lì xì, nghiêm túc nói: “Đừng khách khí, lấy đi, chúc anh sớm ngày khôi phục.”
“Không cần mày nói.” Giang Hàn vèo một cái rút tiền lì xì đi.
“Bị thương thì nhanh chóng kiểm tra, đừng vì sợ mất mặt mà giấu diếm.” Lâm Sở lời nói sâu xa, điềm đạm nhã nhặn, “Nứt hậu môn không phải là chuyện nhỏ đâu.”
“Mày mới nứt! Mày tâm thần phân liệt!” Giang Hàn trong nháy mắt nổi giận.
“Đúng vậy.” Lâm Sở tự hào sờ sờ mặt, “Người quen em đều nói như vậy.”
“Cũng không phải là khen mày có biết không!” Giang Hàn tức giận tới mức vỗ bàn.
Mộc Phong lần nữa từ trong phòng bếp ló ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Sở, độ hảo cảm lần nữa trượt thẳng tắp!
Sau khi vết thương trên lưng khỏi hẳn, Giang Hàn ngoan ngoãn đến công ty của ba cậu bắt đầu thực tập, bởi vì lúc trước đã ăn một trận giáo huấn, huống hồ trong nhà có Mộc Phong, Giang Hàn bớt phóng túng đi nhiều.
Ngày đầu tiên thực tập cậu có hơi thấp thỏm thay tây trang mới, ở trước gương xoay một vòng, hai chân vừa mảnh vừa dài, thắt lưng gầy có lực, cổ tay có vẻ nhỏ, hợp với khí chất tiêu sái bất cần đời bẩm sinh của cậu, rất là đáng chú ý.