Edit: Phương Thiên Vũ
Đầu tuần tháng bảy, Tống Kiểu Kiểu nhận được điện thoại của Trần Thục, kêu cô đến trường học lấy thư thông báo trúng tuyển của S đại.
Trên đường đến trường cô nhận được WeChat của Lục Kinh Tả.
—— Kiểu Kiểu, cậu nhận được điện thoại của chủ nhiệm không?
—— nhận được, chủ nhiệm kêu tôi đi lấy thư thông báo trúng tuyển
—— tôi cũng tới rồi, cậu cũng lấy giúp tôi đi
—— nhưng mà......!thư thông báo trúng tuyển phải tự mình lấy, tôi lo chủ nhiệm không cho
—— chủ nhiệm sẽ đưa cho cậu, tôi đã nói với thầy rồi
—— vậy được, tôi cầm giúp cậu a
—— ân.
Tới trường học Tống Kiểu Kiểu trực tiếp đến văn phòng của Trần Thục, Trần Thục đem hai thư thông báo trúng tuyển giao cho cô, "Em mở ra kiểm tra lại một chút."
"Dạ được." Tống Kiểu Kiểu đều mở hai thư thông báo ra, xác nhận thông tin bên trên là viết tên của mình và Lục Kinh Tả, "Chủ nhiệm, kiểm tra qua, không có vấn đề.".
truyện tiên hiệp hay
"Được."
Sau khi xuống lầu, vừa lúc đụng tới Từ Cám cũng lại đây lấy thư thông báo trúng tuyển, cô ấy nhìn thấy hai thư thông báo trúng tuyển trong tay cô, hỏi: "Một mình cậu tới? Lục Kinh Tả đâu?"
"Cậu ấy đến chỗ ba rồi."
"Qua nghỉ hè a?"
"Ân."
Tống Kiểu Kiểu ở phía dưới chờ Từ Cám cùng trở về, bởi vì đều mang theo thư thông báo trúng tuyển cho nên hai người cũng không có lưu lại bên ngoài, sau khi ra khỏi trường liền từng người về nhà.
Sau khi về đến nhà Vương Tuệ Lâm đang ở phòng bếp xẻ dưa hấu, "Kiểu Kiểu, đã về rồi, mau tới đây ăn dưa hấu, rất ngọt, đúng rồi, thư thông báo trúng tuyển lấy được chưa?"
Tống Kiểu Kiểu đi qua chỗ bà, lấy thư ra từ trong cặp, "Dạ lấy rồi."
"Của Kinh Tả cũng cầm?"
"Ân."
Vương Tuệ Lâm lau khô tay, mở thư thông báo trúng tuyển như bảo bối ra, "Thật tốt, đặt ở trên kệ sách, phải bảo quản tốt."
"Dạ."
Tống Kiểu Kiểu đem thư thông báo trúng tuyển đặt ở trên kệ sách, suy nghĩ một chút lại chụp bức ảnh gửi cho Lục Kinh Tả.
——thư thông báo trúng tuyển của chúng ta đã lấy được
Đợi vài phút, đầu kia Lục Kinh Tả cũng không có trả lời, cô nhìn tên trên màn hình, ngón tay vô thức cọ xát đường viền di động, thần sắc không rõ.
"Kiểu Kiểu, cất xong chưa? Cất xong liền ra ăn dưa hấu."
Thanh âm của Vương Tuệ Lâm cắt ngang trầm tư của Tống Kiểu Kiểu, cô lên tiếng, tiện tay đặt điện thoại di động ở trên bàn sách liền đi ra ngoài.
Thành phố C.
Lục Giản là buổi tối mới trở về, ông mặc áo sơ mi trắng, áo khoác tây trang tùy ý vắt trên khuỷu tay, Lục Kinh Tả vừa vặn tắm xong từ phòng tắm đi ra, anh ngẩng đầu nhìn về phía ông, "Ba về rồi?"
"Ân, ăn cơm chưa?"
"Còn chưa có."
Lục Giản đem áo khoác ném trên sô pha, "Vậy ba đi nấu cơm cho con."
"Con với ba cùng làm đi."
Sau khi làm xong cơm Lục Giản mở tủ lạnh lấy ra mấy bình rượu, "Con trai, cùng ba uống một ly?"
Lục Kinh Tả nhìn ông một cái, không có cự tuyệt.
Trên mặt Lục Giản lập tức nhiễm ý cười, "Từng cùng nhiều người uống rượu như vậy, nhưng này vẫn là lần đầu tiên cùng con trai mình uống rượu a."
Lục Giản ngay từ đầu còn có chút tinh thần, nhưng sau khi uống thì dứt khoát cái ly cũng không cần, xách bình rượu lên trực tiếp rót vào miệng, Lục Kinh Tả nhìn khẽ cau mày nhưng cũng không có ngăn cản ông.
"Con biết lúc ba cưới mẹ con có bao nhiêu cao hứng không? Ba tiếc hận đến nổi muốn đem tốt nhất đẹp nhất trên thế giới này đều mang đến trước mặt bà ấy, cho dù bà ấy muốn ngôi sao trên trời ba cũng sẽ hái cho bà ấy, ngày qua ngày năm này sang năm nọ, ba cho rằng cuối cùng có thể bước vào trái tim bà ấy, nhưng ba hiện tại đã biết, dây dưa mười mấy năm như vậy, ba sợ là không bao giờ sẽ có cơ hội......" Lục Giản say, ông lẩm bẩm nói thật nhiều, hốc mắt đỏ lên không còn bộ dáng như bình thường.
Nghe ông nói như vậy, Lục Kinh Tả liền hiểu rõ hôm nay ông đi ra ngoài là làm đơn ly hôn, anh đặt chén rượu trong tay xuống đi qua chỗ ông, duỗi tay đặt trên vai ông, vỗ nhẹ, anh biết ông yêu Trịnh Tú Vận như thế nào, thậm chí biết ông yêu bà đã vượt qua cả anh.
Tuy đã say nhưng Lục Giản vẫn cảm nhận được con trai an ủi, ông không nhịn được ôm lấy anh, "Ba......!Lục Giản này chưa từng yêu một người như vậy, ba thật sự yêu bà ấy, yêu hơn cả bản thân......!Nhưng một khắc chúng ta từ Cục Dân Chính đi ra, ba lại cảm giác được nhẹ nhàng xưa nay chưa từng có, khá tốt......!Về sau không bao giờ khổ cực như vậy nữa......"
"Ân, về sau không cần khổ cực như vậy, ba còn có con."
Sau khi uống say Lục Giản nào còn có bộ dáng ngày thường sấm rền gió cuốn, tức khắc như một đứa trẻ ba tuổi, Lục Kinh Tả thật vất vả dỗ ông ngủ mới có thể thở dốc, anh quay đầu nhìn ông một cái, nhìn vẻ mặt say rượu của ông, vươn tay lấy thảm mỏng đắp lên người ông lúc này mới xoay người rời đi.
Mà anh không biết chính là, sau khi anh xoay người, người đàn ông ngủ rồi kia lông mi thấm ướt, nước mắt theo đuôi mắt xẹt qua huyệt Thái Dương chảy vào trong tóc.
Lục Kinh Tả sau khi đem phòng khách lộn xộn thu dọn sạch sẽ lúc này mới trở về phòng, di động đặt ở trên giường, ấn mở nhìn thoáng qua, trên màn hình có một cái WeChat đến từ Tống Kiểu Kiểu, thời gian gửi đến là ba giờ trước.
Lục Kinh Tả click mở hình ảnh cô gửi qua, là thư thông báo trúng tuyển của hai người bọn họ.
—— mở ra kiểm tra qua sao?
Đại khái hơn mười giây sau, tin nhắn của cô liền phát lại đây.
—— kiểm tra lại, xác định là chúng ta.
Tống Kiểu Kiểu vốn là muốn hỏi anh khi nào trở về, nhưng chữ soạn xong cuối cùng đều xóa đi.
Lục Kinh Tả cứ như vậy nhìn màn hình phía trên biểu hiện "Đối phương đang nhập......", lặp đi lặp lại nhưng cũng không có một chữ gửi qua đây, cuối cùng anh không nhịn được chụp lại "Đối phương đang nhập......" gửi qua cho cô.
—— hình ảnh jpg.
—— mặt trên biểu hiện.
Tống Kiểu Kiểu sau khi xem đến có điểm 囧, cô nhấp nhấp môi, cuối cùng gửi cho anh một câu.
—— cũng không có gì, chỉ là nghĩ cậu ở bên kia chơi vui một chút.
Lục Kinh Tả môi hơi hơi giương lên, không tự chủ được liền nghĩ tới chuyện tối ngày đó, trong đầu hiện lên tất cả ký ức đều là về đôi môi kia, ấm áp mềm mại như vậy, hương rượu nhàn nhạt cùng hương thơm của cô hỗn hợp thành thành phần mê người nhất, làm anh hoảng hốt trầm mê.
—— Kiểu Kiểu, chuyện tối ngày đó cậu còn nhớ rõ không?
Đầu tháng chín, các trường cao đẳng lớn khai giảng, đi báo cáo ngày đó Tống Kiểu Kiểu vốn là muốn tự đi một mình, nhưng hai vợ chồng kiên quyết không đồng ý, vì thế vẫn là Tống Khánh Quốc tự mình lái xe đưa cô đi.
S đại là một trường đại học trăm năm, vô cùng nổi danh, bảng hiệu rộng lớn treo ở vị trí cổng trường, dưới ánh nắng phản xạ lấp lánh lóe kim quang.
Tống Kiểu Kiểu nhớ tới, lần trước tới S đại vẫn là chuyện năm trước, khi đó cùng Lục Kinh Tả tới nơi này tham gia thi đấu, lúc ấy cô nào dám nghĩ về sau có thể thi vào được S đại, cho nên lúc này khi cô lấy thân phận tân sinh viên S đại tiến vào vườn trường, cô vẫn là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cả người đều giống như đang nằm mơ.
Tống Kiểu Kiểu báo chuyên ngành là tiếng Anh, chỗ tiếp đón hệ tiếng Anh đứng rất nhiều học tỷ học trưởng, lúc nhìn thấy bọn họ lại đây thì lập tức nhiệt tình chào đón.
"Là tân sinh viên hệ tiếng Anh sao?" Một nam sinh cao cao gầy gầy nói, lúc cười rộ lên lộ ra một hàm răng trắng tinh.
"Đúng vậy."
Nam sinh nhiệt tình tự giới thiệu, "Anh là sinh viên năm hai hệ tiếng Anh, anh kêu Cao Khải, anh trước mang em đến ký túc xá của em, chú, con giúp chú lấy hành lý."
"Làm phiền cậu rồi." Tống Khánh Quốc cười nói.
Cao Khải lắc đầu, "Không cần khách khí đâu chú, đều là nên làm."
Cao Khải đưa bọn họ đến dưới ký túc xá nữ sinh, "Chú dì, đến rồi, phía trước ký túc xá chỗ dì quản lý đều có ghi rõ bố trí ký túc xá, hai người đi vào là có thể thấy được."
"Cảm ơn cậu."
"Không có việc gì, vậy chú dì, tiểu học muội, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Ký túc xá là bốn người, quét dọn vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, Vương Tuệ Lâm cùng Tống Khánh Quốc giúp cô thu dọn xong hành lý lúc này mới rời đi, Tống Kiểu Kiểu vừa nghe đường đi truyền đến tiếng nói chuyện ồn ào cùng với tiếng bước chân vừa sửa sang lại giường chiếu, thanh âm từ xa tới gần, cuối cùng ngừng ở vị trí cửa ký túc xá.
Tống Kiểu Kiểu theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ở cửa đứng hai nữ sinh kéo hành lý siêu lớn, một cao một thấp.
"Xin chào." Tống Kiểu Kiểu chủ động chào hỏi với hai người.
Hai nữ sinh cũng lập tức nhiệt tình đáp lại cô, "Xin chào."
Tìm hiểu lẫn nhau một chút, nữ sinh vóc dáng cao kêu Phương Du Nhiên, nữ sinh vóc dáng thấp kêu Tần Mẫn, Phương Du Nhiên là ở đây, Tần Mẫn là tỉnh ngoài, kia còn có một nữ sinh chưa tới hẳn chính là Thang Viên Viên.
Tới buổi chiều nữ sinh kêu Thang Viên Viên mới khoan thai tới muộn, tên cô ấy gọi Thang Viên Viên thực dễ dàng khiến người khác miên man bất định, kết quả nữ sinh kêu Thang Viên Viên này không chỉ có không tròn, ngược lại vừa cao vừa gầy, nhìn dáng vẻ phỏng chừng phải đến m.
Thang Viên Viên thấy ba người vẻ mặt kinh ngạc, trên mặt mang theo tươi cười đã sớm tập mãi thành quen, "Có phải rất kinh ngạc hay không?"
Cô ấy dáng cao quả thực chính là ước mơ cô tha thiết a, cao gầy mảnh khảnh, tam thất phân, làn da trắng nõn, vì thế Tống Kiểu Kiểu buột miệng thốt ra, "Không phải kinh ngạc, là kinh diễm."
Hai người còn lại cũng dùng sức gật đầu, "Kinh diễm kinh diễm."
Thang Viên Viên không nhịn được cười lên.
Mọi người tuổi xấp xỉ, hơn nữa từng người ấn tượng đầu tiên đều vô cùng tốt, về sau phải ở chung bốn năm, cho nên trong ngắn ngủn vài giờ đã trở thành một nhóm, mọi người sửa sang lại toàn bộ xong thuận tiện quét tước ký túc xá một lần nữa, sau đó bốn người nhất trí quyết định đến siêu thị một chuyến.
Tống Kiểu Kiểu rất mau liền đem các món mình muốn mua liệt ra một danh sách, bốn người cùng đi siêu thị lớn cách trường học không xa, lúc trở về, trên đường đều là các món ăn bán hàng rong, tiệm bánh ngọt, tiệm cơm.
"Tôi cảm thấy sau này nếu mở cửa hàng gì đó, nhất định phải mở ở gần trường học."
"Bởi vì tiền của học sinh rất dễ kiếm, đặc biệt là nữ sinh!"
"Không sai! Đồng cảm!"
Tuy trong đó Tống Kiểu Kiểu cùng Phương Du Nhiên đều là người ở đây, nhưng siêu thị S đại bên này các cô thật đúng là chưa có dạo qua, siêu thị lớn trên dưới ba tầng, thiếu chút nữa không có đem bọn họ đi vòng quanh bị lạc trong siêu thị.
Phương Du Nhiên đột nhiên nhỏ giọng kêu lên: "Ai nha má ơi, mau nhìn!! Có soái ca!!!".