uần sau là “Lễ hội văn hóa” của trung học Nhân Xuyên.
Ở mỗi học kì, sau khi kết thúc kì thi giữa kì, trường sẽ cho tất cả học sinh một tuần nghỉ ngơi, thả lỏng tinh thần. Tuy nói là thả lỏng, nhưng lại không có nhiều tiết mục văn nghệ, ngược lại toàn là mấy hoạt động thi đua lý hóa, viết văn.
Chu Phóng hai tay nhét túi quần, đi vòng vòng xung quanh sân trường, cảm thấy vô cùng buồn tẻ.
Lâm Vi và Tiểu Tuyết đang tham gia thi toán, thành tích môn này của Chu Phóng chỉ dậm chân tại chỗ, tất nhiên là không đi đến đó.
Vì vậy hắn lang thang đến khoảng sân đang tổ chức thi viết thư pháp.
Nhìn thấy rất nhiều thí sinh đang cầm bút lông viết chữ, Chu Phóng đến gần, tìm thấy có một bàn để sẵn giấy mực, liền không khách khí cầm bút lên, xắn tay áo bắt đầu viết.
“Đại Giang Đông khứ, lãng đào tẫn, thiên cổ phong lưu nhân!”()
() : theo ta hiểu câu này là: Người phong lưu xưa bị nhấn chìm ở sông Giang Đông”, ta sẽ tìm hiểu lại:D
Nét chữ tự nhiên, phóng khoáng, ý chữ lộ vẻ kiêu ngạo, ngông cuồng, đặc biệt là hai chữ “phong lưu” tỏa ra khí chất hết sức bình thường, dường như muốn đùa giỡn với người bề trên.
Chu Phóng hài lòng nhìn chữ mình vừa viết ra, trong lòng thầm nghĩ, hắn nếu sinh ra ở thời cổ đại, chắc hẳn là một kẻ có tài không gặp thời, từ xưa tài tử luôn sánh đôi với giai nhân, dù có khả năng giai nhân thích tài tử vì trong nhà hắn có tiền… nhưng còn hơn cái loại đập nồi bán sắt, húp cháo sống qua ngày như hắn, chả có nữ tử nào thèm ngó đến, chỉ có thể ngoài miệng nói là “phong lưu”… thực tế nếu muốn “phong lưu”, trước hết cần phải có tiền.
Nếu hắn khỏe mạnh, cũng chỉ có thể đi làm thuê kiếm sống, cả ngày chẻ củi khuân vác, có khi còn lưu lạc vào vương phủ rửa chân cho người khác.
May mắn hắn sinh ở thời hiện đại, làm thuê cũng có thể tìm kiếm cơ hội, cho dù có đứng trước cửa McDonaldbị bọn nhóc con ôm tới ôm lui, ít nhất cũng có thể nuôi gia đình.
Chu Phóng lắc đầu cười cười, xua cái suy nghĩ kì quái ra khỏi đầu, cầm bút hoàn thành tốt tác phẩm.
Thấy mọi người xung quanh đều đề tên lên bài thi, Chu Phóng mới biết lần thi đấu này là có đăng kí tuyển chọn đàng hoàng.
Hắn còn tưởng người ta bày ra đấy, ai muốn viết thì viết chứ.
Chu Phóng nhún vai, cho tay trở lại vào túi quần.
“Nếu là đăng ký trước, sao bàn này lại bỏ trống?”
Chu Phóng hỏi nữ sinh bên cạnh, “Chỗ này vốn là của nam sinh kia, nhưng sau khi cuộc thi bắt đầu cậu ta bỏ đi nghe điện thoại.”
Chu Phóng hiếu kỳ, “Ai?”
“Cái gì mà Ninh đó.” Nữ sinh kia không muốn nói chuyện với Chu Phóng, phẩy tóc bỏ đi.
Chu Phóng ngạc nhiên, xoay người chen ra khỏi đám đông.
Nhắc đến Ninh, hắn liền nghĩ ngay đến Đoan Mộc Ninh, hình như cũng lâu rồi hắn không thấy cậu…
Từ sau cái lần trêu chọc ở hành lang, Đoan Mộc Ninh liền không thèm để ý đến hắn.
Cậu ấy xấu hổ, hay là thật sự tức giận rồi?
Suốt thời gian này cậu ta cứ cố ý trốn tránh mình, cuộc họp của Bách Xuyên xã không đến, cơm chiều không cùng ăn, tan học cũng không thèm chờ.
Quả nhiên vẫn là đứa con nít, chỉ như vậy thôi liền nổi giận?
Chu Phóng thở dài, cúi đầu đi vào văn phòng Bách Xuyên xã.
Mùa đông rét lạnh, được ánh nắng chiều ấm áp chiếu vào người, Chu Phóng lại muốn ngủ đông.
Nghĩ là làm, hắn liền duỗi thẳng tay chân trên sô pha, nhắm mắt lại, ung dung nằm ngủ.
Trong mơ hắn lại nhớ về thời thơ ấu vui vẻ trước đây… một đám con nít mũm mĩm đáng yêu, mặc hắn tha hồ ôm ấp.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên bị một hồi chuông làm cho tỉnh dậy.
Chu Phóng cau mày, bình sinh hắn ghét nhất bị người khác phá mộng đẹp, lúc nhận cuộc gọi giọng nói đầy bất mãn.
“Ai a?”
“Là… là tôi.”
Đoan Mộc Ninh dường như rất khẩn trương, qua điện thoại nghe được tiếng thở dốc, tuy rằng cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn có chút run rẩy.
Nghe được âm thanh quen thuộc kia, Chu Phóng hoàn toàn tỉnh ngủ, linh cảm xấu đột nhiên dâng lên, hắn ngồi dậy, trầm giọng nói, “Tiểu Ninh? Cậu làm sao vậy? Đừng gấp, từ từ nói.”
“Tôi đang ở bệnh viện… Mẹ tôi, bà bị tai nạn giao thông…”
“Cậu chờ một lát, tôi tới ngay.”
Dứt lời Chu Phóng liền cúp điện thoại, lấy áo khoác bay ra khỏi cửa.
Trên đường đi, tim hắn dường như đập cùng vận tốc với vận tốc đạp xe, trong đầu toàn âm thanh run rẩy của Đoan Mộc Ninh.
Với tính cách của cậu, thường ngày đối với mọi thứ đều lạnh lùng thản nhiên, ít khi cười, nói chuyện cũng không chút nhiệt ấm nào, hôm nay lại khác như vậy, trong giọng nói còn nghe được tiếng khóc nức nở, khẳng định được chuyện rất nghiêm trọng.
Mẹ cậu?
Lần trước đến, đúng lúc bà không có nhà nên hắn chưa được gặp mặt.
Tai nạn giao thông?
Chu Phóng nhíu mày, hai chân điên cuồng đạp xe, đến bệnh viện liền tùy tiện quăng xe vô một góc mà phóng vào trong.
Đoan Mộc Ninh ngồi một mình trong dãy hành lang dài, trước phòng phẫu thuật.
Sắc trời sẫm tối, ánh chiều tà xuyên qua khung cửa, chiếu vào gương mặt trắng bệch của cậu, đôi môi đỏ hồng cũng bị răng cắn sâu để lại dấu, tay nắm chặt góc áo, người run rẩy dựa vào tường.
Bộ dạng kia thật làm Chu Phóng đau lòng.
Nhẹ nhàng đi đến ôm bờ vai cậu, vỗ về, “Đừng sợ, nói tôi nghe, rốt cuộc có chuyện gì?”
Đôi mắt Đoan Mộc Ninh tựa như trống rỗng, cậu ngẩng đầu nhìn Chu Phóng thật lâu, chớp mắt một lúc mới tìm được tiêu cự.
“Mẹ tôi… Bà thời gian trước đi công tác ở nước ngoài, hôm nay trở về, trên đường bị một chiếc xe đụng vào, chú Chung đã… đã…”
Thấy Đoan Mộc Ninh run rẩy đứng lên, Chu Phóng ôm chặt, đặt đầu cậu trong lòng hắn.
“Đừng sợ, đừng sợ, mẹ cậu sẽ không việc gì đâu.”, tuy ngoài mặt hắn nói mọi chuyện sẽ ổn, nhưng trong lòng Chu Phóng ngược lại lo lắng, lần trước nghe Tiểu Ninh kể chú Chung là quản gia nhà cậu, vụ tai nạn này khá nghiêm trọng, tài xế cũng đã chết, mẹ cậu chưa chắc có thể cứu được. Nghĩ vậy, hắn càng ôm cậu chặt hơn, cả thân thể Đoan Mộc Ninh đều nằm gọn trong vòng tay Chu Phóng.
Ít ra, vào lúc khó khăn nhất này, hắn có thể làm chỗ dựa cho cậu.
Đoan Mộc Ninh vòng tay ôm Chu Phóng, ngón tay gắt gao bám vào, nắm chặt quần áo hắn.
Thật lâu sau đó đèn phòng phẫu thuật mới tắt, Đoan Mộc Ninh đứng bất động tại chỗ, Chu Phóng buông cậu ra, đi đến hỏi bác sĩ tình hình.
Bác sĩ nói mẹ cậu không qua khỏi.
Vì mất máu quá nhiều, đầu cũng bị thương nặng.
Cho nên…
“Ông nói là bà đã chết sao?”
Chu Phóng quay đầu lại, chỉ thấy đôi mắt đỏ ngầu của Đoan Mộc Ninh trừng trừng nhìn bác sĩ.
“Thành thật xin lỗi.”, vị bác sĩ tuy đã quen với việc này, nhưng đối mặt với đứa trẻ phút chốc bị mất đi người thân, trong lòng thực cảm thấy chua xót, khẽ thở dài, nhìn Chu Phóng nói, “Hãy nén bi thương, an táng mẹ các cậu đàng hoàng.”
Bác sĩ hẳn nghĩ Chu Phóng là anh trai của Đoan Mộc Ninh.
Chu Phóng cũng không giải thích, nhẹ nhàng gật đầu.
Đoan Mộc Ninh đứng ngẩn người, chờ bác sĩ đi xa mới run rẩy.
Chu Phóng nhẹ nhàng ôm lấy, tay không ngừng vỗ về sau lưng cậu.
“Tiểu Ninh, muốn khóc thì khóc đi.”
Đoan Mộc Ninh cuối cùng vẫn không khóc, chôn mặt vào trước ngực Chu Phóng, mắt mở to cố gắng cho nước mắt không chảy ra.
Môi liên tục nhấp nháy, âm thanh dường như bị nghẹn lại.
“Tôi và mẹ tình cảm không tốt lắm, mấy năm nay bà ấy chẳng thèm quan tâm đến tôi, lại thường xuyên đi công tác, chúng tôi rất ít gặp mặt.”
“Nhưng thế nào cũng mặc kệ, bà ấy vẫn là mẹ tôi, là người thân duy nhất của tôi.”
“Tôi chưa từng gặp mặt ba, từ bé vẫn sống cùng mẹ, bây giờ… bà cũng đi rồi, bỏ lại tôi một mình…”
Đoan Mộc Ninh giọng nói đứt quãng, Chu Phóng đau xót ôm chặt lấy cậu, không ngừng vỗ về.
Lúc này hắn mới phát hiện, cậu thật sự rất gầy, ôm cậu vào lòng không thấy một chút thịt nào. Nhớ đến tai nạn của mẹ cậu, Chu Phóng lại thấy đau lòng, đưa tay xoa đầu Đoan Mộc Ninh, hắn hạ giọng, “Không sao, còn có tôi.”
Người Đoan Mộc Ninh run lên, cậu vòng tay ôm chặt lấy Chu Phóng.
Dưới ánh đèn nhợt nhạt của bệnh viện, giữa hành lang yên ắng trong đêm đông lạnh.
Hai thiếu niên gắt gao ôm chặt nhau, hình ảnh trong nháy mắt kia, nhiều năm sau khi nhớ lại vẫn cảm thấy thực vô cùng ấm áp.
Không có thân thích, nên tang lễ của mẹ Đoan Mộc Ninh cũng chỉ đơn giản.
Dùng tiền bà để lại mua một chỗ trong nghĩa trang ở ngoại ô, Đoan Mộc Ninh ôm lấy hủ tro cốt của mẹ cậu, tự mình chôn cất bà.
Lâm Vi và Ôn Đình cũng đến, hai người không nói gì chỉ vỗ nhẹ lên vai cậu.
Đôi khi, lời nói an ủi lại càng khiến người khác đau lòng.
Chỉ có mấy đứa nhỏ trong tang lễ, có vẻ hơi quạnh vắng.
Thời tiết cũng hợp với tình hình mà đổ mưa, mưa rơi tí tách như gột rửa tấm bia khắc ba chữ “Đoan Mộc Thanh.”
Tên mẹ cậu rất ít khi nhắc đến, chỉ có trước đây khi phải kí tên vào phiếu điểm mới thấy ghi vào.
Mẹ viết chữ rất đẹp, tuy là phụ nữ nhưng chữ viết ra lại không nhỏ nhắn xinh xắn, mà ngược lại trông rất cứng cỏi.
Mẹ có thói quen uốn tóc quăn, để xõa trên vai, khi cử động tóc sẽ đưa qua đưa lại, mỗi lần ngồi ở sô pha bà đều luôn thẳng lưng, bộ dạng nghiêm túc.
Chữ “Thanh” trong tên mẹ có nghĩa là trong sạch, rõ ràng, hệt như cả cuộc đời bà.
Bà ít nói chuyện với mọi người, chỉ lặng lẽ một mình đứng ở cửa sổ hút thuốc, vừa kiêu ngạo, vừa cô đơn.
Họ Đoan Mộc cũng không nhiều người có, tên cậu cũng vì vậy mà bị nhiều người chú ý, không biết bà vì sao đặt cậu tên là “Ninh”… là hy vọng cậu cả đời đều bình an sao?
Vì mưa nên nước mắt trên mặt Đoan Mộc Ninh rất nhanh rơi xuống.
Ngoại trừ Chu Phóng đứng bên cạnh không ai khác biết được, người lạnh lùng như Đoan Mộc Ninh, cuối cùng cũng khóc.
Ở trước mộ người thân duy nhất, mượn cơn mưa để che giấu nước mắt, khóc trong im lặng.
Vai vì được Chu Phóng ôm lấy mà người ngoài không nhìn thấy được đang run lên… nhưng Chu Phóng lại tinh tường biết được.
Chu Phóng thầm nghĩ, nếu không phải Lâm Vi và Ôn Đình đang ở đây, hắn nhất định đem cậu ôm vào lòng, để cho cậu khóc một hồi, nhưng hiện tại chỉ có thể dùng tay ôm chặt vai cho cậu dựa vào.
Đoan Mộc Ninh luôn kiên cường, đến khi nước mắt chảy ra liền không khống chế được. Chu Phóng nhìn gương mặt ướt đẫm nước mưa kia, hắn đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu, thuận tiện lau đi nước mưa cùng nước mắt trên mặt.
Lâm Vi và Ôn Đình về trước, Chu Phóng chở Đoan Mộc Ninh về, gần đến cửa thì trông thấy một chiếc xe màu đen có rèm che.
Thấy hai người đến gần, cửa xe đột nhiên mở ra, một người đàn ông anh tuấn, trẻ tuổi bước xuống.
Người kia mang giầy da, cách ăn vận nhìn vào biết ngay là quan chức, trên cánh tay quấn một vải băng đen, dường như vừa ở tang lễ trở về.
Người nọ tỉ mỉ nhìn Đoan Mộc Ninh, ánh mắt soi mói khiến cậu khó chịu, một lúc sau người đàn ông mới thấp giọng nói, “Con là Đoan Mộc Ninh?”
Đoan Mộc Ninh không trả lời.
“Là Tiểu Ninh sao?”
Chu Phóng đứng ra trước che chở cho Đoan Mộc Ninh, nhướn mi hỏi, “Xin hỏi ngài là ai?”
“Tôi là cha của Tiểu Ninh, tôi đến đón cậu ấy về…”
“Nga, ngài chính là người cha mà Tiểu Ninh chưa từng gặp mặt, bây giờ mẹ cậu ấy mất ngài mới đến đón con?”, trong lời nói mang rõ ý châm chọc, ánh mắt ánh lên tia khiêu khích.
Nam nhân dường như bị lời nói của Chu Phóng đâm trúng, sắc mặt trầm xuống, nhìn sang Đoan Mộc Ninh nhẹ nhàng nói, “Năm đó lúc ta ly hôn với mẹ con, không biết bà ấy đã mang thai… Ta vẫn luôn tìm bà ấy, chỉ là không ngờ… Ta…”, người kia thực rất ấy náy, từ lúc bắt đầu vẫn cúi thấp mặt, khi nói chuyện gằn ra từng chữ, “Tiểu Ninh, thật xin lỗi con, sau này về sống cùng cha được không? Để cha chăm sóc cho con…”
“Tôi không biết ông.”
Đoan Mộc Ninh lạnh lùng nói một câu sau đó quay người đi vào bên trong, liền bị người nọ ngăn lại, “Tiểu Ninh, ta là cha con…”
“Tôi không có cha.”
Đoan Mộc Ninh ngẩng đầu nhìn ông, gương mặt lạnh lùng xa cách.
Người đàn ông xa lạ kia trong ánh mắt ngập tràn đau khổ, Đoan Mộc Ninh không biết ông cùng với mẹ có mối quan hệ gì, thậm chí không biết ông có phải thật sự là cha cậu không. Cậu chỉ biết, cậu không thích người này, không thích cùng cái người không biết ở đâu ra này sống chung, càng không thích gọi ông ấy là cha.
Lạnh nhạt nhìn người kia một cái, cậu vì nể mặt ông ấy là trưởng bối nên mới chịu đựng không nổi giận, thấp giọng nói, “Mời ông đi cho.”
Nam nhân đứng ngây người một chỗ, khuôn mặt đỏ bừng.
Một lúc sau ông khẽ thở dài, “Tính cách của con… thật giống mẹ con.”… “Thật xin lỗi, ta đã không làm hết trách nhiệm của một người cha, nhưng sau này ta cam đoan sẽ chăm sóc con thật tốt.”
“Chú à, chú còn không hiểu sao? Cậu ấy là không thích để chú chăm sóc a.”, Chu Phóng nhét tay vào túi quần, kiêu ngạo nhìn nam nhân kia, khóe miệng nhếch lên cười ngả ngớn, “Hơn nữa, chú chắc hẳn là đã kết hôn?”
“À…”
“Tiểu Ninh không cần tìm mẹ kế, chú về đi, tiếp tục nói nữa cũng chẳng có tác dụng gì đâu, chỉ làm cậu ấy khó xử hơn thôi.”
Ông còn muốn giải thích thêm nhưng bị Đoan Mộc Ninh gạt đi, “Mấy năm nay tôi đều không có cha, sau này cũng không cần, hơn nữa, tôi không muốn phá hoại cuộc sống của ông, gia đình của ông.”
Nói xong quay đầu bước vào trong.
Chu Phóng nhìn người kia ra hiệu “Mời đi”, sau đó quay người đi theo Đoan Mộc Ninh vào nhà.
Hai người đứng ở cửa sổ ban công nhìn xuống, người kia vẫn cúi đầu đứng yên ở đó, không biết đang suy nghĩ chuyện gì… Mấy sợi tóc rũ xuống bị gió thổi bay bay trông thật đáng thương.
Mãi cho đến khi trời tối, chuông điện thoại vang lên, ông mới khẩn trương lên xe rời đi.
Nhìn Đoan Mộc Ninh chống tay ra vẻ không có việc gì, Chu Phóng nhẹ nhàng nắm tay cậu.
Chờ chiếc xe kia biến mất mới khẽ thở dài, vỗ nhẹ vai Đoan Mộc Ninh, “Cậu thật tính không nhận người cha này à?”
“Ừ.”
Đoan Mộc Ninh dứt khoát đáp lại.
Lúc trước thường ở trong lòng cha dượng gọi ông là cha, cha dượng liền mặt mày tươi cười lấy tay véo má cậu, khi đó cậu cảm thấy mẹ không thích mình nên có cha thực thích. Nhưng sau đó không hiểu sao cha lại biến mất, trước khi đi ông chỉ nhẹ nhàng hôn cậu, cái gì cũng không nói.
Mãi đến sau này cậu mới biết người đó là cha dượng, còn cha ruột cậu vẫn chưa từng được gặp.
Đối với việc này mẹ cậu chưa từng nói đến, Đoan Mộc Ninh cũng không muốn hỏi “Cha con là ai” khiến mẹ xấu hổ.
Lúc trước vào ngày họp phụ huynh, mẹ luôn bận nhiều việc không thể đến dự, thầy giáo lúc nào cũng hoài nghi nhìn cậu, “Cha mẹ em đều không có nhà?”
Đoan Mộc Ninh tủi thân gật đầu.
Vì cậu luôn ngoan ngoãn, không nghịch ngợm đánh nhau, thành tích học tập lại luôn tốt nên thầy giáo không khi nào mời đến cha mẹ cậu.
Trong ngày họp sẽ nghe họ khen thưởng Đoan Mộc Ninh hết lời này đến lời khác, chỉ là mẹ chưa từng nghe qua những lời đó.
Cậu vẫn là một mình lớn lên… nhưng trước kia ít nhất còn có người thân bên cạnh.
Hiện tại thật sự chỉ còn lại một mình.
Đoan Mộc Ninh nhìn theo chiếc xe đang xa dần, mỉm cười. Cha? Hắn cho đến bây giờ cũng không cần.
“Cậu có tính toán gì cho sau này chưa…”
Bị giọng nói Chu Phóng cắt ngang, Đoan Mộc Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, Chu Phóng im lặng không nói thêm gì nữa.
Đoan Mộc Ninh mới mười lăm tuổi, đột nhiên mất đi người thân duy nhất, Chu Phóng nghĩ không biết ngày tháng sau này của cậu làm thế nào.
Cổ họng hắn cảm giác như có ai đâm vào, nghẹn cứng.
Tuy rằng Đoan Mộc Ninh nói mẹ để lại cho cậu rất nhiều tiền, đủ để cậu học đến đại học rồi đi làm. Nhưng nghĩ đến dáng vẻ cô đơn ấy, lại khiến người ta đau lòng, hiện tại mẹ đã mất, sau này cuộc sống cậu lại càng hiu quạnh hơn… nếu Đoan Mộc Ninh lại đem mình nhốt trong phòng đọc sách, lâu dài sinh bệnh cũng là điều dễ hiểu.
Nhìn bờ vai gầy yếu cùng bóng dáng mỏng manh ấy, Chu Phóng chợt thấy tim mình đau nhói, máu nóng dâng thẳng lên đỉnh đầu.
“Tiểu Ninh, sau này theo tôi đi.”