Tiết Thiền Y nói “Quỷ”, là chỉ ban đêm hai ngày trước đã xảy ra một sự kiện.
Nàng đến Vô Tướng tự đã ba ngày. Bởi vì ngày Võ Lâm đại hội gần tới, các lộ giang hồ nhân sĩ ngồi đầy y quan không mười thì cũng tới bảy tám phần, đem danh thắng phật môn thanh tịnh biến thành một cái đầm long xà hỗn tạp đục ngầu.
Những người này lai lịch đều không giống nhau, tâm tư cũng khác biệt. Biết được trong chùa không cấm tỷ võ, lại thấy liền mấy cuộc tranh đấu, Tiết Thiền Y suy nghĩ một chút bên ta thế yếu, liền không dây vào mấy cái phiền toái này, sau khi an trí thủ hạ liền tĩnh cư Lộ Hoa viện, chờ đại hội bắt đầu.
Nhưng mà hai ngày trước, nàng lại gặp phiền toái.
Trong Lộ Hoa viện mặc dù toàn là nữ khách, nhưng giữa nữ tử ở chung dưới mái hiên, rốt cuộc cũng sẽ sinh ra va chạm, huống chi trong viện nàng ở còn có đệ tử của Khuynh Ba môn.
Khuynh Ba môn chỉ lấy nữ đồ, tuy là đi chính thống võ đạo, trước kia cũng từng huy hoàng, nhưng hiện giờ nước sông ngày một rút xuống, nhân tài môn phái mai một, vì thế dần dần đi lên con đường suy thoái, bắt đầu dùng phương pháp liên hôn để lợi dụng các môn phái thế gia khác, mượn ngoại lực để lừa mắt thế nhân vẫn đang thời hoàng kim như trước.
Đều nói “Kẻ lấy sắc thân cận người không lâu dài”, huống chi Tiết cô nương tính tình kiên cường, cho dù Tạ Vô Y hay là Tạ Mân, đều là người ngạo khí ngút trời, thà chịu thiệt cũng không nịnh nọt kẻ khác, nhất là Tạ Mân ngay cả khách sáo cũng lười giả vờ. Mưa dầm thấm đất, Tiết Thiền Y đối với mấy cái trò mượn gió đưa đẩy ghét đến tận xương tuỷ, gặp mặt cũng liền không mặn không nhạt mà ứng phó vài câu, không muốn thâm giao.
Nhưng Tiểu sư muội trong Khuynh Ba môn là con gái độc nhất của môn chủ, tính tình nhõng nhẽo ương ngạch, ngay cả Đại sư tỷ cũng khuyên nhủ không được, đối với vẻ lãnh đạm của Tiết Thiền Y làm thế nào lại không bực bội?
Nàng nhiều lần cố ý gây khó dễ, Tiết Thiền Y rốt cuộc cũng không phải là cục bột cho người nhào nặn, đương khi Tiểu sư muội kia làm bộ như vấp chân đem một chén trà nóng hắt lên người nàng, Tiết Thiền Y liền xoay người tránh bước, khiến cho đối phương rắn rắn chắc chắc ngã sấp xuống đất, răng cửa cũng rơi mất một cái.
Việc này, người bàng quan cũng nhìn thấy rõ ràng, đại đệ tử Khuynh Ba môn bận tâm danh dự môn phái, một mặt cưỡng chế Tiểu sư muội không cho phép động tay động chân, một mặt lại châm chọc Tiết Thiền Y: “Gia sư từng cảm khái Tạ trang chủ quân tử như ngọc, ôn hòa đoan chính, trong lòng chúng ta đều mong được diện kiến. Không ngờ đến hôm nay vừa gặp Tiết cô nương, mới biết danh không như tiếng.”
Trong lời nàng cất giấu độc châm dày đặc, một là chỉ trích Tiết Thiền Y không biết thể diện, lấy lớn hiếp nhỏ, hai là đang nói Tạ Vô Y dạy học trò vô phương, nghe danh không bằng gặp mặt.
Tiết Thiền Y giận dữ, một tay vuốt lên Xích tuyết luyện, miệng nói: “Gia sư thân xác chưa lạnh, các hạ há mồm ngậm miệng liền làm nhục Đoạn Thủy, cũng không hiểu được là giáo dưỡng ở đâu tới? Sư muội của ngươi hành xử như thế nào, người khác đều nhìn thấy rõ ràng, ngươi cưỡng ép đổi trắng thay đen cũng vô dụng, chi bằng cứ ra tay cùng ta giao thủ, cũng để mọi người xem rõ tài năng của Khuynh Ba môn ra sao.”
Người trong giang hồ cái gì cũng có thể mất, chỉ là không được mất thể diện. Tiết Thiền Y lần này nói chặn hết đường lui của nàng, đối phương không thể không đáp ứng, đành phải rút kiếm, đè xuống lửa giận thỉnh chiến.
Diệp Phù Sinh nhớ đến Tiết Thiền Y kia một tay Xích tuyết luyện như rồng bay phượng múa, lại nhớ một chút tin tức về Khuynh Ba môn của mình, nói: “Nếu bằng bản lãnh thật sự, nàng ta không bằng ngươi.”
“Ta tước kiếm nàng, bức nàng nhận sai.” Tiết Thiền Y ánh mắt nhíu lại, “Kể từ đó, thể diện của Đoạn Thủy sơn trang ta giữ vững, mà Khuynh Ba môn mất mặt lớn như vậy, đương nhiên là không chịu bỏ qua.”
Khuynh Ba môn đại đệ tử chiến bại mất mặt, đám môn hạ sư muội buồn giận không thôi. Nhưng mà Lộ Hoa viện cũng không phải nhà nàng, lần này phân tranh đã rơi vào trong mắt người khác, như thế nào cũng không thể tiếp tục nháo, đành phải hành sự lặng lẽ, tạm thời nuốt giận.
Nhưng mà không phải người nào cũng có nhãn lực như vậy.
Cùng đêm đó, Tiểu sư muội chuyên gây chuyện thị phi kia của Khuynh Ba môn lại lấy cục đá ném vào cửa sổ, muốn hẹn Tiết Thiền Y tại Ưng Chủy nham tư đấu. Tiết Thiền Y tuy mặc kệ nàng, nhưng cũng không thích ruồi bọ cứ ở trước mặt lắc lư, liền đi.
Có câu là “Không thể có lòng hại người, nhưng phải có lòng phòng người”, nhìn Tiểu sư muội kia hành xử có thể đoán được lần này có trá. Tiết Thiền Y không tính toán ngốc lăng hướng bẫy rập nhảy vào, liền cố ý lùi lại nửa canh giờ, mới lặng lẽ đi qua tìm hiểu.
Nàng khinh công không tồi, lại thay đổi một thân quần áo tối màu, ở trong núi rừng ban đêm tựa như một cái bóng, thực dễ dàng bị người xem nhẹ bỏ qua.
Không ngờ đến lúc Tiết Thiền Y đuổi tới Ưng Chủy nham, chính là bắt gặp một vụ hung án kết thúc.
Ưng Chủy nham là một chỗ đoạn nhai phía sau Vấn Thiện sơn, phía dưới là u cốc thăm thẳm, cỏ cây sum xuê, chim bay thú chạy. Nếu mà người từ nơi này ngã xuống, tám chín phần mười là thành đống thịt nát, sau đó làm mồi cho đám súc sinh.
Nàng nghe được thanh âm nam nhân xa lạ nói chuyện với nhau, liền xoay người tránh ở trên cây đại thụ, từ trong khe hở nương theo ánh trăng nhìn lén.
Cô nương mới ban ngày còn đối nàng bắt bẻ, hiện tại đã biến thành một cỗ thi thể, trên ngực bụng có ba cái lỗ, chầm chậm chảy ra máu đỏ sẫm.
Hai hắc y nhân bịt mặt đứng ở bên cạnh thi thể, một người trong đó trở tay nắm lấy đoản đao dính máu, đá đá vào thi thể đang dần dần lạnh cứng, nói: “Nơi đây cũng thật hẻo lánh, người này như thế nào đêm khuya lại mò tới đây?”
“Lúc nãy ta liền muốn ngươi lưu người sống để tiện ép hỏi, không ngờ tới ngươi động thủ lại là sát chiêu.” Một người khác lật xem thi thể lục ra hà bao, khinh thường mà cười nhạo “Nguyên lai là tiểu tiện nhân của Khuynh Ba môn, phỏng chừng hoặc là lạc đường, hoặc là hẹn hò tình lang.”
“Đại sự sắp bắt đầu, vẫn là đừng phát sinh tiểu tiết.” Người trước lau sạch vết máu trên đao “Ta lột da mặt của nàng đi tìm Tiêu điện chủ, thuận tiện phân phó trạm gác chú ý chung quanh. Ngươi đi ven đường nhìn ngó một chút xem còn có người nào theo nàng lại đây hay không.”
Tiết Thiền Y tay chân lạnh run. Nàng núp ở trên cây động cũng không dám động, nhìn đối phương tiếp tục lột tấm da mặt máu chảy đầm đìa, lại lấy bội kiếm cùng vật phẩm trang sức của thiếu nữ, lúc này mới đem thi thể đá xuống Ưng Chủy nham.
Mang theo tấm da người nam nhân chụm miệng phát ra một tiếng huýt sáo bén nhọn như chim hót, các nơi trong núi cũng liên tiếp truyền đến thanh âm chim chóc, tựa như tiếp ứng, sau đó hắn liền hướng đường mòn bên cạnh đi mất.
Tiết Thiền Y vẫn luôn chờ đến lúc người còn lại kia cũng ẩn vào bóng tối, nín thở trong chốc lát, mới cẩn thận tránh đi hướng vừa phát ra tiếng chim hót, thừa dịp bóng đêm lặng yên rời đi. Thời điểm trở lại Lộ Hoa viện tay chân nàng như nhũn ra, mồ hôi lạnh ướt sũng quần áo.
“Sáng sớm hôm sau, ta tận lực ở trong sân luyện võ, chờ đám người Khuynh Ba môn bên kia đi ra, lại thấy được ‘Tiểu sư muội’, từ dung mạo thân hình, ngôn hành cử chỉ đều không một chỗ sai biệt.” Tiết Thiền Y ánh mắt phát lạnh, “Nhưng ta rõ ràng tận mắt nhìn thấy thi thể nàng rớt xuống thâm cốc… Ngươi nói, đây không phải là có ‘Quỷ’ còn gì?”
Nàng tận mắt nhìn thấy cái kẻ lý ra là đã tan xương nát thịt lần thứ hai xuất hiện, giọng nói, dáng điệu nụ cười như bình thường, thậm chí ngay cả vẻ cau có khó chịu cũng hiển thị trên mặt, tựa như hết thảy mọi việc đêm qua nàng nhìn thấy đều là ác mộng của chính mình.
Nhưng Tiết Thiền Y từ xưa đến giờ cũng sẽ không lấy mấy chuyện như vậy mà đùa giỡn.
Tạ Ly rùng mình. Mấy cái việc yêu ma quỷ quái này đối với tiểu hài tử trước giờ đều như chuyện bịp, cậu theo bản năng mà kéo kéo góc áo Diệp Phù Sinh, ngẩng đầu đã thấy vẻ mặt đối phương như có điều suy nghĩ.
Tạ Ly nhịn không được hỏi: “Không phải là quỷ sao?”
“‘Quỷ’ mà không phải quỷ.” Diệp Phù Sinh cười khẽ một chút “Tuy ‘Tử không nói quái lực loạn thần’, nhưng cho dù là có cô hồn dã quỷ, nghĩ cũng không dám ở trong chùa chiền hương khói cường thịnh mà làm bậy. Tiết cô nương nhìn thấy … dĩ nhiên là kẻ giả thần giả quỷ, không thể ra ngoài sáng.”
Tiết Thiền Y “Ân” một tiếng: “Nhưng nhân thủ của ta không đủ, bản lĩnh của mình cũng không được, có lòng muốn nhắc nhở chư vị đồng đạo, thứ nhất là sợ đả thảo kinh xà, thứ hai sợ cũng không ai tin.”
Ánh mắt Diệp Phù Sinh chợt tối lại: “Như vậy, ngươi có từng gặp qua Sắc Kiến phương trượng?”
Tiết Thiền Y lắc đầu: “Phương trượng sự vụ bận rộn, mấy ngày gần đây đều cùng quản sự các đại môn phái bàn bạc, ta hiện giờ bất quá chỉ là một cô nhi nữ tử, nào có bản lãnh đi gặp hắn?”
Diệp Phù Sinh ý tứ hàm xúc không rõ mà nói: “Phải không…”
Khi y nói lời này, một đôi sóng mắt hoa đào lưu chuyển, rất giống một viên đá ném xuống hồ, tạo nên một vòng gợn sóng vi diệu, thấy thế nào đều là bộ dáng tâm hoài bất quỹ. Tiết Thiền Y nhìn xem có chút ngứa tay, nhịn không được liền hỏi: “Ngươi có cái chủ ý quỷ quái gì vậy?”
Diệp Phù Sinh cảm giác oan uổng, hận không thể đấm ngực dậm chân: “Ở trong mắt Tiết cô nương, Diệp mỗ chính là người như vậy sao?”
Y bày ra cái bộ dạng đáng thương, nhìn qua tựa như con mèo bị vứt bỏ, ruột gan đứt từng khúc. Tiết Thiền Y vươn tay đã nghĩ đi nhéo y một phen, phía sau đột nhiên truyền đến động tĩnh rất nhỏ, như là có nhánh cây bị giẫm gãy, sợ tới mức nàng dừng tay lại.
Tạ Ly cả kinh nhảy dựng. Diệp Phù Sinh thu lại biểu tình cổ quái, dưới chân đạp một cái liền phóng qua, nhìn thấy cách bọn họ ước chừng năm trượng, phía sau một cây đại thụ chui ra một con mèo hoang, vừa thấy y liền chạy trốn đi mất.
Dưới thân mèo hoang có nhánh cây gãy, Diệp Phù Sinh phóng mắt vừa thấy, lá im gió lặng, lại không thây thân ảnh người nào khác.
Tiết Thiền Y cũng dắt Tạ Ly đuổi lại đây. Một tay nàng đã nắm chặt Xích Tuyết luyện, vẻ mặt ngưng trọng, thấy tình hình như vậy mới nhẹ nhàng thở ra: “Nguyên lai là con mèo.”
Diệp Phù Sinh lắc lắc đầu: “Không phải. Là người.”
Tiết Thiền Y mới vừa thả lỏng một hơi nhất thời nghẹn ngay tại cổ họng.
Diệp Phù Sinh vuốt lên một mảnh vỏ trên thân cây. Tiết Thiền Y cùng Tạ Ly tập trung nhìn vào, trên vỏ cây kia có một cái vết lõm mờ nhạt, như là bị người một quyền đập vào, lại không ảnh hưởng đến vỏ cây xung quanh, ngay cả vết rạn cũng đều không lan ra.
Y chà lên cạnh vết lõm, nói: “Là mới vừa lưu xuống.”
Trong vòng khoảng cách năm trượng, đối với võ giả mà nói đã đủ nguy hiểm. Nhưng mà vừa rồi ba người bọn họ lại đều không chú ý tới đối phương đến khi nào, nếu người nọ không vô ý gây tiếng động, chỉ sợ đến lúc ba người rời đi cũng không biết đã từng gặp thoáng qua.
Hàn ý từ sau lưng Tiết Thiền Y dâng lên. Nàng nắm thật chặt tay Tạ Ly, lại nhận được một cái móc ngón tay trấn an của tiểu hài tử.
“Những người đó có thể làm giả trong vòng một đêm để đánh tráo, có thể thấy bọn họ đối với các môn phái lần này tham gia đại hội thập phần hiểu biết, thậm chí chính xác đến từng người trong bọn họ.” Diệp Phù Sinh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tiết Thiền Y “Không có kế hoạch cẩn thận chuẩn bị từ trước, ngươi cảm thấy có khả năng sao?”
Tiết Thiền Y sắc mặt trắng nhợt, Tạ Ly ngược lại là kịp phản ứng, do dự nói: “Là nói… trong các môn phái còn có nội gian?”
Diệp Phù Sinh cười nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Tiết Thiền Y sắc mặt trầm xuống: “Nhân thủ ta mang đến đều là người Tạ gia từ nhỏ bồi dưỡng, không có vấn đề!”
Diệp Phù Sinh nhún nhún vai không nói, ngược lại là Tạ Ly kéo kéo góc áo nàng, nói: “Chỉ là Tiết tỷ tỷ, ba ngày vừa qua ngươi cũng không phải luôn trông chừng bọn họ.”
Khuynh Ba môn Tiểu sư muội chỉ xuất môn một chuyến, sau khi trở về liền đổi thành người bề ngoài y hệt, ngay cả đồng môn bao năm cũng không phát hiện ra. Tiết Thiền Y đã ở trong Lộ Hoa viện ba ngày, làm sao có thể xác định thủ hạ của nàng liền không bị thay mận đổi đào?
Tạ Ly lời vừa nói ra, trong lòng Tiết Thiền Y liền chấn động. Nàng hai tay nắm chặt thành quyền, từng đốt ngón tay trắng bệch, một lúc lâu mới chậm rãi buông ra.
“Diệp công tử, ngươi… Mang A Ly đi đi.” Nàng thấp giọng nói “Ta chỉ sợ đã bị những người này chú ý tới, hiện tại tùy tiện rời đi sẽ kinh động bọn họ. Hai người các ngươi hôm nay mới vào sơn môn, thừa dịp hiện tại nhiều người mắt tạp, phải rời khỏi cho nhanh.”
Tạ Ly trong lòng nóng lên, nhịn không được liền nhìn Diệp Phù Sinh. Người sau khoanh tay lắc đầu: “Chỉ sợ là không được.”
Tiết Thiền Y nhíu mày nhìn qua, chợt nghe Diệp Phù Sinh nói: “Trước chưa nói rõ với ngươi, hiện tại sẵn dịp liền tiết lộ… Sư trưởng nhà ta là người của Thái Thượng cung. Hôm nay ta cùng A Ly chính là theo bọn họ tới.”
Đông Đạo Tây Phật, Thái Thượng cung cùng Vô Tướng tự, ngay cả khi người trước ẩn cư nhiều năm, người sau vẫn như mặt trời ban trưa. Nhưng lạc đà gầy cũng còn lớn hơn ngựa béo, huống chi Thái Thượng cung thanh danh vẫn còn đó, như thế nào sẽ không bị khắp nơi nhìn vào?
Tiết Thiền Y lúc trước đem y về Đoạn Thủy sơn trang, vốn là tính toán tìm người quấy rối Tạ Mân, miễn cho đối phương đem chủ ý đánh lên người Tạ Ly, tuy rằng sau đó sự tình biến đổi bất ngờ, nhưng nàng đích xác đối Diệp Phù Sinh chưa từng biết rõ.
Hiện giờ chợt nghe việc này, Tiết Thiền Y trợn mắt há hốc mồm, chỉ nghe Diệp Phù Sinh nói: “Theo ta thấy, Lộ Hoa viện đã không còn an toàn. Tả hữu Tiết cô nương cũng là tỷ tỷ của A Ly. Nếu là không để ý, không bằng mượn cơ hội này dọn đến Tả sương đi. Thái Thượng cung đều là người thanh tu, nghĩ đến cũng sẽ không ảnh hưởng đến thanh danh cô nương.”
“Đều là giang hồ nhi nữ, cũng không cần để ý mấy cái quy củ cứng ngắc này.” Tiết Thiền Y lấy lại tinh thần “Chỉ là sợ ta đột nhiên dọn ra, ngay cả có A Ly ở đó, cũng sẽ khiến người hữu tâm chú ý.”
“Đối phương nếu mà không chú ý, ta lại còn mệt tay a.” Diệp Phù Sinh nhếch môi một cái “Thay vì mặc kệ độc xà ngủ đông chờ thời, chi bằng dẫn xà xuất động, mới có thể đánh trúng thất tấc () được chứ.”
[() Từ câu “tá xà thất tấc” nghĩa là đánh rắn phải đánh đúng chỗ (bảy tấc tính từ đầu, là chỗ tim rắn), một phát chết ngay không thể ngóc đầu lên cắn ngược được nữa]
……………………
Lời tác giả: Nếu là (), vậy liền tới một cái đoạn ngắn ấm áp dễ thương đi
[() trong tiếng Trung đồng âm với “wo ai ni”: anh/em yêu em/anh]
Nếu hài tử không đạt yêu cầu cuộc thi …
- Tạ Ly: QAQ ta khảo được điểm…
Thân phụ Tạ Vô Y: không khóc, không phải chỉ thiếu một điểm sao, lần sau nhất định có thể vượt qua!
Nhị thúc Tạ Mân: không có tiền đồ! Một điểm cũng khảo không qua, lần sau phải đạt !
Thân nương Dung Thúy: hai người các ngươi cãi nhau đi ra ban công, ta còn phải ký tên vào phiếu điểm!
Tiết Thiền Y: ta cảm thấy lời kịch của ta bị ba người các ngươi đoạt hết…
(Đoạn Thủy sơn trang, Tiết đại tiểu thư tỏ vẻ tâm mệt)
- Huyền Tố: cuộc thi lần này ta không đạt yêu cầu!
Sư phụ Đoan Nhai: lần sau cố gắng.
Sư thúc Đoan Thanh: không thể chậm trễ.
Sư thúc Đoan Hành: ngày mai thi lại.
Huyền Tố: … … Hảo.
(Kỳ thực Thái Thượng cung tuyển người đều xem mặt đi… À…ngoại trừ Đoan Hành … Phảng phất cảm nhận được sát khí của Đoan Hành trưởng lão)
- Tần Lan Thường: ta đi, cư nhiên lại không đạt tiêu chuẩn!
Thẩm Vô Đoan: không hổ là tôn nhi nữ của ta a. Năm đó ta cũng là quỳ gối lên chày cán bột mới tốt nghiệp.
Tôn Mẫn Phong: Lão sư của ngươi là ai? Thời điểm thi lại ta đi hạ mê dược cho hắn, cam đoan cho ngươi nộp giấy trắng đều có thể vượt qua.
Sở Tích Vi: ha hả… là ta.
Tôn Mẫn Phong: … Nha đầu! Nhanh chóng đi ôn tập.
Tần Lan Thường: Tôn thúc ngươi lại xúi ta làm bậy như vậy!!!!
(Bách Quỷ môn các ngươi thật sự là thượng bất chính hạ tắc loạn)
- Lục Minh Uyên: Lão sư, cuộc thi ta không đạt yêu cầu…
Nguyễn Phi Dự: lấy bài thi lại đây, ta cho giảng cho ngươi một chút, ngày mai tái khảo một lần.
(Vì sao lão sư ta lại là phát xít như vậy… nước mắt chua xót)
- Cố Tiêu: cuộc thi lần này ta con mẹ nó lại hỏng… haiz… Ta đúng là không gặp thời, trời ganh người tài a.
Cố Thời Phương: Ta phi! Cuộc thi bị đánh trượt cùng ngươi nộp giấy trắng là hai chuyện khác nhau sao?
Đoan Thanh: kỳ thực hắn không có nộp giấy trắng, chỉ là trên giấy thi toán lại đi viết văn.
Cố Thời Phương: Viết cái văn gì… Tiểu tử! Ngươi đứng lại, không cho phép chạy! Cho ta đọc bài văn!
Cố Tiêu (mặt thấy chết không sờn): … Sư phụ ta là một nữ thổ phỉ hung tàn, tĩnh như người thường, động như chó điên, chuyên trị các loại không phục, mang theo dụng cụ quản chế cắt gọt, bình ổn bốn phương tám hướng, vì sự nghiệp phá phách cướp bóc đốt nhà cống hiến cả thời thanh xuân. Có thể thấy người không câu nệ nam nữ, quyền đánh viện dưỡng lão Nam Sơn, chân đá nhà trẻ Bắc Hải …
Trời cao có mắt chính là, ba mươi năm trước có một đạo trưởng mỹ nhân như hoa như ngọc cam nguyện lên núi làm áp trại phu quân độ hóa Sơn Đại vương hung tính, từ đó hướng thiện, bỏ gian tà theo chính nghĩa, quả thật là tấm gương mẫu mực ‘Ta không vào địa ngục thì ai vào?’. Làm thiếu niên ‘Tứ có’ thời đại mới: có tư tưởng-có văn hóa-có đạo đức-có chí khí, ta, Cố Tiêu phấn đấu nối nghiệp, tương lai không lâu xoay người làm chủ, đả đảo thổ phỉ phân đất vườn, vì sự nghiệp giải phóng nhân dân phấn đấu cả đời…”
Cố Thời Phương: … … … … … … … … … …
Đoan Thanh: lão sư phê là “Có nhiều dũng khí, lý tưởng cao xa, đáng tiếc hắn là sư phụ về toán học cho nên không thể cho qua. Có cần hỗ trợ báo nguy không?”
Cố Tiêu: … Sư công, lúc thời điểm như thế này liền đừng bỏ đá xuống giếng a.
Đoan Thanh: ta chỉ là cảm thấy ngữ văn của ngươi cũng không được tốt. Tỷ như cái từ “Như hoa như ngọc” không nên dùng ở trong này.
Cố Thời Phương: … A Thương ngươi đi ngủ đi, ta ký tên cho hắn.
Cố Tiêu: ta mới không tin! Sư công chớ đi!! (tay Nhĩ Khang)
Đoan Thanh: hạ thủ nhẹ một chút, ngày mai còn phải đi học.
Cố Tiêu: số ta thật là khổ a…
(Kinh Hồng họa phong các ngươi không giống người thường… Nhưng lại giống giáo dục của đại hán tử gần nhà ta)