Cách cửa sổ đều có thể nghe được bên ngoài ẩn ẩn truyền đến tiếng ồn ào, hẳn là tiền viện lại xảy ra rắc rối.
Hằng Viễn khóa cửa phòng, sau đó thay đổi một thân tăng bào màu xám, cầm lên giới đao, liền từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Nơi này thực hẻo lánh, phía sau phòng là một mảnh rừng trúc nhỏ. Hằng Viễn vừa mới đi vào, dưới chân liên tiếp thay đổi ba loại bộ pháp, vội vàng xẹt qua giữa những bóng cây. Vạt áo còn đương bay, bóng người đã vô tung, cho dù lúc này ánh mặt trời chưa lặn hết, cả người Hằng Viễn lại tựa như biến mất trên thế gian.
Võ công của hắn tại Vô Tướng tự không tên không tuổi, khinh công lại vô cùng tốt. Lại có địa thế này yểm hộ, vốn nên là thần không biết quỷ không hay.
Nhưng mà sau khi Hằng Viễn bước vào trong rừng, đã có hai người từ trên nóc phòng của hắn cùng ngẩng đầu lên.
Huyền Tố vốn không muốn làm “quân tử leo xà nhà”, đáng tiếc chuyện gấp phải tòng quyền, chỉ đành bị Diệp Phù Sinh một đường kéo lại đây, xoay người nhảy lên mái nhà.
Trên mái nhà phủ kín ngói, hơi không chú ý liền sẽ phát sinh động tĩnh. Huyền Tố đang lưỡng lự, kết quả bị Diệp Phù Sinh bắt lấy cánh tay thả người nhảy lên, mũi chân điểm lên mái nhà một chút, lại không thi lực, chỉ ở mặt trên vừa trượt, thân thể thuận thế cúi xuống, bàn tay một chống một chuyển, liền tá lực lặng yên không tiếng động mà nằm trên mặt ngói, nhẹ đến mức tựa như chiếc lá rụng bị gió thổi tới.
Huyền Tố nhìn động tác “Nhảy lên mái nhà lật ngói” rất quen thuộc của Diệp đại gia, trong lòng lặng yên suy đoán đối phương hẳn là luyện tam cửu tam phục mới có thể đến cảnh giới hiện giờ.
[() tam cửu tam phục: Tam cửu là thời điểm lạnh nhất trong mùa đông. Tam phục là thời điểm nóng nhất của mùa hè. Đại khái là «luyện công» chăm chỉ]
Bọn họ kiên nhẫn mà đợi trong chốc lát, rốt cuộc nhìn thấy Hằng Viễn nhảy cửa sổ mà ra. Diệp Phù Sinh ấn đầu Huyền Tố phủ phục xuống, điều chỉnh góc độ tránh ánh mắt đối phương có thể nhìn đến, trong lòng đánh giá một khắc, lúc này mới dẫn người đuổi theo.
Hằng Viễn ở phía trước, bọn họ theo sau, xuyên qua khu rừng, thân cùng ảnh nhấp nhô loang loáng. Trên đường Hằng Viễn cũng mấy lần dừng chân quan sát nghe ngóng, đều bị Diệp Phù Sinh từ thân pháp của hắn đoán ra ý đồ, đi trước một bước ẩn nấp kín đáo, cuối cùng hữu kinh vô hiểm mà ra khỏi rừng trúc, tiến vào sơn đạo càng lúc càng phức tạp.
Vô Tướng tự xây dựng dựa vào núi, Vấn Thiện sơn lại là địa hình gập ghềnh cực kỳ phức tạp.Trong mắt Huyền Tố, chỉ cảm thấy sơn lộ này vòng vèo quanh quẹo, phía trong ánh sáng mờ mịt. Dọc đường vừa phải đề phòng mai phục chung quanh vừa phải tránh cảnh giác của Hằng Viễn phía trước, hắn cảm giác sâu sắc khoảng cách đoạn lộ trình này so với con đường mình đi suốt hai mươi năm tại Vong Trần phong còn muốn gian nan hơn, không bao lâu đã mồ hôi ướt đẫm.
Cũng may ở bên cạnh hắn còn có cựu Thống lĩnh Lược Ảnh quen truy tung tiềm hành. Diệp Phù Sinh nương một đường cỏ cây thổ thạch che giấu thân hình, nội lực ngưng đọng vào tai mắt cùng dưới chân, đi theo gió không tiếng động; phía trước nhìn chằm chằm vào Hằng Viễn, lỗ tai lại chú ý chung quanh gió thổi cỏ lay, cho dù Huyền Tố đã bị nhiễu đến đầu óc choáng váng y vẫn còn tỉnh bơ.
Sắc trời đã dần dần đen kịt, Hằng Viễn đến nơi này liền thả chậm bước chân. Diệp Phù Sinh cùng Huyền Tố cũng chỉ có thể chậm lại, lưu ý hướng đi chung quanh, né tránh tựa như quỷ mị không thể gặp ánh sáng.
Huyền Tố nhẹ nhàng thở ra, cũng bắt đầu đánh giá bốn phía. Bỗng nhiên hắn nắm lấy tay Diệp Phù Sinh, rất nhanh ở trong lòng bàn tay viết một câu: “Nơi đây có thể là đi thông đến Độ Ách động.”
Huyền Tố mặc dù không bằng Diệp Phù Sinh kinh nghiệm lão luyện, cũng là người cẩn thận, tâm tư tinh tế. Một đường đi này gập gập ghềnh ghềnh mặc dù khiến người đau cả đầu, nhưng cũng làm hắn sinh lưu ý.
Vấn Thiện sơn địa hình phức tạp. Ngoài ngọn núi cao nhất còn sinh mấy chỗ đoạn nhai vách đá bên cạnh. Sau khi Vô Tướng tự xây dựng, ở những chỗ này mở huyệt động, làm nơi cho tăng nhân bế quan khổ tu, người có thể đi vào cũng đều là kẻ có bản lĩnh đầy mình.
Độ Ách động là một chỗ tối hiểm trong đó. Nghe nói nó giấu ở dưới một đoạn nhai hiểm trở, nhìn xuống không thể thấy, phía dưới cũng là vực sâu, lại thêm nhiều đá ngầm nổi lên, hơi vô ý liền muốn ngã tan xương nát thịt. Qua nhiều năm như vậy, chỉ có Sắc Không thiền sư thường cư ở đó, tìm hiểu thiên cơ, bế quan tịnh tu.
Cho dù là tăng nhân trong Vô Tướng tự cũng ít người biết cụ thể Độ Ách động ở đâu. Huyền Tố có thể nhìn ra môn đạo, vẫn là do sư phụ Đoan Nhai của hắn khi còn sống từng đề cập tới …
“Vấn Thiện sơn, lấy ý từ ‘Độ ách vấn thiện’, cho rằng người có thể trải qua đại khổ hạnh mới đạt thành tựu to lớn. Bởi vậy thế núi mặc dù dốc, Độ Ách động lại càng khó tìm, gập ghềnh khúc chiết, hận không thể khiến mỗi người lên núi đều được thể nghiệm một phen ‘Tám mươi mốt kiếp nạn’. Ngày sau ngươi nếu có may mắn đi tới, cần phải cực kỳ chú ý.”
[() tám mươi mốt kiếp nạn: ý chỉ kiếp nạn của Trần Huyền Trang khi đi thỉnh kinh, phải trải qua kiếp nạn mới thành chính quả]
“Độ Ách động” ba chữ vừa ra, Diệp Phù Sinh trong lòng thoáng xoay chuyển, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là muốn đi gặp ‘Tây Phật’?”
Nghĩ như vậy, y cùng Huyền Tố liếc nhau, trong mắt cả hai đều là ngưng trọng.
Cũng may Hằng Viễn trước đó đề phòng mấy lần, cũng không phát giác hai cái đuôi phía sau, rốt cuộc không tiếp tục cố ý thả chậm bước chân, thân hình vừa động liền hướng về phía trước lao đi. Diệp Phù Sinh dừng ba nhịp thở, xác định có thể kéo ra một khoảng cách thích hợp, lúc này mới mang Huyền Tố tiếp tục đuổi theo.
Lại đi một đoạn đường, chợt nghe thấy tiếng người. Diệp Phù Sinh hướng Huyền Tố vứt cho một ánh mắt ra hiệu, người sau tự biết khinh công không bằng người trước, ngoan ngoãn vọt đến sau sườn núi dừng lại, Diệp Phù Sinh liền xoay người nhảy lên một gốc cây đại thụ, đẩy ra khe hở nhìn Hằng Viễn đi đến vách đá phía trước, chúm tay lên môi thổi ra một tiếng huýt gió.
Nơi đây là một điểm tụ gió. Lúc này gió núi gào thét, đem một đạo bóng đen từ phía dưới vách đá “thổi” lên, nhẹ như lông hồng lướt gió, đảo mắt liền đứng lại trước mặt Hằng Viễn.
Đó là một nam nhân hình dáng cao gầy mảnh khảnh, một thân hắc y giống như báo tang, một chiếc mặt nạ bằng đồng xanh bao trùm nửa khuôn mặt, nửa còn lại tái nhợt không chút máu, tựa như một con quỷ sống sờ sờ.
Huyền Tố không nhận ra hắn, đồng tử Diệp Phù Sinh lại co lại.
Đó là Chu Tước điện chủ của Táng Hồn cung, Bộ Tuyết Dao.
Từ lúc tại Dương Thành từ biệt, Diệp Phù Sinh cũng chưa gặp lại hắn, chỉ nghe Đoan Thanh đơn giản nói qua việc mình từng hướng Mê Tung lĩnh ép hỏi. Vốn tưởng rằng người này nuốt hơn phân nửa bình “U mộng” đã độc phát thân vong, không ngờ vậy mà vẫn còn sống.
Trong lòng Diệp Phù Sinh tựa như đốt lên một ngọn lửa, thiêu đến ruột gan bừng bừng. Nhưng mà nhìn kỹ lại bộ dáng Bộ Tuyết Dao, liền như bị một chậu nước lạnh hắt lên, tức thì lạnh giá.
Bộ Tuyết Dao thay đổi.
Hắn vốn là nam tử trẻ tuổi dung mạo yêu dã, nhìn thế nào cũng không quá ba mươi. Nhưng Bộ Tuyết Dao trước mắt lại thiếu đi vẻ diễm lệ mị hoặc, thêm vào vài phần già nua nặng nề, thoạt nhìn ít nhất già đi hơn mười tuổi.
Bộ Tuyết Dao cả người gầy một vòng lớn, cơ hồ là da bọc xương, làn da lộ ra ngoài lại có chút tiều tụy già nua, đôi mắt nhiễm áp lực điên cuồng cùng hung ác nham hiểm, trước kia tám phần là diễm sắc lúc này chỉ còn lại hai phần cũng đều là gắng gượng.
Nếu Diệp Phù Sinh không quan sát cẩn thận, lại đối với Bộ Tuyết Dao khắc sâu ấn tượng, chỉ sợ cũng không nhận ra hắn.
Bộ Tuyết Dao khinh công cao cường, Diệp Phù Sinh cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, đành phải đem nội lực tụ vào tai mắt, cố gắng nghe bọn hắn nói chuyện. Nhưng mà hai người này đều cẩn thận, đem thanh âm ép tới rất nhỏ, lại thêm tiếng gió quấy nhiễu, khiến Diệp Phù Sinh cũng chỉ có thể nghe thấy vài từ vụn vặt, ước chừng là “Con lừa trọc”, “Trạm gác” linh tinh.
Hai người ở bên vách đá nói chuyện chừng nửa chén trà nhỏ, Huyền Tố cùng Diệp Phù Sinh đều không nhúc nhích. Cuối cùng chờ đến hai người bọn họ chia tay, Hằng Viễn quay trở về đường cũ, Bộ Tuyết Dao thì hướng một sơn đạo khác đi đến.
Huyền Tố cũng thông minh, thấy hai người này đều đi rồi, liền xoay người đến bên cạnh Diệp Phù Sinh, nhẹ giọng hỏi: “Nghe được cái gì?”
Diệp Phù Sinh đem đôi câu vài lời hỗn độn chắp vá một chút, nói: “Tây Phật còn ở trong Độ Ách động, chỉ sợ đã bị bọn họ kiềm chế.”
Huyền Tố nhướng mày: “Bọn họ là ai?”
Diệp Phù Sinh nhẹ giọng nói: “Người mặc hắc y vừa rồi, chính là Táng Hồn cung Chu Tước điện chủ, người ta thường gọi ‘Phi La sát’ Bộ Tuyết Dao.”
Người có danh cây có bóng. Cho dù Huyền Tố không ra khỏi cửa không bước khỏi cổng, cũng từng nghe qua mấy cái hồng danh hắc danh trên giang hồ.
Huyền Tố một điểm liền hiểu: “Giang hồ đồn đãi ‘Phi La sát’ giỏi khinh công cùng Thác Cốt thủ. Công phu dùng độc càng là tạo nghệ thâm hậu, như vậy dược vật trong đồ ăn của Vô Tướng tự có quan hệ với hắn hay không?”
“Tám chín phần mười.” Diệp Phù Sinh hất hất cằm “Không sai biệt lắm, chúng ta trước hãy xuống Độ Ách động.”
“Không đi đuổi theo Bộ Tuyết Dao?”
Diệp Phù Sinh vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn hắn: “Đêm xuống rất nhanh, Bộ Tuyết Dao hẳn là muốn đi tuần tra trạm gác. Ngươi muốn đi cùng đám ám khách đó ngạnh kháng sao? Tráng sĩ thật can đảm, tại hạ vô cùng khâm phục a!”
Huyền Tố: “…”
Bộ Tuyết Dao đích thực là đi tuần tra trạm gác, cũng liền đại biểu bọn họ bất ngờ có một đoạn thời gian ngắn ngủi để hành động. Ý niệm vừa điểm, hai người đi đến vách đá nhìn xuống vừa thấy, phát hiện từ trên vách đá rủ xuống ba sợi xích sắt, còn có một con đường nhỏ uốn lượn xuống phía dưới, hẹp và vòng vèo như ruột dê, cơ hồ là dựa vào vách đá mà kiến tạo, nơi đặt chân tựa như lung lay sắp đổ.
Bộ Tuyết Dao chính là ỷ vào khinh công cao cường, lại lấy xích sắt mượn lực ở trên vách đá qua lại tung hoành.
Diệp Phù Sinh liếc nhìn Huyền Tố một cái. Người sau suy xét đến năng lực của mình một chút, thành khẩn nói: “Ta đích thực không thể đi xuống, chỉ sợ lúc lôi kéo xích sắt phát ra tiếng vang kinh động người khác.”
Diệp Phù Sinh nheo mắt, một tay tóm lấy cánh tay Huyền Tố thả người nhảy xuống, chỉ nói một tiếng: “Đề khởi nội tức, cái khác không cần quản!”
Y lần này tới bất ngờ, Huyền Tố chỉ kịp đem một hơi nội tức nén lại trong ngực, đã cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, cơ hồ cho là mình muốn ngã đến tan xương nát thịt. Nhưng mà lúc Diệp Phù Sinh nhảy xuống bước chân đạp một cái, ở dưới tình huống mang theo một nam nhân cao lớn lại có thể ở trên không xoay chuyển thân thể, đạp ba bước lên vách đá dựng đứng, sau đó thân thể lại tung lên, theo vách núi thuận thế trượt xuống, vững vàng dừng lại ở một cái mỏm đá nhô ra.
Một đường rơi xuống nguy hiểm vậy chỉ trong nháy mắt, Huyền Tố còn chưa kịp có phản ứng, một hơi nội tức nén đến ngực phát đau, khó khắn lắm mới phục hồi lại tinh thần, giương mắt chỉ thấy Diệp Phù Sinh phất một cái góc áo, phủi đi chút bụi không đáng kể.
Hắn nhịn không được ngẩng đầu nhìn vách núi, ngay cả một cái dấu chân cũng không thấy được. Xem ra, mỗi khi y đạp chân vào vách núi để xoay chuyển giảm bớt lực, lại không hề lưu dấu vết gì.
Độ Ách động địa thế hiểm yếu, khinh công như Diệp Phù Sinh, Bộ Tuyết Dao ở trên giang hồ cũng là hiếm thấy. Bởi vậy, ngoại trừ Bộ Tuyết Dao, nơi đây người canh gác cũng không nhiều. Diệp Phù Sinh cùng Huyền Tố thừa dịp đột nhập, nội lực ngưng tụ vào tai mắt, mỗi khi trước lúc bị trạm gác phát hiện đã lặng yên tách ra.
Nơi này tựa như cái động nhền nhện, đi như thế nào cũng là quanh quanh quẩn quẩn cửa động lớn nhỏ. Hai người một bên tránh né trạm gác một bên tìm kiếm Tây Phật, nhịn không được có chút choáng đầu hoa mắt. Huyền Tố đang lo lắng cứ tiếp tục vòng vo thế này, sợ là Bộ Tuyết Dao cũng sắp trở lại, đang muốn nhắc nhở Diệp Phù Sinh một chút, đã thấy đối phương đem lỗ tai dán lên vách động cẩn thận nghe cái gì.
Huyền Tố không lên tiếng, nhìn quanh người một chút, cũng đem lỗ tai dán lên, liền nghe được tiếng đàn.
Tiếng đàn chỉ cách một bức tường, nhưng nó cũng không cao hay ngân vang, mà nhẹ nhàng thư thái bình đạm, không có biến hóa thăng trầm, như thể một dòng nước róc rách chảy qua những tảng đá giữa rừng, ôn nhu đến bất khả tư nghị.
Tâm tình lo âu bất giác bị tiếng đàn này xoa dịu. Đôi mày Huyền Tố đang nhíu chặt giãn ra, đột nhiên lại giật mình tỉnh lại, dời tai, trong mắt hiện lên vẻ hoảng hốt.
Diệp Phù Sinh thấy phản ứng của hắn, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Bàn tay Huyền Tố chậm rãi nắm chặt quyền: “Khúc đàn này… là «Vấn Thủy».”
Đoan Nhai đạo trưởng Kỷ Thanh Yến nổi danh “Đông Đạo” lấy kiếm pháp cùng nội công thâm hậu xem như độc bộ thiên hạ. Nhưng mà so với võ công, cầm kỹ của hắn cũng danh mãn giang hồ. Đoan Nhai đạo trưởng sinh thời rất thích đàn, lấy đàn nhập đạo. Hắn từng lấy ý «Thượng thiên nhược thủy» phổ thành cầm khúc, đặt tên là «Vấn Thủy», có công hiệu bình tâm tĩnh khí, trấn an nóng nảy.
Diệp Phù Sinh vốn là nghe thấy khúc này cảm giác huyền diệu, hiện tại nhìn thấy Huyền Tố phản ứng, trong lòng suy đoán hẳn là không sai.
Đoan Nhai đã chết. Nghe nói khi hắn lâm chung Sắc Không thiền sư đi đến Vong Trần phong tế linh, đích thân đốt kinh văn, túc trực trước linh cữu ba ngày, cuối cùng mang đi cây đàn cổ “Huyền Tâm” tùy thân của Đoan Nhai đạo trưởng, từ đó về sau trở về núi bế quan, năm năm không ra khỏi cửa.
Huyền Tâm cầm đã lâu năm, lại được Đoan Nhai đạo trưởng nhiều năm tu chỉnh, âm sắc cùng dao cầm phổ thông rất có khác biệt. Huống chi một khúc «Vấn Thủy » này là độc môn hắn sáng tạo, mặc dù không có thăng trầm rõ ràng, thủ pháp lại thập phần phức tạp, ngay cả đồng môn sư đệ cùng đệ tử thân truyền của hắn cũng chưa học được tinh túy, chỉ có tri kỉ là Sắc Không thiền sư khám phá ra chân lý.
Như vậy người sau bức tường này, xác nhận là Sắc Không thiền sư không nghi ngờ gì nữa.
Bên tường là một chỗ cửa lớn, nhưng ngoài cửa đã có người gác. Ánh lửa lay động, hơi không chú ý liền sẽ chiếu ra bóng dáng hai người. Tuy nói bọn họ có thể giải quyết vài cái thủ vệ này, lại dễ đưa tới những người khác, đến lúc đó chỉ sợ thất bại trong gang tấc.
Diệp Phù Sinh nheo mắt, nhẹ giọng nói: “Ta dẫn bọn họ rời đi, ngươi nhân cơ hội đi vào.”