Lúc Diệp Phù Sinh nói xong một chữ cuối cùng, trong phòng đã tĩnh lặng đến mức chiếc kim rơi có thể nghe thấy.
Từ lúc y hôn mê tỉnh lại đến nay bất quá mới ngày thứ ba, khí lực còn chưa khôi phục, thương thế cũng chỉ vừa tốt lên một chút. Ba ngày qua này, Diệp Phù Sinh nửa bước không ra khỏi cửa phòng, Sở Tích Vi cũng không hề rời đi. Tin tức bên ngoài đều dựa vào thủ hạ lui tới mật báo. Từ trong đám tin tức này, bọn họ biết được chiến sự Tây Xuyên giằng co, chủ tướng dị tộc Tát La Viêm rơi vào trong tay thủ tướng () Lục Nguy của Nhạn Minh thành. Hai quân cách sông đào giằng co, không bên nào chịu thoái nhượng, cũng không bên nào dám hành động thiếu suy nghĩ. Lang thủ Trại Thụy Đan trong lúc nguy cấp thượng vị, chính là vội hết sức sứt đầu mẻ trán, không rảnh quan tâm đến bọn họ.
[()thủ tướng: là tướng thủ thành, chứ ko phải là PM hiện nay nha]
Thời điểm Sở Tích Vi đem tin tức này nói lại với Diệp Phù Sinh, liền chuẩn bị chờ thương thế y tốt lên một chút sẽ khởi hành về Trung nguyên. Đang lúc hắn cân nhắc phải an bài như thế nào, Diệp Phù Sinh bỗng nhiên lại cho thuộc hạ lui hết, đem hắn kéo đến bên giường ngồi xuống, chậm rãi nói ra đoạn chuyện cũ năm xưa mà Sở Tích Vi vẫn không dám biết.
Lúc này, Sở Tích Vi chậm chạp không mở miệng, Diệp Phù Sinh cũng không nói thêm nửa câu. Y vẫn chưa thể cử động thuận lợi, đầu óc cũng không tốt lắm, cố gắng chống đỡ nói ra nhiều sự tình như vậy khiến y phí sức hao tổn tinh thần, đến bây giờ tựa như du long bị rút sống lưng, toàn thân cũng rã rời suy sụp ngả người xuống.
Diệp Phù Sinh ngã ngửa ra nhưng không đập xuống giường. Thân hình Sở Tích Vi nháy mắt xoay chuyển ngồi ra phía sau, dùng ngực tiếp được lưng y. Hai tay hắn vòng lại, bao bọc lấy bàn tay người nọ đặt trước bụng, mái đầu chậm rãi tựa vào hõm vai y.
Sở Tích Vi không nói một lời, Diệp Phù Sinh lại cảm giác bên vai có một chút nóng bỏng thấm ướt áo, theo bản năng muốn quay đầu nhìn hắn, đáng tiếc người này ôm đến cứng ngắc, khiến y một chút cũng không ngọ nguậy được.
Diệp Phù Sinh thở dài: “A Nghiêu! Đừng như vậy, ngươi nói câu gì đi.”
“Vì cái gì…” Sở Tích Vi đem một đôi mắt đỏ bừng chôn ở đầu vai y, không biết là không muốn hay là không dám nhìn y, thanh âm rất nhẹ “Vì cái gì tại thời điểm này, nói với ta chuyện đó?”
Diệp Phù Sinh trầm mặc.
Trên thực tế, lúc này thẳng thắn thành khẩn lại không phải là một lựa chọn tốt, đích thực có khả năng sẽ đánh vỡ sự cân bằng mà hai người vất vả duy trì, không chỉ uổng phí tình cảm trước đó, thậm chí từ nay về sau chân chính ân đoạn nghĩa tuyệt.
Lấy tâm tư của Diệp Phù Sinh, đương nhiên không thể không biết tai hoạ ngầm khi nói ra chân tướng. Nhưng mà cuối cùng y vẫn đem mọi chuyện kể lại cho Sở Tích Vi, không phải là nhất thời xúc động, mà là sau bao nhiêu suy nghĩ cân nhắc y vẫn quyết định thành thật với nhau.
Mười năm trước Diệp Phù Sinh không nói, là bởi vì Sở Nghiêu tuổi nhỏ không có năng lực, mặc người xâu xé, bởi vì y đối với Sở Tuần có mười năm ước hẹn, càng bởi vì loạn Tĩnh Vương chưa lắng xuống, đối phương biết được càng nhiều lại càng không thể bình yên vô sự.
Nhưng mà hiện giờ mười năm thương hải hóa tang điền, Sở Nghiêu yếu đuối bất lực biến thành Sở Tích Vi tâm tư thâm trầm nắm quyền sinh sát trong tay; Sở Tuần ở trên ngôi vị hoàng đế như ngồi trên bàn chông cũng đã thành minh quân nắm đại quyền, nói một không hai. Mà ngay cả bộ hạ cũ của Tĩnh Vương từng như quân cờ khó định lúc này nhân Tây Xuyên chiến khởi mà có cơ hội xoay chuyển … Hết thảy đều phát triển theo hướng tốt lên, tựa như một gốc cổ thụ khô héo bắt đầu khởi tử hồi sinh, đâm ra những mầm xanh yếu ớt lại kiên cường.
Gánh nặng y dùng tấm lưng thương tích chất chồng chống đỡ suốt mười năm, đến bây giờ rốt cuộc có thể tạm dừng nghỉ ngơi, quay đầu không thấy núi sông ngàn dặm, chỉ có một hàng dấu chân nhìn thấy ghê người.
Một người đi đường xa thiên lý, cho dù thân thể đúc bằng sắt thép cũng sẽ rệu rã. May mà trước khi Diệp Phù Sinh biến thành cái xác không hồn, còn có một người có thể thức tỉnh hương vị “tồn tại” trong lòng y.
Diệp Phù Sinh năm nay đã sắp ba mươi tuổi, trong đời cũng không phải là lần thứ nhất động tâm, nhưng lại là lần đầu tiên sinh tình.
Tình cảm này khác biệt với phong nguyệt lưu luyến sắc đẹp, khác biệt với phu thê tương kính như tân, xa lạ mà quen thuộc, mịt mờ lại kích động. Hơn mười năm đao quang kiếm ảnh sinh tử một đường, so ra đều không bằng nỗi canh cánh trong lòng mấy ngày ngắn ngủi này, phảng phất như có một con đường nhỏ khúc khuỷu ngoằn ngoèo trải dài từ mười mấy năm trước đến nay, y trên đường trèo non lội suối, mà cuối con đường dài chông gai đó, là một Sở Tích Vi đi tới.
Hắn nhìn y một cái, chính là trong mắt tràn đầy hoa xuân bừng nở.
Đây là ân oán vướng bận nửa đời Cố Tiêu, cũng là chốn về của cánh bèo Diệp Phù Sinh trôi dạt suốt mười năm.
Sư đồ, ân cừu, yêu hận, thị phi… giữa bọn họ có quá nhiều vướng mắc khó phân, kéo dài qua năm tháng lại vượt qua sinh tử, hiện giờ rốt cuộc đi đến ngã rẽ cuối cùng, hoặc sẽ chỉ như hai con đường thoáng giao qua nhau rồi phân hai ngả, hoặc sẽ như trăm sông dung vào biển lớn.
Tính tình Diệp Phù Sinh cực kỳ giống Cố Thời Phương cùng Đoan Thanh, có lúc tùy tính đến tiêu sái, có lúc nghiêm khắc đến quá phận. Mà y trời sinh một thân kiêu ngạo được kìm nén, tuy rằng co được dãn được, lại có lúc không thể thay đổi.
Nguyên tắc như thế, trách nhiệm như thế, tình cảm cũng là như thế.
Diệp Phù Sinh thực sự muốn cùng Sở Tích Vi trải qua trăm năm, dĩ nhiên không thể giấu hắn suốt đời suốt kiếp. Nếu hai người chung sống, ngay cả điều cơ bản nhất là tôn trọng cùng tín nhiệm cũng làm không được, nói gì đến bạc đầu dài lâu?
Sở Tích Vi thật lâu không lên tiếng, Diệp Phù Sinh cũng rất kiên nhẫn mà chờ.
Cho đến lúc một bàn tay của Sở Tích Vi chậm rãi dời lên, che phủ đôi mắt Diệp Phù Sinh. Không để y kịp phản ứng, đệ tử đã trưởng thành kia bỗng nhiên nghiêng đầu, ở khóe miệng y hạ xuống một nụ hôn nóng bỏng lại lạnh lẽo.
Nóng bỏng là độ ấm trên môi Sở Tích Vi, lạnh lẽo là dòng lệ lặng lẽ không tiếng động chảy xuống từ đôi mắt hắn.
Diệp Phù Sinh nếm ẩm ướt bên môi bỗng cảm thấy trong lòng căng thẳng. Nhưng mà Sở Tích Vi lần này không khóc, đưa tay lau khóe mắt, gác bên hõm vai y tựa con mèo con nhẹ nhàng cọ cọ, thanh âm bởi vì nghẹn ngào mà khàn khàn: “Sư phụ, đa tạ ngươi đã nói cho ta biết… đa tạ ngươi… không có gạt ta.”
“…” Trái tim nhàu nát của Diệp Phù Sinh, vì một câu nói kia mềm mại đến hỗn loạn.
Kỳ thật năm xưa Sở Nghiêu cũng không phải là kẻ ngốc.
Khi đó, Tĩnh Vương phi vì bảo hộ hắn, tận lực đem những việc ngấm ngầm xấu xa kia đều giấu xuống dưới. Nhưng mà có mẫu thân tâm tư sắc bén như vậy, Sở Nghiêu cho dù thiên chân vô tà, làm sao lại có thể là kẻ ngu ngốc được?
Càng không nói đến, biến cố năm tám tuổi trước đó, nửa đường chặn giết là hắn tự mình trải qua từ đầu tới cuối. Ngay cả lúc ấy tình thế cấp bách ý loạn nghĩ không thông, chờ năm ba năm sau tuổi lớn lên một chút, cũng sẽ hậu tri hậu giác mà hiểu rõ.
Hắn chỉ là niên thiếu, chỉ là không muốn suy nghĩ sâu xa. Hài tử ở độ tuổi đó là người nhạy cảm nhất. Sở Nghiêu không muốn bởi vì suy nghĩ miên man của mình làm thay đổi nếp sống sinh hoạt của hai người, tổn thương phụ mẫu, dĩ nhiên liền sẽ theo bản năng mà tránh đi góc cạnh.
Tựa như mọi hài tử trên đời này không cẩn thận mà nhìn trộm bí mật, Sở Nghiêu cho rằng chỉ cần không đề cập đến bất cứ điều gì, hết thảy đều sẽ không phát sinh. Đáng tiếc lừa mình dối người chung quy cũng như bọt nước, chỉ trong khoảnh khắc đã vỡ tan.
Cho tới hôm nay mười năm biển cả hóa nương dâu, mọi vật trên thế gian thay đổi, người cũng không còn như xưa. Cố Tiêu biến thành Diệp Phù Sinh, Sở Nghiêu trở thành Sở Tích Vi.
Hắn vốn nên hận y, cũng có đầy đủ lý do để hận y. Nhưng mà… chuyện xưa ân oán dây dưa, là Cố Tiêu một vai gánh hết; Sau cung biến họa phúc một đường, là Cố Tiêu dốc hết sức bảo hộ hắn khỏi tai họa; Loạn Tĩnh Vương di hoạ đến nay, là Diệp Phù Sinh thay hắn lao tới biên quan sinh tử, thay hắn thu thập hậu hoạn năm xưa.
Đủ loại đủ việc, từng chút từng chút một, khiến hắn làm thế nào hận y? Lại làm thế nào nhẫn tâm tiếp tục trách móc nặng nề y?
Sở Tích Vi đem Diệp Phù Sinh ôm vào trong lòng, như dùng hai tay ôm lấy thế giới duy nhất của mình còn sót lại, trong lúc vô thanh vô tức lệ rơi đầy mặt.
Năm đó Cố Tiêu không nghe được Sở Nghiêu gào khóc, hiện giờ Diệp Phù Sinh càng không nhìn thấy Sở Tích Vi khóc, cho dù một tiếng nức nở cũng nghe không được, khiến cho Diệp Phù Sinh không những đầu đau mà tim lại càng đau. Nhưng mà Sở Tích Vi hai tay dùng sức cực lớn, Diệp Phù Sinh không chỉ không tránh được hắn ôm trong lòng, mà ngay cả ánh mắt cũng bị hắn che lại dưới năm ngón tay, chỉ nhìn thấy một mảnh tối đen dưới bàn tay hắn, không thể nhìn được người kề bên vai mình giờ phút này rốt cuộc là vẻ mặt thế nào.
Diệp Phù Sinh chỉ có thể cảm nhận được lồng ngực phía sau lưng kịch liệt phập phồng, không biết là đau đến thở không ra hơi hay là nỗi lòng khó bình. Trong lúc nhất thời y cũng không có biện pháp, liền cầm tay Sở Tích Vi, đem bàn tay nắm chặt kia từng ngón từng ngón mở ra, sau đó dựa vào cảm giác đem bàn tay đó giơ lên trước môi mình, nhẹ nhàng thổi thổi, cẩn thận mà dỗ dành: “Phù…đau đều bay đi… Không khóc! Không khóc!”
Một làn khí hơi hơi lạnh từ từ thổi tới lòng bàn tay bị xiết đến xuất hiện vết hằn đỏ, cả người Sở Tích Vi cũng run lên. Hắn chậm rãi buông lỏng bàn tay che mắt Diệp Phù Sinh ra, nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, chỉ có một đôi mắt đầy tơ máu đỏ bừng như trước.
Từ khi Sở Nghiêu biến thành Sở Tích Vi, hắn đã thật lâu không khóc qua.
Một là hắn từ tiểu Hoàng tôn được nuông chiều từ bé trưởng thành thành Bách Quỷ môn chủ đổ máu không đổ lệ, cho dù ngàn quân ép tới gân cốt đứt gãy, cũng là đao phong thắng yếu mềm; Hai là hắn trong mười năm này vô số lần gặp gian nan hiểm trở, hiểu rõ ràng minh bạch rằng tuy mình còn có khí lực để khóc, nhưng lại không có người bởi vì hắn khóc mà đau lòng.
Suốt thời gian một đời, bao nhiêu kẻ cười đùa nhảy nhót chia vui, nào mấy ai cùng buồn cùng khóc?
Ngoại trừ Diệp Phù Sinh.
Sinh tử, ân oán, tình cừu, thị phi… mỗi một chút trên người người này đều là ngàn vạn vướng bận của Sở Tích Vi. Trước khi biết chân tướng, hắn ôm ấp lòng tràn đầy thấp thỏm vẫn không chịu từ bỏ. Đến bây giờ nước rút đá lộ, tựa như đắp con đê dài suốt mười năm rốt cuộc sụp đổ, nước bùn dâng lên vùi lấp đống đổ nát của thời gian, chỉ để lại hỗn độn đầy đất phải dọn dẹp.
“Sư phụ, ta…” Sở Tích Vi nhắm mắt “…trong lòng ta loạn!”
Diệp Phù Sinh cong cong khóe miệng, đem cái tay kia của hắn đặt lên ngực trái mình. Cách quần áo da thịt, Sở Tích Vi có thể cảm giác được trái tim phía dưới lạc mất nhịp đập bình thường, cũng đang rối loạn, cùng nhịp đập của mình không hẹn mà đồng điệu.
Một đoạn đường hai người thật vất vả vượt mọi chông gai đi đến tận đây, sau đó hoặc chỉ là lướt thoáng qua đời nhau, hoặc là sóng vai dắt tay nhau đến tận cùng, đều phải ở khoảng khắc này Hán Sở phân minh. Sở Tích Vi bởi vì tiền trần hậu sự loạn một tấc vuông, Diệp Phù Sinh chẳng lẽ có thể thờ ơ?
Tình đến mức thâm sâu, ý loạn tâm động chính là như thế.
Sở Tích Vi chợt nghẹn ngào.
Diệp Phù Sinh nhẹ nhàng mà hỏi: “Lúc trước ngươi muốn một câu trả lời, hiện tại ta rốt cuộc đã cho. Như vậy… A Nghiêu, ngươi là muốn như thế nào?”
Y bất động thanh sắc mà nắm chặt bàn tay, giống như muốn mượn tay Sở Tích Vi đem trái tim mình đều móc ra bày tỏ. Sở Tích Vi vừa mới lau khô nước mắt suýt nữa lại tuôn rơi. Hắn bình tĩnh nhìn Diệp Phù Sinh hồi lâu, bỗng nhiên dùng sức một chút, đem người nọ thuận thế đẩy ngã xuống giường.
Sau lưng là đệm chăn hỗn độn mềm mại, Diệp Phù Sinh ngã xuống dĩ nhiên không thấy đau, nhưng mà Sở Tích Vi đem hơn nửa thân hình đè lên người y, cho dù hắn đã cẩn thận tránh chỗ vết thương, vẫn khiến y cảm thấy hít thở không thông. Diệp Phù Sinh còn chưa kịp nói gì, Sở Tích Vi liền cúi đầu hôn lên ngực y.
Diệp Phù Sinh mới vừa tỉnh không lâu, trên người chỉ mặc một kiện trung y, bởi vì cử động liên tiếp cùng lôi kéo đã nới lỏng hơn phân nửa. Sở Tích Vi lần này trực tiếp hôn lên da thịt y, rõ ràng chỉ là ôn nhu như chuồn chuồn lướt nước, lại như lôi đình sấm đánh xuyên qua da thịt gân cốt dừng lại trong tim, sống sờ sờ đem Diệp Phù Sinh bức ra đầy đầu mồ hôi, toàn thân đều nóng lên.
Bàn tay đỡ lấy bả vai Sở Tích Vi của Diệp Phù Sinh nhất thời căng thẳng, không hiểu được nên khen đệ tử một câu vô sự tự thông, hay là nên đẩy người ra trước để bình tĩnh trở lại. Nhưng mà lúc này đây quyền lựa chọn cũng không nằm trong tay Diệp Phù Sinh. Không đợi y rối rắm tóm được nguyên cớ, Sở Tích Vi liền ngẩng đầu, cùng y bốn mắt nhìn nhau, chậm rãi nói: “Ta là nhi tử của phụ mẫu, cừu hận hai vai, không thể xem nhẹ; Ta là con cháu Sở thất, trách nhiệm có một, không quên tổ tiên. Lỗi của cha, con phải đền, trách nhiệm gia tộc phải đảm đương. Nhưng mà…”
Cố Tiêu có lỗi với Sở Nghiêu, chẳng lẽ Tĩnh Vương phủ lại không có lỗi với Cố Tiêu?
Mọi sự trên thế gian, bất quá nhân quả tuần hoàn, báo ứng qua lại.
“Trăm trượng huyền nhai một đỉnh băng tuyết này, đều là ngươi dẫn ta đi tới.” Dừng một chút, Sở Tích Vi cúi đầu hôn lên ấn đường Diệp Phù Sinh, cổ họng gian nan động động, thanh âm khàn khàn “Sư phụ, ngươi làm … đã đủ rồi, mà ta… không buông tay ngươi được.”
Diệp Phù Sinh mở to hai mắt. Bao nhiêu lời y đã sẵn nơi cổ họng theo câu nói này chậm rãi quay trở về vị trí cũ, ở dưới xương sườn chọc đến làm đau, lan tỏa khắp tứ chi toàn thân, mang lại cho y sức mạnh thoát thai hoán cốt.
Y ngửa đầu nhìn Sở Tích Vi. Tiểu thiếu niên ngày xưa mềm mại bụ bẫm hiện giờ cốt cách cao lớn, theo cổ áo rộng mở có thể thấy cơ bắp rõ ràng trên ngực, bả vai rộng, cánh tay thon dài hữu lực chống ở hai bên đầu Diệp Phù Sinh liền giống như bao bọc y trong một khoảng không gian.
Ánh mặt trời lọt vào song cửa sổ, trong lư hương đã tàn vẫn còn chút khói dư lại, thời điểm theo gió bay tới làm mi mục Sở Tích Vi mơ hồ, cũng làm ánh mắt Diệp Phù Sinh mông lung.
Sắc mặt của y vẫn tái nhợt như cũ, đã từ từ dâng lên huyết sắc. Ánh mắt không biết là bị khói theo gió làm mê mang hay là cố nén chua xót, chậm rãi đỏ lên, chân trái đột nhiên khoát lên eo lưng thon chắc của Sở Tích Vi, dùng sức một chút đem người áp xuống dưới, thân tàn mà chí kiên, lấy một bàn tay chống xuống giường, cúi người hôn hắn.
Diệp Phù Sinh ngậm vào môi Sở Tích Vi, đầu lưỡi không dung cự tuyệt cạy mở môi răng linh hoạt tiến vào trong khoang miệng, lại không vội đoạt lấy, chỉ tinh tế mà quấn quanh.
Một giọt nước mắt dừng ở khóe mắt Sở Tích Vi, hắn theo bản năng mà chớp chớp, đem toàn bộ chua xót ngọt ngào đều thu vào trong mắt, lưu vào nơi sâu nhất trong lòng mình.
Giống như rượu mạnh tưới vào củi khô, nơi đó đột nhiên dấy lên một ngọn lửa, từ trong ra ngoài đốt đến Sở Tích Vi toàn thân nóng bừng.
Hắn giơ tay lên ôm lấy tấm lưng căng cứng của Diệp Phù Sinh. Hai người vẫn duy trì tư thế ôm hôn ngã xuống giường, tựa như vận mệnh giao triền lẫn nhau, cho dù tiền trần cũng thế mà hậu sự cũng thế, đều vào giờ khắc này gắn bó một đường.
Diệp Phù Sinh tâm tình kích động, trên người ra một tầng mồ hôi nóng, chăm chú nhìn Sở Tích Vi một khắc, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, cúi đầu liền hôn xuống cặp mắt kia.
Đáng tiếc môi mới vừa lướt qua lông mi, Sở Tích Vi liền đột nhiên nghiêng người đem gia hỏa không thành thật này áp xuống dưới, tay phải cẩn thận giữ lấy bàn tay đang quấn băng vải của y, tay trái lót dưới thắt lưng Diệp Phù Sinh. Đương lúc còn cứng ngắc không biết nên làm như thế nào, động tác kế tiếp của Diệp Phù Sinh lại trong khoảng khắc khiến cả người hắn chấn động.
Quần áo trên thân Sở Tích Vi sớm đã lỏng lẻo rơi xuống khuỷu tay, tay trái Diệp Phù Sinh vuốt ve qua lưng hắn, chạm đến từng đạo vết thương kết vảy.
Đêm Sở Tích Vi ôm y phóng ngựa lao ra khỏi dị tộc đại doanh, đem hết thảy đao quang kiếm ảnh đều chắn ở phía sau, từ đầu đến cuối không làm kinh động người trong lòng hắn chút nào.
Đó là một đêm cực dài của Sở Tích Vi, cũng là một đêm Diệp Phù Sinh ngủ đến cực an ổn.
Sở Tích Vi bị y chạm vào vết thương trên lưng, tựa như mèo bị giẫm phải đuôi, thân thể run lên một chút, cảm giác được người phía dưới muốn ngồi dậy, vội nói: “Ngươi đừng nhìn, qua mấy ngày lành sẹo liền tốt rồi.”
“Ta không nhìn. Để ta đếm xem, một, hai, ba…” Đầu ngón tay hơi lạnh của Diệp Phù Sinh từ sau gáy hắn một đường trượt xuống, mềm nhẹ thong thả, từng tấc từng tấc một lần mò trên sống lưng Sở Tích Vi, sờ không sót vết sẹo nào trên người hắn “Lớn lớn nhỏ nhỏ cộng lại, ba mươi ba vết thương. Ngươi có còn đau không?”
Sở Tích Vi khẽ lắc đầu, đã thấy Diệp Phù Sinh nâng lên nửa thân trên, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm trên lồng ngực rộng mở của hắn. Xúc cảm ướt át ấm áp từ da thịt bắt đầu lan tỏa khiến trái tim trong ngực không ngừng đập thình thịch.
Diệp Phù Sinh nhắm mắt.
Những năm gần đây y đem mình sống thành bộ dáng đã từng tưởng tượng cũng không dám, một thân vết sẹo chất chồng, chỉ là cho tới bây giờ cũng không để trong lòng. Nhưng mà đương lúc Diệp Phù Sinh sờ qua từng vết thương trên lưng Sở Tích Vi, trong lòng lại đột nhiên tràn ngập đau đớn khó có thể phát tiết.
“A Nghiêu…” Ngón tay Diệp Phù Sinh dừng lại ở hậu tâm Sở Tích Vi, chạm đến đầy tay tình thâm nghĩa trọng, nhẹ giọng nói “Ta có ngươi, thật sự là tam sinh hữu hạnh!”
Y tuổi đã lớn lại từng trải quá nhiều, đã từ lâu không còn nhuệ khí lúc tuổi trẻ, hành sự chu toàn cẩn thận cũng là lo trước lo sau, vốn đã sớm không tin cuộc đời có bao nhiêu thâm tình thắm thiết. May mắn là Sở Tích Vi đối với y luôn ôn nhu cùng kiên định vô hạn.
Sở Tích Vi bắt lấy cái tay kia của y, đưa đến bên môi khẽ hôn một cái, thanh âm khàn khàn: “Sư phụ, giữa ngươi và ta sinh tử gắn bó, họa phúc có nhau, vốn không cần phải nói những lời khách sáo. Ngươi nguyện ý sống vì ta, ta dĩ nhiên vui lòng vì ngươi đi tìm chết. Những gian nan hiểm trở đó, ta nghĩ lâu như vậy đều không có đáp án, mới biết được người không phải là thánh hiền làm sao có thể tính hết tương lai. Chẳng qua từ nay về sau, bao nhiêu mưa gió, chúng ta cùng nhau đi qua, không ai được buông tay, không ai được đánh mất.”
Khi nói chuyện, bàn tay trái Sở Tích Vi lót dưới thắt lưng Diệp Phù Sinh rốt cuộc cử động. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo thon gầy kia, dùng sức không lớn, động tác cũng nhỏ vụn, tựa như hài tử kéo góc áo đại nhân cẩn thận lắc lắc muốn đòi ăn kẹo, tràn ngập ý tứ ám chỉ.
Diệp Phù Sinh bị hắn sờ đến xương cốt đều mềm nhũn, nghĩ đến bộ dạng chính mình hiện tại gần như “tàn phế” không đủ để xoay người làm chủ, liền quyết đoán nằm im chuẩn bị nhường người trẻ tuổi nếm điểm ngon ngọt. Dù sao còn nhiều thời gian, sau này cũng còn nhiều cơ hội tính sổ.
Y thả lỏng thân thể, đồng thời nắm cằm Sở Tích Vi thuận thế đem người nọ kéo xuống, đầu lưỡi tại khóe môi nóng bỏng liếm liếm, sau đó lặng yên chếch đi, ở trên quai hàm hắn nhẹ nhàng cắn một hơi, tạo thành một ấn ký nhàn nhạt.
Thân thể Sở Tích Vi đè nén đã lâu, khoảnh khắc này hết sức căng thẳng, tựa như lửa đổ thêm dầu, theo cuồng phong thổi quét qua ngàn dặm, đem nước trong hồ cũng sôi trào. Trong nháy mắt giữa hồng trần ba nghìn trượng quay cuồng tơ tình vạn lũ, tung hoành đan chéo thành thiên la địa võng giam người trong một hồi kiều diễm lưu luyến.
Trong lưới không có hàng trăm hàng ngàn phong tình vạn chủng, chỉ có hai người một đời một kiếp.
Trước khi hô hấp triệt để không thể khống chế được, Sở Tích Vi ghé vào bên tai Diệp Phù Sinh, ngữ khí không thể kiềm chế, hơi thở gấp gáp đến ngay cả lời nói cũng mang theo tiếng gió: “Sư phụ, ngươi nếu mà đau… nói ta dừng lại… ta nghe lời ngươi.”
Diệp Phù Sinh cả người vừa khô vừa nóng, nghe vậy giơ tay lên không nhẹ không nặng mà vỗ lên gáy hắn một cái, ngước đôi mắt ướt át, bên trong là hai đóa hoa đào lặng yên bừng nở, khóe miệng cong lên, tận lực đem thanh âm vừa chậm vừa nhẹ, cuối câu lại còn kéo dài ra: “Tâm can a, quần áo ta cũng đã cởi, ngươi… chẳng lẽ bắt ta mặc trở lại?”
Ngữ điệu ba chữ cuối cùng bị Diệp Phù Sinh ác ý mà ngân nga, tựa như một ngón tay ở trong tai Sở Tích Vi không nhẹ không nặng mà gãi một chút.
“…”
Lý trí một giây vỡ đê. Người trẻ tuổi trong nháy mắt cùng y thẳng thắn chân thành đối đãi.
Da thịt thân cận, tứ chi quấn lấy nhau, giống như dòng nước chảy xiết tới cuối đường, từ trên huyền nhai tuyệt bích lao thẳng xuống vực, từ đó hồng trần không lối, trầm luân không phục.
Cho tới bây giờ tình sâu không biết nguyên nhân.
Chuyển động nhấp nhô như sóng biển không ngừng dưới đệm chăn, hai tay mười ngón chặt chẽ đan xen. Gương mặt lạnh lùng như được đúc bằng kim loại trong suốt mười năm của Sở Tích Vi bị sóng tình nhiễm một màu đỏ nhạt, mang theo vài tia hấp tấp nóng nẩy mà mao đầu tiểu tử nên có; Mái tóc đen nháy bị mồ hôi làm ẩm ướt xõa tung nửa người, rủ xuống ngực Diệp Phù Sinh, chọc cho lòng y ngứa ngáy khó nhịn.
Đầu óc Diệp Phù Sinh xưa nay thanh tĩnh khôn khéo đến bây giờ chỉ còn lại trống rỗng, ánh mắt có chút tan rã, mờ mịt mà nhìn cặp mắt gợn sóng mãnh liệt, đồng tử tối đen của người phía trên, từ trong lốc xoáy sâu không thấy đáy kia nhìn ra hình bóng của chính mình.
Hô hấp sớm đã hỗn loạn, nhịp tim rốt cuộc không khống chế được.
Diệp Phù Sinh không uống rượu, người cũng đã say đến rối tinh rối mù.
Bàn tay Sở Tích Vi từ đầu vai Diệp Phù Sinh hạ xuống ngực, hồ điệp cốt không ngừng phập phồng tựa như chim chóc rơi vào lưới vẫy vùng hai cánh. Hắn dùng lực ấn nhẹ, ngón tay lại đem đầu ngực tinh tế véo nắn, ánh mắt lưu chuyển, khóe môi hé mở.
Giống như dã thú lặng yên lộ ra nanh vuốt, hiện ra vẻ ma mị cùng xâm lược mà ngày thường bị che dấu dưới lớp mặt nạ. Sau bao nhiêu bố cục cùng chờ đợi rốt cuộc nó đã cắn được nơi yếu hại của con mồi, lại không vội vã nuốt vào trong bụng, mà là chậm rãi nhai nuốt, từ từ nhấm nháp. Từng tiếng rên rỉ đứt quãng, từng tấc da thịt, từng sắc thái biểu cảm, chính là thụ hưởng yến tiệc tối cao vô thượng trong nhân gian.