.
Mộ Thanh Thương gởi cho Hách Liên Tuyệt một phong thư, nói cho hắn biết mình sẽ không thu Hách Liên Kỳ làm đồ đệ. Để trao đổi, hắn ký xuống một điều kiện hữu cầu tất ứng.
Không vi phạm đạo nghĩa, không ảnh hưởng đến kẻ vô tội, không thẹn với gia quốc. Chỉ cần thỏa ba điểm này, ngày sau Hách Liên gia có yêu cầu gì, hắn tuyệt không chối từ.
Hách Liên Tuyệt từ khi biết Lạp Mai tự sát, Hách Liên Ngự trốn đi cũng đã đoán được kết quả này, chỉ có thể nói người tính không bằng trời định, cưỡng cầu cũng là vô dụng, liền dứt khoát đem tro cốt Tử Nhan cùng Lạp Mai đưa tới, xem như tiếp nhận lời hứa hẹn.
Ngày thu heo hắt, Mộ Thanh Thương mang theo Hách Liên Ngự đến một nơi sơn thủy vây quanh, tự tay đào hố, để Hách Liên Ngự rải nắm đất đầu tiên.
Hắn cảm thấy mình không có tư cách lừa gạt Hách Liên Ngự, liền đem chuyện xưa đều nhất nhất thuật lại rõ ràng. Sau đó cúi người xuống cùng Hách Liên Ngự đối diện, thành khẩn mà nói: “Ngươi nếu hận ta, cũng là thiên kinh địa nghĩa. Chỉ là trước đó phải cho ta cơ hội đền bù. Sau khi ân cừu thanh toán xong, nguyện ngươi trời cao biển rộng.”
Hách Liên Ngự ở trước mộ phần khóc rống thất thanh, nắm tay hắn lại dùng sức thực chặt, nửa điểm cũng không buông ra.
Đêm hôm đó, sau khi Mộ Thanh Thương đem hắn dỗ ngủ, đầu liền cảm giác ong ong. Đợi đến ngày thứ hai phục hồi lại tinh thần, phát hiện mình nằm ghé trên bàn, bên cạnh để một bức thư nét mực chưa khô.
Từ sau lúc bị thương bởi Quy Hải tâm pháp, Mộ Thanh Thương cũng rất ít khi nhìn được bút tích của Đoan Thanh. Cho dù Thẩm Lưu nói hắn chính là bởi vì công pháp nên chìm vào giấc ngủ tu tâm, rốt cuộc vẫn không thể yên lòng. Hiện tại thấy được nét chữ quen thuộc, Mộ Thanh Thương nhịn không được vui mừng nhướng đuôi lông mày. Sau khi liếc qua lá thư, ánh mắt lại trầm xuống.
Đoan Thanh tính tình cô lãnh bộc trực, để thư lại dĩ nhiên cũng là lời ít ý nhiều. Trên thư chỉ viết một câu: Người này giỏi che dấu nhẫn nhịn, cẩn thận!
Mộ Thanh Thương đưa mắt nhìn hài tử còn đang ngủ, lắc đầu, đem lá thư ném vào trong lư hương cháy thành tro.
Hách Liên Ngự đời này ăn được viên đường đầu tiên là do Mộ Thanh Thương cho, trải qua ngày tốt lành đầu tiên, cũng là bắt đầu từ ngày theo hắn.
Mộ Thanh Thương đặt cho hắn một cái tên mới, gọi là Mộ Yến An, từ ý yên ổn thái bình (), là mong ước tối bình đạm cũng tối sâu sắc đối với một hài tử. Hách Liên Ngự cực kỳ thích, từ đó về sau đem cái tên cũ cất vào đáy hòm.
[() chữ Yến này giống chữ Yến của Kỷ Thanh Yến, nằm trong từ “hải yến hà thanh” – biển lặng sông xanh, chỉ thời thái bình]
Mộ Yến An thay quần áo mới, tóc được Mộ Thanh Thương chải gọn gàng, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết rất đáng yêu, được Mộ Thanh Thương dắt ở trong tay đi qua phố lớn ngõ nhỏ, mắt thấy bao nhiêu phong thổ khác hẳn Mê Tung lĩnh, nhìn cái gì cũng đều ngạc nhiên.
Hắn cái gì cũng đều chưa thấy qua, Mộ Thanh Thương liền mang theo hắn chỉ dẫn từng cái một rõ ràng. Từ đồ chơi làm bằng đường, mặt nạ khỉ đến cầm kỳ thư họa. Hắn nhìn nhìn, lại sinh ra cảm giác tự ti chưa thấy qua cảnh đời, trong đầu tò mò cao hứng cũng dần dần phai nhạt.
Thiên hạ anh tài đếm không hết, cố tình một đại nhân vật như Mộ Thanh Thương, lại bị kẻ ếch ngồi đáy giếng là hắn quấn lên.
Mộ Thanh Thương có hối hận không? Mộ Thanh Thương có giữ được bản lĩnh của mình hay không?
Mộ Thanh Thương cảm giác bàn tay nhỏ bé kia giật giật, vì thế cúi đầu hỏi hắn: “Có phải mệt hay không?”
“… Ta không mệt, nhưng ta không muốn xem nữa.” Hắn ngẩng đầu lên nhìn Mộ Thanh Thương, “Sư phụ, ngài dạy ta võ công đi.”
“Vội vã như vậy?” Mộ Thanh Thương ngẩn ra, xoa xoa đầu hắn “Cũng đúng, xem náo nhiệt thời điểm nào cũng có thể. Trước tiên dạy ngươi chút bản lĩnh phòng thân mới được. Nếu không, lúc ta không có ở bên, ngươi gặp phải nguy hiểm thì thế nào?”
Mộ Yến An nắm tay hắn căng thẳng, một lúc lâu mới nhỏ giọng “Ân”.
Hắn nhìn Mộ Thanh Thương khí độ cao thượng, ngọc thụ lâm phong. Cho dù mang mặt nạ bạc khắc hoa văn, nhìn không rõ dung mạo, cũng có thể thu hút không biết bao nhiêu người nhìn ngắm, cùng với thứ tiện loại như hắn kể cả mặc vào áo vàng quan ngọc cũng không giống người xuất thân cao quý, hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.
Mà ngay cả bàn tay đang nắm lúc này, cũng không biết khi nào sẽ buông ra.
Trong lồng ngực nho nhỏ của hắn vào giờ khắc này tựa như sông cuộn biển gầm, khủng hoảng cùng phẫn nộ khó hiểu mãnh liệt. Hắn theo bản năng hít sâu vài hơi, rất giống nuốt vào một đống đao nhỏ rỉ sét loang lổ, từ cổ họng đến nội tạng đều bị cứa đến máu tươi đầm đìa, tràn ngập mùi tanh khiến người vừa ghê tởm lại vừa mê luyến.
Mộ Yến An lui ra sau lưng Mộ Thanh Thương. Người nọ nhẹ nhàng vỗ về hắn, không thấy hắn đi ra, lại xem như hắn sợ người lạ, xoay người đem Mộ Yến An bế lên.
Mộ Yến An hai tay vòng qua cổ hắn: “Sư phụ, ngài có phải là rất lợi hại hay không?”
Mộ Thanh Thương nghĩ nghĩ, nói: “Bảo hộ ngươi, hẳn là đủ.”
“Vậy… Ngài sẽ bảo hộ ta cả đời không?”
Mộ Thanh Thương tự hỏi trong chốc lát, mặt nạ lạnh như băng cọ cọ trán hài tử, thanh âm từ phía sau mang theo ý cười: “Nói không tốt. Ta chỉ có thể bảo đảm… trước khi ta chết, ngươi sẽ còn sống.”
Mộ Yến An không nói chuyện tiếp, hắn ôm chặt Mộ Thanh Thương, đem đầu dán lên ngực người nọ, tựa hồ muốn nghe nhịp đập trái tim dưới máu thịt xương cốt của người này.
Mộ Thanh Thương cảm giác tiểu hài tử trong ngực run rẩy. Hắn tưởng Mộ Yến An lạnh, liền ôm chặt hơn một chút, nhấc chân hướng khách điếm đi đến.
Hắn cũng không biết, Mộ Yến An run rẩy không phải do lạnh, không phải là sợ hãi, mà là một loại run rẩy vô cớ.
Từ khi biết hiểu chuyện liền chịu khổ ngược đãi, hắn không phải không oán hận. Nhưng mà ngoại trừ nhẫn nại chính là bất lực.
Nước mắt cùng máu tươi rất nhiều thời điểm không dám để lộ ra ngoài, chỉ có thể nuốt vào trong bụng. Dần dà, liền phảng phất như có một hạt mầm ở trong lòng mọc rễ đâm chồi. Sau khi gặp gỡ Mộ Thanh Thương, đang chậm rãi từ vết thương trong lòng trước kia nở ra một đóa hoa máu chảy đầm đìa.
Màu hoa đỏ sẫm đến biến thành đen bóng. Tựa như nhiệt huyết trong lòng đều đọng lại thành một mầm mống ác độc, cho tới bây giờ rốt cuộc tách ra khỏi vỏ đâm chồi, nộ phóng tâm hoa.
Không có cảm giác vui mừng, chỉ sinh đáng sợ.
Hắn nghĩ mình đại khái là hỏng rồi.
Người như Mộ Thanh Thương, hẳn là sẽ không thích hài tử có lòng dạ xấu xa, cho nên hắn còn phải tiếp tục chịu đựng.
Hắn ôm Mộ Thanh Thương, giống như người sắp rơi xuống vực sâu ôm lấy một sợi dây leo cuối cùng, trong mắt trong lòng đều chỉ có một suy nghĩ, hắn không hiểu đây rốt cuộc là cái gì, chỉ biết không thể buông tay.
Ngay cả khi cuối cùng thật sự rơi xuống, ngã thành một bãi tan xương nát thịt, cũng phải nắm chặt đoạn dây này không buông tay.
—————————–
.
Mộ Thanh Thương trong lòng chất chứa quá nhiều người quá nhiều việc.
Hắn mặc dù không có chỗ ở cố định, xem bốn biển là nhà; tuy xa cách hữu lễ, cũng lại nhân thiện ấm áp. Các nhân vật đứng đầu danh bài Trung nguyên võ lâm đối với hắn mà nói đều không xa lạ. Trong đó có bạn hữu cùng chung chí hướng, cũng có cừu địch tán thưởng lẫn nhau, từng bị ân oán tình cừu dây dưa, cũng bị chính tà hắc bạch ràng buộc, chỉ là chưa người nào có thể chân chính gây rắc rối cho hắn.
Lãnh kiếm Phá vân, tâm vô quán ngại, thị phi đúng sai cân nhắc trong lòng, không dung âm mưu quỷ kế xen vào, cũng không nghe lời nói từ một phía.
Mộ Yến An ở bên cạnh hắn chậm rãi từ hài đồng thấp bé gầy yếu trưởng thành thiếu niên tư thế oai hùng đĩnh bạt. Mộ Thanh Thương lại giống như bị thời gian bỏ quên, vẫn là bộ dáng thanh tịnh không nhiễm bụi trần như vậy.
Có lẽ tiếp qua vài thập niên, hắn đầu đầy tóc đen biết thành tuyết trắng, tuyệt đại phong hoa cũng bị phôi phai, nhưng mãi mãi vẫn là một người một kiếm chậm rãi trấn giang hồ. Đến cuối cùng thật sự đi không nổi, liền dừng lại ở chỗ thanh sơn lục thủy nào đó, nằm dựa vào cổ thụ, mặt hướng trời cao, cho đến khi trăng tàn ngày tận, theo gió mà đi.
Nếu không phải mang theo Mộ Yến An vướng bận, Mộ Thanh Thương nhất định sẽ sống đến càng tiêu sái. Cho dù Mộ Yến An luôn cố gắng hướng về phía trước, nhưng vẫn không thể đuổi kịp.
Mộ Yến An tuổi dù sao còn nhỏ, trong lòng hắn cất giấu nhiều góc khuất âm u cùng ác độc như vậy cũng khó che dấu hoàn hảo. Chỉ là Mộ Thanh Thương vào trước là chủ lại không nhìn thấy điều đó, đối xử với hắn là thật tâm thật lòng. Vì thế tuy chỉ có hai người đồng hành qua ngày, Mộ Yến An lại thấy nhiều tình đời trăm thái, học được như thế nào trước mặt một dạng sau lưng một bộ, trên mặt nụ cười càng ngày càng bình đạm ôn hòa, hoa độc trong lòng cũng nở đến càng ngày càng sáng lạn.
Hắn đi theo Mộ Thanh Thương khắp Trung nguyên, đặc biệt cực kỳ chán ghét những thế gia đại tộc. Ngươi chỉ bằng xuất thân liền tài trí hơn người? Dựa vào phúc ấm ông cha là có thể kinh tài tuyệt diễm? Mộ Yến An không phục. Trong lòng hắn chỉ có tràn đầy ghen ghét, tuyệt đối không phục.
Hắn thấy rất rõ ràng, những người này đối xử hữu lễ với hắn là bởi vì kính sợ Mộ Thanh Thương. Vứt bỏ thân phận truyền nhân của “Phá Vân”, Mộ Yến An hắn chẳng là gì cả.
Hắn làm tốt, là lẽ đương nhiên; Hắn làm sai, là nhục sư môn.
Năm mười bảy tuổi, hắn đi tham gia Võ Lâm đại hội, mượn cơ hội đem đám thế gia đệ tử nhìn không vừa mắt hết thảy đánh một trận. Hắn xuống tay không nhẹ, vài kẻ bị hắn đá xuống đài không thể đứng đứng lên, quỳ rạp trên mặt đất giống con chó, lúc được nâng dậy ngay cả đi cũng không nổi.
Mới vừa xả được một hơi buồn bực, hắn chợt nghe được người bên ngoài nghị luận sôi nổi. Những người này tán thưởng hắn niên thiếu bất phàm, tài cán xuất chúng, càng kinh ngạc cảm thán Mộ Thanh Thương dạy đệ tử toàn vẹn, ngày sau Phá Vân có người kế tục, nhìn Mộ Thanh Thương ngồi ngay ngắn trên đài cao, tựa như đám kiến quỳ liếm thần linh.
Hắn cảm thấy ghê tởm.
Một ngày làm thầy cả đời làm cha. Mộ Thanh Thương cho hắn hết thảy, cho nên Mộ Yến An hắn vĩnh viễn đều bị đặt ở dưới ba chữ Mộ Thanh Thương kia. Người bên ngoài nhìn hắn, là đem hắn nhìn thành truyền nhân của Mộ Thanh Thương, mà không phải là nhìn vào bản thân hắn.
Mộ Thanh Thương đối xử với hắn tốt như vậy, Mộ Yến An cảm thấy mình không có lý do gì đi oán hận, chỉ cắn răng nuốt máu, giả bộ ngoan hiền trước sau như một. Nhưng mỗi khi nhìn đến những kẻ a dua đó, hắn luôn bùng phát giận hận dữ dội.
Hắn cảm thấy hai tay thật lạnh, khẩn thiết phải có thứ gì nóng bỏng để ấm áp, nhưng hắn không biết đó là cái gì.
Cho đến khi hắn giết người.
Khác với Đoan Thanh sát phạt quyết đoán, Mộ Thanh Thương không thích gây thương vong vô vị. Cho dù là người khiêu chiến hay kẻ trả thù, không đến vạn bất đắc dĩ, hắn đều đến giới hạn liền ngừng. Hắn thường nói: nếu không cho người khác lối thoát, chính là không lưu cho mình đường lui.
Mộ Yến An luôn cảm thấy người nọ quá nhân từ nương tay. Nhưng mà được Mộ Thanh Thương mang theo bên cạnh, hắn dĩ nhiên không có cơ hội giết người. Bởi vậy thừa dịp lúc đi Tây Nam trừ ác, Mộ Thanh Thương sau khi đơn đả độc đấu với ma đầu thân chịu trọng thương, không thể không quay về Thái Thượng cung bế quan, hắn liền đơn độc ở trên giang hồ lưu lạc hơn một tháng.
Lần đầu tiên lúc hắn giết người sợ đến toàn thân đều run rẩy. Nhưng mà thời điểm mũi kiếm xuyên qua tim, máu nóng chảy xuôi vào tay, hắn lại dần dần không sợ nữa.
Máu nóng nơi tay dần dần lạnh lẽo, tính mạng rẻ mạt đạp ở dưới chân. Cho dù lúc sống không ai bì nổi như thế nào, sớm muộn gì chẳng phải cũng rữa nát thành một đống xương cốt, làm bạn cùng xà trùng thử kiến hay sao?
Hắn vô sự tự thông mà minh bạch một đạo lý: sinh ra cao thấp sang hèn thế nào đi nữa, chỉ có trước cái chết là được đối xử bình đẳng.
Như thế nào mới có thể nắm quyền sinh sát trong tay? Mộ Yến An nhớ tới ma đầu bị tiêu diệt không lâu trước kia. Đây là người duy nhất hắn chứng kiến có thể đem Mộ Thanh Thương bức đến bị thương phải bế quan, mà bản bí tịch đối phương dựa vào kia tuy rằng bị đốt hủy, lại khiến cho hắn ghi tạc trong đầu.
“Thiên Kiếp công” tầng thứ nhất: luyện huyết.
Từ khi bắt đầu trong lúc vô tình chém rơi đầu giang dương đại đạo, càng về sau chỉ cần có kẻ làm ác bị hắn bắt gặp, đều phải đem mệnh lưu lại.
Những kẻ ngu xuẩn kia nói Phá Vân truyền nhân ghét ác như cừu. Chỉ có Mộ Yến An tự mình biết, hắn chỉ là tìm lý do để giết người.
Ngày Mộ Thanh Thương xuất quan, hắn vừa vặn trở về, mang theo một phong thư dính sương sớm.
Thư là từ Tây Nam gởi đến, lạc khoản là Hách Liên Tuyệt. Gia chủ năm đó ngay cả liếc nhìn hắn một cái cũng keo kiệt, hiện tại hạ mình nhún nhường tự tay viết cho hắn một bức thư ngàn chữ. Kỳ thật quẳng đi mấy lời sáo rỗng giả tạo không hề ý nghĩa, liền chỉ có một ý tứ – để hắn quay về Hách Liên gia, phụ tá Hách Liên Kỳ.
Tiểu hài tử đại để là phức tạp, vừa có thể bởi vì một lần đánh chửi mang thù, lại có thể rất nhanh bị đường quả điểm tâm dỗ vui vẻ. Nhưng mà Mộ Yến An không giống, tâm của hắn đã sớm mục nát. Hắn biết đường chỉ có thể ngọt trong miệng, hồi vị sẽ thành đắng, vết sẹo đã liền cũng không khiến hắn quên đau.
Mộ Thanh Thương cũng nhìn thư, hỏi hắn: “Ngươi muốn trở về không?”
Hắn gật gật đầu: “Muốn.”
Gỡ xuống chiếc mặt nạ bạc điêu khắc, Mộ Thanh Thương thật sự ôn nhu xinh đẹp đến quá phận, mà ngay cả bộ dáng nhíu mày không vui cũng không có vài phần uy nghiêm. Mộ Yến An đưa tay chống cằm mà nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy có nhìn cả đời cũng sẽ không chán.
Mộ Thanh Thương giảng giải: “Tuy nói không luận việc nhà, nhưng chính ngươi cũng hiểu rõ, mục đích hiện giờ Hách Liên gia gởi thư rốt cuộc là thế nào.”
Vài ngày trước nghe nói Hách Liên gia phát sinh nội loạn, phân liệt thành hai phái. Một phái do Hách Liên dòng chính cầm đầu, một phái lấy chi thứ làm chủ ở Mê Tung lĩnh lập môn hộ khác, được gọi là Táng Hồn cung.
Nơi nào có người sẽ có xung đột, căn nguyên của xung đột không gì ngoài ích lợi. Hách Liên gia xưa nay thứ bậc sâm nghiêm đến tàn khốc vô tình, một con chó của chủ gia so với một mạng người của chi thứ cũng trọng yếu hơn. Trong những năm đầu, Hách Liên Tuyệt chính trực tráng niên uy chấn gia tộc. Hiện tại nam nhân này đã già rồi, hai đứa con trai một là bùn nhão không trát được tường, một lại có lòng không đủ lực, đương nhiên muốn ở thời điểm bấp bênh nguy hiểm này cố gắng tìm người trợ giúp.
Mộ Yến An nhìn hắn: “Đó là nhà ta, ta nên trở về.”
“… Vậy liền trở về đi.” Mộ Thanh Thương vuốt vuốt tóc rối trên mặt hắn, cười nói: “Nếu có bất cứ việc gì xảy ra, chỉ cần gởi thư, ta nhất định tới tìm ngươi. Đừng sợ.”
Mộ Yến An biết rõ, tuy rằng nói truyền nhân của Phá Vân ở trong giang hồ bộc lộ tài năng, nhưng mà đối với Hách Liên gia mà nói thật ra không có tác dụng nhiều lắm. Bọn họ nhìn trúng chính là Mộ Thanh Thương phía sau mình, cùng với những thế lực cực lớn có quan hệ với Mộ Thanh Thương.
Để hắn trở về, một là vì hiệp trợ Hách Liên Kỳ, hai là lấy danh Phá Vân kiếm ra oai, ba là để lôi kéo Mộ Thanh Thương.
Mộ Yến An đều có thể suy nghĩ cẩn thận, Mộ Thanh Thương dĩ nhiên cũng rất minh bạch. Nhưng mà hắn vẫn đem quyền lựa chọn giao cho Mộ Yến An như cũ, giống như đây không phải là một chuyện quan hệ trọng đại, mà chỉ là một cái ước hẹn bình thường.
Mộ Yến An lúc này liền thu thập hành trang, Mộ Thanh Thương một đường đưa hắn đến bến đò. Con thuyền của Mộ Yến An theo dòng đi thật xa, quay đầu lại vẫn còn có thể nhìn thấy thân ảnh màu trắng bên rặng liễu, càng ngày càng nhỏ, lại vẫn không nhúc nhích, giống như vẫn luôn ở chỗ này chờ hắn trở về.
Hắn không tiếng động mà nói: Sư phụ, ta rất nhanh liền sẽ trở về.
Cho dù đã từng như thế nào, Mê Tung lĩnh dù sao cũng là nhà của Mộ Yến An. Như vậy… hắn nên lấy lại nhà của mình.
Huyết tẩy oán thù cũ, thây chất thành lầu cao. Nếu hắn không thích Hách Liên gia nguyên bản, vậy liền đổi một cái khác đi.
Trong lòng hắn đầy ngập những tính toán đến thực tốt, lại đánh giá sai thiên ý trêu người.
Chuyến đi này quả nhiên là như ý nguyện, đến lúc quay đầu lại là cảnh còn người mất.
———————–
.
Mộ Thanh Thương lần chiến với ma đầu Tây Nam bị Thiên Kiếp công gây thương tích, dẫn phát Trường Sinh cổ trong cơ thể dị động. Đến cuối cùng nếu không phải Đoan Thanh đúng lúc tỉnh lại, lấy hết tâm lực của hắn khó khăn lắm mới áp chế cổ trùng quấy phá cùng chân khí đi loạn. Nhưng mà việc này lại gặp phản phệ nghiêm trọng, bế quan một tháng không thấy khởi sắc, hiện tại nếu Mộ Yến An trở về Mê Tung lĩnh, hắn liền dứt khoát quay lại Thái Thượng cung tìm các sư huynh đệ.
Dọc theo đường đi chân khí trải qua mấy lần bạo động. Hắn trở về Thái Thượng cung liền bị Đoan Nhai giữ lại, tại Sám Hối động trải qua chỉnh chỉnh hai năm. Cho đến lúc Vô Cực công đột phá đến cảnh giới “Tận tình” đại viên mãn, cuối cùng mới được thả ra, ngựa không dừng vó mà đi Mê Tung lĩnh tìm Mộ Yến An, lại không ngờ rằng sẽ nhìn thấy một màn này.
Gặp mặt sau khi xa cách hai năm, bắt đầu bằng một cái tát.
Mộ Yến An bị Mộ Thanh Thương một đường kéo vào mật thất. Mấy kẻ ngày hôm qua hắn luyện công chộp tới còn chưa kịp giấu, hoàn toàn không có sinh khí mà cuộn tròn trong lồng, máu đọng lại nơi tay chân bị cắt đứt, trên mặt đất một đống hỗn độn, nhìn thấy buồn nôn. Lúc Mộ Thanh Thương bước vào nơi này, tay trái liền nắm chặt thành quyền.
Mộ Yến An bị hắn ném xuống đất, không cảm thấy đau, chỉ có điểm đáng tiếc là mấy thứ đồ vật không thể ra sáng đó làm ô uế mắt Mộ Thanh Thương.
Mộ Thanh Thương xé áo hắn, nhìn thấy hoa văn màu đỏ trên ngực một đường theo da thịt uốn lượn hướng về phía trước, cùng mạch máu kinh mạch phồng lên, giống như độc xà sắp lao ra ngoài. Một khắc đó hắn hốc mắt đỏ bừng, đưa tay cho Mộ Yến An một cái tát.
Sau một tiếng giòn giã vang lên, trong phòng yên lặng như không người.
Mộ Yến An đi theo Mộ Thanh Thương nhiều năm như vậy, chưa hề bị mắng qua một lần, ngay cả lời nói nặng cũng không có. Mộ Thanh Thương đối ngoại có bao nhiêu hữu lễ xa cách, đối với hắn liền có bấy nhiêu ôn nhu kiên nhẫn. Cho dù hắn có làm sai, cũng là giảng giải chỉ dẫn, chưa hề trách phạt.
Duy độc lúc này đây, Mộ Thanh Thương tự tay đánh hắn.
Một cái tát này không nặng, ngay cả khiến mặt hắn đỏ cũng đều không có, lại càng không cần so sánh với lúc bị khi dễ năm xưa, nhưng Mộ Yến An lại cảm thấy đau, tim tựa như bị moi ra. Hắn càng đau, lại cười đến càng sáng lạn: “Sư phụ, hai năm không gặp, liền phải vội vã giáo huấn ta sao?”
Mộ Thanh Thương không nói. Hắn nắm chặt tay Mộ Yến An, cơ hồ muốn bóp nát xương cốt hắn, mặt trầm như nước mà đi về hướng cửa nhỏ bên cạnh.
Nơi này là mật thất Hách Liên gia luyện công. Bởi vì Mộ Yến An hai năm trước chọn tu luyện Thiên Kiếp công, cho nên nơi hắn luyện công liền thiết lập ngay phía trên hình lao. Mỗi khi sát tính dâng cao hoặc yêu cầu luyện võ, liền có thể tùy ý xuống nhà lao chọn vài người bắt ra.
Mộ Thanh Thương nắm tay hắn đi qua ám đạo khúc chiết kia, mùi mục nát tanh hôi càng ngày càng đậm, ánh đuốc hôn ám chiếu trên vách tường loang lổ vết máu cùng vết cào, giống như phía dưới nhốt không phải là người, mà là đám súc sinh giãy dụa sắp chết.
Đẩy ra cánh cửa bằng huyền thiết trước mắt, có thể nhìn thấy nhà tù phía sau. Mộ Thanh Thương đưa tay định bóp nát chiếc khóa đồng, lại bị Mộ Yến An ngăn chặn.
“Đừng nhìn, sư phụ!” Mộ Yến An nói “Ngài cũng đoán được, còn nhìn làm gì? Một đống đồ dơ bẩn, chướng mắt!”
“… Đem những người này đều thả ra, theo ta quay lại Trung đô.” Mộ Thanh Thương nói xong dùng sức đi bẻ khóa đồng, bị một chỉ của Mộ Yến An điểm lên, cánh tay liền tê rần. Cánh cửa bằng huyền thiết bị mất đi nội lực khống chế chấn vang, bên trong ẩn ẩn truyền đến tiếng mắng chửi.
“Ta nói, mấy thứ này không đáng ô uế mắt sư phụ, ngài đừng nhìn.” Mộ Yến An che ở trước cửa huyền thiết “Ngài muốn đi vào, liền phải đạp qua thi thể ta, bằng không ta nhất định không để cho ngài liếc nhìn những kẻ đó một cái.”
“… Mộ Yến An!” Mộ Thanh Thương trong lòng cực kỳ bi ai, phẫn nộ từng trận dâng lên, đảo lộn thành một vực xoáy chọn ra người mà nhấn chìm, trước mắt từng trận biến thành màu đen “Ngươi vì cái gì muốn luyện Thiên Kiếp công?”
“Bởi vì ta không đủ mạnh.” Mộ Yến An nghiêm túc mà nhìn hắn “Người muốn bóp chết ta, so với bóp chết con kiến không khó hơn bao nhiêu. Ta không muốn chết, liền phải để cho người khác đi tìm chết, sau đó đạp lên bọn họ mà sống sót.”
“Vi sư sẽ bảo hộ ngươi, ai dám động đến ngươi?”
“Nhưng ngài không thể bảo hộ ta cả đời, sư phụ!” Mộ Yến An ủy khuất nói “Sư phụ, ngài cùng ta không giống. Ngài cao thượng xuất trần, thiên hạ bất luận là địch hay bạn đều kính ngài ba phần, cho dù một ngày kia ngài hai bàn tay trắng, cũng vẫn là Phá Vân kiếm chủ danh dương thiên hạ. Nhưng ta thì sao? Ta không có ngài, không có thực lực, nên cái gì cũng không phải. Ngài sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ rời đi, mà ta không muốn sau đó lại trải qua cuộc sống mặc người bắt nạt như ngày xưa.”
“Ngươi hiện tại ly khai Hách Liên gia, phế đi Thiên Kiếp công, ta chắc chắn bảo hộ ngươi một đời bình an vô sự. Cho dù ta chết, ngươi cũng sẽ không lưu lạc đến nông nỗi đấy.” Mộ Thanh Thương ngưng mắt nhìn Mộ Yến An “Thiên Kiếp công là công phu tà môn, điên cuồng thị huyết, hại người hại mình, không cẩn thận chính là vạn kiếp bất phục. Hách Liên gia là muốn lợi dụng ngươi uy hiếp Táng Hồn cung, là để cho ngươi làm hòn đá kê chân cho Hách Liên Kỳ! Hiện giờ đối với ngươi thật tốt, ngày khác đòi lại gấp mười lần! Ngươi khư khư cố chấp mà luyện như vậy, không những cùng thiên hạ đối địch, mà còn chết vì tẩu hỏa nhập ma. Kết cục như vậy, ngươi cũng muốn trải qua sao?”
Mộ Yến An chớp chớp đôi mắt, hoa văn màu đỏ ở trên ngực dưới ánh nến càng phát ra yêu dã, giống như máu tươi giữa kinh mạch rần rật lưu động, hắn nói: “Không thử một lần, làm sao biết được chứ?”
Mộ Thanh Thương cả giận: “Cho dù ngươi thành công, chính là đạp lên thi cốt tính mạng bao nhiêu người vô tội, ngươi có thể an ổn không?”
“Người chết không phải là ta, ta sợ cái gì?” Mộ Yến An sờ sờ mặt mình “Nếu nhiều người vì ta mà chết như vậy, ta đương nhiên muốn sống đến càng tốt mới không làm thất vọng bọn họ a.”
“… Ngươi vì cái gì lại biến thành như vậy?!”
Ánh nến ảm đạm chiếu lên mặt nạ của Mộ Thanh Thương càng thêm lạnh như băng. Mộ Yến An đưa tay gỡ xuống mặt nạ chướng mắt kia, lúc này mới nói: “Ta thay đổi sao?”
Sư phụ, ta vẫn luôn là như vậy. Chỉ là ngươi có mắt không tròng, nhìn không rõ bên người không phải là sơn dương, mà là lang sói.
Hắn nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định theo Mộ Thanh Thương: “Đại khái là thay đổi rồi. Về phần thay đổi lúc nào… Hẳn là thời điểm không có ngài bên cạnh.”
Mộ Thanh Thương hai tay xiết chặt, đốt ngón tay tái nhợt phát ra tiếng động rất nhỏ, bỗng nhiên truyền đến một trận đau thấu tim – là hắn trong lúc vô ý đã đem ngón tay út bên trái bẻ gãy.
Đau đớn khiến hắn từ trong tức giận thanh tỉnh. Hắn nhìn Mộ Yến An, giống như nhìn một người không quen biết, sau đó đột nhiên trở tay rút kiếm.
Một kiếm phá vân uy thế không ai dám đảm đương, cho dù Mộ Yến An đã khác xưa, cũng tuyệt không dám đối đầu một chiêu này của hắn, theo bản năng mà nghiêng người tránh thoát. Mộ Thanh Thương vốn cũng không phải bổ về phía hắn, mà là vận theo nội lực, đột nhiên bổ lên dây xích khóa cửa.
Mùi máu tươi nồng đậm xộc vào mặt. Bên trong là một cái hồ nhân tạo. Trong hồ ngâm một cái lồng sắt lớn, mười mấy người bị giam ở bên trong, chỉ có gương mặt lộ ra khỏi nước, tứ chi đã có chỗ bị ngâm đến thối rữa, làn nước kia là màu đỏ nhàn nhạt, tanh hôi xông vào mũi.
Chỉ liếc mắt một cái, bàn tay Mộ Thanh Thương cầm kiếm liền run rẩy. Hắn nâng bước đi về hướng chiếc cầu đá, liền bị Mộ Yến An một cái túm được.
“Sư phụ, trên cầu có cơ quan. Ngài đi qua như vậy sẽ gặp phải Hóa Thi thủy bắn lên người, đừng động.” Mộ Yến An thở dài “Một năm không gặp, chúng ta đi ra ngoài tâm sự đi, nơi này thật sự không thích hợp ôn chuyện.”
Mộ Thanh Thương tra kiếm vào vỏ, lạnh giọng nói: “Phế đi Thiên Kiếp công, thả những người này!”
“Không…”
Hắn vừa mới nói ra cự tuyệt, ngực liền trúng một chưởng.
Một chưởng này của Mộ Thanh Thương mang theo cơn giận lôi đình, xương sườn đều thiếu chút nữa bị đánh gãy hai cây, trong ngực khí huyết quay cuồng, nhất thời bên miệng ứa máu. Mộ Yến An một tay chống lên mặt đất lạnh như băng, nửa ngày cũng không đứng lên được.
“Ta nói lại lần nữa, phế đi Thiên Kiếp công, thả những người này!”
Mộ Yến An nhìn Mộ Thanh Thương từ trên cao nhìn xuống. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Mộ Thanh Thương tức giận. Người này bình thường tính tình tốt đến không thể tưởng tượng nổi. Mộ Yến An không chỉ một lần suy đoán làm thế nào mới có nhìn thấy dáng vẻ hắn giận dữ, không ngờ tới lại là bởi vì mình.
Những năm gần đây, toàn bộ ôn nhu kiên nhẫn của Mộ Thanh Thương đều dành cho hắn. Hiện giờ ngay cả phẫn nộ cũng dành cho hắn. Tốt a, thực sự tốt, Mộ Yến An cực kỳ vừa lòng.
Hắn ho ra một búng máu, khẩu khí mềm nhũn: “Sư phụ, Thiên Kiếp công của ta đã đến tầng thứ ba. Hiện tại ngài muốn ta phế đi … không phải là muốn mạng ta sao?”
Bàn tay Mộ Thanh Thương trong tay áo xiết chặt, gằn giọng: “Thả người.”
“Được, ta thả người… ngài đừng nóng giận.” Mộ Yến An rốt cuộc đứng lên, đi nắm tay hắn, giống như vuốt một khối băng “Sao lại lạnh như vậy? Chúng ta lên trước đi thôi… ta lập tức thả người.”
Mộ Thanh Thương không nói một lời mà cùng hắn rời đi, đứng ở ngoài phòng luyện công nhìn Mộ Yến An gọi gia nhân đến, đem người trong thủy lao đều thả ra, phát hiện những người này tánh mạng không có gì đáng ngại, chỉ là đều bị phế đi đan điền, chịu qua khổ hình, nửa đời sau cũng xem như bị hủy sạch.
Hắn nhìn Mộ Yến An thuận theo ý hắn hảo hảo an trí những người này, sắc mặt hơi thả lỏng một chút, nhưng lại không biết nên xử lý với Mộ Yến An như thế nào.
Bất quá chỉ cách hai năm mà thôi, một người vì cái gì liền thay đổi nghiêng trời lệch đất đến như vậy?
Hài tử hắn nuôi lớn từ bé, rốt cuộc là khi nào… đến mức bản thân hắn đều có chút không nhận biết.
Mộ Thanh Thương thần sắc mệt mỏi, nhìn hắn thả người sau đó cũng không nói thêm cái gì, chỉ liếc nhìn Mộ Yến An một cái: “Thu dọn đồ đạc, theo ta đi.”
Mộ Yến An lui ra phía sau một bước: “Ta không đi! Ta thật vất vả mới trở thành tam thiếu gia của Hách Liên gia, vì cái gì phải đi?”
Mộ Thanh Thương đem mày nhíu đến chặt, đột nhiên sắc mặt biến đổi. Ánh mắt trong khoảng khắc lạnh xuống, đưa tay một chưởng liền muốn đánh thẳng đến đan điền Mộ Yến An.
Đan điền là nơi yếu hại của người luyện võ, trong lúc nhất thời Mộ Yến An sắc mặt hoảng hốt, theo bản năng mà rút kiếm. Chỉ nghe Mộ Thanh Thương hừ lạnh một tiếng, biến chưởng thành chỉ ở trên thân kiếm bắn ra, thanh kiếm bằng sắt thế nhưng gãy thành hai đoạn!
Mắt thấy Mộ Thanh Thương lần này động thủ mang theo vẻ lãnh lệ trước nay chưa từng có, Mộ Yến An cắn răng một cái, thả đoạn kiếm dùng Tu La thủ quét tới. Trong lúc nhất thời chỉ cùng trảo đều thành ảo ảnh. Thời điểm một chỉ của Mộ Thanh Thương điểm lên lòng bàn tay Mộ Yến An, hắn chỉ cảm thấy một cỗ nội lực tinh thuần ở giữa kinh mạch cánh tay nổ tung, đau đến tê tâm liệt phế.
Nhưng Mộ Thanh Thương cũng không nhân cơ hội động thủ phế võ công của hắn, mà là kêu lên một tiếng, vẻ mặt đột nhiên biến đổi, nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó không nói một lời bỏ đi, bước chân hiếm thấy mà lảo đảo.
Có thuộc hạ nhỏ giọng tới hỏi: “Tam thiếu gia, những người đó đã an…”
“Đều giết!”
Thuộc hạ ngẩn ra. Chỉ thấy Mộ Yến An xoay người, trong nụ cười mang theo sát khí: “Mười chín người, đều giết. Thi thể ném cho chó ăn, đem máu rót vào trong ao nuôi rắn.”
Thuộc hạ lưng phát lạnh, vội vàng đáp ứng: “Dạ.”
———————–
.
Mộ Thanh Thương lần này đi một năm mới quay lại Mê Tung lĩnh lần thứ hai.
Lúc đó Mộ Yến An mới vừa nhận được một phong mật thư, thấy hắn đến liền tiện tay đem lá thư đốt bỏ. Mộ Thanh Thương nhíu mày: “Người nào?”
Chủ nhân lá thư này chính là Táng Hồn cung chủ Hách Liên Trầm, cũng là đối thủ một mất một còn lớn nhất của Hách Liên chủ gia hiện giờ. Một năm trước Mộ Thanh Thương cùng Hách Liên Tuyệt vung tay đánh nhau, lại giúp hắn đi quan ngoại đối phó xong vài tên cao thủ dị tộc, ân uy cùng lúc thi triển như thế mới đổi lại Hách Liên Tuyệt không tiếp tục dung túng Mộ Yến An tu luyện Thiên Kiếp công nữa.
Nhưng mà bọn họ đều không biết, Mộ Yến An sớm đã âm thầm về phe với Hách Liên Trầm. Hắn yêu cầu đối phương duy trì, người nọ yêu cầu năng lực của hắn, hai người ăn nhịp với nhau, vừa lúc cấu kết cùng nhau làm việc xấu.
Bởi vậy đối mặt với câu hỏi của Mộ Thanh Thương, Mộ Yến An cười cười, lấy lời dỗ dành hắn: “Có cô nương viết thư tâm sự. Ta mặc dù vô ý, rốt cuộc cũng phải nhìn đến thể diện người ta.”
Nghe vậy, sắc mặt Mộ Thanh Thương hơi thả lỏng, liếc mắt đánh giá hắn một cái: “Ngươi cũng đến tuổi hợp hôn, nên suy xét chung thân đại sự.”
Mộ Yến An cũng không thích đề tài này. Ở trong mắt của hắn, thế gian không có gì nữ nhân nào xứng với Mộ Thanh Thương, cũng không có nữ nhân nào lọt vào mắt mình, trên đời thanh sắc khuyển mã đều bất quá là quân cờ gặp dịp thì chơi, nào xứng với hai chữ “chung thân”?
Nhưng mà hắn không phản bác, cười cười đi đến bên cạnh Mộ Thanh Thương, hỏi: “Sư phụ vì sao đột nhiên đến Mê Tung lĩnh?”
“Đến xem…” Ngươi sống có tốt hay không.
Nửa câu phía sau ở trong lòng hắn xoay chuyển, nhớ đến một chuyện Thiên Kiếp công, rốt cuộc tai hoạ ngầm còn đó, Mộ Thanh Thương liền thở dài: “Ngươi tự mình bảo trọng, ta đi trước.”
“… Sư phụ muốn đi đâu?” Mộ Yến An kéo lấy tay hắn “Ta biết sư phụ đối với việc ta làm hiện giờ nhìn không được. Nhưng mà Hách Liên gia trước mắt cường địch vây quanh, đồ nhi tứ cố vô thân, Thiên Kiếp công tuy mạnh, rốt cuộc chưa thành viên mãn, thật sự là sợ…”
“Vậy ngươi liền theo ta đi.”
Mộ Yến An nắm chặt quyền, đầy mắt không cam.
Mộ Thanh Thương dừng bước lại, cuối cùng vẫn là rút tay về: “Ngươi sẽ không có việc gì.”
Ánh mắt Mộ Yến An cơ hồ muốn khóc lên. Mộ Thanh Thương chung quy không đành lòng, trước khi lên ngựa đối hắn nói: “Không cần hành động thiếu suy nghĩ, chờ ta trở lại.”
Hắn đi rồi, giơ roi giục ngựa, nhất kỵ tuyệt trần.
Chỉ để lại cho Mộ Yến An một chiếc mặt nạ điêu khắc bằng bạc lạnh như băng.
Hắn nhìn con đường Mộ Thanh Thương rời đi, ngón tay vuốt ve mặt nạ, trên mặt vẫn còn ý cười, đọng lại thành một bức họa ngoài cười nhưng trong không cười.
…. Ngài thật sự sẽ trở về sao, sư phụ?!