Thời điểm Diệp Phù Sinh tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Tia nắng ban mai vừa lộ ra, xuyên qua mây mù, bầu trời hừng lên sáng rỡ. Cửa sổ bị gió nhẹ thổi qua khe hở, cuốn theo vài chiếc lá vàng rơi xuống. Y nằm trên giường ngẩn người phát ngốc một lát, toàn thân cao thấp còn lưu lại cái đau cắt da cắt thịt sống sờ sờ, nhất thời khiến y hận không thể lại ngất đi một hồi nữa.
“Tỉnh liền đừng giả bộ chết, bằng không sẽ hại chết ta!” Tôn Mẫn Phong thong thả bước lại bắt mạch cho y “Mạch tượng vững vàng, khí huyết có chút suy yếu, tạm thời không có chuyện gì lớn, sau này ăn chút táo chưng đường đỏ là được.”
Ánh mắt hết thảy đều khôi phục tầm nhìn rõ ràng, đau đớn nơi đùi phải cũng biến mất không thấy, thân thể ngược lại cảm thấy nhẹ nhàng khó mà tin được. Diệp Phù Sinh nhận ra Tôn Mẫn Phong, đem mấy đoạn ký ức ngắn ngủi trước khi hôn mê lật tới lật lui, cuối cùng ghép lại: “Đa tạ cứu giúp! A… môn chủ nhà ngươi đâu?”
“Xuất môn tản bộ.” Tôn Mẫn Phong không chút nào ôn nhu mà đem y xách ngồi dậy, đưa qua một đống đậu phộng “Ăn đi, mới vừa nấu, không thượng hoả.”
Diệp Phù Sinh: “…”
Hai người giống chuột gặm đậu phộng trong chốc lát, Diệp Phù Sinh nhìn ánh mắt mang ý trêu ghẹo của Tôn Mẫn Phong, nhíu mày: “Tôn tiên sinh có việc muốn hỏi tại hạ?”
Tôn Mẫn Phong nghĩ nghĩ, gật đầu thừa nhận: “Ngươi có phải đoạn tụ không?”
Diệp Phù Sinh thiếu chút nữa bị một hạt đậu phộng nghẹn chết.
“Xem ra là không phải…” Tôn Mẫn Phong có chút tiếc nuối, lại hỏi: “…Vậy ngươi xem chủ tử ta có giống đoạn tụ không?”
Diệp Phù Sinh vỗ ngực, thật vất vả mới thuận khí, nói: “Hắn… tuổi còn trẻ, việc này nói e còn quá sớm.”
Ánh mắt Tôn Mẫn Phong nhìn y rất giống gặp quỷ.
“Các ngươi không phải là đoạn tụ, ta đây liền rất không hiểu.” Tôn Mẫn Phong bắt chéo chân, dò xét nhìn sắc mặt ốm yếu tái nhợt của Diệp Phù Sinh “Không thân thích cũng chẳng tình cảm, hắn dựa vào cái gì vì ngươi…”
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa liền tiến vào một người, thanh âm lạnh lùng: “Quỷ Y, ngươi nếu là rảnh rỗi, trước hết cần trị chứng đại lắm mồm của chính mình đi.”
Diệp Phù Sinh nghe xong thanh âm này, một bàn tay phía trong âm thầm xiết chặt đệm chăn, sau đó lại chậm rãi buông ra. Y ngẩng đầu vừa thấy Sở Tích Vi mặt trầm như nước mà vào phòng, cầm trên tay một cái hồ lô nhỏ bằng bạc ném lên trên bàn, lực đạo mạnh đến mức khiến cái bàn cũng rung rinh.
Hài tử lớn lên, tính tình cũng khó chịu theo.
Nhìn tính nết hắn như vậy, lại muốn nhớ đến thời điểm dưới Vọng Hải triều, Diệp Phù Sinh bỗng nhiên liền có chút cảm khái tang thương. Từ biệt mười năm, cảnh còn người mất, như thế nào cũng không thể xem lúc gặp lại sẽ nâng cốc vui mừng, càng miễn bàn giữa hai người không chỉ là nợ mới chồng nợ cũ, mà chính là huyết hải thâm cừu cơ hồ khó giải.
Sở Tích Vi không đem y băm ra cho chó gặm, đã là việc cực ngoài ý liệu rồi. Diệp Phù Sinh cân nhắc chính mình tốt xấu gì cũng là trưởng bối, ngàn vạn không thể lại so đo này nọ, vì thế giương lên khuôn mặt tươi cười hướng hắn vẫy vẫy tay: “Trở về rồi a? Lại đây ngồi!”
Tôn Mẫn Phong từ trước đến nay luôn biết thời biết thế, nhanh chóng lăn đi ra ngoài, một lát sau thanh âm đã ở tuốt xa xa: “Chủ tử! Ta đi trước hành y tế thế, các ngươi cứ từ từ tán gẫu!”
Hắn vừa rời khỏi, không khí trong phòng không thấy dịu đi, ngược lại lại càng có chút xấu hổ. Sở Tích Vi đứng tại chỗ nhìn Diệp Phù Sinh một hồi lâu, nhìn đến mức nụ cười trên mặt đối phương đều cứng đờ, lúc này mới nhẹ chân đi tới, nhưng cũng không ngồi xuống, mà từ trên cao nhìn y, môi cong lên, ngữ khí nghiền ngẫm: “Diệp… Phù Sinh?”
Diệp Phù Sinh sờ sờ cái mũi, có chút không quen đổi cái nhìn từ thấp lên cao như vậy: “Một cái tên mà thôi, ngươi thích gọi như thế nào liền gọi như thế đi.”
“Cũng phải. Ta trước kia đều gọi ngươi là…’Sư phụ’.” Sở Tích Vi nhìn mái tóc đen rối tung của y lại trộn lẫn vài sợi ngả màu, trong lúc nhất thời như nghẹn tại hầu, hai tay chắp sau lưng nắm chặt rồi lại buông ra “Nhưng ngươi cảm thấy, chính mình còn có tư cách đảm đương hai chữ này không?”
Trong lòng Diệp Phù Sinh như bị đâm một cái, vẻ tươi cười lại không thay đổi: “A Nghiêu, ngươi càng lớn lại càng không được tự nhiên, khi còn bé…”
“Đừng nói mấy chuyện khi còn bé với ta!” Sở Tích Vi bỗng nhiên vươn tay bóp cổ họng y, dùng sức mạnh đến nỗi trực tiếp đem Diệp Phù Sinh ấn lên tường phía sau lưng, gáy bị đập một cái rõ đau.
Khoảng cách trong gang tấc, hô hấp cùng hòa quyện, mà ngay cả mi mắt cũng nhìn rõ từng sợi. Chỉ là hai người gần nhau như vậy, lại xa cách tận chân trời khó có thể vượt qua.
Đồng tử Sở Tích Vi ẩn ẩn hiện ra sắc đỏ sậm bất thường. Thanh âm hắn nói chuyện rất nhẹ nhàng, trên mặt cũng mang theo nụ cười, duy chỉ có ánh mắt cuộn lên sóng ngầm mãnh liệt.
Hắn nói: “Ta thật sự muốn giết ngươi, sư phụ!”
Diệp Phù Sinh bình phục hô hấp một chút, hướng Sở Tích Vi khẽ nhếch lên một cái khuôn mặt tươi cười: “Thực tốt a.”
Nói xong, hai mắt y nhắm lại, vậy mà triệt hồi bản năng phòng ngự vừa rồi, bình thản chịu đựng đau đớn mặc người nắm chỗ yếu hại, thái độ tự nhiên giống như không phải có người muốn mạng của y, mà chỉ là muốn lại nghỉ ngơi trong chốc lát.
Ánh mắt Sở Tích Vi từ trên mặt y dò xét từng tấc một, bàn tay run rẩy vài cái, chậm rãi thu trở về.
“Mạng của ngươi ta đã đợi mười năm, cũng không cần vội vã trong chốc lát như vậy.” Hắn lui về bên cạnh bàn “Bất quá, ta thực sự không nghĩ tới, thời điểm gặp lại ngươi vậy mà đã lưu lạc đến nước này.”
“Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, ai lại không có thời điểm xui xẻo?” Diệp Phù Sinh mở to mắt, nhún vai, cao thấp đem Sở Tích Vi đánh giá một phen, lắc đầu nói: “Bất quá, tuy rằng đều nói biến đổi như nữ nhân mười tám, không ngờ nam hài tử thay đổi càng nhiều. Năm đó ngươi ngay cả mang hài loa cũng chưa cao đến xương sườn ta, còn là một tiểu tử bụ bẫm, mỗi khi chạy thịt đều rung rinh rung rinh. Thời điểm luyện khinh công ta đem ngươi xách lên Mai hoa thung, liền giống y như khối thịt viên đặt lên cây trúc a…”
“Câm miệng!” Sở Tích Vi thân ở địa vị cao nhiều năm, rất lâu rồi không bị người bóc qua lịch sử đen tối, lập tức có chút quẫn bách thẹn quá thành giận. Chỉ là đối với Diệp Phù Sinh mi mục cong thành vầng trăng non, một bụng tức giận liền đổ ngược trở về, nghẹn đến hắn cả ngực khó chịu.
Hắn nghiến răng: “Diệp Phù Sinh, ngươi thật sự tưởng là ta sẽ không giết ngươi sao?”
Diệp Phù Sinh ở trên cổ khoa tay múa chân một chút, chớp chớp mắt “Cái thủ cấp này đều thay ngươi giữ lại mười năm, tùy thời hoan nghênh tới lấy a.”
Cảm giác chó cắn rùa già không thể nào hạ miệng khiến Sở Tích Vi càng cảm thấy phiền não. Hắn thoáng nhìn hồ lô bạc vừa mới bị chính mình quẳng lên bàn, liền tóm lấy dốc một hơi.
Ngay sau đó, khuôn mặt hắn nhăn tít lại, quay đầu liền phun ra, chật vật mà ho khan mấy tiếng, cả gương mặt tái nhợt đỏ ửng lên.
Rượu này vô sắc vô vị, trước đó hắn cũng đã dùng ngân châm thử qua độc, nhưng mà hiện tại vừa mới vào miệng, thật giống như ngậm một miệng hoàng liên cùng nước ớt, vừa đắng vừa cay, xộc vào yết hầu đau rát. Hắn hớp non nửa ngụm nuốt xuống, quả thực giống như nuốt một phen ngân châm rỉ sét.
Diệp Phù Sinh nhìn thấy ngạc nhiên, xốc chăn lên bước xuống giường, vươn tay vỗ phía sau lưng Sở Tích Vi cho hắn thuận khí: “Ngươi làm sao vậy?”
Sở Tích Vi sặc đến nói không ra lời, che miệng đè nén cảm giác ghê tởm như sông cuộn biển gầm trong dạ dày. Ngược lại trong khoảng khắc màu đỏ sậm trong đồng tử rút đi, chỉ để lại nước mắt bị kích thích ứa ra, nhìn qua một cái phảng phất giống như thu thủy sinh ba ().
[() thu thủy sinh ba: làn nước mùa thu gợn sóng]
… Trước kia thời điểm tiểu tử bụ bẫm bị mình khi dễ, cũng là hình dạng muốn khóc mà cố kìm nén lại như vậy.
Diệp Phù Sinh nhìn bộ dáng hắn, vết thương trong lòng nở ra một đóa hoa, run rẩy lại chọc đến tâm ngứa ngáy.
Y đưa cho Sở Tích Vi một chén nước ấm, cầm lên cái hồ lô chỉ nhỏ bằng bàn tay kia, tinh tế tỉ mỉ, thủ công tinh xảo, thoạt nhìn cũng không phải đồ vật tầm thường. Y để sát vào miệng hồ lô ngửi ngửi, cũng không thấy mùi vị gì khác lạ. Thay vì nói là rượu không bằng nói bên trong là một bầu nước trắng.
Y nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, cả người nhất thời cứng đờ.
Sở Tích Vi cảm thấy cái tay đang vỗ nhẹ phía sau lưng hắn đột nhiên dừng lại, ngay sau đó thậm chí có một chút run rẩy. Trong lòng hắn hoảng hốt trở tay bắt lấy bàn tay Diệp Phù Sinh, ngẩng đầu vừa thấy, phát hiện nét cười trên mặt người nọ trong khoảng khắc rút đi, chỉ để lại một mảnh mờ mịt luống cuống.
“Thương lộ…”
Sở Tích Vi ngẩn ra một chút: “Ngươi làm sao vậy?”
Diệp Phù Sinh tay không tự giác mà tăng lực đạo, ngân hồ bị y bóp nứt một cái khe nhỏ, rượu chảy ra dính ướt tay. Lúc này y mới như từ trong mộng bừng tỉnh giảm lực đạo, đem rượu còn thừa bên trong đều đổ ra, đầy tràn một ly.
Y nhìn Sở Tích Vi, hốc mắt đỏ lên, môi mấp máy: “Cái này … Ai đưa cho ngươi?”
“… Một đạo trưởng đầu bạc, đạo hiệu Đoan Thanh.” Do dự một chút, Sở Tích Vi có chút nghi hoặc “Ngươi có quen?”
“Đoan Thanh, Đoan Thanh…” Diệp Phù Sinh lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại trong chốc lát, khiến Sở Tích Vi cơ hồ nghĩ rằng Tôn Mẫn Phong cho y uống giả dược, trước mắt sắp điên rồi.
Đang lúc hắn chuẩn bị ra cửa đem lang băm kia xách lại đây, Diệp Phù Sinh bỗng nhiên nắm chắc tay hắn.
Sở Tích Vi mất Băng Phách châu, trong cơ thể nội tức không còn vững vàng, nhiệt độ thân thể có chút cao. Nhưng mà Diệp Phù Sinh bởi vì uống thuốc cùng thân thể hư nhược, hiện tại nhiệt độ cơ thể liền thấp. Hai người bọn họ trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng da thịt chạm nhau, thật giống như băng cùng hỏa đột nhiên tương giao. Một bên bởi vì nóng rực mà run rẩy, một bên bởi vì lạnh lẽo mà run rẩy.
Sở Tích Vi ngây người, bỏ tay y ra, gương mặt ngốc lăng: “Ngươi làm gì?”
“A Nghiêu, người kia ở chỗ nào?” Diệp Phù Sinh nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, Sở Tích Vi có thể thấy rõ trong mắt của y chợt dâng lên một chút ánh sáng.
Giống như một kẻ gần đất xa trời, chỉ trong khoảng khắc tro tàn lại cháy.
Trong lòng hắn có chút không thoải mái khó hiểu, nói chuyện cũng có chút tức giận: “Là như thế nào?”
“A Nghiêu, ngươi dẫn ta đi gặp hắn. Ta gặp hắn một lần thôi, từ nay về sau ngươi nói cái gì ta đều đáp ứng ngươi!” Diệp Phù Sinh nắm cái hồ lô bạc nhỏ kia, trên mặt không lộ vẻ gì, hốc mắt lại ướt “Ta đời này không cầu qua ngươi việc gì, chỉ có lúc này đây, ngươi đáp ứng ta đi.”
Tên lãng tử hỗn đản này cơ hồ chưa bao giờ có thời điểm nào đứng đắn như thế, mà ngay cả mười năm trước kia một hồi sinh tử ước hẹn, y cũng chỉ nhẹ nhàng một câu: “Ngươi muốn giết ta báo thù? Hảo a, mười năm sau, cái mạng này liền thuộc về ngươi!”
Phú quý như mây bay, sinh tử lẽ bình thường. Sở Tích Vi trước giờ đều cho rằng, trên đời này sẽ không có kẻ nào hoặc việc gì có thể làm y dao động.
Cho tới bây giờ.
Trong lòng hắn tự dưng khó chịu, giống như chính mình vẫn luôn chờ hoa nở, lại bị người giành trước bẻ đi mất. Bàn tay hắn giấu trong tay áo chậm rãi nắm chặt, gân cốt nổi lên, đồng tử lần thứ hai nổi lên màu đỏ tươi, gương mặt lại bất động thanh sắc: “A? Thật sự?”
Diệp Phù Sinh không chú ý vẻ nguy hiểm trong lời nói của hắn, nhìn tiểu ngân hồ không chớp mắt, gật đầu thật mạnh.
“Vị đạo trưởng này ba canh giờ trước ta đã gặp qua. Ngươi muốn gặp hắn, hiện tại liền có thể mang ngươi đuổi theo. Bất quá…” Sở Tích Vi chậm rãi mà đè lên bả vai Diệp Phù Sinh “Ngươi nói cho ta biết trước, hắn rốt cuộc là ai?”
Diệp Phù Sinh do dự một chút: “Hắn… là …”
Ánh mắt Sở Tích Vi chậm rãi nheo lại, bàn tay vô ý mà chế trụ Kiên Tỉnh huyệt của Diệp Phù Sinh.
“… Sư công của ta!” ()
Sát khí tích tụ liền bị một châm chọc thủng, tiết sạch sẽ.
[() Mỗ có lời muốn nói: Trời ơi, nguyên bản nó là chữ này 师娘, dịch ra chính là « sư nương » làm lúc đầu mỗ cứ tưởng Đoan Thanh đạo trưởng là nữ tử, trong đam lại có bách. Ai dè tra tới tra lui một hồi, mới biết ngày xưa không có nữ sư phụ (hoặc nếu có thì nữ sư phụ không lấy chồng, vì vậy không có danh xưng cho chồng của nữ sư phụ, hoặc vẫn dùng danh 师娘. Tham khảo một số nguồn, mỗ tạm để là « sư công », chư quân có danh xưng nào phù hợp thì xin chỉ điểm. Đa tạ!]