“Ngươi…”
Lục Minh Uyên đỡ Nguyễn Phi Dự vội vã chạy vào mật thất, không nghĩ tới bên trong còn có người khác. Cũng may hắn trí nhớ không tồi, chỉ ngây người ra nửa khắc đã nhớ ra người này tên họ là gì, lên tiếng: “Diệp công tử?”
Diệp Phù Sinh nghe thanh âm này quen tai, lại nhìn hắn đỡ lão giả, đích thực là Nam Nho đang hồi phong ba vây tới, tâm niệm xoay chuyển, nói: “Là Lục công tử đi, thật khéo nha!”
Nghe được thanh âm của y, Nam Nho giương mắt nhìn qua, không lên tiếng, chỉ là khóe miệng hơi nhấc lên, bàn tay vỗ nhẹ lên cánh tay Lục Minh Uyên một cái.
Đây là ý người này có thể tin cậy. Lục Minh Uyên nhẹ nhàng thở ra, hỏi: “Diệp công tử như thế nào lại ở đây?”
“Được người nhờ vả, đi tìm cái tiểu cô nương trốn nhà. Không biết nhị vị có từng nhìn thấy?” Diệp Phù Sinh do dự một chút, cuối cùng vẫn là xoay người đem thanh trường kiếm kia cầm lên, dưới chân mượn lực phi thân dừng lại trước mặt Lục Minh Uyên, nhưng vẫn duy trì khoảng cách để hai bên đều an tâm.
Lục Minh Uyên khi ở Đoạn Thủy sơn trang từng thấy y đấu với Bộ Tuyết Dao mà bất bại, không biết được rốt cuộc đây là thần thánh phương nào. Lại thấy người này hiện giờ mắt không mù chân không tật, trong lòng càng không dám khinh thường, đành phải hàm hồ nói rằng: “Khoảng chưa đến nửa canh giờ trước có gặp qua.”
Diệp Phù Sinh tính toán một chút, nói vậy nha đầu kia cùng thư sinh này chia ra không bao lâu liền gặp mình, nhưng mà trước mắt mình đi bậy đi bạ lại cùng hai người này giáp mặt, Tần Lan Thường lại không biết chạy đi nơi nào.
Nguyễn Phi Dự chợt nói: “Đi trước thôi, nơi đây không nên ở lâu!”
Lời này của hắn thực không khách khí. Nếu là người bình thường nghe được có người đem việc tham sống sợ chết nói đến quang minh chính đại như vậy, trong lòng dù thế nào cũng sẽ sinh ra không vui. Chỉ là Diệp Phù Sinh trước kia sớm đã cùng hắn giao tiếp, Lục Minh Uyên chính là đệ tử hắn giáo dục lớn lên, hai người cũng sẽ không hiểu sai ý tứ của hắn.
Hiện tại toàn bộ địa cung loạn thành một nồi cháo, chính là lúc thích hợp cho đục nước béo cò, nhưng cũng là thời điểm phức tạp. Tình hình ba người bọn họ như vậy, cũng không cần tùy tiện nhảy vào vũng nước đục, ngược lại không chỉ không tìm thấy người, còn khả năng tự mình tổn thất.
Ý niệm vừa điểm, Diệp Phù Sinh hỏi: “Gian mật thất này, là chỗ nào?”
Y là do gặp phải vận xui mới có thể đến nơi này, làm sao biết được rốt cuộc nó là động phủ của thần thánh phương nào? Chỉ là thanh kiếm trong tay lạnh như băng, khiến cả người y đều sinh ra một phen hàn ý, không dám nửa điểm khinh địch nên mới hỏi như vậy.
Lục Minh Uyên lo lắng mà đưa mắt nhìn Nguyễn Phi Dự, nói: “Tại hạ cũng không rõ lắm. Chỉ là trước đó từ trong miệng thủ vệ địa cung lộ ra tin tức, nói nơi này có rảnh rỗi cũng đừng tiến vào mật thất. Vừa rồi vì tránh né thủ vệ, chúng ta mới chạy vào đây.”
Diệp Phù Sinh không thể không bội phục lá gan của hắn: “Vạn nhất đó là tuyệt lộ, có vào mà không có ra; hoặc là bên trong có một lão yêu tinh bế quan tu luyện thì sao?”
Lục Minh Uyên: “…”
Nguyễn Phi Dự ho khan hai tiếng, trên gương mặt tái nhợt hiện lên đỏ ửng, nhìn có chút suyễn, thân thể như ngọn nến tàn chập chờn trong gió.
Nhưng thanh âm của hắn vẫn bình ổn, nói: “Nếu lão hủ không đoán sai, nơi này là mật thất luyện công.”
Khi nói chuyện, hắn có ý chỉ mà nhìn về phía vách tường. Diệp Phù Sinh trong lòng vừa động, y gỡ xuống một viên dạ minh châu, cái lỗ gắn viên ngọc sâu cỡ hơn nửa ngón tay, hơn nữa những cái lỗ trên tường cứ năm cái một, như là bị năm ngón tay của người nào đó cắm vào, sau lại đem dạ minh châu khảm vào chỗ trống. Nhưng mà vách đá quanh những cái lỗ không có nửa điểm rạn nứt, tựa như ngón tay cắm vào một đống bông gòn.
Chỉ lực như thế quả là thiên hạ hiếm thấy.
Nam Nho kiến thức rộng rãi, lại lịch duyệt thâm hậu, phương diện nội tình ở đây hơn xa Diệp Phù Sinh, trước mắt chậm rãi mà nói: “Thủ pháp ám khí của Tiêu Diễm Cốt có thể nói là nhất tuyệt, nhưng võ công cũng không phải là hạng nhất. Người có thể sử ra chỉ lực như vậy tất là kẻ võ công thượng thừa, nội lực thâm hậu, lại còn thủ đoạn ngoan độc… Bởi vậy, kẻ ở trong này bế quan luyện công nhất định không phải là Tiêu Diễm Cốt.”
Diệp Phù Sinh chỉ thoáng cái liền hiểu: “Nàng đem nơi này liệt vào cấm địa, không cho người bên ngoài tới gần, là khỏi để lộ tin tức. Nói cách khác, người bế quan ở nơi này thân phận thập phần trọng yếu vả lại yêu cầu giữ bí mật. Một khi đã như vậy, người ở bên trong nhất định sẽ không dùng phương pháp tầm thường để ra vào. Do đó trong mật thất nhất định sẽ có ám đạo nối thẳng từ địa cung từ ngoài.”
Lục Minh Uyên nghe vậy, nhanh chóng đem quanh mình quan sát kỹ một lần. Đáng tiếc là mật thất này xây dựng đến thập phần nghiêm mật, ngoại trừ mấy cái lỗ trên tường cùng đường hầm Diệp Phù Sinh rơi xuống thì không có đường nào ra vào. Nhưng mà cái đường hầm nhẵn thín kia lại hẹp phía ngoài, chui lên đã là rất khó, phía cuối vẫn còn ở trong địa cung, nói không chừng liền muốn cùng đám người Tiêu Diễm Cốt đối mặt.
“Không có cửa ngầm a.”
Diệp Phù Sinh nheo mắt, đột nhiên xé mảnh vải cột cả đao lẫn kiếm ra sau lưng, thả người nhảy vào trong hồ, nhanh đến mức Lục Minh Uyên muốn ngăn cản cũng không kịp.
Nước hồ lạnh như băng thấu xương, hơn nữa càng lặn xuống càng có cảm giác mạch nước ngầm di động. Trong lòng y tính toán, nổi lên mặt nước nói: “Đây là nước chảy, phía dưới có đường ra.”
Lục Minh Uyên mừng rỡ, rồi lại do dự. Hắn khẽ cắn môi, đối Diệp Phù Sinh nói: “Công tử, có thể thỉnh ngươi giúp ta đem sư phụ hộ tống ra khỏi nơi này hay không? Ta… Tần cô nương nói vậy hẳn là còn ở trong địa cung ẩn nấp. Nơi đây nguy cơ tứ phía, nàng đã giúp đỡ ta rất nhiều, ta không thể bỏ nàng lại!”
Diệp Phù Sinh mỉm cười: “Có cô nương liền không cần sư phụ, thư sinh ngươi rất có tiền đồ a.”
Lục Minh Uyên sắc mặt xấu hổ, vội vàng nói: “Không, không… Không phải như vậy… Chỉ là ta vốn không rành bơi lội, từ nơi này đi cũng là liên lụy sư phụ cùng công tử. Còn nữa, nếu đem tiểu cô nương bỏ lại chỗ này, thật không phải là việc làm của người quân tử.”
Diệp Phù Sinh không tỏ ý kiến, ánh mắt trong lúc lơ đãng cùng Nam Nho trao đổi, trong lòng xoay chuyển ý niệm, đáp: “Một khi đã như vậy, ngươi đem an nguy của sư phụ giao cho ta, ta liền đem tánh mạng nha đầu kia phó thác cho ngươi, mong rằng hai chúng ta đều có thể không phụ giao ước.”
Lục Minh Uyên nghiêm nghị nói: “Không dám thất ước!”
Diệp Phù Sinh hỏi: “Vị lão tiên sinh này có biết bơi không?”
“Người miền Nam, sao lại không thể làm Lãng Lý Bạch Điều?” Nguyễn Phi Dự cười cười “Chỉ là hiện tại khí lực của ta không đủ, còn cần công tử giúp đỡ chút.”
“Hay lắm!”
Nguyễn Phi Dự hít sâu vào một hơi nhảy xuống nước. Diệp Phù Sinh một tay nắm chắc hắn, hai người lập tức lặn xuống. Lục Minh Uyên đứng ở trên bờ nhìn một khắc, xác định dưới nước không có gì nguy hiểm, rồi mới từ đường hầm lúc nãy Diệp Phù Sinh rơi xuống cẩn thận bò đi lên.
Hồ nước này thập phần quái dị, phía trên an tĩnh không có một gợn sóng, phía dưới lại là mạch nước ngầm cuồn cuộn, thanh thế kinh người. Hai đại nam nhân rơi vào trong đó, tựa như cành cây khô bị cuồng phong bẻ gãy. Cũng may hai người bọn họ thủy tính đều không tệ, Diệp Phù Sinh nín một hơi, kéo Nguyễn Phi Dự xuôi dòng xuống, thẳng đến khi trong ngực dần dần bị nén muốn nổ tung, mới cảm giác được sức nước chậm lại.
Y phỏng chừng đây là sắp đến cửa ra trên mặt nước, liền lôi kéo Nguyễn Phi Dự hướng về phía trước bơi đi. Đợi đến khi ra khỏi mặt nước, mới phát hiện lần này lăn lộn suốt một đêm, bầu trời nguyên bản tối đen đã bắt đầu rạng, thái dương đã xuất hiện nơi chân trời.
Chung quanh là vùng cỏ hoang um tùm trống trải, dòng nước đến nơi này liền chảy chậm lại. Diệp Phù Sinh cùng Nguyễn Phi Dự bò lên bờ, toàn thân khí lực cơ hồ sạch sẽ, ngồi phịch xuống đất nghỉ ngơi một lát. Y quay đầu đánh giá xung quanh, mới phát hiện nơi này là một vị trí hẻo lánh dưới hạ du của Anh Hùng hà, xem như trước không thấy người sau không thấy quỷ.
Thầm nghĩ nước trong hồ kia đúng là từ Anh Hùng hà dẫn vào, căn cứ địa thế tu chỉnh thành thủy đạo.
Diệp Phù Sinh bước đến vỗ nhẹ phía sau lưng Nam Nho, để hắn đem nước vô ý uống vào nhổ ra. Lão giả thân thể suy yếu, hơn nửa ngày mới tỉnh lại, ho khan mấy tiếng. Diệp Phù Sinh nhìn mà không khỏi lo lắng nhất đại Nam Nho cứ như như vậy mà xuôi tay, muốn thăng thiên cùng lão thiên gia luận đạo.
May mà Nguyễn Phi Dự vẫn gắng gượng được. Hắn phun ra mấy ngụm nước, ho khù khụ một hồi, đối Diệp Phù Sinh lộ ra nụ cười, nói: “Lúc này đây, đa tạ Thống lĩnh.”
Lão nhân này sống đã thành tinh, nội tâm nhiều thâm trầm như mưa xuống bờ cát. Huống chi Diệp Phù Sinh trong suốt mười năm cùng hắn nhiều lần giao tiếp, bởi vậy việc mình bị nhìn thấu thân phận tuyệt không ngoài ý muốn, chỉ may là Sở Tích Vi trước mắt không có ở đây, nếu không lại phải chịu một hồi cáu kỉnh đá thúng đụng nia.
Y khoát tay áo nói: “Nào có… nào có…, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì. Ngược lại Nguyễn công càng già càng dẻo dai, long tinh hổ mãnh.”
Nguyễn Phi Dự: “…”
Hắn ho một tiếng, nói: “Trước nghe nói Thống lĩnh chết ở Kinh Hàn quan, lão hủ cảm giác sâu sắc trời ganh người tài. Hiện giờ tái kiến, mới biết trời cao cũng còn có mắt. Chỉ là Thống lĩnh nếu thoát hiểm, vì sao không trở về Thiên Kinh báo bình an cho bệ hạ chứ?”
Lời này nói xong mấy từ cuối đã ẩn ẩn mang theo ý nghiêm khắc. Diệp Phù Sinh cười cười, nói: “Nguyễn công cho rằng, bệ hạ không biết ta còn sống sao?”
Nguyễn Phi Dự thật sâu mà nhìn y, một lúc lâu mới nói: “Giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, tìm được đường sống trong chỗ chết, Thống lĩnh chính người thông minh được trời chiếu cố.”
Y cười nói: “Đa tạ lão tiên sinh cát ngôn, tại hạ Diệp Phù Sinh.”
Lời đã nói hết như thế, hai người đều bỏ qua đề tài này. Diệp Phù Sinh cân nhắc Lục Minh Uyên tuy rằng hơi dông dài một chút cũng vẫn có thể xem là người đáng tin cậy. Tần Lan Thường lại là cái quỷ tinh ranh, thừa dịp loạn mà tự bảo vệ mình không phải là chuyện khó.
Duy nhất khiến y băn khoăn chính là, Sở Tích Vi đến lúc này đều không có bất luận tung tích gì, không biết được là ở trong địa cung gặp rắc rối, hay là ở ngoài cửa địa cung, trên mặt đất đã bị cái gì nửa đường dẫn đi rồi.
Trong lòng lo lắng, đáng tiếc không có đầu mối, Diệp Phù Sinh cũng không thể đem Nguyễn Phi Dự để tại nơi này, liền dứt khoát dẫn hắn quay lại Tướng Quân trấn.
Hai người một đường bôn ba, lúc trở lại trấn trời đã sáng rõ. Nghĩ đến Nam Nho ở nơi này rất có tiếng tăm, Diệp Phù Sinh đem áo khoác cởi xuống khoác lên đầu Nam Nho, đi đến khách điếm trước đó đã cùng Sở Tích Vi giao ước thuê một gian phòng, chờ hắn tự thân trở về.
Lần này chờ, chờ đến lúc mặt trời ngả về Tây, Lục Minh Uyên cùng Tần Lan Thường không trở về, Sở Tích Vi cũng không trở về.
Diệp Phù Sinh trước giờ luôn là một người rất có kiên nhẫn, hiện tại đã có chút đứng ngồi không yên.
Nguyễn Phi Dự rót một chén trà nóng, Diệp Phù Sinh vô tri vô giác mà tiếp nhận uống một hơi, bị nước trà nóng bỏng đến run rẩy, lúc này mới đưa ánh mắt bố thí nhìn qua.
“Thống… Diệp công tử trước kia, cũng sẽ không tự loạn trước trận như thế.” Nguyễn Phi Dự thản nhiên nói.
Diệp Phù Sinh hỏi ngược lại: “Đệ tử của tiên sinh cũng chưa trở về, nhưng ngài tựa hồ tuyệt không lo lắng?”
“Quan tâm tất loạn.” Nguyễn Phi Dự lắc đầu, “Tình thế trước mắt tả hữu không rõ, chúng ta không bằng nói chút việc khác.”
Diệp Phù Sinh nhướng mày: “Có quan hệ với việc này không?”
Ánh mắt Nguyễn Phi Dự dừng lại trên bàn: “Ngươi từ trong mật thất mang ra thanh kiếm này, có quan hệ gì hay không?”
Diệp Phù Sinh nhíu mày, y chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ. Thân kiếm sáng loáng như nước, phản chiếu khuôn mặt như gương.
Nhưng mà, thanh kiếm này rất mới!
Thời điểm mười mấy năm trước y nhìn thấy thanh kiếm này, cho dù chưa ra khỏi vỏ, nó đã được bao trùm trong vẻ cũ kỹ cổ xưa, chắc chắn phải là một thanh cổ kiếm truyền thừa nhiều năm, cho dù bảo quản tốt đến thế nào đi nữa cũng sẽ không sáng loáng đến như vậy.
Bởi vậy y vừa rút kiếm ra, đã cảm thấy thất vọng.
Y ngước mắt lên: “Thanh kiếm này, có lai lịch gì sao?”
Ngón tay Nguyễn Phi Dự chậm rãi vuốt lên hoa văn nơi chuôi kiếm, nói: “Thanh kiếm này được rèn từ tay thợ khéo, sắc bén kiên cường. Là một thanh kiếm tốt, nhưng nó vẫn là một cái đồ giả không thay thế được.”
Diệp Phù Sinh truy vấn: “Vậy chính phẩm ở chỗ nào?”
“Diệp công tử, ngươi năm nay chưa quá ba mươi, không nhận ra nó vốn là hợp tình. Chỉ là đối với những lão nhân như chúng ta mà nói… Thanh kiếm kia, là vĩnh viễn sẽ không quên.” Nguyễn Phi Dự trong ánh mắt thoáng qua vẻ hoài niệm, “Một kiếm phá vân khai thiên địa… Chính là ‘Phá vân kiếm’ đệ nhất thiên hạ, đã mai danh ẩn tích trên giang hồ hơn ba mươi năm.”
Diệp Phù Sinh nhịp tim nhảy dựng, chưa kịp thốt lên cái gì, chợt nghe phía ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, ngay sau đó có người gõ cửa, thanh âm tuy đè thấp, vẫn có thể nghe ra giọng Tần Lan Thường: “Có người không? Mở cửa nhanh!”