Diệp Phù Sinh rời đi Động Minh cốc không lâu, Sở Tích Vi liền biết tin tức.
Hắn một đêm không ngủ, sáng sớm lại đi cấm địa nửa ngày. Lúc trở lại Lưu Phong cư chỉ thấy người đi nhà trống, buồn bã trong lòng chưa kịp nổi lên đã thấy Nhị nương đi đến.
Diệp Phù Sinh trước khi đi cố ý thỉnh Nhị nương hỗ trợ nhắn gửi, nếu mà Sở Tích Vi trở về tìm mình đừng có sốt ruột, mình chỉ cùng Quỷ Y đến Hoa Đăng trấn dạo chơi, đi một lúc rồi về.
Hắn nghe được những lời này, cho dù gương mặt vẫn không chút sắc hoà nhã như cũ, trong lòng cũng yên tâm một chút. Nhị nương dù sao cũng là nữ tử cẩn trọng, lại hàng năm hiệp trợ chưởng quản Bách Quỷ môn nội vụ, giờ phút này càng hiểu tình thế, nói tiếp “Xem ra Quỷ Y cùng Diệp công tử đi cũng không lâu, chủ tử nếu mà muốn đi qua nhìn một cái, hiện tại cũng còn kịp.”
Sở Tích Vi dùng chân cọ lên ngưỡng cửa một khắc, rốt cuộc vứt bỏ mặt mũi mà đáp ứng.
Khi hắn phóng ngựa đến Hoa Đăng trấn, sắc trời đã tối. Sở Tích Vi nhanh chóng tìm được trạm gác ngầm trên trấn, biết được Quỷ Y đi xem người bên kia, Diệp Phù Sinh lại đi dạo loạn khắp nơi.
Thầm đem Tôn Mẫn Phong mắng đến cẩu huyết lâm đầu, Sở Tích Vi đành phải một đường hỏi thăm. Cũng may có người nói nhìn thấy một đạo nhân đầu bạc mới kéo người nọ đi về hướng đông.
Vừa nghe đến đạo nhân đầu bạc, Sở Tích Vi liền lập tức nhớ tới Đoan Thanh gặp thoáng qua tại Cổ Dương thành. Người này vốn nên là bạn không phải là địch, nhưng mà hôm nay từ chỗ Thẩm Vô Đoan hỏi ra một đoạn quá khứ thảm thiết, làm thế nào hắn cũng không an tâm được.
Mười năm sinh tử cách đôi đường. Huống chi năm đó Diệp Phù Sinh mặc dù là bị người gài bẫy, nhưng dù sao vẫn là phạm phải sai lầm lớn, ai dám đảm bảo Đoan Thanh có thể đối đãi với y trước sau như một, ai có thể xác định Đoan Thanh khi nhìn thấy Diệp Phù Sinh sẽ không đòi món nợ cho thê tử đã qua đời?
Sở Tích Vi những năm gần đây cũng chưa từng lơ là phòng bị. Đối với những người hắn để ở trong lòng lại không chút nào dám khinh mạn sơ sẩy, huống chi người nọ là Diệp Phù Sinh. Chỉ cần tưởng tượng như vậy, hắn vô luận thế nào cũng không dám để hai người bọn họ ở cùng một chỗ. Vì vậy, hắn nhanh chóng vận khởi khinh công đuổi theo, không ngờ vừa tới liền thấy một màn này.
Hắn cũng không biết lấy khí lực từ đâu tới, một phen đẩy Đoan Thanh ra, tiến lên đỡ lấy thân thể lảo đảo muốn ngã của Diệp Phù Sinh. Nhìn thấy máu theo kẽ ngón tay chảy ra đầm đìa, ánh mắt Sở Tích Vi tựa như bị bọ cạp chích, đau đến thấu xương. Hắn cuống quít vươn tay muốn truyền nội lực cho y ổn định thương thế.
Không ngờ Đoan Thanh bỗng nhiên tới gần, vung chưởng liền muốn đem hai người bọn họ tách ra. Sở Tích Vi vừa tức vừa vội, lập tức cũng chẳng quan tâm gì đến lễ tiết hậu bối, nội tức “Kì Lộ kinh” trong ngực vốn khó có thể áp chế đột nhiên phát sinh sát ý, xoay người nửa bước đem Diệp Phù Sinh che ở phía sau, tay phải nắm chặt thành quyền, chính diện đón nhận một chưởng này của Đoan Thanh.
Nội lực “Kì Lộ kinh” vận hành quái dị, gặp mạnh lại càng mạnh hơn. Nhưng mà sau khi quyền chưởng tương giao, Sở Tích Vi chỉ thấy chưởng kia nhẹ như bông, không cảm giác được chút kình lực nào. Ngược lại, quyền kình của mình khi chạm vào đối phương, tựa như trâu đất xuống biển không còn thấy tăm hơi.
Hắn nhớ tới hôm nay cùng Thẩm Vô Đoan trò chuyện …
“Cố tiền bối là nhất đại Kinh Hồng đao khách. Nàng nếu còn sống, võ đạo tu vi sợ là muốn vượt qua danh xưng ‘Đệ nhất thiên hạ đao’ của Tạ Vô Y. Vậy…” dừng một chút, Sở Tích Vi hỏi ra một vấn đề hắn tò mò đã lâu “…vị Đoan Thanh đạo trưởng kia là ai?”
Thẩm Vô Đoan ngồi ở trong tiểu viện nghe vậy, chỉ nhặt một quân cờ chậm rãi đặt lên bàn cờ, cười nói: “Một kiếm ba đao, Đông Nam, Tây Bắc… Đoan Thanh xuất thân từ Thái Thượng cung, sư huynh hắn là Kỷ Thanh Yến khi còn sống từng được tôn ‘Đông Đạo’ nổi danh. Người này từng cười nói cả đời mình bị ba lần bại, một trong số đó chính là ở dưới tay sư đệ Đoan Thanh của hắn. Ngươi cảm thấy… Đoan Thanh là người như thế nào?”
Chỉ ít ỏi mấy ngữ, xoay mình bất giác kinh hãi.
Lấy tài cán hiện giờ của Sở Tích Vi, tuy rằng trong cơ thể đang chôn giấu tai hoạ ngầm công pháp, nhưng rốt cuộc thủ đoạn xuất chúng, vẫn là lần đầu tiên khi đối mặt một người trong lòng sinh ra cảm giác “Không thể địch lại”. Cho dù ngay cả Hách Liên Ngự cùng nghĩa phụ hắn Thẩm Vô Đoan cũng không thể khiến hắn chưa đánh mà đã sinh ra thoái ý như vậy.
Cho dù như thế, Sở Tích Vi vẫn đem Diệp Phù Sinh che chắn đến nghiêm nghiêm thực thực, đôi mắt nghiêm nghị bắn ra lãnh ý, nói: “Mệnh của người này đã giao cho ta. Y dù có ngàn sai vạn sai, cũng thỉnh đạo trưởng cùng ta phân trần đi.”
Đoan Thanh nhìn thoáng qua Diệp Phù Sinh phía sau hắn còn chưa phục hồi lại, không cười cũng không giận, không rõ ý tứ mà lặp lại một câu: “Cùng ngươi phân trần? Nếu bần đạo muốn tính mạng của y, ngươi cấp thay cho y sao?”
“Nếu có thể, cứ việc tới lấy!” Sở Tích Vi cảm thấy thái độ Đoan Thanh có chút quái lạ, nhưng đối phương bày ra một gương mặt băng lãnh, nói chuyện cũng không thấy cảm xúc thăng trầm, thật sự cân nhắc không ra, cũng chỉ đành nói thẳng.
“Có ý tứ!” Đoan Thanh buông tay xuống, chậm rãi nói “Tính tình của ngươi cực giống Thẩm Lưu lúc trẻ, chỉ là so với hắn ngốc hơn một chút.”
Diệp Phù Sinh mới lấy lại tinh thần, muốn nói cái gì, kết quả nghe vậy không nhịn được cười, ho đến kinh thiên động địa.
Một trận ho khan này ngược lại khiến Sở Tích Vi hoảng sợ. Hắn đang muốn đi dò mạch của Diệp Phù Sinh, lại thấy Đoan Thanh vươn tay liền muốn vòng qua hắn tóm lấy Diệp Phù Sinh. Lúc này trong lòng hắn liền bùng lên giận dữ, nâng cánh tay đem chiêu thức kia phá ra, tấn công tới.
Chỉ trong khoảng khắc, hai người đã triền đấu cùng một chỗ, lại đem Diệp Phù Sinh quẳng sang một bên. Y vội vàng đem máu đen trên mặt lau đi, vỗ về nội tức trong ngực dần dần thuận lợi, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hai người quyền cước tương giao, ngươi tới ta đi náo nhiệt không kém.
Thời điểm chất độc “U mộng” phát tác thống khổ khó mà chịu nổi, hơn nữa khiến cho thần trí trầm luân bất kham. Nhưng mà trước đó Đoan Thanh dùng một chưởng khơi dậy nội tức toàn thân y, chờ đến lúc độc phát lại một chưởng đập lên thiên linh cái.
Chưởng lực kia kỳ thật cũng không bá đạo, chỉ là hết sức quái dị, từ thiên linh cái nhanh chóng lan xuống, thâm nhập tứ chi toàn thân, cùng nội lực tự thân của Diệp Phù Sinh kết hợp thành một thể, dẫn dắt nội tức trong kinh mạch y bao vây lấy dư độc “U mộng”. Có thể nói là dao sắc chặt đay rối, chỉ là phải chịu tội một chút, cũng có chút dọa người.
Một ngụm máu độc bị bức ra, tuy rằng vẫn không làm gì được dư độc còn lại, tốt xấu cũng khiến y hữu kinh vô hiểm mà sống qua một cửa này. Chỉ là y còn chưa kịp điều hòa nội tức, đã thấy nửa đường Sở Tích Vi nhảy ra, cùng sư công nhà mình đối đầu.
Vừa thấy cặp mắt đỏ lên của Sở Tích Vi, Diệp Phù Sinh liền thầm kêu “Không xong”. Tiểu tử này từ nhỏ đã là một kẻ cố chấp, hiện tại xác định chắc chắn là hiểu lầm, nhìn bộ dáng động thủ kia rất giống là liều mạng.
Y không lo lắng cho sư công. Dù sao từ nhỏ đến lớn Đoan Thanh đạo trưởng cho dù không động thủ quá mấy lần, cũng là nhân vật lợi hại có thể làm cho y sinh ra cảm giác sợ hãi vô hình. Y chỉ lo lắng cho tai hoạ ngầm mà Sở Tích Vi chưa từng nói ra kia, sợ tiểu tử này lại đem chính bản thân mình ra chơi quá trớn.
Sở Tích Vi càng đánh càng kinh hãi. Ý định của hắn là đánh nhanh thắng nhanh. Nhưng mà Đoan Thanh thủy chung đều không vội không chậm, chiêu thức võ học xoay chuyển, đều dùng kỹ xảo có thể lấy tứ lạng bạt thiên cân, đem kình lực của hắn hóa giải, cũng không thấy được nội lực hùng hậu cỡ nào, ngược lại mượn lực đả lực, đeo bám như tri âm tri kỷ kéo không dứt, thật sự khiến người ta trong lòng sinh ra cảm giác vô lực.
Thái Thượng cung lánh đời nhiều năm, đã lâu không thấy môn đồ đi lại trên giang hồ. Bởi vậy Sở Tích Vi đối với môn võ công này chưa nói tới am hiểu, chỉ biết chiêu số ứng với câu “Bình thản công chính, lấy nhu thắng cương”. Nhưng dùng tám chữ này để hình dung võ công Đoan Thanh, lại thiếu đi cơ biến, kém chút cường thịnh.
Trong lòng hắn gấp, nội lực “Kì Lộ kinh” lại bắt đầu quấy phá. Hắn xuống tay càng nhanh, tàn nhẫn phi thường, chiêu nào chiêu nấy đều đánh thẳng đến những điểm yếu hại của đối phương. Diệp Phù Sinh càng nhìn càng kinh tâm, vừa muốn tiến lên can ngăn, đã bị một ánh mắt lạnh như băng của Đoan Thanh đóng đinh tại chỗ.
Cắn chặt răng, Diệp Phù Sinh vẫn vận khởi khinh công hướng Sở Tích Vi đuổi qua. Không ngờ người này đầu óc đã mờ mịt, trong lòng chỉ có sát niệm, cũng không biết là có nhận ra y hay không, thế nhưng húc đầu một chưởng đánh tới.
Diệp Phù Sinh nâng cánh tay chế trụ một chưởng này của hắn, sau gáy đã bị Đoan Thanh tóm lấy. Đạo trưởng đem y quẳng ra sau lưng, thanh âm lạnh lùng nói: “Người này công pháp phạm sai lầm, nội tức xáo động, sớm gặp nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma. Ta ở Cổ Dương thành đã nhắc qua một câu, bất quá hắn vẫn không để tâm… Ngươi lui lại một chút, hắn một khi tiến vào loại trạng thái này chính là lục thân () không nhận. Ngươi dám tiến lên, hắn liền dám giết!”
[() họ hàng thân cận. Lấy mình làm chuẩn để tính, bao gồm trên mình ba đời: cố-ông-cha, dưới mình ba đời: con-cháu-chắt gọi là lục thân]
Diệp Phù Sinh nghe được liền kinh hồn táng đảm: “Không có biện pháp để hắn tỉnh táo lại?”
Đoan Thanh nói: “Đánh bất tỉnh, tha trở về!”
Diệp Phù Sinh: “…”
Đoan Thanh nói xong câu đó liền cầm tiêu nơi tay, ngón tay ấn lên phím vận khởi nội lực thổi ra một phá âm ngắn ngủi. Diệp Phù Sinh nghe qua chỉ cảm giác có chút chói tai, nhưng vào tai Sở Tích Vi, lại giống như sấm sét trong đầu nổ tung, nhất thời đem ba hồn đánh bay mất bảy phách.
Nội lực quay cuồng đột nhiên đình trệ. Ngay tại một khắc trơ mắt này, Diệp Phù Sinh liền phi thân đến gần, xuất liên tục ba chiêu điểm ba chỗ đại huyệt trên người, sau đó dựng thẳng chưởng thành đao chém vào sau gáy hắn. Lập tức người mới vừa rồi còn nổi điên ngay cả kêu cũng không kịp kêu, ngoan ngoãn mà ngã xuống.
Diệp Phù Sinh luống cuống tay chân mà đem người ôm lấy, cuối cùng cũng không khiến mặt Bách Quỷ môn chủ thân mật tiếp đất. Quay đầu chỉ thấy Đoan Thanh buông ngọc tiêu xuống, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn tư thế khó coi của hai người bọn họ.
Y đột nhiên có chút lúng túng không rõ lý do: “Sư công…”
“Đi thôi! Tìm Thẩm Vô Đoan.” Đoan Thanh thu hồi ánh mắt, nhìn không ra vui hay giận. Diệp Phù Sinh cũng không dám phỏng đoán, vội vàng đỡ Sở Tích Vi ở phía trước mở đường, hướng đến địa điểm ước định với Tôn Mẫn Phong.
Thẩm Vô Đoan đang tại Khinh Nhứ tiểu trúc uống rượu.
Người này học đòi văn vẻ, cho tới bây giờ đều lấy vò bạch ngọc, chén lưu ly mà uống. Hiện tại lại ngồi trong khu vườn hiu quạnh, lưng dựa vào cây liễu cổ thụ đã rụng gần hết lá, trong tay loạng choạng một cái tiểu ngân hồ to cỡ bàn tay.
Hồ lô này trước bị Diệp Phù Sinh kích động làm nứt, sau lại tìm người cẩn thận tu bổ hoàn hảo, chỉ để lại một đường gân màu trắng mờ. Vết gân này dừng ở trong mắt Thẩm Vô Đoan cũng lại không còn tư vị, giống như là hết thảy đều đã hoàn toàn thay đổi, cho dù miễn cưỡng chắp vá hình dung, cũng chỉ là giả mạo gương vỡ lại lành mà thôi.
Những năm tháng cưỡi ngựa múa kiếm ca hát năm xưa đều theo gió mà đi. Hắn cho tới bây giờ cũng không phải là người ủy mị, nhưng từ sau khi Tần Liễu Dung qua đời cảm thấy thương tâm, hiện giờ biết tin Cố Thời Phương chết, Đoan Thanh nơi nào không rõ, liền càng khó chịu.
“Thương lộ” trong tiểu ngân hồ không còn nhiều lắm, đã sớm bị uống cạn. Thẩm Vô Đoan rót vào trong đó “Thiên nhân túy”, câu được câu không mà uống. Đều nói “Rượu vào khổ tâm, sầu càng sầu”, cho dù tửu lượng của hắn ngàn chén không say, uống hơn phân nửa hồ lô cũng có chút không còn thanh tỉnh.
Thẩm Vô Đoan lúc này mắt đã hoa lên, nhìn cái gì đều thành hai, đầu óc vốn đã mờ mịt lại càng đặc sệt thành một nồi tương hồ, cho dù là hoảng hốt thấy có người đẩy cửa viện bước vào, cũng chậm chạp một khắc mới hỏi: “Ai… ách… ?”
Thanh âm lãnh đạm có chút xa lạ lại có chút quen thuộc vang lên: “Ngươi uống nhiều!”
“Không….không có! Ngươi…” Thẩm Vô Đoan một đôi mắt say lờ đờ mông lung nhìn người tới, trước mắt chỉ thấy bóng trắng mờ ảo “Ngươi… là ai a? Dám… dám quản ta?”
Đoan Thanh: “… A.”
Diệp Phù Sinh đương cùng Tôn Mẫn Phong hợp lực đỡ Sở Tích Vi, nghe được Đoan Thanh phát ra một chữ này, lập tức rùng mình. Theo kinh nghiệm của y mà nói, mỗi khi sư công ý tứ hàm xúc không rõ mà “A” một tiếng như vậy, liền đại biểu tâm tình không tốt, muốn tìm người để giãn gân giãn cốt.
Một chân y mới vừa vượt qua ngạch cửa, nghe vậy nhanh chóng thu trở về, đối Tôn Mẫn Phong nói: “Chúng ta hay là chờ một lát hẵng vào!”
Tôn Mẫn Phong còn chưa kịp đem nghi vấn hỏi ra khỏi miệng, đã nghe trong viện truyền đến một âm thanh nặng nề, tựa như có người vừa té nhào xuống đất.
Đoan Thanh một tay đoạt lấy bầu rượu, nhấc chân đem chiếc ghế mây Thẩm Vô Đoan đang ngồi đá lật đi. Không đợi con ma men bị té nhào trên mặt đất kịp tức giận, hắn liền kéo cổ áo Thẩm Vô Đoan cùng mình bốn mắt nhìn nhau, thanh âm rét lạnh như đoạn băng thiết tuyết: “Thẩm Lưu, ngươi mở mắt ra nhìn một cái, bần-đạo-là-ai?”
Một cỗ nội lực chui vào mạch môn hung hăng châm chích, Thẩm Vô Đoan cho dù là uống một cân “Thiên nhân túy” cũng bị làm tỉnh lại. Hắn cả người chấn động, một chưởng còn chưa kịp đánh ra, liền thấy rõ khuôn mặt trước mắt này.
Trước giờ lão chủ nhân Bách Quỷ môn luôn vui vẻ thong dong tự tại, vào giờ khắc này lại ngây ra như phỗng, từ ánh mắt đến sắc mặt đều toát ra bốn chữ to tướng “Không thể tin được!”
Một lúc lâu, hắn tựa như nói mê mà mở miệng: “Ngươi là… Đoan Thanh?”