Cố Thời Phương đã ở đây chờ đợi mười ba năm.
Đều nói thời điểm sắp chết người ta dễ dàng miên man suy nghĩ nhất, cho dù kẻ tùy tùy tiện tiện như nàng cũng không ngoại lệ. Vào lúc chống đỡ không nổi nữa, trong đầu Cố Thời Phương quay đến quay đi chỉ có hai người, một là Đoan Thanh đang ôm nàng, một là Cố Tiêu khi đó không thấy bóng dáng.
Nàng lưu luyến Đoan Thanh, lại càng không yên lòng về Cố Tiêu.
Thằng nhóc tự tay mình nuôi lớn, tự tâm mình biết. Cố Thời Phương hiểu tính tình Cố Tiêu giống nàng, chỉ là còn chưa trải qua nhiều mưa gió rèn luyện, chưa nhìn thấu cái gì vui buồn li hợp.
Nàng vốn cho là mình còn có rất nhiều thời gian dạy y. Kết quả trời cũng gió mưa thất thường, trong nháy mắt liền đem sinh ly tử biệt đặt ngay trước mặt, thiên ngôn vạn ngữ chưa kịp nói ra, đã phải ôm hận mà đi.
Người giang hồ mệnh không do mình. Cố Thời Phương từng nghĩ qua chính mình có một ngày sẽ chết bất đắc kỳ tử. Nhưng cho dù là nàng nghĩ đến kết cục gì, đều không muốn liên lụy khiến Cố Tiêu nhiễm phải một chút huyết tinh này.
Trên đời này lồng giam khó trốn thoát nhất không phải là lưới sắt khóa đồng, trái lại chính là ngục tù tự vây, tự mình trói buộc. Bởi vì trong lòng mang theo gông xiềng, cho dù là đi đến chân trời góc biển cũng không có được tự do.
Cố Tiêu có lẽ từ đó về sau sẽ không thể gượng dậy nổi, hoặc là đi vào cực đoan, hoặc biến thành phế nhân, hoặc sẽ trở thành kẻ điên cuồng giống như Hách Liên Ngự.
Nếu mà như thế, nàng cho dù hồn đọa cửu tuyền cũng không thể nhắm mắt.
Cho nên, phó thác cuối cùng của nàng lúc lâm chung, chính là dặn Đoan Thanh tìm tiểu đồ đệ tóc còn để chỏm trở về, nói sư phụ không trách y, không phải lỗi của y.
Nàng muốn Cố Tiêu tự tay vì nàng rải nắm đất đầu tiên xuống mồ, từ đây về sau một đời đều hóa cát bụi, diệt hết di hận, oán cừu nhẹ gánh.
Cố Thời Phương đợi mười ba năm, rốt cuộc cũng đợi được đệ tử lang thang trở về nhà, để nàng có thể nằm xuống an nghỉ.
Nơi hạ táng nàng, chính là ngay dưới tàng cây mai cổ thụ chưa chớm nụ trong Khi Sương viện.
Đoan Thanh mở quan tài băng, Diệp Phù Sinh tự tay đem thi thể đã lạnh cứng bế ra, từng bước một từ trong sơn động hắc ám đi trở về nơi ánh sáng chan hòa.
Y đi thật chậm. Tầm mắt đều bị nhiệt lệ khiến cho mơ hồ, cổ họng nghẹn ngào, khớp hàm cắn chặt. Nhưng hai ôm tay nàng thực ổn định, vững như bàn thạch, không hề run rẩy.
Đoan Thanh một đường dẫn y đi đến nội viện, mới vươn tay tiếp nhận Cố Thời Phương. Hắn lẳng lặng nhìn Diệp Phù Sinh cúi người, cầm lấy chiếc xẻng đặt ở dưới tàng cây từng chút một xắn xuống đất.
Động tác Diệp Phù Sinh thật chậm, đào từ chiều đến tận hoàng hôn. Trong suốt quá trình, y không nói được một lời, nước mắt cùng mồ hôi đồng thời rơi xuống nền đất, rốt cuộc đào ra một cái hố to.
Cho đến lúc này, Đoan Thanh mới mở miệng nói: “Đủ rồi.”
Thân thể Diệp Phù Sinh chấn động. Y buông cây xẻng xuống, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt từ trên mặt Đoan Thanh chậm rãi dời xuống, cuối cùng dừng lại trên khóe môi mỉm cười của Cố Thời Phương.
Diệp Phù Sinh một hơi suýt nữa không thở ra được, trái tim hung hăng ở trong ngực đập mạnh một cái.
Dung nhan Cố Thời Phương năm đó khi nhập quan đã được nữ đệ tử trong Thái Thượng cung hỗ trợ chỉnh lý sạch sẽ, chỉ là hiện tại rời khỏi quan tài băng nơi hàn đàm, lại ở bên ngoài phơi mình một buổi chiều, băng sương ngưng kết trên người đã tan dần, hiện ra vẻ tiều tụy trắng xanh đặc trưng của người chết. Đoan Thanh cởi ngoại bào trên người mình, đem nàng cẩn thận bọc một tầng, cuối cùng phủ lên gương mặt, mới tự tay đem nàng đặt vào trong hố đất.
Hạ táng đơn sơ dù đã muộn mười ba năm, Đoan Thanh luôn cảm thấy ủy khuất thiệt thòi cho nàng. Cho dù chính mình hiện giờ đã thành hoạt tử nhân (), tâm bình như nước, cũng cảm thấy nỗi đau đớn tinh tế dày đặc từ khắp tứ chi toàn thân truyền đến.
[() hoạt tử nhân: người chết vẫn còn hoạt động, như cái xác không hồn. Cái này làm mỗ nhớ tới Lâm Triều Anh ở Cổ Mộ cũng tự gọi mình là “hoạt tử nhân”]
Tay hắn ở trong túi sờ soạng một chút, lấy ra một cái hộp gỗ, bên trong là một cây trâm bằng gỗ mun đã cũ, trên đầu trâm khắc hai đóa hoa đào nho nhỏ.
Đoan Thanh đem chiếc hộp gỗ đặt ở bên người Cố Thời Phương, lúc này mới đứng dậy, đối Diệp Phù Sinh nói: “Lấp đất đi… Có lời gì muốn nói, liền thừa dịp lúc này nói đi.”
Diệp Phù Sinh quỳ xuống, y không dùng xẻng, mà lấy hai tay mình bốc lên bùn đất, run rẩy vẩy lên người Cố Thời Phương.
Khóe miệng y mếu xệch, nói giọng khàn khàn: “Sư phụ, nghiệt đồ không từ mà biệt mười ba năm, hôm nay đến tiễn đưa ngài …”
Đoan Thanh đứng ở phía sau y, mặt không đổi sắc, mắt không gợn sóng.
“Mấy năm nay khiến lão nhân gia ngài phải ngủ ở nơi lạnh như thế, là ta không tốt, trở về quá muộn … thời điểm buổi tối ngài đừng có làm biếng, theo giấc mộng lại đây mắng ta, đánh ta vài cái cũng được.” Diệp Phù Sinh dùng bàn tay bẩn hề hề lau mặt “Lúc trước tại Khấp Huyết quật từ biệt, ta quay lại Phi Vân phong, không gặp được ngài cùng sư công… Ta liền chạy loạn khắp nơi, lang thang khắp chốn, đến nơi nào cũng không phải là nhà…
“…Ngài còn nhớ Sở Nghiêu không? Chính là cái thằng nhóc nho nhỏ bụ bẫm thích ôm chân ngài giả đáng thương đó… Lúc đấy hắn nhặt ta đem về Thiên Kinh, ta thu hắn làm đồ đệ, vốn là tưởng có thể đem Kinh Hồng truyền thừa lại. Kết quả không ngờ tới nhân tâm so với thiên ý còn đùa cợt hơn… Ta vì điều tra Táng Hồn cung mà phục hồi Lược Ảnh, kết quả lại phát hiện chân tướng càng khó lòng chịu đựng nổi.”
Từng nắm đất rải xuống, Diệp Phù Sinh nhiều năm qua đã thành thói quen đem mọi thứ đều giấu trong lòng, vào giờ khắc này tựa như con đê bị hồng thủy chấn vỡ, liên miên mà kể lể chuyện xưa bao năm không đề cập tới “Chúng ta Kinh Hồng nhất mạch, bắt đầu từ sư tổ đã bị người tính kế. Những kẻ đó a, không đem mạng người ra gì, trong mắt chỉ có một chiếc ghế gãy, nhăm nhe nghĩ cách làm thế nào bò lên, không quản dẫm dưới chân bao nhiêu xương cốt máu thịt…”
Y đang nói cho Cố Thời Phương nghe, cũng là hướng Đoan Thanh giải thích mười ba năm này. Đạo trưởng một đầu tóc bạc lẳng lặng mà nghe, thân ảnh bất động như một gốc cây cổ thụ già cỗi.
“Mười năm trước, ta giết kẻ cấu kết cùng Hách Liên Ngự tính kế ngài, nhưng mà cô phụ Sở Nghiêu, đem tiểu hoàng tôn một đời êm đẹp biến thành thứ dân, lưu lạc giang hồ. Ta có lỗi với hắn, nhưng không hối hận đã báo thù, chung quy vẫn là thua thiệt…”
Diệp Phù Sinh sụt sịt mũi “…Mười năm sau đó ta không biết lượng sức mà làm việc ngài không thích nhất, chính là chó săn cho triều đình. Trong mười năm đó, ta đã làm rất nhiều việc không thích, nhưng cũng may… rốt cuộc không phụ thương sinh đại nghĩa, không phạm giới luật sư môn, hôm nay còn có mặt mũi quỳ gối trước mặt ngài mà dông dài.”
Tầng tầng đất mỏng đã che đi hình dạng của thi thể, Diệp Phù Sinh vẫn còn tiếp tục vốc đất, giống như muốn đem chuyện cũ cất giấu trong lòng mình mười mấy năm đều theo đó chôn xuống.
“Mùa thu năm nay, Kinh Hàn quan chiến sự khẩn cấp, ta vốn cho là mình sẽ xuống dưới đó tìm ngài dập đầu bồi tội. Kết quả được người cứu, gặp được A Nghiêu đã trưởng thành, bây giờ lại còn gặp ngài cùng cùng sư công… Lão thiên gia rốt cuộc vẫn là chiếu cố ta một hồi, không thiệt thòi a!”
Hốc mắt đỏ bừng, dòng nhiệt lệ chảy xuống gương mặt bẩn hề hề, Diệp Phù Sinh rốt cục đem nắm đất cuối cùng thả xuống, cúi người nặng nề mà dập đầu lạy ba cái.
Kỳ thực y còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà đến lúc này lại cảm thấy đã đủ.
Những lời chưa nói hết ở trong lòng quay cuồng xáo trộn, cuối cùng ngưng tụ thành một câu ngắn ngủi: “Ân sư một đường bình an, đệ tử dập đầu đưa tiễn.”
Cho đến lúc này, Đoan Thanh mới cử động.
Bàn tay hơi lạnh ngưng một chút nội lực chặt lên gáy Diệp Phù Sinh. Nam tử bái một cái cuối cùng, đầu hạ xuống, người cũng mềm nhũn ngã lăn ra, được Đoan Thanh ngồi xổm xuống tiếp được.
Quá vui quá buồn đều thương tổn đến gan phổi, huống chi tình hình hiện giờ của Diệp Phù Sinh, để y tiễn đưa nói lời vĩnh biệt đã đủ tình đủ nghĩa, hiện tại cũng đã được rồi.
Đoan Thanh không quen an ủi người, vậy liền dứt khoát để y trút gánh nặng tâm tình, sau đó yên ổn ngủ một giấc đi.
Hắn đem người đang mê man cõng đứng lên. Kỳ thực hiện tại Diệp Phù Sinh đã cao ngang hắn không sai biệt lắm, nhưng Đoan Thanh vẫn cõng đến thực ổn định, tựa như đó vẫn là tiểu hài tử Cố Tiêu hắn cõng về nhà trên Phi Vân phong năm xưa.
Đoan Thanh bởi vì ở Thái Thượng cung bế quan mười ba năm, hiểu biết đối với sự tình của Diệp Phù Sinh mấy năm nay thật sự hữu hạn. Vừa rồi nghe những lời kia, trong lòng vẽ ra một bức phác thảo ngắt đầu bỏ đuôi, cho dù Diệp Phù Sinh giấu đi những tình huống cửu tử nhất sinh cùng tiến thoái lưỡng nan trong đó, cũng vẫn khúc chiết gai góc khiến người nhìn thấy phát ghê.
Hắn cõng Diệp Phù Sinh trên lưng, ánh tà dương vẩy lên mái đầu đầy tóc bạc, tựa như thêm cho đỉnh núi cô hàn tuyết trắng vài phần sắc ấm.
Đoan Thanh nhìn ngôi mộ không bia dưới tàng hoa mai, nhìn thật lâu, bình bình đạm đạm nói: “Cố Tiêu đã trở về. Mấy năm nay nó trải qua cũng thực không dễ dàng. Ngươi đừng nóng giận, về sau ta trông chừng nó!”
Dừng một chút, hắn nhẹ nhàng giật giật khóe miệng, như là muốn cười một chút, đáng tiếc cả khuôn mặt tựa hồ cũng đã xơ cứng, chỉ có thể duy trì mi mục như họa, lại cười không nổi.
Trong mắt của hắn toát ra một tia cảm thán, nhẹ giọng thì thầm: “Ngươi an tâm đi!”
Nói xong bốn chữ này, Đoan Thanh liền cõng Diệp Phù Sinh đi về hướng phòng ngủ. Ánh tịch dương đem bóng dáng của hắn kéo dài trên mặt đất, tựa như còn lưu luyến tòa mộ phần sau lưng kia. Đáng tiếc theo ánh sáng, bóng cùng hình giao dời, chung quy vẫn là âm dương hai ngả, ngược dòng mà đi.
Đoan Thanh không quay đầu lại, Diệp Phù Sinh gối đầu lên bả vai hắn dĩ nhiên cũng không.
Nhân gian có câu “Sinh ly tử biệt chớ quay đầu”, bởi vì một khi đảo mắt nhìn lại, sẽ sinh ra vướng bận chém không đứt, khiến kẻ đi không an lòng, người ở lại càng thêm trăn trở.
Đoan Thanh cảm thấy Cố Thời Phương mười ba năm nay chờ đã quá lâu, không nên làm cho nàng bước xuống hoàng tuyền còn gập gập ghềnh ghềnh.
Không hề quay đầu lại với hắn mà nói cũng chẳng hề gì. Tuy rằng trong mắt không thấy nàng, nhưng trong lòng nhớ rõ nàng; Như vậy trong trời đất bao la liền không một chỗ nào không có nàng.
Mà Diệp Phù Sinh tự tay hạ táng Cố Thời Phương, cũng giống như đem mười ba năm hoặc đau khổ u mê hoặc thanh tỉnh day dứt chôn xuống, từ nay về sau liền muốn vung tay cắt đứt chuyện xưa mộng cũ, trải qua những ngày bản thân y nên có.
Tử khứ vị tất vạn sự khinh, sinh giả tùng lai ý nan bình
Ứng tá trường dương tam phần noãn, tiếu dự cố nhân tống vãn tình.
[Không biết trích từ đâu, mỗ tạm dịch:
Ra đi chưa chắc nhẹ lòng/ Người còn ở lại cũng không an tường
Mượn ba phần ấm thái dương/ Tiễn hoàng hôn với người thương mỉm cười]