Thật khó có thể tin được câu nói già dặn đầy tang thương vừa rồi lại phát ra từ miệng đứa bé năm tuổi, trong đôi mắt to tròn màu xanh nhạt phát ra quang mang khác thường, chả ai biết nó đang nghĩ gì và chuẩn bị làm gì.
- Nếu quá khứ không làm được thì tương lai ta chắc chắn sẽ làm được, tâm huyết hai mươi năm ta dày công sáng tạo nào phải đồ chơi tùy tiện đều ainQdG có thể vứt bỏ.
Càng nghĩ Phong càng thêm kiên định, kiếp trước vì lý do thân thể nên vẫn còn rất rất nhiều hạn chế, môn võ do chính tay hắn cất tâm hai mươi năm tạo ra chưa kịp lên đài thì đã gặp bi kịch đành phải chìm vào quên lãng. Nhưng bây giờ không có gì ngăn cản được Phong nữa, kinh nghiệm hắn có, kiến thức hắn có, tâm trí vững vàng hắn cũng có, thậm chí là cao hơn người thường không ít.
Mặc dù bộ võ kia chỉ có mười chiêu ngắn ngủi nhưng Phong dám cam đoan không một ai trên đời này đủ sức tiếp được trọn bộ mười chiêu đó, thời đỉnh cao chưa cần Thập Đoạn hắn cũng đã có thể đứng trên đỉnh cao thế giới về cách đấu (đối chiến trực diện), hiện tại ông trời còn giúp hắn đưa vào một thế giới, nơi mà con người vượt qua khỏi cực hạn hiểu biết về mọi mặt. Không thể không nói Thập Đoạn hiện tại như hổ mọc thêm cánh, chỉ cần Phong bỏ ra chút thời gian điều chỉnh lại sao cho phù hợp với tình huống bây giờ liền đủ sức xưng bá thiên hạ.
Thiên tài võ trăm năm chưa chắc có một của nhân loại đâu phải dùng từ giỏi là có thể so sánh.
- Garuda...Phong ơi!! Về nhà ăn cơm này con!!!
Phía xa xa bỗng dưng vang lên tiếng kêu của phụ nữ, âm thanh triều mến tuy to nhưng vẫn khiến cho người nghe cảm giác nhẹ nhàng, bà là mẹ của Phong ở kiếp này. Kiếp trước ông trời bất công cho hắn sinh ra trong gia đình không mấy tốt đẹp, thì tại đây ngài đã cho hắn một mái ấm đúng nghĩa, cha và mẹ đều yêu thương hắn như bảo bối.
Đứng lặng người thêm vài giây Phong mới thu hồi vẻ mặt phức tạp xoay người hướng về phía người phụ nữ bước tới, tuổi tuy nhỏ nhưng mỗi bước nện xuống đều trầm ổn, hữu lực khoảng giữa hai bước chân bằng nhau không lệch mm nào. Tất cả đều là thành quả tôi luyện năm này qua năm khác mà thành, và cũng là thói quen không thể nào sửa đổi.
Chờ khi Phong đứng trước mặt, người phụ nữ mới chậm rãi cúi xuống nắm lấy bàn tay nhỏ bé đầy vết xước, không mềm mại như những đứa trẻ bình thường mà còn thêm vào chút gì đó cứng cáp, khỏe mạnh. Có lẽ đã quen với điều này nên bà chỉ mỉm cười hiền từ nói.
- Con đứng dưới mưa lâu như vậy rất dễ bị cảm, lát nữa vào nhà đi tắm ngay đi nhé, mẹ có để áo quần sẵn cho con rồi. Tắm xong lên nhà ăn cơm, đừng để ông nội cùng ba chờ lâu.
Phong im lặng gật đầu không nói gì, không phải vì hắn chán ghét người trong nhà, mà đây là thói quen của hắn, rất ít nói, hạn chế năng lượng tiêu hao xuống mức thấp nhất. Tùy thời tùy khắc hắn đều luyện tập khí công theo đường hô hấp, bởi vậy chỉ cần mở miệng nói một câu ngắt quãng thì mọi thành quả sẽ trôi đi trong khoảnh khắc.
Không lâu sau, bốn người một nhà đã tụ họp đông đủ, quây quần xung quanh cái bàn hình chữ nhật to bản, trên bàn đặt đầy món ăn nóng còn đang bốc khói, chủ yếu toàn là hải sản, vì gần biển nên thức ăn như vậy không phải xa lạ gì.
Ông lão lớn tuổi nhất từ khi ngồi vào bàn là ngoác to miệng cười nói không ngớt, bởi vì cháu trai của lão Garuda, có bao nhiêu tự hào liền cấp cho lão bấy nhiêu, năm tuổi vào rừng đánh nhau với hổ trưởng thành cao hơn hai mét mà vẫn toàn mạng trở ra là khái niệm gì? Thậm chí còn cắt đứt một khúc đuôi của nó nữa. Quan trọng nhất là Phong đã đáp ứng ông sau này lớn lên sẽ gia nhập hải quân, điều mà bất cứ thanh niên nào trong làng cũng hằng ao ước mà không dám làm.
-Phong này, cháu dự định bao giờ sẽ đi?
Ông lão cười híp mắt dò hỏi, có con cháu làm hải quân là nguyện vọng lớn nhất của ông, cha Phong không được khiến ông ít nhiều có chút thất vọng, may mắn có hắn xuất hiện thắp lên ngọn lửa vẫn luôn âm ỉ trong lòng ông.
Thoáng suy nghĩ, Phong ăn hết miếng thức ăn cuối cùng trong bát rồi buông đũa, hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt ông nội, giọng điệu chậm rãi thật kiên định.
- Năm năm nữa cháu sẽ ra khơi tìm đến căn cứ hải quân gần nhất để xin vào, cháu sẽ làm hết sức có thể để rạng danh gia đình mình, nhưng...
Nói đến đây Phong chợt ngừng lại, hít một hơi thật sâu sau đó mới tiếp tục.
- Nhưng tương lai xa hơn nữa thì cháu không chắc sẽ còn ở trong hải quân hay không, có điều, dù thế nào đi nữa thì anh hùng vẫn sẽ mãi là anh hùng, cướp bóc, gây an nguy cho dân lành chắc chắn không bao giờ xảy ra. Đây là quyết định của cháu, mong ông ủng hộ và hiểu được.
Nụ cười trên mặt ông lão dần dần tắt đi, thay vào đó là sự nghiêm túc chưa bao giờ có, trong mắt người thân, Phong chỉ là một cậu bé có tâm trí cứng cỏi, hiểu xa hiểu rộng hơn lứa tuổi một chút mà thôi, không ngờ hắn lại có thể tự vạch định con đường cho mình.
Điều này vượt xa sự tưởng tượng của họ, trầm mặc giây lát ông bất ngờ mở miệng.
- Nếu cháu đã nói như vậy thì ông có ngăn cấm cũng chỉ làm cản trở tiền đồ của cháu, chỉ cần cháu không hối hận thì cứ việc làm những gì cháu thích.
Phong không nói gì thêm, hắn đứng dậy hướng ba người cúi thấp đầu sau đó bước ra khỏi cửa hướng khu rừng ngay cạnh điên cuồng chạy đi.
Mãi đến khi mặt trời sắp khuất bóng thì hắn mới ngừng lại, khuôn mặt non nớt mang theo vài phần kiên nghị, già dặn chảy đầy mồ hôi, hơi thở bắt đầu nặng nề. Phong thả lòng ít phút rồi mới thoải mái cởi chiếc áo thấm ướt mồ hôi ra.
Khắp nơi xung quanh là một bãi tập luyện kungfu đúng chuẩn, vô số cọc gỗ luyện quyền thời xưa cùng những bao cát treo lủng lẳng trên cành cây, từng dấu tích mai một do liên tục bị đánh vào hiện ra rất rõ ràng. Bốn tháng, vì tuổi còn quá nhỏ nên sức lực có hạn, hắn phải dùng tận bốn tháng để hoàn thành bãi tập như ý trước mắt. Một lần vào là hai tuần, sau hai tuần hắn mới trở về nhà hội họp cùng gia đình.
Làn da màu đồng cổ khỏe mạnh phơi bày trong không khí, một vài vết sẹo nhỏ lớn có đủ, cơ bắp tuy chưa phát triển những cũng rắn chắc cực kỳ. Thật khó có thể tưởng tượng một cơ thể nhỏ bé lại cất chứa nhiều điều kỳ diệu đến thế, không tận mắt nhìn thấy thì ai tin đây.
Bỗng chốc từng âm thanh va chạm vang dội phát ra trong rừng, báo hiệu khoảng thời gian luyện tập trường kỳ tiếp tục tiếp diễn.
Bất giác năm năm trôi qua, lúc này Phong mười tuổi, Luffy bảy tuổi, cách mạch truyện chính chín năm.
Năm năm qua, nói chính xác hơn là sáu năm qua, Phong chưa từng dừng việc luyện tập Thập Đoạn, tuy không nói đến mức lô hỏa thuần thanh nhưng nắm trong lòng bàn tay, cộng với hiểu rõ uy lực của nó vẫn là chuyện Phong thừa sức làm được.
Về phần tiến vào hải quân thì Phong chắc chắn sẽ vào, ba phần vì nguyện vọng của ông nội bảy phần vì hắn hứng thú với Lục Thức. Phong ở kiếp trước cũng vậy mà kiếp này cũng vậy, niềm đam mê với võ học quá mức mãnh liệt, dù Lục Thức xa xa không bằng Thập Đoạn tuy nhiên luận sức mạnh thật không thể xem thường.
Hôm nay chính là ngày hắn khởi hành ra khơi, vẫn mái tóc bạch kim được cắt tỉa gọn gàng, khuôn mặt bớt đi sáu phần non nớt, thay bằng sự lạnh lùng khắc nghiệt, đôi mắt xanh thăm thẳm đôi khi lóe ra tinh quang khó hiểu. Với chiều cao m và thân thể cơ bắp rắn chắc tràn ngập lực lượng bạo tạc, không ai nghĩ hắn chỉ vừa tròn mười tuổi.
Một chiếc thuyền nhỏ bé tùy thời bị sóng đánh úp, Phong thong thả dừng chân giữa thân thuyền, thân hình thẳng tắp như ngọn thương, cao ngạo, bất khuất cùng tự tin bất diệt khiến nỗi lo lắng của cha mẹ hắn tan thành mây khói, chỉ còn lại sự luyến lưu không đành lòng.
Con thuyền chòng chành chậm rãi nương theo gió biển trôi đi ngày một xa dần, không quay đầu dù là một giây. Phong làm vậy là vì muốn người nhà yên tâm, tin tưởng vào hắn chứ không phải vì hắn là kẻ có trái tim sắt đá.
Bất giác một giọt nước mắt lăn xuống gò má, lần ra đi này không biết bao giờ mới gặp lại, hy vọng hắn sẽ đứng trên đỉnh thế giới nhanh nhất có thể để được quay về đoàn tụ cùng ông nội và cha mẹ.
Một điều đặc biệt điểm xuất phát của Phong là biển Đông East Blue, mục tiêu hắn hướng tới hiện tại là Morgan tay rìu, một nhân vật quan trọng đánh dấu cuộc hành trình của Luffy.