Phong Du Lạc One Piece

chương 115: đại chiến ở hai nơi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Scorpion nhân lúc không ai để ý ấn nhẹ vào cái ký hiệu trên ngực, miệng đồng thời lẩm bẩm vài từ mà chỉ mình hắn nghe thấy.

Sau khi làm xong một loạt các hành động khó hiểu, Scorpion chậm rãi đứng dậy, trên tay cầm cây lưỡi hái Yoshiba quen thuộc.

- Ngươi quả thật rất mạnh, nhưng để thắng trận chiến này không phải đơn giản chỉ bằng vài lời nói như vậy đâu!!

Scorpion xoay tròn lưỡi hái, vô số luồng khí hắc ám nháy mắt hiện ra lượn lờ xung quanh người hắn. Không nói hai lời, Scorpion chỉ xéo lưỡi hái phóng vọt tới chỗ Phong, áp lực cường đại tỏa ra từ Yoshiba làm cho mặt đất bên dưới khẽ rung lên nhè nhẹ.

Phong tự nhiên không thể yếu thế, hắn cười cười thu hồi Haki đặc thù của mình lại sau đó dậm mạnh chân xuống đất.

Một cước đáng sợ của hắn khiến mặt đất nứt toác ra, ầm ầm vỡ vụn, từng tảng đá khổng lồ bắn bật lên không trung vừa vặn che khuất tầm nhìn của Scorpion.

Bị vật cản che mắt, Scorpion không thể không dừng lại để tập trung xác định vị trí của Phong.

- Mày tìm ai à??

Một giọng nói đầy vẻ trêu chọc vang lên bên tai, trong lòng Scorpion bỗng chốc sinh ra một cảm giác nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt.

Không dám chậm trễ, Scorpion vung lưỡi hái về phía bên trái, sức lực do không kịp chuẩn bị nên chỉ được tám thành, mà điều này dẫn đến hậu quả như thế nào không nói cũng biết.

Oành!!!

Nắm đấm màu đen lấy tốc độ mắt thường không thể thấy oanh kích một đòn nặng nề lên Yoshiba. Vùng cổ tay và bàn tay của Scorpion run lên bần bật như thể sắp không chịu nổi đến nơi, hắn bắt buộc phải buông Yoshiba ra nếu không muốn xương tay mình giống miếng thủy tinh mỏng manh dễ dàng tan vỡ.

Lực lượng từ nắm đầm truyền tới mạnh đến nỗi đẩy lùi Scorpion về sau gần chục bước mới đứng vững, hai cánh tay hắn tê rần không còn cảm giác gì nữa.

- Khốn thật!! Sức mạnh của tên này quá khủng khiếp...

Đẩy lùi Scorpion, Phong thuận tay tóm lấy Yoshiba xoay nó vài vòng.

- Sao lại nhẹ như vậy?? Chả trách đám Hải Tặc Vũ Trụ các ngươi lại yếu ớt đến đáng thương.

Phong nhếch mép khinh thường vung vẩy Yoshiba tạo ra tiếng gió rít nghe tai.

Bị xem thường, hạ nhục là vậy, thế nhưng khuôn mặt Scorpion vẫn giữ được sự điềm tĩnh, hoàn toàn không có dấu hiệu tức giận hay sốc nổi nào cả, ngay cả Phong cũng phải thầm khen định lực biến thái của gã.

"Kẻ này không nên để cho hắn tiếp tục tồn tại trong cuộc chiến, bằng không hậu quả sẽ khó lường."

Âm thầm làm ra quyết định, Phong nâng lưỡi hái lao vọt tới trước người Scorpion.

- More more!!

Yoshiba lập tức hóa thành một lưỡi hái khổng lồ, Phong giữ chặt lấy nó vẽ lên một vòng giữa không trung sau đó nhắm đầu Scorpion toàn lực bổ xuống.

Trong tình huống hung hiểm, Scorpion ngược lại không tỏ ra tuyệt vọng hay gấp gáp, hắn vẫn một bộ thản nhiên, thậm chí còn nhìn vào mắt Phong khẽ cười một cái, ý vị sâu xa ẩn chứa trong đó khiến Phong rùng mình.

"Cái quái..."

Chưa kịp phán đoán xem Scorpion có ý đồ gì thì Phong chợt nghe thấy âm thanh xé rách không khí ngay bên cạnh, có thể lọt vào vòng uy hiếp đến hắn mà không bị Haki Quan Sát phát hiện thì khẳng định không ai khác ngoài hai Tứ Hoàng "ảo ảnh" kia.

Phanh!!!

Thanh Yoshiba khổng lồ rơi xuống đất, còn thân hình của Phong thì bị đánh bay đi hơn trăm mét, thời điểm sắp va chạm vào bức tường thành thì hắn dùng hai chân cắm ngập vào trong đất cưỡng ép cơ thể dừng lại.

Phong ngẩng đầu lau vết máu nơi khóe miệng nhìn chằm chằm Big Mom "ảo ảnh", kẻ vừa tặng cho hắn một đấm cực mạnh.

Tuy nhiên trước mặt Phong lúc này có tận ba người chứ không riêng mình Big Mom "ảo ảnh".

- Mày tính dùng cách này để hạ gục tao à?? Hình như hơi đầu tư quá đáng rồi đấy.

- Ngươi bắt buộc phải chết thì bọn ta mới thắng trận này được, dù phải trả giá cũng không vấn đề gì.

Scorpion bình tỉnh nhặt lại Yoshiba đã bị biến nhỏ trở về bình thường, đứng hai bên phải trái của hắn lần lượt là Kaido "ảo ảnh" và Big Mom "ảo ảnh", hai con át chủ bài để phe Hải Tặc Vũ Trụ có thể nắm chắc phần thắng trong trận chiến ngày hôm nay.

Vậy mà ngay lúc này, Scorpion đã tận dụng cả hai chỉ để tiêu diệt Phong...

Phía bên kia mất đi đối thủ, Aokiji và Tadashi ngược lại không hề sung sướng chút nào, cả hai đang phải đối mặt với sự thay đổi đáng kinh ngạc đến từ Phán Quan, đồng cảnh ngộ với họ đương nhiên còn có Cp, Ryo và ba Phó Đô đốc.

Vào thời khắc quyết định này mà các Phán Quan vẫn có thể tung ra được một kích cường đại đủ sức cầm chân nhiều cường giả đến vậy.

Không thể không nói Hải Tặc Vũ Trụ che giấu quá sâu...

- Chết tiệt!!! Chúng ta phải nhanh lên, hai con quái vật kia đang gây khó khăn cho đội trưởng.

Lucci vừa đánh bay một cây trượng dài vừa gấp gáp hét lớn, nhưng còn chưa thể tiến lên được hai bước thì đã bị sáu Phán Quan phối hợp đẩy lùi lại. Đội hình phòng ngự của Phán Quan đang gây cản trở không hề nhẹ, dù là Aokiji hay Tadashi cũng không cách nào trong lúc nhất thời công phá được.

- Sao đám hải tặc có thể giữ được con bài khó chịu ấy cho đến giờ này được nhỉ??

- Những thứ vũ khí kia chúng lấy từ đâu ra vậy, tôi không thể phá hủy được tầng phòng ngự do chúng tạo nên.

- Dừng nói nhảm và lo tập trung vào mục tiêu đi, tôi dám chắc thứ vũ khí đó rất nhanh sẽ mất đi hiệu quả thôi, điều cần làm bây giờ là giúp Đô đốc Kuzan xuyên thủng thứ quái gở đằng kia kìa.

Lucci quát lớn đưa tay chỉ về phía một cái cột trụ cao hơn mét được thiết kế từ kim loại, phía trên đỉnh của nó có đính một khối cầu hình tròn to cỡ đầu người, và một luồng quang mang màu lam nhạt phóng ra từ chỗ khối cầu tròn đó, giữa không trung quang mang ngưng tụ thành một tấm chắn khổng lồ. Điểm khiến mọi người đau đầu là nó không nhất thiết cố định tại chỗ mà vẫn có thể tùy ý di chuyển.

Aokiji đang điên cuồng công kích tấm chắn bằng hàng loạt các chiêu thức sở trường của mình, đáng tiếc mỗi lần va chạm tấm chắn đều mờ đi một chút rồi bình thường trở lại, không có một thiệt hại nào đáng kể cả.

Điểm may mắn duy nhất đó là phe Hải Tặc Vũ Trụ cũng vì vậy mà không thể tấn công thêm được nữa, bọn chúng bị vây trong trạng thái phòng thủ cục bộ, hoàn toàn co cụm phía sau bức tường chắn.

...

Trong khi đó ở ngoài khơi Tân Thế Giới, hai chiến thuyền to lớn đang chầm chậm xuôi theo dòng nước tiến về phía Vành Đai Tĩnh Lặng.

- Smoker!! Gặp lại anh thật tốt, cũng ba năm rồi nhỉ??

Đứng trên boong tàu, Ain vén mái tóc dài của mình mỉm cười nhìn Smoker.

Gặp lại đồng đội cũ không có ai không thấy thoải mái cả, Smoker cũng vậy, hắn châm điếu Sigar sau đó nhàn nhạt cười nói.

- Vậy sao?? Tôi thì chả thấy tốt chút nào, các cô gặp thuyền trưởng trước mà không báo cho bọn tôi một tiếng, nếu anh ấy không tới Alabasta thì không biết đến ngày tháng năm nào tôi mới có thể gặp lại anh ấy nữa.

- Haha!! Xin lỗi xin lỗi, không phải bọn tôi không muốn báo cho các anh, mà là từ lúc Phong trở lại bọn tôi thật sự chưa có một ngày nào được rảnh rỗi cả. Đương nhiên không phải vì tôi than vãn trách móc Phong, tôi không có lá gan to đến như vậy đâu, haha!! Còn lý do vì sao bọn tôi không có thời gian anh cũng hiểu mà, đúng không?

Ain có chút cảm thán nhìn bầu trời đang dần chuyển sang màu đỏ nhạt, ngoài miệng nói đùa vất vả nhưng trong lòng nàng lại tràn ngập niềm vui cùng hạnh phúc, được ra sức giúp đỡ cho người đàn ông đó là điều khao khát của nàng bấy lâu nay.

Smoker khẽ nhắm mắt gật nhẹ đầu đáp.

- Mục tiêu của thuyền trưởng chưa bao giờ là nhỏ cả, nếu không anh ta cũng không có đi một lần liền là tám năm. Sống trong thời đại này người không có tham vọng chỉ là kẻ vô dụng, nếu tham vọng của thuyền trưởng không đủ lớn thì đã không cần tới chúng ta rồi...

- Anh nói đúng!! Tôi rất mong chờ ngày đội chúng ta hội ngộ đông đủ... À, cô gái nhỏ này là đồng đội mới của anh à, Smoker??

Nói giữa chừng Ain quay sang nhìn Tashigi dò hỏi, cô gái này tạo cho nàng rất dễ chịu khi đứng gần.

Smoker hừ mũi liếc mắt Tashigi một cái rồi thôi, giọng điệu có chút buồn bực.

- Trước đây thì đúng là như vậy thật, còn bây giờ cô ta chỉ nghe lời thuyền trưởng nói, cái gì thuyền trưởng nói đều đúng còn tôi nói thì không quan trọng...

Tashigi nghe vậy chỉ biết đỏ mặt cúi đầu không dám đáp lời, còn Ain thì che miệng cười khúc khích.

Giữa lúc không khí êm đềm vui vẻ thì một tiếng pháo nổ vang lên phá tan nó.

- Kẻ địch tấn công!!!

Một sĩ quan hải quân đảm nhiệm trinh sát vội vàng hô to, mọi người bên dưới lúc bấy giờ mới kịp phản ứng.

Smoker nhíu mày quát.

- Tất cả vào vị trí!!! Bất kỳ kẻ nào dám tiến vào phạm vi đều nổ súng tiêu diệt hết cho tôi.

- Số hàng mà chúng ta đang hộ tống không được phép xảy ra sơ sót, bằng mọi giá phải đưa chúng về căn cứ, tất cả đã nghe rõ chưa!!!

- Ôhhh!!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio