Edit: Thiên
Beta: Thiên
“Không hay rồi…” Nam nhân mặt lạnh đồ xanh vừa thấy điệu bộ hai người, lập tức trao đổi ánh nhìn với nữ tử đồ xanh, bỏ mặc những người xung quanh, đột phá vòng vây.
Mà lúc này, bầy trời đã nện xuống từng khối Hỏa Lưu Tinh cực nóng, một đoàn lửa nóng rực cuộn sóng đánh về phía đám người!
“Sự bảo vệ của người cá!”
“Bão táp!”
Hai tiếng hô to, một kết giới mờ màu xanh đậm bảo vệ bang chúng Chấn Thiên bang đang run rẩy, một cơn gió lốc khác xoáy tới va chạm với Hỏa Lưu Tinh giữa không trung, triệu tiêu một phần công kích của Hỏa Lưu Tinh, phần còn lại kết giới có thể đỡ được.
“Phi Đồng tỷ tỷ! Tử Sơ ca ca!” Nữ tử đồ xanh hưng phấn kêu lên.
“Tiểu Phi Đồng và Tiêu Tử Sơ ư? Ra là Thủy Thiên Nhất Sắc và Phong Khởi Vân Dũng.” Tử Huyễn Nguyệt lạnh lùng nói, “Cả hai tên đường chủ cũng tới đây, xem ra lần này Hào Khanh rất quyết tâm.”
Thủy Thiên Nhất Sắc: Trời nước hòa một màu xanh.
Phong Khởi Vân Dũng: Gió giục mây vần.
Trong lòng Tiểu Phi Đồng cùng Tiêu Tử Sơ cũng hết sức căng thẳng. Vốn chỉ truy sát hai tân thủ, một sự việc nhỏ như vậy không nên để hai đường chủ như họ ra tay, hơn nữa dù hai tân thủ này có gì kỳ lạ, hai huynh đệ nhân tài mới ở Mộng Hồi Vũ Khinh Khinh và Vũ Lăng Lẫm đang ở Đại Lý chắc hẳn đã đủ đối phó, huống chi còn rất nhiều người, dù đánh luân phiên cũng có thể mài chết bọn họ. Nhưng phó bang chủ lại luôn có dự cảm bất thường, lúc đó phái thêm hai người họ đang ở gần thành làm nhiệm vụ tới xem, kết quả vừa tới ngoại ô Đại Lý đã nghe thấy người chơi đang làm nhiệm vụ nói cửa thành bị chặn, có người đang đồ sát ngay ngoài cửa thành, thành Đại Lý không vào được nữa.
Trong lòng hai người cả kinh, vội vàng chạy tới cửa thành, sau đó xảy ra một màn vừa rồi.
“Đây không phải là Tử Sắc Huyễn Ảnh sao? Không biết nhóm tiểu huynh đệ này của chúng ta đã đắc tội vì với ngài, muội muội ta bồi tội tại đây được không? Ngài đại nhân đừng chấp bọn tiểu nhân, không nên so đo với chúng.” Tiểu Phi Đông ngoài miệng thì khách sáo, tay đã nắm chặt Thủy Thiên Kính.
“Đúng vậy, Chấn Thiên Bang chúng ta chỉ truy sát thành viên của tổ chức sát thủ tiếng xấu vang danh Bích Huyết Hàn Sương trước kia.” Tiêu Tử Sơ cũng lên tiếng. Tuy không biết vì sao Tử Huyễn Nguyệt nhúng tay vào, nếu chỉ vì hai tân thủ này trùng hợp là bằng hữu của nàng, vậy cùng lắm hắn tha cho bọn họ một mạng. Bây giờ bọn Nhược Thủy U Lam đang ở đây, có thể giảm bớt bao nhiêu địch thì cứ giảm.
“Tiếng xấu vang danh? Ta nói này, tổ chức sát thủ là một trong những tổ chức hợp pháp trong Mộng Hồi Cổ Triều, chúng ta chưa từng giết người lung tung, tất cả đều có người bỏ tiền ra mua. Hơn nữa, nói chúng ta tiếng xấu vang danh, vậy phó bang chủ của các ngươi thì sao? A, đúng rồi, gã đã làm phản mà. Vậy Ám Ảnh Lâu thì sao? Tiếp theo các ngươi định tuyên chiến với Ám Ảnh Lâu à?” Dực Yêu châm chọc cười nói.
“Dực Yêu, giờ ta đang nói chuyện với Tử Sắc Huyễn Ảnh, không đến phiên ngươi xen vào.” Tiểu Phi Đồng lạnh giọng quát. Hai người ngay từ thời điểm tiến vào Mộng Hồi nhìn nhau đã không vừa mắt, mỗi lần gặp mặt nhất định phải cãi nhau, lần này cũng không ngoại lệ.
“Ngươi chính là Thủy Thiên Nhất Sắc?” Yêu Hồ Chín Đuôi chống cán đại đao lên vai, tùy tiện cười nói, “Quả nhiên người cũng như tên, một trong số ít pháp sư giỏi về phép thuật hệ thủy đứng trong bảng, quả thật là mỹ nữ.”
Mèo Không Ăn Cá khinh bỉ liếc tên Hồ Ly đang chớp mắt.
“Ta thật sự không muốn đối nghịch với mỹ nữ đâu…” Yêu Hồ Chín Đuôi khó xử chớp mắt nói.
Tuy hành vi của Yêu Hồ Chín Đuôi gặp phải sự khinh bỉ mãnh liệt của Mèo Không Ăn Cá cùng người xung quanh, nhưng không thể nghi ngờ, tên Hồ Ly mang theo khuôn mặt tuấn tú hơi chút tà mị cùng nụ cười mỉm tùy tiện kia, mắt đào khẽ nhếch, giọng nói trầm thấp càng tăng sức hấp dẫn vô biên, dễ dàng lừa gạt tiểu muội muội ngây thơ. Mà Tiểu Phi Đồng có lẽ cũng là một trong những tiểu muội muội ngây thơ (?), mặt hơi nhiễm lên một vệt đỏ ửng.
Vốn chẳng qua chỉ là nhiều thêm một người bị giật điện, tuy người này ở quân địch, cũng không có vấn đề gì, nghiêm trọng chính là, chồng người ta đang ở bên cạnh đó.
Tiêu Tử Sơ thấy Tiểu Phi Đồng đỏ mặt xấu hổ hồn bay đâu mất, giận nghiến răng, đây là vấn đề liên quan đến mặt mũi đàn ông, trong lòng lập tức đánh một dấu, vì vậy Hồ Ly vô tình có thêm một địch nhân.
Trong Mộng Hồi, kẻ thù của Hồ Ly nhiều có thể lên tới hàng trăm, hình như đại bộ phận đều kết thù từ cùng một nguyên nhân này… Orz…
“Nhưng mà nha, tuy là vậy, tin tức của các ngươi hình như không linh thông lắm.” Hồ Ly thở dài, bất đắc dĩ nói.
“Cái gì?” Tiểu Phi Đồng phục hồi tinh thần, mờ mịt hỏi.
“Hồ Ly à, đây không thể trách bọn họ tin tức không linh thông, chúng ta vừa mới tạo bang thôi, mai mới định lộ diện trên thông báo, giờ chúng ta phải khép nép chút.” Nhược Thủy U Lam vừa cười vừa nói.
“Các ngươi…” Tạo bang?… Tiêu Tử Sơ kinh ngạc mở to mắt.
“Cơ mà, dù không tạo bang, hình như các ngươi và bọn ta cũng không có liên quan gì?”
Tiêu Tử Sơ cùng Tiểu Phi Đồng xoay đầu, nói lời này không phải người họ quen biết, mà là một trong hai tân thủ họ phát lệnh truy nã.
Có điều… thật sự là tân thủ ư? Khí chất phát ra quanh người, cả thuật sĩ nổi danh trên bảng cao thủ như hai người họ cũng không nhịn được muốn lui về sau, đây rốt cuộc là tân thủ kiểu gì!
Ảnh Cô Nguyệt cười lạnh đặt sáo ngang miệng, tiếng sáo trầm thấp dịu nhẹ từ từ vang lên, như khóc như nói, như oán như thương, nương theo tiếng sáo u oán, bang chúng Chấn Thiên Bang đột nhiên thấy khó chịu.
“Không xong, tiếng sáo có trá!” Tiêu Tử Sơ lớn giọng hô, thân thể lại không thể cử động.
“Ngươi thật hèn hạ! Dám đánh lén!” Tiểu Phi Đồng thử niệm chú, phát hiện chẳng những thân thể không thể nhúc nhích, cả kỹ năng cũng không thể sử dụng.
“Ồ? Châm ngòi ly gián, đây chính là sự cao thượng của các ngươi? Phản bội bang hội, đây chính là sự cao thượng của các ngươi?” Tiếng nói trầm thấp như chứa hàn khí từ chín tầng địa ngục, từng chữ từng chữ, tựa hồ có thể đóng băng người.
Đồng thời lúc tiếng sáo của Ảnh Cô Nguyệt vang lên, Thiên Khiếu Hàn cũng nắm bắt cơ hội di chuyển, khi bang chúng Chấn Thiên Bang bị cố định một chỗ, ánh sáng trắng liên tiếp một vùng. Mà bọn Tử Huyễn Nguyệt khi thấy Thiên Khiếu Hàn động thủ, lập tức hiểu ý, nhưng trong mười giây ngắn ngủi, ánh trắng lượn lờ như ảo mộng, thê lương như ảo mộng.
“Tiêu Tử Sơ, nhớ kỹ lời ta đã nói,” Ảnh Cô Nguyệt từ từ tiến tới, mỗi một bước như mang ngàn cân, giẫm đạp vào lòng mọi người, “Muốn rời đi bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh, nhưng nếu muốn phản bội…”
…
“Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, vậy nên nếu các ngươi muốn rời đi ta nhất định sẽ không ngăn cản, về sau hoặc làm bạn hoặc làm địch, thuận theo tự nhiên. Nhưng nếu các ngươi còn trong bang mà phản bội bang, thậm chí thương tổn đến các huynh đệ tỷ muội, vậy Nguyệt Ảnh Mê Mộng ta chỉ có thể vô tình tặng một câu, bất kể ngươi chui tới nơi nào, ta tất sẽ truy sát tới chân trời góc biển.” Tại tiệc lập bang hội, Nguyệt Ảnh Mê Mộng nghiêm túc nói.
“Nguyệt, có câu ngươi nói sai rồi,” Tử Huyễn Nguyệt cùng các huynh đệ từ lúc bắt đầu đã luôn đi cạnh Nguyệt Ảnh Mê Mộng nhìn nhau cười, “Không phải ‘ta’, là ‘chúng ta’.”
…
“Không muốn để người khác biết, trừ phi mình đừng làm, ai ở trong bang châm ngòi ly gián? Ai phát lệnh truy nã chúng ta? Tử Sơ, con đường ngươi đã lựa chọn, nên chuẩn bị trả giá.” Tử Huyễn Nguyệt lạnh như băng nói.
“Cái gì… Chẳng lẽ…” Ánh mắt Tiêu Tử Sơ ngây ngốc nhìn Ảnh Cô Nguyệt, cuối cùng chậm chạp nói.
“Tử…” Ảnh Cô Nguyệt kinh ngạc nhìn Tử Huyễn Nguyệt, sau khi nhận được một nụ cười giảo hoạt hoàn toàn không phù hợp hình tượng bình thường, thoải mái thở dài. Thử nghĩ xem một người thông minh như Tử Huyễn Nguyệt, sao có thể dễ dàng bị tên không não Thiên Khiếu Hàn lừa chứ? Xem ra nàng là đang chê cười mình.
“Đinh” một tiếng, Ảnh Cô Nguyệt nhận được xin hảo hữu từ Tử Huyễn Nguyệt.
“Giờ muốn cho họ biết không?” Tử Huyễn Nguyệt mở kênh trò chuyện riêng hỏi.
“Ừ… Ta không sao cả, nhưng Hàn hình như chưa muốn cho họ biết.” Ảnh Cô Nguyệt nhớ tới nụ cười thiếu đòn của Thiên Khiếu Hàn, khóe miệng không nhịn được đẩy ra một biên độ ấm áp, “Nếu tiết lộ bây giờ, bang huynh đệ kia của hắn có lẽ sẽ làm ra chuyện gì đó không tốt.”
“Cũng đúng.” Nghĩ đến một đám người Bích Huyết Hàn Sương đính lên cặp mắt thỏ, thề phải đập dẹp lão đại họ, hơn nữa dẫn ra một làn sóng luyện công, Tử Huyễn Nguyệt nhịn không được buồn cười, “Đây là vấn đề nhân phẩm.”
“Vấn đề nhân phẩm? Không đúng lắm?” Ảnh Cô Nguyệt nháy mắt mấy cái.
“Ơ?” Tử Huyễn Nguyệt kỳ quái nhìn Ảnh Cô Nguyệt, không ngờ y lại nói giúp Thiên Khiếu Hàn, chẳng lẽ đây là che chở người nhà trong truyền thuyết?
“Hắn có thứ nhân phẩm gì đó sao?” Khóe miệng Ảnh Cô Nguyệt kéo ra một nụ cười thật to.
“…” Tử Huyễn Nguyệt.
“Oa oa oa, đây là kỹ năng gì? Quá biến thái!” Công Tử Không Vờ Ngầu buồn bực kêu to, “Không thể nào? Mới không đến một ngày, sao lại biến thái như vậy?”
Biến thái? Ảnh Cô Nguyệt nhíu mày… hình như như vậy thật…
“Đừng nói vậy chứ, nhiệm vụ bọn ta nhận được cũng rất biến thái.” Thiên Khiếu Hàn cười lớn, thu hồi kiếm vào vỏ, nắm vai Ảnh Cô Nguyệt nói.
“Có thể mạnh hơn, nhiệm vụ có biến thái nữa ta cũng chịu làm.” Công Tử Không Vờ Ngầu lầm bầm.
“Hàn…” Tử Huyễn Nguyệt lúc này mới chú ý tới thanh kiếm của Thiên Khiếu Hàn, dường như không giống NguyệtThừa Ảnh lúc trước, dưới thuật giám định cấp tông sư của nàng, bao quanh NguyệtThừa Ảnh là màn sương lam nhạt, ẩn ẩn phát ra ánh lam nhạt, ánh sáng bên trong phảng phất như không chịu sự kiềm hãm, tràn ra ngoài, “Kiếm của ngươi…”
“Khai quang rồi.” Thiên Khiếu Hàn mở trò chuyện riêng, đắc ý nói.
“…” Tử Huyễn Nguyệt câm lặng, “Quả nhiên biến thái…”
“Đừng nói vậy chứ, Nguyệt cũng rất lợi hại đó, y đã nhận được nội công bí tịch độc môn của Huyễn Âm Sư, bây giờ nội lực của y bất kể hiện tại hay về sau, tuyệt đối xếp hàng một hai.” Thiên khiếu hàm không chút do dự lôi Ảnh Cô Nguyệt ra làm khiên chắn.
“Nội công bí tịch thì hẳn ngươi cũng có?” Tử Huyễn Nguyệt không bị mê hoặc, “Nhưng một thanh viễn cổ thần khí khai quang hình như không dễ có được.”
“Hô hô.” Thiên Khiếu Hàn ngẩng đầu nhìn trời, “A, thời tiết thật tốt.”
“Mẹ!” Tử Huyễn Nguyệt không chút do dự văng tục, mãnh liệt khinh bỉ nam nhân trốn tránh vấn đề này.
Song, lời Tử Huyễn Nguyệt đích xác đúng, nhiệm vụ tiếp theo của Thiên Khiếu Hàn cùng Ảnh Cô Nguyệt quả thật đi núi Nga My tìm vị thái sư tổ yêu một vị Nga My sư thái của hắn, để lấy nội công bí tịch Kiếm Tiên.
Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ này, Thiên Khiếu Hàn thật đau đầu.
Thái sư tổ có thưởng thức quái dị kiểu gì thế này? Tự nhiên đi thích một vị sư thái, ách, ni cô?! Thật không hiểu nổi!! Nhưng nói thật nha, toàn môn phái Kiếm Tiên bọn họ hình như đường yêu đều không thuận lợi. Người sư phụ Hải Ngu trên danh nghĩa của hắn yêu là đồng tính, trong lòng sớm đã có người khác. Cả đời theo đuổi không có kết quả, thậm chí lỡ tay giết chết người yêu, khiến tình cảm chân thành của hai người vĩnh viễn đất trời ngăn cách, đồng thời vì thế hối hận cả đời. Mà vị thái sư tổ này của hắn, nếu niên kỷ xấp xỉ sư phụ, vậy vị Kiếm Tiên này nhất định cũng là lão quái vật. Không ngờ lại ẩn cư ở núi Nga My mười năm, thật sự muốn chết mà.
Aiii, hy vọng đó không phải truyền thống của phái Kiếm Tiên, nếu không tiền đồ của hắn và thân ái Tiểu Nguyệt Nguyệt sẽ rất khó khăn… T-T
“Các ngươi hẳn là Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn trong lời bọn Lam tử?” Yêu Hồ Chín Đuôi cẩn thận lau vết máu trên trường đao, “Ngươi là Thiên Khiếu Hàn?”
Thiên Khiếu Hàn ngẩng đầu đón nhận ánh mắt dò xét của Yêu Hồ Chín Đuôi: “Sao?”
“Không có gì.” Ánh mắt Yêu Hồ Chín Đuôi khi dừng lại trên thân kiếm của Thiên Khiếu Hàn hơi lóe lên, lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã biến mất, “Vũ khí của các hạ thật sự không tồi, tốt hơn Long Yển của ta nhiều.”
Mèo Không Ăn Cá đứng bên cạnh cũng lộ vẻ kinh ngạc. Long Yển mà Yêu Hồ Chín Đuôi vừa nói là thần khí ưu lương nhận được khi làm nhiệm vụ cấp năm mươi, thanh kiếm thoạt nhìn hoàn toàn không bắt mắt của Thiên Khiếu Hàn lại tốt hơn thần khí ưu lương của Yêu Hồ Chín Đuôi?
Cẩn thận đánh giá kiếm của Thiên Khiếu Hàn, vẫn không nhìn ra điều gì, nghi hoặc nhìn Yêu Hồ Chín Đuôi.
“Tuy ta không phải giám định tông sư, nhưng chân khí mãnh liệt bên trên cùng trình độ dung hợp chân khí và kiếm bản thân ta có thể thấy rất rõ ràng.” Yêu Hồ Chín Đuôi cười nhẹ, “Nội lực của vị này rất tốt.”
Quả nhiên khắp nơi đều có cao thủ, chỉ dựa và quan sát chân khí đã biết kiếm tốt hay xấu, nhưng nếu nói tốt hơn Long Yển, hẳn là đang thử hắn, dù sao chỉ là quan sát, hoàn toàn không đủ để xác định cấp bậc khác biệt của vũ khí.
Thiên Khiếu Hàn nhún vai, không trả lời.
Đoán đi đoán đi, cho các ngươi đoán, dù sao ta cũng không tổn thất gì. Hơn nữa… Hô hô, vẻ mặt tò mò này thật kích thích, tên Hồ Ly thì bên ngoài không nhìn ra gì, nhưng biểu hiện trên mặt Mèo Không Ăn Cá rất rõ ràng, vẻ mặt lòng như lửa đốt ấy, nhìn thật thích.
“Vậy trước giới thiệu một chút.” Nhược Thủy U Lam thấy lực chú ý của mọi người đều tập trung lên người Ảnh Cô Nguyệt và Thiên Khiếu Hàn, chậm rãi đi tới giới thiệu, “Bốn vị này trước kia là người của Nhật Nguyệt Huy Ánh, hẳn ta chưa nói cho các ngươi biết? Ta, Công Tử Không Vờ Ngầu, Dực Yêu dẫn đầu hai mươi sáu người, cùng Tử Huyễn Nguyệt, Yêu Hồ Chín Đuôi, Ta Rất Ngây Thơ, Mèo Không Ăn Cá dẫn đầu hai mươi bốn người, nói các khác, tập hợp nòng cốt của hai đại bang nhất nhì Bích Huyết Hàn Sương và Nhật Nguyệt Huy Ánh, hiện đã xây dựng một bang mới, trước khi hai vị lão đại trở về, ta và Tử Huyễn Nguyệt tạm nhận chức bang chủ, Dực Yêu, Nguyệt Yêu Tinh, Yêu Hồ Chín Đuôi, Ta Rất Ngây Thơ là phó bang chủ phân công nhau quản lý các loại sự vụ, Mèo Không Ăn Cá, Công Tử Không Vờ Ngầu dẫn dắt các huynh đệ tỷ muội còn lại tạo thành một tiểu đội đặc biệt, tách biệt với các thành viên thu nhận sau này, đương nhiên, vị trí của các ngươi cũng là trong tiểu đội đó.”
“Đúng vậy, về sau chúng ta cùng đi phá làng ngược quái nào!” Công Tử Không Vờ Ngầu hưng phấn vung đao, “Hô hô, đầu tiên phải đập nát cái ổ chó Chấn Thiên Bang!”
A, ha ha, hiện tại hình như còn hơi sớm. Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn đồng thời đổ mồ hôi, nhưng nhiệt tình như thế luôn tốt, có lẽ vậy…
“Giờ có nên thông báo trên thế giới?” Dực Yêu cười hỏi.
Tử Huyễn Nguyệt gật đầu, phát thông báo, “Trên diễn đàn giao cho Nguyệt Yêu Tinh viết bài, nàng cũng là phóng viên và mod của diễn đàn.”
Nhìn thông báo mấy chữ quá mức ngắn quá mức đơn giản “Bang hội ‘Phong Hành Thiên Hạ’ đã thành lập”, sau này sẽ gây nên bao nhiêu sóng gió trong Mộng Hồi? Thật đáng chờ mong.
Thiên Khiếu Hàn cổ quái cười, nói nhỏ với Ảnh Cô Nguyệt vài câu, Ảnh Cô Nguyệt đầu tiên sửng sốt, sau đó khinh bỉ trừng hắn một cái, Thiên Khiếu Hàn lại càng đắc ý.
Hỗn chiến qua đi, chín người đến khách điếm nghỉ ngơi. Hôm sau, Thiên Khiếu Hàn lợi dụng danh nghĩa muốn tiếp tục làm nhiệm vụ, sau khi thêm hảo hữu bọn Yêu Hồ Chín Đuôi liền ngồi xe ngựa rời đi.
Nửa tiếng sau…
“Thiên Khiếu Hàn! Ta tuyệt đối phải giết ngươi!” Một tiếng rít gào kinh thiên động địa. Trừ mấy người Tử Huyễn Nguyệt đồng loạt vọt tới, thấy Nhược Thủy U Lam vẫn luôn không hiện vui buồn trên mặt cầm một tờ giấy tức giận run người.
Mèo Không Ăn Cá cẩn thận lấy tờ giấy trong tay Nhược Thủy U Lam lẩm nhẩm: “Tiểu Lam Tử thân ái, cám ơn ngươi đã vì lão đại bảo tồn Thủy Linh Ngọc lâu như vậy, xoa xoa, nhưng đồng hành đã lâu mà ngươi không thể nhận ra lão đại anh minh uy phong khí chất bất phàm anh tuấn tiêu sái hiên ngang độ lượng ngọc thụ lâm phong phong độ đỉnh đỉnh tư thế oai hùng ta, lão đại ta thật sự là quá~~~~~ quá~~~~~ quá~~~~~ thương tâm T-T, Tiểu Lam Tử à, xem ra sau này chúng ta phải thân thiết trao đổi hơn, bồi dưỡng thêm tình cảm mới được. Lão Đại lưu thư!~”
Mọi người hắc tuyến…
“Lão đại…?” Công Tử Không Vờ Ngâu hoàn toàn ngây người.
“Ha ha, Thủy Linh Ngọc là vật phẩm trói buộc, chỉ cần chủ nhân yêu cầu, có thể cách hai trăm mét triệu hồi về người.” Nhược Thủy U Lam cười lạnh.
“Hóa ra là hắn… Quả nhiên là hắn…” Dực Yêu nói năng lộn xộn, hiển nhiên cũng chịu đã kích quá lớn.
“Vậy Ảnh Cô Nguyệt kia là?” Ta Rất Ngây Thơ cau màu hỏi, người đi cùng Bích Huyết Hàn hẳn cũng có tiếng tăm lớn.
“Chính là Nguyệt.” Tử Huyễn Nguyệt cuối cùng tìm được lương tâm, nhắc nhở.
Lúc này lại thêm vài người dại ra.
“Nên trực tiếp đuổi giết đến Nga My, hay chúng ta cũng đi luyện công.” Trong mắt Nhược Thủy U Lam toát ra sát khí nồng đậm.
“Nên đi luyện công, ai biết hai người biến thái này lại nhận nhiệm vụ biến thái gì, lấy cách thức phát triển biến thái của họ, nhanh chóng luyện công mới là quan trọng nhất.” Yêu Hồ Chín Đuôi thở dài bất đắc dĩ, hào quang trong mắt lại không như vậy.
“Ừ.”
Sát khí mãnh liệt bao trùm toàn gian phòng.
“Hàn, ta thấy lần sau gặp lại chúng ta sẽ được đẹp mặt.” Ảnh Cô Nguyệt nhìn chức bang chủ trong kênh bang đã được đội lên đầu y và Thiên Khiếu Hàn, thở dài nói.
“Đến lúc đó nói sau.” Thiên Khiếu Hàn vuốt xâu chuỗi kiểu dáng giống như Mộc Linh Châu của Ảnh Cô Nguyệt, hô hô, một đôi nha, “Hơn nưã, đến lúc đó ai thu thập ai còn chưa biết.”Hết quyển ~