Edit: Thiên
Beta: Thiên
“Chíp!” Sau một tiếng kêu thanh thúy không thua Phượng Hoàng, Chu Tước Thần Hỏa bị tách ra, một con chim màu xanh lượn quanh lá chắn phòng ngự của Mặc Lục, không ngừng hót, lá chắn đã tràn ngập nguy cơ ổn định lại.
“Yêu Yêu…” Lưu Tinh Trư đang bay lên sốt ruột hô. Yêu Yêu vẫn chỉ là tiên thú, ngăn lửa của thần thú quá miễn cưỡng.
Mà lúc này Tiểu Không cũng đi ra, hơn nữa lấy hình thái khỉ. Chỉ thấy nó vung gậy lên, gió lốc tuôn ra ngăn lửa giữa không trung.
Thiên Khiếu Hàn cùng Công Tử Không Vờ Ngầu chuẩn bị sẵn sàng, vận chân khí đến trạng thái tốt nhất, tùy thời xuất chiêu.
“Phượng Hoàng chết tiệt! Ngươi bình tĩnh cho ta!” Lưu Tinh Trư trực tiếp ném thương lên, chân khí hai màu đen trắng xoay quanh thân thương thành hình xoắn ốc, đánh thẳng đến Hỏa Phượng Hoàng.
“Đừng cản ta!” Hỏa Phượng Hoàng hiển nhiên đã thần trí không rõ, bắn ra lửa mãnh liệt hơn cản công kích của Lưu Tinh Trư.
“Con chim điên này!” Lưu Tinh Trư phun một búng máu, sờ khóe miệng, tức giận nói, “Nếu không phải hiện tại ta thiết lập thân xác là người chơi, xem ta thu thập ngươi thế nào!”
“Không phải nói sẽ chờ ta sao! Ngươi ở đâu!” Hỏa Phượng Hoàng vừa bắn lửa vừa la hét.
“Chíp!” Yêu Yêu quả nhiên chống đỡ không nổi, thét một tiếng, bộ lông màu xanh dấy lửa.
“Yêu Yêu! Mau trở lại không gian sủng vật!” Lưu Tinh Trư luống cuống.
Yêu Yêu như không nghe Lưu Tinh Trư nói, tiếp tục bay quanh Ảnh Cô Nguyệt, chống đỡ lá chắn.
“Ngươi kêu mấy tiếng hắn sẽ trở về?” Ảnh Cô Nguyệt vẫn đối thoại với ý thức của Hỏa Phượng Hoàng, “Ngươi điên hắn sẽ trở về?”
“Ta nên làm gì đây? Ta nên làm gì đây?” Hỏa Phượng Hoàng tuyệt vọng.
“Vì sao không tìm người giúp? Ngươi một năm chỉ có thể xuất hiện trong nháy mắt ngắn ngủi, vì sao không để chúng ta giúp ngươi tim?”
“Ta là thần thú…”
“Thì sao? Dù là thần thú cũng có chuyện không làm được.”
“Nhưng…”
“Nhưng cái gì? Mặt mũi quan trọng hơn người ngươi muốn tìm?”
“… Bây giờ nói những lời này được gì… Hắn mất rồi…”
“Ai nói hắn mất?” Một giọng nói cao vút không thuộc về hai người vang lên.
“Tiểu Trư?”
“Con chim điên nhà ngươi! Mặt đất đã sắp bị ngươi nướng cháy! Còn không mau tỉnh lại cho ta!”
“Chủ Thần đại nhân?… Nữ Vương điện hạ?”
“Mau dừng lại cho ta!”
…
“Lửa bớt rồi.” Thiên Khiếu Hàn thấy Ảnh Cô Nguyệt tựa hồ không bị thương, thở phào nhẹ nhõm.
“Quá nguy hiểm…” Công Tử Không Vờ Ngầu hít sâu.
“Về đi Tiểu Không.” Vẫy vẫy tay, ôm Tiểu Không đã thoát lực lần nữa biến về bộ dáng hài tử ôm vào ngực.
“Hàn Hàn, ta rất lợi hại đúng không?” Tiểu Không chớp chớp mắt.
“Ừ, rất giỏi.” Có thể phòng ngự lửa của thần thú, rất giỏi.
“Vậy… ngươi nói Yêu Yêu sẽ thích ta chứ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Không ửng hồng, không biết có phải do lửa của Phượng Hoàng hun đỏ không.
“A?…” Thiên Khiếu Hàn kinh ngạc giật mình, cười nham hiểm, “Sẽ, đương nhiên sẽ, ngươi phải cố gắng nữa.”
Tuy tổ hợp khỉ và chim rất kỳ quái, nhưng nếu vậy có thể giải quyết hai cái bóng đèn, hố hố, hắn phải nhiệt tình ủng hộ mới được.
“Phải không? Tốt quá.” Mắt Tiểu Không ước ao, ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Không biết thương thế Yêu Yêu có nặng lắm không, nhưng có Nữ Vương điện hạ ở đây chắc sẽ không sao.”
Nữ Vương điện hạ? Thiên Khiếu Hàn nghi hoặc, Lưu Tinh Trư sao? Nghe nói bọn họ gọi Chủ Thần là Nữ Vương điện hạ, Lưu Tinh Trư là người phát ngôn của Nữ Vương cũng được xưng hô như vậy?
Hình như không đúng lắm?
“Tiểu Không, Nữ Vương điện hạ ngươi nói là Lưu Tinh Trư?” Thiên Khiếu Hàn hỏi.
“Đúng vậy.” Tiểu Không chớp mắt, “Hàn Hàn không biết Nữ Vương điện hạ tên Lưu Tinh Trư sao?”
“Nhưng Lưu Tinh Trư là người chơi, người phát ngôn của Nữ Vương cũng được gọi là Nữ Vương?”
“Người phát ngôn của Nữ Vương? Cái gì vậy?” Tiểu Không nghi hoặc.
“Thiên Ngữ Giả, chức nghiệp của Tiểu Trư.” Thiên Khiếu Hàn kỳ quái.
“Thiên Ngữ Giả? Thiên Ngữ Giả là thay lời trời, cũng là bản thân Nữ Vương điện hạ mà?” Tiểu Không cũng hồ đồ, “Nữ Vương điện hạ chẳng qua hóa mình thành ngươi chơi bình thường thôi, ách, tương đương với hạ phàm ấy.”
Thiên Khiếu Hàn câm nín… Hắn nhớ lại lời Lưu Tinh Trư giới thiệu với bọn họ lúc đầu, nếu Tiểu Không không nhầm thì lời lúc ấy của Lưu Tinh Trư mới là sự thật… Thật thật giả giả, giả giả thật thật, thật khiến người ta hồ đồ.
Song bất luận Lưu Tinh Trư là người chơi hay Nữ Vương cũng không quan hệ, mục đích của nàng chắc chắn như nhau. Đầu tiên khẳng định liên quan đến nhiệm vụ Bạch Tháp, thứ hai, hẳn như lời nàng nói, nhàm chán…
“Nữ Vương điện hạ…” Hỏa Phượng Hoàng khôi phục bình thường.
“Tỉnh rồi?”
“Vâng…”
“Tỉnh rồi còn không mau đi nhặt thương cho ta! Cây thương đó rất đắt!”
“Tuân lệnh!”
Hỏa Phượng Hoàng hô một tiếng, đập cánh, miệng ngậm ngân thương Lưu Tinh Trư ném đi, mắt lóe lóe lấy lòng, đến trước mặt Lưu Tinh Trư.
Lưu Tinh Trư hừ một tiếng, đưa tay lấy ngân thương.
“Tiểu Trư, Yêu Yêu không sao chứ?” Ảnh Cô Nguyệt ôm Yêu Yêu vào ngực, lo lắng hỏi.
“Bị Chu Tước Thần Hỏa đốt không có khă năng không sao, con chim điên này!” Lưu Tinh Trư trừng Hỏa Phượng Hoàng, “Nhưng nó đang ở giai đoạn tiến hóa thần thú, chỉ cần khống chế được vết thương, nói không chừng Chu Tước Hỏa Thần lần này ngược lại có lợi vô hại.”
“Chu Tước, ngươi đã biết tội của ngươi chưa!” Lưu Tinh Trư quát.
“Tiểu thú biết tội! Xin Chủ Thần đại nhân trách phạt!” Chu Tước vội nhận lỗi.
“Trước tiên về Thánh Vực tự hối lỗi cho ta, chờ ta trở lại rồi nói.” Lưu Tinh Trư cẩn thận xem xét thương thế của yêu Yêu, “Ngươi có Thánh Mộc Tinh và Thánh Thủy Tinh không?”
“Ta chỉ có Thánh Hỏa Tinh, Thánh Thủy Tinh nơi Huyền Vũ, Thánh Mộc Tinh nơi Thanh Long.” Chu Tước vội đáp.
“Đừng mồm mép với ta! Ai không biết bốn đứa các ngươi thường xuyên trao đổi làm đồ chơi.” Lưu Tinh Trư liếc mắt khinh thường.
“Ta lấy ngay!” Chu Tước vội lấy Thánh Mộc Tinh và Thánh Thủy Tinh chất lượng tốt nhất mà hắn có được ra, đau lòng quá, hắn thiên tân vạn khổ mới thắng được từ chỗ Thanh Long và Huyền Vũ, nhưng Chủ Thần đã biết, nếu không thức thời sẽ bị chỉnh chết, có đau lòng cũng đành nhịn.
Đáp xuống đất, Lưu Tinh Trư ý bảo người Phong Hành Thiên Hạ tản ra, đừng chắn gió. Nàng tách một đường trên khối Thánh Thủy Tinh, móm cho Yêu Yêu, thân thể Yêu Yêu lập tức phát ánh sáng màu xanh, vết bỏng nghiêm trọng theo tốc độ mắt thường có thể thấy được từ từ khỏi hẳn.
“Thật lợi hại…” Bị Thần Hỏa đốt mà còn có thể khỏi nhanh vậy, mắt mọi người nhìn chằm chằm vào khối Thánh Thủy Tinh còn thừa lại trong tay Lưu Tinh Trư, lóe lóe quang mang nóng rực.
“Đây là tinh hoa kết tinh từ thần khí của Huyền Vũ, là bảo bối của Huyền Vũ, không phải dễ có được, ít nhất với năng lực hiện tại của các ngươi, bọn nó chắc chắn không có khả năng cho các ngươi. Lần này nếu không phải do Chu Tước phạm sai lầm lớn, đả thương Thanh Điểu, ta cũng không thể lấy được.” Một câu cuối hơi giả dối.
“Thương thế Yêu Yêu đã khá rồi, phần còn lại thì sao?” Tinh hoa của thần khí, nghe đã biết thứ hữu dụng.
“Ta định đưa Thánh Thủy Tinh cho Tiểu Không, Thành Mộc Tinh cho Yêu Yêu, để bọn nó thăng cấp thần thú. Là ta sơ sót, không trợ lực tốt, các thần thú Thánh Vực tùy tiện phát điên sẽ chết người.” Lưu Tinh Trư trả lời.
“Nhưng hình như Tiểu Không thuộc tính thổ.” Thiên Khiếu Hàn nghi hoặc.
“Không sao, thần cấp chỉ có một hình thức tiến hóa Đấu Chiến Thắng Phật, còn có Thiên Nhất Thánh Giả.” Lưu Tinh Trư giải thích, “Thiên Nhất Thánh Giả là nhân thần, khỉ có thể tiến hòa thành người, các ngươi không thấy kỳ quái à?”
Khỉ có thể tiến hóa thành người… Người vượn… Đây là chuyện đã biết từ N năm trước, nhưng vì vậy mà khỉ trong trò chơi cũng có thể tiến hóa thành người… Ách, vẫn rất kỳ quái…
Mắt Tiểu Không lấp lánh tò mò, hai tay ôm Thánh Thủy Tinh vào lồng ngực, “Dùng thế nào?”
“Để sóng linh hồn của ngươi đồng vộ với sóng Thánh Thủy Tinh, từng bước hấp thu năng lượng Thánh Thủy Tinh. Ngươi nên trở về không gian sủng vật để thăng cấp.” Lưu Tinh Trư liếc những người nhìn qua bị Phong Hành Thiên Hạ ngăn tầm mắt.
“Vâng!” Tiểu Không gật đầu, ôm Thánh Thủy Tinh vào không gian sủng vật.
“Yêu Yêu, ngươi cũng đi thăng cấp đi.” Yêu Yêu đã thanh tỉnh yếu ớt gật đầu, ôm Thánh Mộc Tinh vào không gian sủng vật.
“Các ngươi thật sự nhận được nhiệm vụ?” Trong đám người, Cửa Hàng Bánh Mật xem như thiện ý, họ hâm mộ hỏi.
“Không, không có.” Thiên Khiếu Hàn thở dài, “Thất bại.”
“Vậy viên tinh thạch kia?” Người Cửa Hàng Bánh Mật không tin.
“Làm sủng vật của ta và Nguyệt bị thương, tinh thạch cho bọn nó chữa thương, sủng vật chuyên dụng.” Tinh thạch chữa thương cho sủng vật rất hiếm, trong cửa hàng cũng bán rất đắt, nhưng cũng không phải thứ vô giá, mấy người dựng lỗ tai nghe hơi thả lỏng một chút, chẳng qua vẫn không tin được.
“Nếu chúng ta thật sự nhận được nhiệm vụ thần thú, là người đầu tiên nhận nhiệm vụ thần thú, hệ thống sẽ thông báo.” Yêu Hồ Chín Đuôi nói cho mọi người yên tâm, nghĩ lại cũng đúng.
Phong Hành Thiên Hạ thật sự không gạt người, bọn họ thật sự không nhận được nhiệm vụ, ít nhất là hiện tại không nhận được.
Hỏa Phượng Hoàng đã bay về Thánh Vực, mọi người tìm nơi nghỉ ngơi chuẩn bị hôm sau đánh quái kiếm đồ. Chu Tước làm một trận lớn như vật, đám quái vật chắc chắn sẽ mạnh hơn một cấp, đồ kiếm được cũng nhiều hơn, nguy hiểm và lợi ích quả nhiên tồn tại ngang nhau.
“Làm sao đây? Đường đến Thánh Vực đã đóng.” Tôn Tiểu Không cùng Yêu Yêu vào không gian sủng vật hấp thụ tinh thạch thăng cấp, hiện tại đã hóa thành hai cái kén lớn, ngủ say trong không gian sủng vật. Giờ đây buồn bực duy nhất là vấn đề Hỏa Linh Châu.
“Không có vấn đề gì,” Lưu Tinh Trư cười giảo hoạt, “Thần thú không giao nhiệm vụ không có nghĩa không có nhiệm vụ liên quan đến thần thú. Nguyệt phát hiện rồi đúng không?”
“Đúng vậy.” Ảnh Cô Nguyệt thuật lại tất cả lời của Chu Tước cho mọi người, “Ta thấy chỉ cần tìm được người hắn muốn tìm.”
“Nhưng theo Chu Tước nói, khi người kia còn tồn tại, Lâu Lan Cổ Thành chưa bị diệt, vậy phải là người rất lâu trước đây.” Công Tử Không Vờ Ngầu lo lắng.
“Đồ đần! Người có thể tiếp xúc với Phượng Hoàng sao có thể là người thường?” Dực Yêu trợn mắt khinh bỉ Công Tử Không Vờ Ngầu.
“Đúng vậy, Nguyệt, liên lạc nghĩa phụ xem, có lẽ hắn biết.” Thiên Khiếu Hàn nói.
“Tiên nhân có giao tế với Chu Tước hẳn không phải khó tìm.” Lưu Tinh Trư gật đầu.
Ảnh Cô Nguyệt lập tức gửi thư cho Đỗ Tử Đằng.
Hôm sau, bồ câu của Đỗ Tử Đằng đưa tin bay về, trên thư nói gần đấy có một vị tiên nhân ẩn sĩ, không quan tâm trần thế không hỏi đến thế sự, trong tiền viện trồng đủ loại ngô đồng, ngô đồng có quan hệ với Phượng Hoàng, không chừng hắn biết gì đó.
“Gần đây? Nếu hắn thật sự là người Phượng Hoàng muốn tìm, vậy tại sao khi Phượng Hoàng tới không xuất hiện?” Mèo Không Ăn Cá kỳ quái hỏi.
“Kệ hắn, qua xem trước, vị trí cụ thể ở đâu?” Nhược Thủy U Lam hỏi.
“Ưm… này…” Công Tử Không Vờ Ngầu đột nhiên chen miệng, “Dịch Di qua ngay, hắn nói hắn biết chỗ, hắn sẽ dẫn mọi người đi.”
“Dịch Di nha… Hô hô…” Dực Yêu không phụ sự mong đợi cười ha hả.
“Tên luôn nha… Hô hố…” Nguyệt Yêu Tinh cũng biến xấu.
“Không phải sư phụ à? Hô hô…” Thần Mộng cười theo.
“Thật là thân mật mà, hô hô…” Túy Vũ Yêu Nhiêu cười ưu nhã.
“Dịch vương phi, hô hô…” Túc Kính Đồng cuối cùng ném một khối đá lên đầu Công Tử Không Vờ Ngầu.
“…” Đáng giận! Vì sao lúc này lại lỡ miệng? Công Tử Không Vờ Ngầu thật muốn tìm cái hố chui xuống.
“Sao nào? Lại ức hiếp Dạ Văn nhà ta?” Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, không biết Mộng Dịch Di làm thế nào xuất hiện trong phòng, không phải phá cửa chính cũng không phải phá cửa sổ, mà là đột nhiên xuất hiện.
“Mộng Dịch Di à, dịch chuyển của ngươi ngày càng khá.” Lưu Tinh Trư cười nói.
Mộng Dịch Di sửng sốt, sau đó cười nói: “Cám ơn khích lệ.” Chỉ cần đừng bắt ta chạy đi kiếm ngươi là được.
Lưu Tinh Trư cười, không nói nữa.
“Nhà ngươi, hô hô, đúng đúng, nhà ngươi, chúng ta có ức hiếp y đâu. Đây! Trả lại cho ngươi.” Dực Yêu trêu chọc giao Công Tử Không Vờ Ngầu đã hóa đá cho Mộng Dịch Di, “Dịch thân vương đại nhân, giờ chúng ta đi chưa?”
“Đương nhiên càng nhanh càng tốt.” Mộng Dịch Di ôm Công Tử Không Vờ Ngầu, gật đầu. “Không gian nơi vị kia ở không ngừng di động, mỗi lần Chu Tước đến sẽ tạm thời cố định quanh đây, nếu không qua mau sẽ đi mất.”
Mỗi lần Chu Tước tới sẽ cố định quanh đây? Như vậy càng chắc chắn hơn, Ảnh Cô Nguyệt nghĩ.
“Phiền Dịch thân vương.”
…………………….
Không ai ngờ trong sa mạc mênh mông lại có một ốc đảo lớn.
Mộng Dịch Di dẫn người Phong Hành Thiên Hạ đến bên hồ giữa ốc đảo, “Nơi này chỉ có tiên, ma, yêu mới chịu được, Ảnh Cô Nguyệt, Thiên Khiếu Hàn và Dạ Văn cùng ta vào, những người khác nghỉ ngơi ở đây, nơi đây rất nhiều linh khí thích hợp luyện công. Xung quanh có nhiều quái thú biến dị vì Chu Tước tới, luyện tay một lúc cũng được.”
“Uầy, ta muốn xem đối tượng JQ trong truyền thuyết của Chu Tước trông thế nào, hây.” Dực Yêu tiếc nuối vỗ đầu Tiểu Lang, Tiểu Lang cũng bất mãn hừ hừ, “Thôi vậy, Tiểu Lang, chúng ta đi ức hiếp quái thú đáng yêu đi.”
“Tiểu Trư không đi?” Thiên Khiếu Hàn hỏi.
“Nàng đi thì nói gì nữa.” Mộng Dịch Di nhún vai.
“Cũng đúng.” Thiên Khiếu Hàn gật đầu, Lưu Tinh Trư gia nhập Phong Hành Thiên hạ quả là một plugin siêu mạnh. (plugin: phần mềm can thiệp vào trò chơi, tạo nhiều lợi ích cho người sử dụng nhưng có thể làm mất cân bằng game)
“Ta với bọn họ đi đánh quái. Chúng ta chia đội xem ai đánh được nhiều hơn.” Lưu Tinh Trư đề nghị.
“Được!” Mọi người gật đầu.
“Chúng ta cũng vào thôi.” Mộng Dịch Di niệm niệm, trên mặt hồ xuất một lớp sương mù dày đặc. “Cưỡi thú cưỡi vào.”
Mộng Dịch Di ngồi lên thú cưỡi của Công Tử Không Vờ Ngầu, cùng bọn họ bay vào sương mù dày đặc. Đợi thân ảnh bọn họ toàn toàn biến mất, sương mù xoáy tròn, sau đó cũng dần biến mất.