Trì Trì tùy ý vào một quán ba, tới quầy rượu, nhận lấy một ly đưa lên mồm uống. Phong Lôi ngồi ở đối diện cô, khuyên cô không được đành cùng cô uống.
“Lần này tôi sẽ không uống say, tôi vừa say là có người tìm cơ hội tính toán với tôi.”
Trì Trì đầu còn giữ được một tia lý trí. Nhưng tia lý trí này chỉ kéo dài nửa giờ rồi biến mất không thấy tăm hơi. Hơn một giờ sau, Phong Lôi ôm hông cô, hai người cùng ra khỏi quán, sớm đã có tài xế chờ sẵn ở cửa.
Lần này Trì Trì rất biết điều tuyệt đối không làm ầm ĩ, chỉ lăn quay ra ngủ o o. Giang Vãn Vãn vừa lúc có việc cũng không về nhà, trong nhà chỉ có Phong Lôi và cô.
Hôm nay Trì Trì ngủ không yên ổn, cô mơ thấy mẹ mình cũng tới tìm mình. Mẹ cầm dao cắt vào tay mình ép cô phải lấy Lại Minh.
“Trì Trì, con có lấy chồng không?” Mẹ gần như điên cuồng hỏi.
“Không, con không lấy!”
“Nếu con không lấy chồng, mẹ hôm nay sẽ chết trước mặt con.” Mẹ dùng dao cắt vào động mạch, máu tươi phun trào ra.
“Cô có lấy chồng hay không?”
Tên Lại Minh cũng vung một cây đao, từng đao từng đao cắt vào tay mình như cắt thịt heo.
“Tôi xin các người đừng như vậy được không? Tôi lấy, tôi lấy.”
Cô rốt cuộc cũng phải chịu khuất phục. Ai mà chẳng lấy chồng. Cô an ủi mình.
Cưới xong, cô đối với Lại Minh là muốn gì được đó, nhưng là, có ngày bọn họ cãi nhau. Lại Minh theo thường lệ sẽ cầm đao chém mình đầm đìa máu tươi. Phòng cưới của bọn họ khắp nơi đều là máu, đỏ đến chói mắt…..
“Không, tôi không đồng ý lấy anh!” Trì Trì toàn thân ướt đẫm, đột nhiên giật mình tỉnh dậy.
“Cô kiên quyết không muốn gả cho tôi sao? Tôi còn tưởng cô cũng thích tôi một chút đấy.” Phong Lôi giọng khàn khàn tự giễu cợt.
“Không có, người tôi không muốn lấy không phải anh.”
Trì Trì không nghĩ là Phong Lôi đang ở bên cạnh mình, chờ đầu óc thoáng thanh tỉnh liền vội vàng phủ nhận.
“Ý của cô là cô muốn lấy tô
“Để tôi nghĩ lại.”
Trì Trì lần nữa nằm xuống, bịt kín đầu, ngủ một lát lại lần nữa ngồi dậy: “Đúng rồi, phòng khách có ghế salon, cạnh phòng vệ sinh có phòng ngủ cho khách, anh chọn một nơi đi.”
“Tôi chọn nơi này được không?”
“Không được!”
“Tôi có thể hỏi cô vừa mơ thấy ai không?”
“Không thể!”
Trì Trì không nhịn được đáp, ánh mắt đảo một vòng. Đột nhiên cô chằm chằm nhìn vào Phong Lôi. Ừ, vóc người anh ta nhìn qua rất tốt. Dáng vẻ không tồi, ít nhất cũng không tối tăm. Sau bao nhiêu năm bị mẹ và Lại Minh tàn phá, cô cảm thấy nam nhân chỉ cần không tối tăm chính là hàng tốt. Trì Trì tiếp tục suy tư, người này mặc dù rất biến thái, nhưng không điên cuồng, dù sao Phong gia nhìn qua cũng là một gia đình bình thường, tỷ lệ sản xuất người điên cũng sẽ thấp một chút. Ít nhất nếu có việc gì anh cũng sẽ không cầm dao cắt tay mình ra. Nếu như cô lấy anh, như vậy mẹ và Lại Minh chẳng phải sẽ không còn hy vọng gì rồi sao? Về sau, chờ Lại Minh bình thường trở lại hoặc là kết hôn, chẳng phải cô sẽ được giải thoát sao? Nếu không, nếu như mẹ và Lại Minh đến tìm cô, thật sẽ xảy ra chuyện như giấc mơ vừa rồi, thì cô làm thế nào? Cô bây giờ đã tốt nghiệp đại học, không còn lấy cớ xa gần gì được. Trì Trì ngồi ở trên giường suy nghĩ nửa giờ, trong lúc này, Phong Lôi ngồi quan sát cô. Về việc cô đang suy nghĩ gì, anh thật sự đoán không ra, bởi vì suy nghĩ của một phụ nữ ngốc, một vạn đàn ồng thông minh cũng không đoán ra.
Nửa giờ sau, Trì Trì lật người xuống giường, tìm trong ngăn kéo một lát lôi ra một bài thi, trang đầu đã bị xé.
Phong Lôi cảm thấy Trì Trì quan sát mình giống như đang xem hàng, nhưng cũng không ngăn trở, bởi nếu cô muốn định giá, anh tin rằng giá tiền của mình cũng không hề tồi. Trì Trì do dự một hồi rốt cuộc mở miệng nói: “Đây là bài thi nhập môn của con rể Sử gia chúng tôi, anh làm đi.”
Trì Trì mở đèn bàn, đẩy cái ghế về phía Phong Lôi.
“Nếu tôi làm đúng toàn bộ
Phong Lôi mặc dù trong lòng rất kinh ngạc nhưng trên mặt lại bình tĩnh hỏi.
“Nếu như anh làm đúng toàn bộ, tôi…”
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm về anh.” Trì Trì do dự nửa ngày, mới nhả ra được câu này.
“Cô quyết định rồi, không đổi ý?” Phong Lôi đối với bài thì kia cảm thấy rất hứng thú.
“Không!”
“Được, chờ một lát.” Phong Lôi cầ bút lên rất tự tin soàn soạt soàn soạt làm.
“Bài thi này cô lấy ở đâu?”
Phong Lôi làm mấy phần đề liền cảm thấy có gì không đúng. Người ra đề này suy nghĩ thật khác hẳn người bình thường.
“Ách, đây là lĩnh vực do các chuyên gia cùng ra đề, anh cảm thấy khó khăn sao?” Trì Trì có chút chột dạ, sợ anh nhìn thấu điều gì.
“Chuyên gia bệnh tâm thần?” Phong Lôi hỏi.
“Không phải, anh làm nhanh lên, anh nhất định phải vậy thì coi như thôi đi.”
“Ai nói tôi không biết?” Phong Lôi nhanh chóng tiếp tục làm bài. Làm con cháu Viêm Hoàng chẳng lẽ lại sợ cuộc thi này?
Hai mươi phút sau, Phong Lôi nộp bài thi.
Trì Trì nghiêm túc soi đáp án chấm chấm. Không tệ, không tệ, anh nhìn qua thật không bình thường, không ngờ điểm cao như vậy.
“Qua không?”
“Qua.”
Ngày thứ hai vừa rạng sáng Trì Trì liền bị Phong Lôi đào lên lôi về nhà.
Phong Lôi nắm tay cô hướng về phía cả nhà tuyên bố, bọn họ sắp kết hôn. Phong ba, Phong mẹ đầu tiên là len lén cười một lát, lại tiếp tục bày trò mẹ ghẻ cha ghẻ raon trai, chúng ta cả đời giữ hình tượng lại bị con phá gần như không còn gì. Lòng hai người trong âm thầm khổ sở một lát.
Phong mẹ nghiêm mặt nói: “Sử Trì Trì, cô rõ ràng đã đồng ý với tôi, làm sao cô có thể đổi ý? Tôi nói cho cô biết, Phong gia chúng tôi không thừa nhận hôn sự của các người. Phong Lôi sớm đã đính hôn cùng em họ ngoại nó.”
Phong mẹ đang nổi đóa, thình lình cái mông bị Phong ba kéo xuống, Phong ba lặng lẽ cắn lỗ tai phu nhân nói: “Phong Lôi không có em họ ngoại, chỉ có một đứa em bên nội, mà hiện tại họ hàng gần cũng không được kết hôn.”
Phong mẹ bừng tỉnh hiểu ra, mình quá không chuyên nghiệp rồi. Đều do xem phim cổ trang tình cảm quá nhiều. Cũng may Sử Trì Trì không có chú ý tới chi tiết này.
“Mua rồi thì sao, cô đem trả hàng lại, kết hôn cũng đâu phải không có cách, hừ!”
Trì Trì liếc mắt nhìn bọn họ. Thà đắc tội tiểu nhân còn hơn đắc tội nữ nhân. Xem đi, ít ngày trước còn ngọt ngào bác trai bác gái, cô gái đáng yêu hiện tại đã bị bọn họ xem thường.
“Sao có thể nói cho qua là qua, nhà chúng tôi cũng có thể diện chứ.”
Phong cha thấy Trì Trì không chú ý tới sai lầm này, chỉ sợ phu nhân lại gây ra lỗi, xung phong nhận việc nói trước chia sẻ nhiệm vụ với Phong mẹ.
“Cháu không biết, dù sao cháu cũng sẽ lấy Phong Lôi. Về phần cô em họ đó, hai bác tự giải quyết.” Trì Trì kéo Phong Lôi đi.
“Cho anh hay, anh thử nghe lời cha mẹ anh xem!”
Trì Trì hai tay chống nạnh, điển hình hình mẫu Dạ Xoa. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên. Phong Lôi cố nén cười, khuôn mặt kiềm chế cố phối hợp với mọi người diễn xong tuồng vui này.
“Cái người này sao nhanh chóng đòi kết hôn? Cũng chưa bàn bạc gì với cha mẹ.”
Sử Trì Trì vừa về đến nhà liền đem tất cả thanh sắc miêu tả cha mẹ ác độc của Phong Lôi. Giang Vãn Vãn khuyên bạn một hồi, họ ở chung mấy năm, cô chưa từng nghe Trì Trì nói qua về gia đình mình. Bốn năm đại học, cũng ít nghe cô đàm luận về người nhà của mình. Bạn học có lúc tò mò, h thì Trì Trì cũng nói lảng qua chuyện khác. Họ cũng lén lún đàm tiếu, nói gia đình cô có vấn đề, nhưng cô như ánh mặt trời, tinh thần phấn chấn, tính tình hoạt bát vui vẻ, coi như không thành vấn đề. Tại sao cô cái gì cũng không nguyện tiết lộ đây?
“Ta muốn tạo cảm giác thần bí.”
Trì Trì cố làm ra vẻ bí hiểm nói. Các bạn hỏi mấy lần rồi cũng không ai chú ý nữa, cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ, họ cũng không quá chú ý về chuyện của một người.
“Mỗi công dân từ tuổi trở lên có năng lực hành vi dân sự bình thường đều có quyền tự quyết định việc của mình, bao gồm cả kết hôn.”
Nếu không bởi gia đình người kia, cô cũng không kết hôn nhanh như vậy! Trì Trì kể qua mấy thứ này, sắc mặt không khỏi ảm đạm một lát, ánh mặt trời nặng nề chiếu trên mặt của cô.
Chỉ là, hiện tại Phong Lôi cũng hỏi về vấn đề này, Trì Trì không thể làm gì khác đành nói lại một lần.
“Tôi kém như vậy sao? Để em cảm thấy không tự tin?” Phong Lôi không nghĩ mình cũng có ngày này.
“Vậy anh nói tôi kém sao?” Cô hỏi ngược lại.
“Em không kém.”
Biết thời thế mới là anh hùng. Nếu anh nói cô kém, trong cơn tức giận cô không thèm kết hôn cùng anh nữa thì sao?
“Vậy cha mẹ anh không phải là trăm phương nghìn kế phản đối chúng ta sao?” Anh bị oan uổng vì cha mẹ đại nhân.
“Cho nên nói, việc cha mẹ anh phản đối và nhân phẩm của tôi không liên quan gì đến nhau.” Trì Trì rất thông minh tổng kết lại một câu.
“Ý em là cha mẹ chúng ta và nhân phẩm có liên quan?” Phong Lôi rất am hiểu nghe lời ý tại ngôn ngoại.
“Theo họ thì có liên quan thôi.”
Cha mẹ chẳng phải phải tôn trọng bọn họ sao? Chỉ cha mẹ người khác thì không cần thôi.
a mẹ em hy vọng em tìm được người như thế nào?” Phong Lôi không ngại dáng vẻ hạ mình học hỏi.
“Là loại người nhìn trung thực thành thật.” Chỉ là trên đời này còn có người thứ hai có cùng khẩu vị như mẹ cô sao?
“Ý em là tôi không trung thực?”
“Vấn đề này còn phải bàn sao?” Trì Trì châm chọc nói.
“Cha mẹ em phạm vào chủ nghĩa sai lầm rồi, em có thể đề nghị bọn họ xem xét kỹ hơn một chút, rất nhiều người nhìn qua có vẻ trung thực thành thật nhưng cưới về mới biết chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Em cũng muốn bắt chước trông mặt mà bắt hình dong sao?”
“Bây giờ là tôi với anh kết hôn, chỉ cần tôi đồng ý không được sao?” T
rì Trì tựa hồ không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này. Thật ra thì Phong Lôi cũng không quá quan trọng vấn đề này. Anh chỉ là thử dò hỏi xem mẫu người mà cha mẹ Trì Trì hiện tại thích thế nào mà thôi. Tư liệu anh có cũng là mười mấy năm trước rồi.