Vừa về đến nhà, Sử Nhan Ngọc liền lấy cớ bị nhức đầu đi vào phòng nghỉ ngơi. Hôm nay, bà biết được tin tức làm bà quá chấn động, cần thời gian để tiêu hóa nó. Lại Minh ở trong bếp đeo tạp dề chuẩn bị nấu cơm. Trì Trì quan sát bóng dáng bận rộn của anh ta, anh đang làm ra hình tượng một người đàn ông tốt ở nhà. Ai, nhưng là….
Giang Vãn Vãn định vào giúp một tay cũng bị anh đuổi ra.
“Cô đi làm một ngày cũng mệt rồi, ra ngoài nghỉ ngơi đi.”
Lại Minh mặc dù chỉ nói vài lời khách sáo, Giang Vãn Vãn lại không khỏi cảm thấy ấm áp. Cô không khỏi âm thầm tiếc hận, người đàn ông tốt như vậy, tại sao Trì Trì lại không biết quý trọng chứ?
Nửa giờ sau, một bàn phong phú thức ăn đã hoàn thành. Giang Vãn Vãn không ngần ngại khen ngợi, Lại Minh ngại ngùng tiếp nhận, ánh mắt vẫn dính trên người Trì Trì. Trì Trì đầy một bụng tâm sự căn bản ăn không thấy ngon, chỉ dùng đũa
gảy gảy vài miếng liền không ăn nữa.
“Ăn không ngon? Em muốn ăn gì anh làm cho em?” Lại Minh thấy cô khẩu vị không tốt, ngay lập tức hỏi.
“Em không đói bụng, đợi lát nữa rồi ăn.” Trì Trì tinh thần rã rời đáp. Cô vào phòng nhìn mẹ một chút, bà vẫn đang ngủ mê man. Cô lại nhẹ nhàng rời đi.
“Em đi siêu thị mua vài món đồ.” Trì Trì thật sự không muốn ở trong cái chỗ áp suất thấp thế này.
“Chờ anh dọn xong đi cùng em.” Lại Minh đáp.
“Không cần, em đi mua ít đồ dùng phụ nữ thôi.” Trì Trì vội vàng từ chối.
“Không sao, anh có thể ở ngoài đợi em.”
“Em đi mua quần áo lót và băng vệ sinh.” Trì Trì bắt đầu phát điên. Giang Vãn Vãn ở một bên ngại ngùng quay mặt qua chỗ khác.
“Cái đó, Trì Trì, ta đưa ngươi đi, ta vừa muốn mua mấy thứ. Lại Minh, trong nhà làm phiền anh.”
Giang Vãn Vãn kịp thời chen vào nói, tránh để hai người phân tranh.
“Được rồi, hai người đi đi, một lát anh đi đón hai người.” Lại Minh do dự một chút rồi đáp.
Trì Trì và Giang Vãn Vãn thở phào.
“Vãn Vãn, mấy ngày hôm nay làm phiền ngươi rồi.” Trì Trì tự đáy lòng cảm kích.
“Không sao, việc ta phải làm mà. Mà ta cũng có làm gì đâu.”
“Người làm rồi, lại còn nghe mẹ ta than thở càu nhàu chuyện xưa cũ. Ai…”
“Những chuyện nhỏ nhặt này, ban đầu ta không có chỗ nào để đi, chẳng phải ngươi cũng chứa chấp ta sao? Đừng nói những thứ này nữa. Đúng rồi, một mình ngươi đi đi, ta muốn đi siêu thị một lát.” Giang Vãn Vãn khéo hiểu lòng người cười.
“Cảm ơn người Vãn Vãn.” Giang Vãn Vãn khoát tay lặng lẽ rời đi.
Trì Trì tâm sự nặng nề, thỉnh thoảng lại đá đá mấy cục đã trên đường.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Trì Trì nghe tiếng liền ngẩng đầu, đã rất lâu rồi không thấy Trần Bụi. dưới ánh đèn đường nhìn bộ dạng anh tiều tụy hơn trước rất nhiều, có vẻ như bệnh nặng chưa lành.
“Phát tài ở nơi nào rồi? Sao tôi không thể nào tìm thấy anh?” Trì Trì không còn hơi sức hỏi.
“Cô có bạn trai đưa đón, đâu cần ngồi cái xe rởm này nữa.”
Trần Bụi vẻ mặt rất phức tạp, vui mừng nhưng lại hàm chứa một tia nhàn nhạt mất mát. Chuyện phát triển đúng như anh đã dự đoán, cô tìm được kết cục tốt nhất, anh tại sao lại thấy mất hứng đây?
“Tôi….” Sử Trì Trì lúc này không biết nói sao cho phải.
Dưới đèn đường, bóng dáng anh rất mảnh khảnh, Trì Trì nhìn anh cảm giác như đã từng quen biết không hiểu sao lại tràn ngập trong tâm trí cô.
“Đúng rồi, Trần Bụi, anh có quen người nào tên là Trần Húc không?”
Hai người trầm mặc một hồi, Sử Trì Trì đột nhiên hỏi, vấn đề này cô đã sớm muốn hỏi rồi. Trần Bụi né tránh ánh mắt dò xét của cô, khẳng định: “Không biết.”
“A, hai người có nhiều chỗ rất giống, có những lúc tôi còn tưởng anh là anh ấy.” Sử Trì Trì thất vọng thở dài nói.
“Anh ấy với cô quen thế nào?” Trần Bụi ra vẻ thờ ơ hỏi, trong túi áo tay nắm chặt thành nắm đấm,
“Anh ấy là mối tình đầu của tôi.” Sử Trì Trì đáp.
“À.” Trần bụi kinh ngạc, cô ấy nhớ bao nhiêu?
“Có nói thì anh cũng không hiểu.” Sử Trì Trì làm ra vẻ anh vĩnh viễn cũng không hiểu tâm sự của cô.
“Tôi vừa rồi mới nghĩ ra, hình như có biết một người tên là Trần Húc, cô nói xem anh ta là người như thế nào?” Trần Bụi từng bước hướng dẫn cô nói chuyện.
“Anh ấy đi lúc mới mười một mười hai tuổi, dáng cao gầy, sắc mặt hơi tái, không thích cười cũng không thích nói chuyện. Hiện tại so với anh thì chẳng khác bao nhiêu.” Sử Trì Trì cố gắng nhớ lại hình bóng trong trí nhớ của cô.
“Lúc anh ta mười một mười hai tuổi thì cô bao nhiêu?”
“Chín tuổi.”
“Chín tuổi đã bắt đầu nhung nhớ rồi hả?”
Sử Trì Trì trừng mắt liếc anh một cái, ý là không thể được sao?
“Tôi và người này đã sớm quen thuộc.” Trì Trì giải thích. Trưởng thành sớm? Ngay cả cô hiện tại cũng chưa thành thục đấy thôi.
“Cô nói tiếp đi, tên Trần Húc mà tôi biết hình như cũng tương tự như vậy.”
“Thật nói giống thế nào? Vốn chúng tôi có cho nhau thông tin để liên lạc, nhưng sau khi anh ấy đi không lâu, nhà chúng tôi cũng dọn nhà, cho nên bị đứt liên lạc….”
“Trì Trì……” đang lúc Sử Trì Trì đắm chìm trong ký ức tốt đẹp thì một âm thanh tối tăm vang lên sau lưng cô.
“A, anh nuôi?” Trì Trì vừa nhìn thấy người lập tức cảm thấy ánh đèn cũng mờ đi rất nhiều.
“Người đàn ông này là ai?” Lại Minh chỉ chỉ Trần Bụi buồn rười rượi hỏi.
“Anh ấy cứu em trước một tài xế đi trái luật.” Trì Trì chỉ sợ anh ta sẽ đối với Trần Bụi bất lợi, lập tức phủi sạch quan hệ giữa hai người.
“Trì Trì, anh chưa từng cùng những cô gái khác nói chuyện nhiều, cho nên về sau em cũng không thể nói chuyện cùng đàn ông khác.”
“Anh nuôi, anh không thể cái gì cũng nghe mẹ, anh phải ra khỏi cái thế giới phong bế đó.” Sử Trì Trì vừa thấy Lại Minh là thấy đau đầu.
“Trì Trì.” Trần Bụi kêu lên, anh như có điều suy nghĩ quan sát Lại Minh. Người đàn ông này…..Ai….
“Trần Bụi, có thời gian rảnh chúng ta lại nói chuyện tiếp, anh về trước đi.” Trì Trì nói, sau đó kéo Lại Minh nhanh chóng tránh đi.
“Trì Trì, lúc nào chúng ta về nhà?” Trên đường Lại Minh hỏi.
“Chúng ta chẳng phải đang về nhà sao?”
“Anh nói là gia đình.”
“Để nói sau đi.”
“Phải chờ tới bao giờ?” Lại Minh đuổi tận cùng không buông.
“Đến lúc em sẽ nói cho anh biết.”
Sử Trì Trì rất không bình tĩnh. Lại Minh ngậm miệng không nói, hai người yên lặng đi. Sử Trì Trì thật không biết nên làm thế nào.
Đang lúc đầu óc toàn tương hồ, Phong Lôi lại gọi đ muốn cô lập tức tới công ty.
“Công ty có việc gấp em phải quay lại.”
“Chuyện gì? Trễ như thế còn đi sao?”
“Việc gấp.”
“Em không phải đã thôi việc rồi sao?” Lại Minh không yên tâm hỏi.
“Muốn thôi việc phải thông báo trước ba tháng, sao có thể nói đi là đi. Em bây giờ đang bàn giao công việc.” Sử Trì Trì mặt mũi trấn tĩnh nói.
“Anh đưa em đi.”
“Không cần, có xe đến đón rồi.”
“Mấy giờ em về?”
“Có thể phải làm cả đêm, anh đừng chờ em.”
Cô thật sự không muốn ở chung một chỗ với anh ta. Sử Trì Trì ngồi lên xe quay lại vẫy tay với Lại Minh.
Phong Lôi ở tiệm cơm đợi cô.
“Tìm em có việc gì?” Trì Trì vừa vào cửa đã hỏi.
“Liên lạc tình cảm.”
Phong Lôi lắc lắc ly rượu ngữ điệu thường thường nói. Người này thích đem chuyện không đứng đắn nói với giọng nghiêm trang.
“Em hình như có gì rất đáng ngờ, từ lúc tới đây anh đã thấy.” Phong Lôi ánh mắt dường như có chức năng thấu quang, có thể đoán được lòng cô.
“Em…” Trì Trì gãi gãi đầu, từ chối cho ý kiến.
“Hôm nay khó khăn lắm anh mới có tâm trạng tốt, thời gian nhiều, tới giải đáp thắc mắc cho em. Em có thể nói thoải mái, anh đảm bảo sẽ trả lời đầy đủ.”
Trì Trì kinh ngạc, có chuyện tốt này sao? Anh thật sẽ trả lời hết?
“Cơ hội đến phải nắm bắt, nếu qua rồi sẽ không quay lại.” Trì Trì vẫn còn chất vấn dụng ý của anh.
“Bắt đầu từ bây giờ tính thời gian, tổng cộng là nửa giờ, bắt đầu đếm ngược, còn phút.”
Phong Lôi nâng cổ tay nhìn đồng hồ, không chút để ý nhắc nhở cô.