Tin Phong Ngọc Dũng cấp tốc đưa một vạn quân sang lãnh thổ Hoả Thánh đã được lan truyền ra đến mức khiến Băng Quốc và Tiền Quốc phấn khởi nghĩ Phong thái tử mang quân giúp bọn hắn hạ Hoả Thánh.
Trong một doanh trướng của Hạo Thiên Quân.
- Trước tỷ lệ chiến thắng Hoả Thánh vốn là :. Giờ kết hợp với tham vọng của thái tử Phong Thần lần này bọn ta thắng chắc rồi. Ha ha ha
Một vị tướng cao to, râu ria xồm xoàn phá lên cười.
- Tất nhiên rồi, ha ha ha. Hoả Thánh sẽ thâu hết vào tay Hạo Thành Quân ta, ha ha... Đến lúc đó chúng ta sẽ nằm trên vàng bạc mà ngủ...
Hắn cầm cốc rượi uống sảng khoái.
-Ai... Tướng quân làm việc tiếp đi... Ta cũng học ngài tìm người đẹp để giải toả đây... Ha ha... Giờ thì lo nghĩ cái quái gì nữa chứ ha ha...
Hạo Thành Quân ôm eo thật chặt tiểu bảo bối không xương của hắn, tham lam hít hà mùi hương nồng đặc son phấn của nàng ta.
- Tướng quân, thiếp chúc ngài hạ gục Hoả Thánh thành công nga,... Hihi đến lúc đó, ngài đừng quên thiếp đây. Thiếu tướng quân thiếp thấy trống vắng lắm...
Nghe tiểu bảo bối của hắn nũng nịu bên tai, hắn cười khà khà dâm đãng, đôi tay sờ xoạng khắp nơi trên thân thể chuẩn chữ S kia.
- Nàng rất cần ta nhỉ? Khà khà, đây nài..,
Hai tay nàng ôm lấy cổ hắn, cắn nhẹ vào cánh tai hắn:
- Sao thiếp không cần ngài chứ. Thiếu ngài thiếp khó chịu lắm a... Ưm ưm...
Lúc này có hai cặp mắt sáng quắc trong một góc khuất lén lút, nhìn cảnh nóng bỏng vạn phần không nên nhìn kia.
- Nương tử, đau mắt đấy, đừng nhìn.
Hoả Thiên Đức che kín hai mắt nàng lại, thổi nhẹ vào tai trái của nàng. Trúc Linh không hám xem cái này lắm. Nàng cũng chẳng tò mò. Kiếp trước trong mấy đợt do thám nàng thấy cũng không ít. Nhưng tên cạnh nàng mới vô lại này. Hắn che mắt nàng và hau háu nhìn xem a... Nàng thấy lòng mình khó chịu, huých hắn một cái. Thiên Đức kêu lên:
- Nương tử, vi phu vô tội a.
- Chàng che mắt ta rồi chàng cũng xem là sao hả? Tên vô lại này.
Hoả Thiên Đức ôm nàng vào lòng, mặt nàng áp vào lồng ngực của hắn, nàng nghe thấy tim hắn, tim mình đang rộn ràng đập.
Thịch
Thịch
Thịch
Giọng hắn trầm ấm truyền vào tai:
- Nương tử, nàng ghen a?
Trúc Linh đẩy hắn ra, quay mặt đi:
- Ai ghen chứ.
Hoả Thiên Đức hỏi cố, vẻ mặt tinh quái:
- Vậy là nàng muốn xem cảnh nóng kia hả? Không cần, tối nay vi phu sẽ hy sinh để nàng thực hành... Nhưng nàng phải chịu trách nhiệm đấy, ta lần đầu...
- Chàng tự thực hành một mình đấy...
Hoàng Trúc Linh thẹn quá hoá giận, đạp hắn một cái phi thân rời khỏi. Nàng thật là sai lầm khi đồng ý với hắn lẻn vào lều tướng của Hạo Thiên Quân mà.
Tối hôm nàng gặp lại mọi người, sau khi cấp tốc cùng Hoa Dung chế dược xong, nàng kéo hắn ra một chỗ giải thích thân phận của mình, cùng kế hoạch của nàng cho hắn nghe. Hắn nghe xong ôm nàng thật chặt.
"- Hãy để ta được chăm sóc và bảo vệ nàng cả đời. Chúng ta sẽ cùng nắm tay vượt qua chặng đường phía trước. Ta yêu nàng, Linh nhi!
Trúc Linh lúc đó im lặng không nói câu gì, trong thâm tâm nàng lời đồng ý và từ chối cứ quanh quẩn trong đầu nàng.
- Nàng không cần căng thẳng như thế. Ta sẽ luôn chờ nàng. Nàng suy nghĩ kĩ đi.
Hắn như vậy càng khiến nàng không nỡ. Nhìn hắn quay lưng đi, nàng níu tay áo hắn giọng lí nhí nói chỉ đủ hai người nghe:
- Ta đồng ý."
Và nàng đã chấp nhận hắn như thế đấy. Hai ngày trôi qua, mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng ấy nàng lại xấu hổ vô cùng khi nhìn hắn. Hắn lại càng mặt dày hơn, đứng cạnh nàng mọi lúc mọi nơi. Thành thử nàng bị bao con mắt săm soi. Sao ư? Hai tên đại nam nhân, tất nhiên đã dịch dung vô cùng hoàn mỹ, trong mắt mọi người, kè kè bên nhau, ôm ấp, không phải là kì lạ sao?
Ách, da mặt hắn không phải dày bình thường đâu khi không thèm để ý đến những lời đó.
- Nương tử, nàng đi đâu vậy, chờ vi phu.
Hoả Thiên Đức lại lẻn ra, hướng theo đạo thân ảnh của nàng.
- Sao chàng không ở lại xem nốt đi, chàng bỏ lỡ xuân đồ sống a.
Trúc Linh nửa đùa nửa thật hỏi.
- Nương tử, xem không có nàng mất vui a.
Hoả Thiên Đức kéo nàng vào lòng, dùng khinh công tuyệt đỉnh ôm nàng quay trở lại lều trại của nhóm.
- Thái tử, Hạo Thiên Quân có phản ứng thế nào?
- Tên kia chắc đang sung sướng lắm nhỉ?
Đinh Chí Đại cùng Hoa Liễu Dung đồng thời hỏi han.
Hoả Thiên Đức cười cười không nói, ném ánh mắt đầy nhu tình cho Trúc Linh.
Nàng xấu hổ đỏ mặt như vừa làm chuyện xấu xa kinh khủng lắm:
- Hắn làm gì liên quan đến ta chứ. Ta không có xem a, ngươi che mặt ta rồi còn gì.
Hoả Thiên Đức vô sỉ nói:
- Phải rồi, là ta che mắt ngươi nha. Ta thấy rất nóng bỏng, tiểu mỹ nhân kia cũng rất ổn nha.
Trúc Linh hừ hừ, ngồi xuống ghế, cong môi anh đào đỏ mọng nói:
- Phải rồi, sao ngươi không ôm một nàng về mà cưng chiều.
Mọi người vỡ lẽ. Hai tên kia lại đi rình người ta làm chuyện ấy, họ rảnh lắm sao? Nhưng xét cho cùng thì vì mục đích chung, hy sinh con mắt cũng được thôi. Ai mấy khi mới có đồ thực người thực mà xem chứ. Mấy tên nam nhân nghĩ vớ vẩn trong đầu.
- Ta có nương tử rồi a, nàng còn mê hồn hơn ả gấp trăm lần.
Trúc Linh nghe hắn nói lại thẹn thùng. Bại hoại này chỉ biết nói ngon nói ngọt. Aiz, nàng cư nhiên cũng thích nghe, chỉ cần là hắn nàng thấy vui vẻ lắm rồi. Nàng nhìn mọi người rồi nhìn hắn cười, nói:
- Thôi vào chủ đề chính đi đã. Phong Thần thái tử, đã kéo quân sang Hoả Thánh, ai cũng biết mà, nhưng cốt yếu không phải là hạ Hoả Thánh.
Hoả Thiên Đức tiếp lời nàng:
- Đó là kết hợp đạo quân còn sót lại triệt để hạ gục Băng Quốc.
Lúc này có một thân ảnh lục y phóng mhanh như một cơn gió ùa vào lều trại.
- Lãnh Hiểu Minh có tin gì không?
- Thái tử, Trần tướng quân nói, hắn đã cùng kết hợp với Phong Thần thái tử luận bàn , khoảng hai hôm sau nhất tề tiến đánh. Thái tử Phong Thần muốn nói riêng với ngài rằng phải bảo vệ tốt muội muội của hắn nếu không hắn sẽ cùng ngài đối chiến.
Hoả Thiên Đức sủng nịnh nhìn Linh nhi của hắn. Nàng có một hoàng huynh thật tốt.
- Đó là tất nhiên, nàng là tính mạng của ta mà.
Lãnh Hiểu Minh càng mơ hồ. Có mà hắn thấy tên kia mới là tính mạng của thái tử.