Nếu Thượng Đế nói với tôi, cuộc đời này cơ hội của bạn chỉ đến một lần thôi, tôi sẽ vĩnh viễn giữ lại cơ hội duy nhất ấy. Như vậy có thể không phải gặp em, yêu em, để rồi sau đó lại bất đắc dĩ phải chọn quên em...
Nhưng tôi không hối hận khi đã gặp em tại Victoria, ở vị trí thứ phía trên bến tàu, nơi những con thuyền cũ kĩ của boong trên đang đứng sát lại gần nhau, em mỉm cười nhìn về nơi xa xăm...Tôi đang thăm dò xung quanh để chụp được một tấm ảnh động, không nghĩ đến lại gặp được phong cảnh diễm lệ nhất cuộc đời tôi, trung tâm của khung cảnh đó là một người mang tên - Hoa Hi Mạt.
Bạn nói rằng bạn chưa bao giờ rơi vào tình cảnh đó, tôi không tin.
Nhiều năm sau, muốn thấy em một lần nữa nhưng em lại thực sự không thuộc về thời đại ấy, dáng vẻ xuất sắc của nhân vật đó căn bản sẽ không tồn tại trên thế giới này.
Làm thế nào để chúng ta gặp nhau?
Là tại Victoria- nơi tiếng đàn cello của em vang lên, hay là khi em bắt đầu chấp nhận cuộc phỏng vấn của tôi? Hoặc có lẽ là khi em không khách khí đẩy tôi xuống biển sâu... phần lớn thời gian về sau em rất cô độc, không để ý hay tiếp xúc với ai, nhưng những tác phẩm của em khiến mọi người cảm động đến tận tâm can, kì thực đã bắt đầu có rất nhiều tin đồn mơ hồ về em, nhưng chẳng ai có thể nhìn thấu thân phận thật của em
Thế nhưng tôi lại không biết rằng, một câu nói của chủ biên, lại có thể thay đổi quy tắc của cuộc đời tôi, từ đó tôi liền hiểu cuộc sống từ đây sẽ không thể gió yên sóng lặng được nữa...
Thẩm Trác Di tại Champs- Élysées
Năm ...
( Lần đầu edit truyện kiểu này... xin ném đá nhẹ tay >w