Thiển Hạ mím môi cười, thứ muội này và Lô Thiển Tiếu sinh cùng năm nhưng đáng yêu hơn nhiều so với nàng ta.
“Được, ngày mai muội đến cầm viện tìm ta.”
“Đa tạ đại tỷ tỷ, vậy muội đi trước.” Lô Thiển Nhu mừng rỡ, đối với một thứ nữ mà nói, có thể đi theo danh sư tập cầm quả thực là cơ hội khó có được. Nếu không phải vậy, ngày thường ốc không mang nổi mình ốc, làm sao vào thời khắc mấu chốt, nàng lại chịu đứng ra nói hộ cho vị đại tỷ này.
Nhìn bóng lưng của nàng, Thiển Hạ khẽ nhíu mày, quả nhiên, đều là muốn lấy lòng người khác.
Trở lại cẩm viện, Vân thị lo lắng nhìn vết thương trên đùi nàng, đau lòng rơi lệ.
“Mẫu thân, người đừng khóc, nữ nhi không phải là không có chuyện gì sao?”
“Còn nói không có việc gì. Chân đã bị thương như thế này mà con còn đứng lâu như vậy, mẫu thân thực xin lỗi con.”
“Mẫu thân, người đừng nói vậy. Hôm nay, người đã làm rất tốt. Hôm nay, nếu không phải vì câu nói của người, tổ mẫu chưa chắc đã ra mặt vì con.”
“Bà ta? Hừ. Chẳng qua là nhìn đèn lưu ly trên tay con thôi.”
Nghe mẫu thân nói như vậy, trong lòng Thiển Hạ nhất thời nhẹ nhõm không ít, xem ra, mẫu thân đã không còn quá coi trọng Lô phủ này, chỉ còn một điều chưa rõ, không biết, mẫu thân còn mấy phần tình cảm với cực phẩm phụ thân của nàng?
Thiển Hạ để Tam Thất đưa toàn bộ hạ nhân ra ngoài, sau đó mới nói: “Mẫu thân, mấy năm nay của hồi môn của người vẫn ổn?”
Vân thị sửng sốt một chút, sao sau khi bị ngã nữ nhi lại nhớ tới cái này?
“Mẫu thân, hôm nay phụ thân đối xử với con như vậy, trong lòng con đã nguội, tâm lạnh như băng. Con là máu mủ ruột thịt của ông ta mà còn như vậy, tình cảnh của mẫu thân so với con, sợ rằng còn khó khăn hơn.”
Vân thị nghe xong, hốc mắt đỏ lên, nước mắt bắt đầu lã chã rơi. Mấy năm nay, Lô Thiếu Hoa đối đãi với mình ra sao, tất nhiên là nàng nhất thanh nhị sở!
Năm ấy, khi chưa có vị trí trong quan trường, đối với mình lúc nào cũng quan tâm, yêu thương che chở. Lúc đó, ca ca của nàng đã từng nhắc nhở, nhưng từ đầu đến cuối, nàng cảm thấy ca ca quá đa tâm, phu quân mình như thế nào, chẳng lẽ mình lại không biết?
Thế nhưng, từ khi Cận thị vào cửa, tâm ý nàng dần nguội lạnh. Tính thời gian từ khi mình gả cho hắn, những ngày thực sự vui vẻ cũng chỉ ngắn ngủi ba, bốn năm.
Bây giờ, mình không còn nhan sắc, lại vẫn không thể sinh cho hắn một đứa con trai, làm sao có thể nhận được sủng ái của hắn nữa?
Nếu không phải mình từng cùng hắn thủ hiếu phụ thân đã mất, sợ là hắn đã sớm bỏ quên mình, không thèm đếm xỉa đến.
“Tiểu Hạ yên tâm, của hồi môn vẫn trong tay mẫu thân, vẫn còn nhiều. Từ lúc sinh con, mẫu thân vẫn luôn tính toán cho con. Trước kia, phụ thân con đích thực tiêu tốn của ta không ít, nhưng sau khi hắn lên làm quan, tay trong tay ngoài cũng không thiếu bạc, cho nên, ở trong mắt hắn, mẫu thân đã vô dụng rồi.”
Trong lòng Thiển Hạ khẽ động một cái, lời này của mẫu thân, mặc dù bi thương nhưng cũng là sự thật. Xem ra, mẫu thân cũng đã nhìn thấu con người hắn.
“Tâm mẫu thân đã sớm không còn để trên người hắn nữa, bây giờ, hắn chỉ ước gì ta chết đi. Nhưng con vẫn còn ở đây, ta làm sao có thể dễ dàng để hắn được như ý nguyện.”
Thiển Hạ căng thẳng, tính tình mẫu thân nàng biết, từ trước đến nay luôn dịu dàng, ẩn nhẫn, nếu hôm nay có thể nói ra những lời này, mặc dù là do suýt nữa để mình chịu ủy khuất, khiến mẫu thân đau lòng, nhưng cũng đã thể hiện rõ thái độ của nàng đối với phụ thân.
“Mẫu thân, đã như vậy, sao không hòa ly?”
()Hòa ly = ly hôn
Vân thị sửng sốt, hòa ly? Chuyện này không phải là nàng chưa từng nghĩ tới, nhưng mà …
“Tiểu Hạ, nếu như mẫu thân cùng hắn hòa ly, hắn cũng sẽ không quá mức làm khó, nhưng mà con phải làm sao? Con rốt cuộc vẫn mang họ Lô.”
Đáy lòng Thiển Hạ nóng lên, mẫu thân là vì mình mà nuốt giận sao?
Tay nhỏ cầm tay Vân thị, “Mẫu thân, con chỉ hỏi người một câu, người thực sự đã hoàn toàn lạnh tâm với phụ thân chưa? Nếu có cơ hội, người có muốn hòa ly với ông ta không? Người yên tâm, người ở đâu, nữ nhi sẽ ở đó.”
Vân thị cho rằng con gái chỉ đang an ủi nàng, khẽ lắc đầu, “Nha đầu ngốc, con là đích nữ Lô gia, đây là chuyện không thể thay đổi, phụ thân con sẽ không bao giờ để cho con đi cùng ta.”
Vân thị hiểu rõ, với tính cách đê tiện, bỉ ổi của Lô Thiếu Hoa, hắn ta sẽ nắm chặt Thiển Hạ trong tay làm điều kiện nói chuyện với Vân gia sau này.
Vân gia con cháu đơn bạc, thế hệ của mình cũng chỉ có huynh muội hai người, ca ca và nàng, ca ca lại là một người trọng tình nghĩa, hắn đặc biệt quan tâm, lo lắng cho tương lai sau này của Thiển Hạ.
Vân thị không nói nhưng Thiển Hạ sống lại một đời, đương nhiên hiểu được.
“Mẫu thân, tuy nữ nhi tuổi còn nhỏ nhưng có một số chuyện cũng rõ ràng. Trong mắt phụ thân căn bản không có nữ nhi, con cần gì phải đi nịnh bợ, chọc ông ta chán ghét thêm. Nếu như ông ta thích Nhị muội, vậy thì không bằng để cho Nhị muội được như nguyện, thành toàn cho nàng làm trưởng nữ Lô gia.”
Nghe đứa con gái gần mười tuổi nói như vậy, Vân thị không thể nào không kinh hãi! Nhưng nàng chỉ cho là nữ nhi bị chuyện hôm nay dọa sợ, một đứa nhỏ suốt ngày ở trong nhà, làm sao có thể nghĩ ra được những điều như thế này?
Ngày tiếp theo, Vân thị lấy một khoản tiền lớn mời cầm sư đến, là một vị nữ cầm sư nổi danh, nàng đặc biệt nhờ ca ca mình tìm từ Kinh thành đến.
Nghe nói, Tiếu nương tử vốn là cầm sư ngự dụng. Sau này, Hoàng hậu ân điển, đặc biệt cho phép nàng ra khỏi cung nhưng chức quan ngũ phẩm chưởng nhạc nhạc công vẫn giữ nguyên. Nếu không phải có chút quan hệ với nhà Vân thị, nàng chắc chắn sẽ không tới Duẫn Châu.
Khi Thiển Hạ nghe nói Tiếu nương tử đến, cười một tiếng, kiếp trước, Lô Thiển Tiếu vốn mượn chuyện ngày hôm qua khiến mình bị phạt quỳ ở từ đường, mẫu thân lại bệnh, cho nên Lô Thiển Tiếu thay thế mình đi theo Tiếu nương tử, tập thành một tay cầm giỏi.
Kiếp này, nàng cũng không tin, Lô Thiển Tiếu lại có thể an phận trong Ngưng Hương viện, không đi ra ngoài!