“Vân cô nương từ đầu tới cuối không chịu lộ mặt là lo lắng Duệ sẽ quấy rối cô nương sao?”
Tiếng cười của Tang Khâu Tử Duệ rõ ràng rất nhẹ nhàng nhưng Thiển Hạ lại cảm nhận được một chút hài hước và áp lực.
Hôm nay, Thiển Hạ đeo mặt nạ màu bạc. Nếu đã đi dự tiệc cũng không nên dùng khăn che mặt, như thế này làm sao dùng bữa?
“Tang Khâu công tử quá lo lắng rồi, tiểu nữ chẳng qua là vì tướng mạo tầm thường, sợ sẽ làm dơ mắt công tử, ảnh hưởng tới sự ngon miệng của công tử mà thôi.”
“Lời này của Vân tiểu thư rõ ràng là đang mượn cớ?”
“Tang Khâu công tử là có ý làm khó?” Thiển Hạ phác môi. Dung mạo của mình quan trọng đến thế sao? Vì cái gì mà nhất định phải nhìn bằng được?
“Vân tiểu thư trước giờ đều nói chuyện sắc sảo như vậy sao?Hay chỉ đối với Duệ mới vậy?”
“Công tử nghĩ thế nào thì là như thế.”
Tang Khâu Tử Duệ nhất thời ngẩn ra. Ý tứ của nàng đã rất rõ ràng, nàng cố ý đối xử với hắn như vậy? Vì nhìn hắn không vừa mắt sao?
Thực tế thì khi vừa mới tiếp xúc, giữa bọn họ cũng có chút không thoải mái. Nàng đối với mình hình như thực sự có phần bất mãn.
Tang Khâu Tử Duệ nhíu mày cười một tiếng, tay nâng chén rượu lên: “Duệ biết lần đầu gặp mặt đã đắc tội Vân tiểu thư, không nghĩ tới Vân tiểu thư vẫn chưa tha lỗi cho Duệ. Duệ kính trước một ly coi như bồi tội.”
Thiển Hạ mắt cũng không chớp, nhìn hắn uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, sau đó thản nhiên cụp mi mắt, không hề có ý định lên tiếng, cũng không có ý định uống cùng hắn một chén.
Mục Lưu Niên tất nhiên là vui vẻ, “Vừa rồi Tang Khâu công tử nói, tại hạ có chút nghe không rõ. Cái gì mà để bụng Tang Khâu công tử vậy?”
Đây rõ ràng là muốn thay đổi chủ đề.
Tang Khâu Tử Duệ cũng không ngốc. Thiển Hạ không hề đáp lời hắn. Hắn cũng không mặt dày đến nỗi cứ bám lấy nàng không tha.
“Nội đấu bên trong đại gia tộc xưa nay đều là như vậy. Thoạt nhìn bên ngoài nổi tiếng, giàu sang nhưng mấy ai hiểu được thực chất cuộc sống bên trong như nào?”
Dứt lời, không khí trong phòng rơi vào trầm mặc.
Mấy người, không ai lên tiếng cũng không có bất kỳ động tác nào. Thỉnh thoảng còn có thể nghe rõ tiếng chim hót ngoài phòng.
“Ca, các người ra ngoài trước đi. Muội có mấy lời muốn nói riêng với Tang Khâu công tử.”
Thiển Hạ đột nhiên lên tiếng khiến mấy người đều bất ngờ. Mục Lưu Niên suy nghĩ một chút rồi lên tiếng “Trường An ra ngoài trước đi. Ta là hộ hoa sứ giả tự nhiên có trách nhiệm của mình.”
Ý tứ chính là không chịu để cho hai người ở riêng với nhau?
Thiển Ha quay sang nhìn hắn đúng lúc bắt gặp ánh mắt linh hoạt và trong sáng của hắn hắn quét sang.
Khẽ lắc đầu, “Cũng được. Tùy ngươi!”
Thực ra, Vân Trường An cũng không yêu tâm để cho hai người ở cùng một chỗ. Tuy vị Tang Khâu công tử này tiếng tăm rất tốt nhưng nam nữ vẫn là khác biệt. Bây giờ có Mục Lưu Niên ở lại, hắn an tâm hơn nhiều. Ít ra, có hắn ở lại, có là ai cũng đừng nghĩ chiếm được tiện nghi của Thiển Hạ.
“Thật khó có dịp Vân tiểu thư có tâm tư nói chuyện cùng Tử Duệ, thật khiến Tử Duệ vinh hạnh vô cùng.”
“Tang Khâu công tử biết rõ còn cố hỏi làm gì?” Thân hình Thiển Hạ từ đầu tới cuối không hề động đậy, ngay cả việc Vân Trường An rời đi cũng không phản ứng.
“Tại hạ không rõ, lời này của Vân tiểu thư là có ý gì?”
“Tang Khâu công tử khổ tâm chuẩn bị kỹ lưỡng để ta ở lại phủ, nếu chỉ là để trị thương cho công tử thì chỉ sợ là đã đánh giá thấp các phủ y của Tang Khâu gia rồi.”
Tang Khẩu Tử Duệ nghe vậy cười một tiếng, “Vân tiểu thư quả nhiên là người thẳng thắn. Tử Duệ thừa nhận, đích thực là muốn mượn sức Vân gia, không biết ý Vân tiểu thư thế nào?”
“Tang Khâu công tử khẳng định là ta có thể làm chủ Vân gia?”
“Đâu có. Ta chỉ khẳng định Vân tiểu thư là người có thể làm được những việc là người khác không làm được. Thực tâm Tử Duệ cảm thấy, toàn bộ Vân gia cũng không quan trọng bằng một ngón tay út của Vân tiểu thư.”
“Nói vậy, ta phải đa tạ công tử đề cao rồi?”
“Vân tiểu thư cần gì phải khiêm nhường như vậy?”
Ánh mắt Tang Khâu Tử Duệ lóe lên, nhàn nhạt lướt qua trên người Mục Lưu Niên. “Nếu Vân tiểu thư kế tục Vân Thương Ly, còn ta lại kế tục Mông Thiên. Cái tên này chắc hẳn không còn xa lạ gì với Vân tiểu thư đúng không?”
Mông Thiên?
Con ngươi Thiển Hạ xiết chặt. Cái tên này, tất nhiên nàng chẳng xa lạ gì.
Lúc trước, cậu cũng đã từng đề cập đến người này với mình, thậm chí còn từng nhắc tới rồi. Năm đó, hai người từng xảy ra chút va chạm. Mặc dù không nghiêm trọng đến mức đoạt mạng đối phương, mọi chuyện cũng đã dàn xếp ổn thỏa nhưng tuyệt nhiên không chỉ đơn giản như vậy.
“Ngươi là đồ đệ của Mông Thiên?”
“Tất nhiên!” Tang Khẩu Tử Duệ nhíu mày nhìn nàng, “Nếu không phải thì làm sao Tử Duệ một mực nhận định Vân tiểu thư mới là người tinh thông bí thuật của Vân gia chứ không phải Vân công tử?”
Thiển Hạ thấy hắn không hề che giấu nữa, đáy lòng có chút hoảng hốt nhưng cũng an tâm hơn rất nhiều.
Mông Thiên là bí thuật sư lịch duyệt phong phú nhưng không làm cho hoàng thất Tử Dạ, thậm chí vẫn luôn bị hoàng thất Tử Dạ âm thầm tìm kiếm, ra sức chèn ép khắp nơi.
Nếu không phải bản lĩnh Mông Thiên hơn người thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Hôm nay, Tang Khẩu Tử Duệ làm rõ thân phận của Thiển Hạ cũng làm rõ thân phận của chính hắn. Điều này biểu thị, hắn muốn cùng nàng liên minh. Chí ít, hắn đã lộ ra nhược điểm của mình, đủ để biển hiện thành ý của mình không phải sao?
Chỉ có điều, loại thành ý này đối với Thiển Hạ vẫn còn chưa đủ.
Dù sao, Tang Khẩu Tử Duệ cũng có An Dương tộc che chở lại còn là ôn nhuận công tử vang danh khắp thiên hạ. Nếu nàng đem chân tướng hắn là đồ đệ của Mông Thiên phơi bày ra ngoài thì liệu có mấy người sẽ tin?
Hơn nữa, quan trọng nhất là, Tang Khâu Tử Duệ từ trước đến giờ che giấu rất kỹ, chưa từng để lộ ra trước mặt người nào, hắn cũng là một bí thuật sư có bản lĩnh.
Một người như vậy sẽ đơn giản mà đem nhược điểm của mình bày ra sao?
“Rốt cuộc, Tang Khâu công tử muốn nói điều gì?”
“Đơn giản! Chúng ta hợp tác. Nàng giúp ta bảo vệ An Dương, Tang Khâu tộc, ta giúp Vân gia nàng đứng vững không ngã, thế nào?”
Thiển Hạ nhướng mày, nghe không tệ, tương đối có lợi. Dù sao, thế lực Tang Khâu gia đích thực không tệ. Nếu có thể mượn thế lực của Tang Khâu, tương lai Vân gia muốn đông hưng tái khởi nhất định là điều có thể.
Thiển Hạ rũ mắt, hàng mi dài che khuất ánh mắt, nói: “Hợp tác này, nghe chừng Vân gia chúng ta thua thiệt hơn.”
“Là sao? Vân tiểu thư cho rằng chúng ta đang trèo cao, mượn lực lượng của Vân gia sao?”
“Tang Khâu công tử, giữ vững vị trí của Tang Khâu gai với giữ vững địa vị của Vân thị, so đến cùng cái nào khó khăn hơn?”
Tang Khâu Tử Duệ khẽ giật mình, “Thì ra là vậy. Nếu Vân tiểu thư để ý điểm này, vậy thì chúng ta nói lại điều kiện lúc trước của nàng.”
“Điều kiện lúc trước? Tang Khâu công tử không cho rằng, ta muốn nhìn xem ngài có phải có thiên phú bí thuật không đấy chứ?”
“Vân tiểu thư quả nhiên thông minh. Nếu đoán được ta là bí thuật sư, vậy không ngại đoán xem tại hạ tinh thông đạo nào chứ?”
“Tang Khâu công tử cao thâm mạt trắc, tiểu nữ tất nhiên đoán không ra. Nếu công tử không muốn nói, tiểu nữ cũng không cưỡng cầu.”
Sắc mặt Thiển Hạ bình tĩnh đến mức quỷ dị khiến cho người ta cảm thấy khó tin. Ít nhất, bản thân Tang Khâu Tử Duệ cũng có chút nhìn không thấu. Hắn không thể nào hiểu được, đây chỉ là một tiểu cô nương thôi sao?
Nàng là một bí thuật sư thì thế nào? Hắn từng nghe sư phụ nói qua. Vân gia từ đời phụ thân Vân Thương Ly đã bắt đầu xuống dốc. Hơn nữa, dòng chính nhất mạch Vân gia đến nay cũng chưa phát hiện ra được người nào có thiên phú dị bẩm.
Nếu không phải Vân Thiển hạ cũng coi như nào dòng chính Vân gia thì căn bản cũng không có tư cách lên Phượng Hoàng Sơn.
Đạo hạnh của Vân Trường An đến đâu, hắn đã lĩnh giáo rồi.
Luân y thuật, hắn còn có thể xưng bá. Còn xét về bí thuật, chẳng qua cũng chỉ là dạng da lông.
Còn vị tiểu cô nương trước mặt này, tuy rằng khí chất xuất trần, cầm kỹ cực cao nhưng cũng không khó nhìn ra, bí thuật của nàng, hơn phân nửa là dựa vào tiếng đàn này.
Tang Khẩu Tử Duệ không biết rằng, lúc này, hắn đã bị người ta cho vào tròng rồi.
“Thiển Hạ. Không biết, tại hạ có thể xưng hô như vậy không?”
Thiển Hạ mặt mày bất động, khóe môi hơi cong, “Nếu ta không đồng ý, Tang Khâu công tử sẽ không gọi như vậy?”
“Ha ha. Thiển Hạ, không thể không nói, tính cách này của nàng đúng là khiến người ta có vài phần khó chịu. Nhưng mà, thân là một bí thuật sư, nàng có tiền vốn và tư cách để làm vậy.”
“Đa tạ.”
“Thiên phú của ta thực sự cũng không có lợi hại bao nhiêu. Vân công tử bí thuật như nào, ta tin trong lòng Thiển Hạ cũng hiểu rõ. Ta với hắn có thể đánh cược một lần.”
Khiêm tốn như vậy?
Thiển Hạ ngước mắt nhưng không lên tiếng.
“Thiển Hạ, điều kiện hợp tác vừa rồi nếu không thỏa mãn, nàng có thể thêm. Chỉ cần không quá phận, ta tự nhiên sẽ có tâm thành toàn.”
Thiển Hạ im lặng một lát mới nói: “Lâm gia Kinh thành.”
“Lâm gia?”
“Cụ thể một chút, ta không phải muốn che chở một nhà Định quốc công phủ, chỉ có nhất mạch Lâm gia, Lâm Thiếu Khang mà thôi. Những người khác thế nào, ta không quan tâm.”
Tang Khâu Tử Duệ sững sờ. Chuyện mẫu thân Vân Thiển Hạ – Vân Tiểu Nguyệt gả cho thế tử Lâm Thiếu Huy, hắn đương nhiên biết. Đối với Định quốc công phủ, mặc dù không hiểu quá rõ nhưng lúc nào cũng luôn chú ý.
Không thể nghĩ rằng, Vân Thiển hạ tuổi còn nhỏ nhưng tính tình lại bội bạc như vậy, chỉ muốn che chở cho Lâm Thiếu Khang mà thôi.
“Thế nào? Khó khăn?”
Tang Khâu Tử Duệ lắc đầu. Trên thực tế, chỉ cần có thể nhận được sự ủng hộ của Định quốc công phủ, tự nhiên hắn sẽ dư lực mà giúp đỡ Lâm gia, há nào lại chỉ đi che chở một Lâm Thiếu Khang?
Một gia tộc phồn thịnh chỉ dựa dăm ba cái tiền đồ của con nối dõi thì sao có thể chống đỡ lâu dài được.
Đáy lòng Tang Khâu Tử Duệ có chút tiếc nuối. Mặc dù Vân Thiển hạ thông minh nhưng chưa xem xét sự tình một cách sâu sắc, có một số việc còn suy nghĩ quá ngắn, rốt cuộc cũng chỉ là một nữ tử mà thôi.
“Được! Ta đồng ý!”
“Còn nữa, mặc dù ta không thích Mai gia nhưng cũng không có nghĩa là ta nhất định phải ra tay với Mai gia. Vân gia lấy kinh thương làm chủ lại còn là Hoàng thương được hoàng thượng kính trọng ban cho, địa vị tự nhiên không thể tách rời điểm này. Chỉ là, ta không hy vọng Tang Khâu gia nhìn trúng điểm này cố ý làm khó.”
Tang Khâu Tử Duệ nhíu chặt mày. Hắn thực sự muốn mượn tay Vân gia đem một ít dược vật trân quý gián tiếp dưa vào nội cung. Không thể lường trước được rằng lại bị nàng trực tiếp cự tuyệt.
“Ý của Thiển Hạ là không muốn chúng ta lợi dụng thế mạnh của Vân gia? Nhưng nếu muốn che chở Lâm gia, một mình Vân gia có thể làm được sao? Thiển Hạ nói như vậy không thấy có chút quá đáng sao?”
Muốn lợi dụng thế lực Tang Khâu gia nhưng lại không muốn chia sẻ thế lực Vân gia, vậy có phải rất ích kỷ?
“Hợp tác cùng ngươi là ta, không phải Vân gia!”
Thân thể Tang Khâu Tử Duệ lập tức cứng đờ, “Ngươi có ý gì? Ta biết ngươi là bí thuật sư nhưng điều này cũng không có nghĩa là ta sẽ phải nể trọng thực lực của ngươi.”
Trong tích tắc, sắc mặt Tang Khâu Tử Duệ biến hóa vi diệu.
Mục Lưu Niên ngồi bên cạnh, lòng bàn tay cũng không khỏi đổ chút mồ hôi. Nha đầu này, có nhất thiết phải nói như vậy không? Sợ người khác không biết bản lĩnh của nàng chắc? Ngộ nhỡ, Tang Khâu Tử Duệ nổi lên tâm tư khác với nàng, đem nàng giam lại thì phải làm thế nào?
“Thiển hạ, ý của ngươi là, ngươi toàn tâm toàn ý giúp ta?”
Lời này của Tang Khâu Tử Duệ nghe thì đơn giản nhưng ý lại cực kỳ thâm sâu.
Mục Lưu Niên cảm giác chân không còn là của mình nữa rồi.
Đôi mắt vốn thâm sâu nay lại trầm thấp thêm mấy phần. Xem ra, Tang Khâu Tử Duệ đã sớm biết bản lĩnh của Thiển Hạ, chỉ là vẫn suy nghĩ xem nàng có chịu toàn lực tương trợ hay không mà thôi.
Rốt cuộc, hắn biết được mấy phần bản lĩnh của Thiển Hạ hay đã sớm rõ ràng tất cả rồi?
“Đương nhiên! Nếu đã hợp tác, ta đương nhiên phải xuất ra thành ý. Trong thời gian ngắn nhất, ta sẽ phối hợp với ngươi, giúp ngươi thanh trừ triệt để Tang Khâu Tử Hách. Ngươi thấy thế nào?”
Loại chuyện giết người như này từ trong miệng một nữ tử trẻ tuổi như nàng nói ra, giờ phút này lại không hề có bất kỳ cảm giác nào không ổn.
Không chỉ vậy, khóe môi của Thiển Hạ còn cong lên giống như không phải nàng đang làm chuyện ác mà là đang giúp người khác hưởng thụ niềm vui.
“Nàng biết ta muốn lấy mạng hắn?”
“Những năm gần đây, Tang Khẩu Tử Hách không ít lần hạ ám thủ với ngươi đi. Ngươi nói ngươi không hận hắn ta cũng không tin.”
“Ha ha.” Tang Khâu Tử Duệ khẽ cười, “Thú vị! Hôm nay đã muộn rồi. Không bằng, ngày mai chúng ta cùng đi Mẫu Đơn uyển một chuyến, vừa bàn chuyện vừa ngắm hoa.”
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Thiển Hạ lóe lên một chút, nhẹ gật đầu, không nói thêm lời nào nữa, liếc qua Mục Lưu Niên. Ánh mắt hai người giao nhau, Mục Lưu Niên lập tức hiểu ý, đi theo nàng về Thính Phong Cư.
Vân Trường An vẫn đứng ở ngoài hành lang đợi bọn họ, vừa nhìn thấy hai người đi ra, định hỏi mấy câu nhưng thấy ánh mắt có mấy phần thanh lãnh của Thiển Hạ, không dám hỏi nhiều, yên tĩnh đi theo bên cạnh.
Hồi lâu, hàn khí trên mặt Tang Khâu Tử Duệ mới tản bớt đi, có vài phần vui vẻ, “Thiển Hạ, quả nhiên là nàng! Xem ra, sư phụ nói không sai. Mặc dù, ta không nhìn rõ thiên phú của nàng nhưng ít nhất, ta biết nàng không thể rời được đàn. Ha ha, một bí thuật sư tay trói gà không chặt, thú vị, thú vị!”
Dường như đã cười đủ, hắn hơi cúi đầu, ánh trắng lan tỏa những vòng sáng xanh rơi vào trong cửa sổ. Hắn đưa đôi giày đã được ánh trăng nhuộm thêm vài phần nhu hòa nhẹ nhàng hoạt động mấy bước. Hắn giống như một đứa trẻ vừa đi vừa cúi đầu nhìn chân của mình, chậm rãi tiến về phía cửa sổ.
Một đầu tóc bạc, một thân áo trắng, dưới ánh trăng xinh đẹp nhiều thêm mấy phần cô đơn và quỷ dị.
Gió mát lướt qua, từng đợt hương mẫu đơn xông vào mũi, mặc dù không đậm nhưng cũng đủ làm cả viện thơm ngát.
Tóc bạc tùy ý bay trong gió, phiêu phiêu miểu miểu, làm cho người ta thấy vô hạn mịt mờ, giống như mưa phùn nhẹ nhàng triền miên trong đêm xuân, lại giống như tình nhân giữa chừng không nỡ cắt bỏ tương tư.
“Thiển Hạ, người sư phụ nói thực sự là nàng sao? Nếu quả thực là nàng, sao nàng lại không nhận ra ta? Mà ta vì sao cũng chỉ cảm thấy nàng quen thuộc, rốt cuộc không nhớ nổi bộ dáng của nàng?”
“Tại sao ta chỉ có thể tưởng tượng ra bộ dáng của nàng? Bao giờ, nàng mới lộ diện dung mạo thực sự của mình? Thiển Hạ, đã mười năm rồi, nàng còn muốn ta phải chờ bao lâu?”
Dứt lời, ngón tay thon dài khẽ nắm song cửa, đôi mắt sáng nhưng chứa đầy trăn trở, tơ vương cùng ai oán đưa lên nhìn trăng rằm.
Nếu có ai nhìn thấy bộ dạng hắn lúc này có lẽ sẽ cho rằng mình nhìn nhầm rồi.
Đoàn người Thiển Hạ về đến Thính Phong Cư, không cần phân phó, đám người Vân Lôi tự phân công canh gác cẩn thận bên ngoài.
“Rốt cuộc là như nào? Sao nàng lại để Tang Khâu Tử Duệ biết thực lực của nàng? Nàng không biết làm như vậy là đưa toàn bộ mọi người rơi vào nguy hiểm sao? Chẳng lẽ, nàng đã quên lúc trước hắn có ý định muốn giam giữ nàng?”
Mục Lưu Niên gấp như lửa xém lông mày. Rõ ràng lo lắng vạn phần nhưng hắn chỉ có thể nói nhanh, không dám nói quá to. Không phải sợ người khác nghe thấy mà sợ sẽ dọa đến Thiển Hạ.
Vân Trường An không rõ đầu đuôi, đưa mắt dò hỏi nhưng Mục Lưu Niên đến liếc xéo cũng không thèm cho hắn, có chút chán nản.
“Muội muội, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Hắn đã điều tra ra manh mối gì về bản lĩnh của muội hay là muội cố ý tiết lộ?”
Thiển Hạ trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Tang Khâu Tử Duệ cũng là một bí thuật sư. Hiện tại, ta không rõ hắn tinh thông cái gì nhưng ta có thể xác nhận, sức mạnh của hắn đã vượt qua cữu cữu.”
“Có ý gì?” Mục Lưu Niên có chút lo lắng.
“Võ công của Tang Khâu Tử Duệ là được Từ Mộng Thiên chân truyền. Vấn đề là, sư phụ của khắn không chỉ có một mình Từ Mộng Thiên. Nói một cách đơn giản, xét về võ công, chưa chắc hắn đã thua ngươi. Nhiều năm như vậy, bất luận là võ công gì của hắn cũng tốt. Chuyện này ngày một ngày hai có thể luyện ra sao?”
Tâm tư Mục Lưu Niên khẽ động: “Ý của nàng là?”
“Tang Khẩu Tử Duệ mười tuổi du học tứ phương, thăm thú núi cao sông dài nhưng sự thực là danh thắng tứ quốc hắn đi chưa nhiều. Nghe nói, lúc mới bắt đầu, Tang Khâu gia chủ còn an bài cho hắn mười mấy tên hộ vệ nhưng không đến ba tháng, bên cạnh hắn chỉ còn lại người. Mà lúc đó, hắn chỉ là một tiểu hài tử. Các ngươi nói, hắn làm thế nào có thể sống sót đến bây giờ?”
“Ta hiểu rồi. Ý muội là, hắn thực sự sử dụng thiên phú của bản thân?”
“Tang Khâu Tử Duệ dĩ nhiên là che giấu một chút thực lực bên người. Nhưng hành tẩu bên ngoài, làm sao có thể trốn được nhiều lần ám sát như vậy hay là ngoài ý muốn? Thậm chí, ngoại trừ lần bị thương mấy ngày trước, những năm gần đây nghe nói, hắn vẫn luôn bình an.”
Ánh mắt Mục Lưu Niên tối lại, “Không sai! Bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ truyền ra tin tức Tang Khâu Tử Duệ bị thương. Không biết là do một mực che giấu hay hắn thực sự có bản lĩnh này.”
“Vì vậy, ta mới nói hắn thực sự cường đại! Ta nhẩm tính, trước đó, hắn tổng cộng gặp không dưới trăm lần cướp giết ám sát lớn nhỏ. Đây là khái niệm gì? Ca ca, nếu là các ngươi, khả năng có thể thoát được là bao nhiêu?”
Mục Lưu Niên nhất thrời nghẹn lời. Nếu không phải hắn có chút tư cách, địa vị thì làm sao có mệnh để sống cho tới bây giờ.
Về phần thế thân trong Vương phủ kia chỉ có mấy người bọn hắn mới biết thế thân đã đổi qua mấy lần rồi.
“Mặc dù vậy, hôm nay nàng cũng quá mức xúc động rồi. Ngộ nhỡ hắn thực sự nổi lên ý xấu với nàng thì có khác nào dê vào miệng cọp?”
“Hắn sẽ không!” Thanh âm Thiển Hạ rất nhẹ nhưng ngữ khí vô cùng chắc chắn.
“Vì sao không? Muội có lòng tin với hắn như vậy sao?” Vân Trường An có chút nóng nảy.
“Trực giác!” Thiển Hạ đưa tay gỡ mặt nạ xuống, nét mặt có chút lành lạnh, “Có lẽ, hắn đối với thân phận bí thuật sư và địa vị của ta có vài phần hứng thú nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đơn giản mà tổn thương ta.”
Vân Trường An lắc đầu, “Trực giác? Chuyện như này ai là nói trước được điều gì. Vạn nhất hắn thấy được hình dáng của muội lại nổi lên sắc tâm thì làm sao? Ngươi, cái nha đầu này, sao vẫn tùy hứng như vậy, không chịu nghe chúng ta một lần hả?”
Khó có được lúc Vân Trường An và Mục Lưu Niên đứng cùng một chiến tuyến.
“Ca ca, người yên tâm, ta không sao. Hơn nữa, không phải cữu cữu từng nói, hết thảy đều làm theo bản tâm của ta là được sao?”
Ánh mắt Mục Lưu Niên thâm sâu và u ám nhìn chằm chằm vào Thiển Hạ, bên trong dường như có gì gấp gáp và nóng nảy tuôn ra.
Thiển Hạ không né tránh, trực tiếp nghênh đón ánh mắt của hắn, lát sau, khóe môi còn cong lên vài phần vui vẻ.
“Ta nói rồi, ta sẽ không bị Tang Khâu Tử Duệ mê hoặc.”
Mục Lưu Niên không thấy thư giãn chút nào, ngược lại nét sầu lo trên mặt còn sâu thêm vài phần.
Hôm sau, Tang Khâu Tử Duệ mang theo Trường Phong đích thân đến Thính Phong Cư. Rất nhanh, tin tức này đã đưa đến tai Tang Khâu Nghiệp.
Mấy người nói chuyện hồi lâu, sơ bộ đã vạch xong kế hoạch.
Lúc Tang Khâu Tử Duệ đứng dậy muốn cáo lui, Thiển Hạ cười nhàn nhạt nói: “Lần này, Tang Khâu công tử lợi dụng hai huynh muội chúng ta mà không muốn cho chúng ta một câu trả lời hợp lý sao?”
Vân Trường An giật mình, không hiểu nhìn về phía Thiển Hạ.
Khóe môi Tang Khâu Tử Duệ vẽ ra, cười nhạt: “Thiển Hạ quả nhiên thông minh. Nếu nàng có lòng muốn giúp Tử Duệ đối phó nhị phòng, Tử Duệ tất nhiên cấp cho nàng cơ hội này. Nhị phòng xuất thủ trước, nàng mới có lý do, không phải sao?”
Thiển Hạ khẽ lắc đầu, than nhẹ một tiếng: “Cũng được. Chỉ có điều, chẳng lẽ Tang Khâu công tử xác định giữ chúng ta lại? Ngươi không sợ ta sẽ liên hiệp với Đại công tử phản kích lại ngươi sao?”
Tang Khẩu Tử Duệ không có phản ứng gì, chỉ có Trường Phong đứng bên cạnh hắn mắt hơi lóe lên, hiển nhiên, hắn cũng lo lắng điều Thiển Hạ nói.
“Ta biết nàng không nguyện ý dùng người của ta, vì sợ rằng có một số chuyện không hay xảy ra. Có điều, nàng yên tâm, ta sẽ an bài một ít nhân thủ làm việc ở ngoại viện Thính Phong cư. Nàng có chuyện gì cứ phân phó bọn họ là được.”
Thiển hạ khẽ vuốt cằm, tỏ vẻ đồng ý.
Hai người nói chuyện nhìn như đơn giản nhưng mà đao thương giao phong đã quá mấy chiêu.
Thiển Hạ là đang mượn lời Tang Khâu Tử Duệ nhắc nhở Trường Phong, đừng có đánh chủ ý đến Thính Phong Cư. Đồng thời, cũng biểu lộ thái độ của mình, người Tang Khâu gia không phải là không thể dùng được, chỉ là ở chỗ nàng sẽ không được trọng dụng.
Còn Tang Khâu Tử Duệ cũng cho Thiển Hạ một viên thuốc an thần, biểu lộ hắn tín nhiệm nàng. Hơn nữa, gặp chuyện sẽ toàn lực phối hợp, tuyệt đối không để cho người khác tới Thính Phong Cư gây chuyện. Cũng nói rõ, người của hắn chỉ làm việc ở ngoại viện, chính là nói với Thiển Hạ, người của hắn chỉ phụ trách thủ vệ, tuyệt đối sẽ không ngấp nghé ý đồ gì với bọn họ.
Nhận được cam đoan của Tang Khâu Tử Duệ, Thiển Hạ tự nhiên an tâm hơn. Dù sao dựa vào thân phận và địa vị của hắn cũng sẽ khinh thường thủ đoạn dùng một số người lạ mặt ra chiêu đối phó nàng.
Ngày kế tiếp, Nhâm thị nhị phòng tới cửa.
Bởi vì, Thiển Hạ đã nói rõ đầu đuôi ngọn ngành với Vân Trường An và Mục Lưu Niên nên Nhâm thị vừa vào Thính Phong Cư đã thấy hai vị công tử văn nhã đang ngồi đánh cờ.
Nhâm thị là phụ nhân đương nhiên không thể nói nhiều với bọn họ liền trực tiếp mang theo bảy tám nha hoàn bà tử đi vào hậu viện.
Nhâm thị là chính phu nhân nhị phòng cũng tương đương chủ tử chân chính của Tang Khâu gia, bà ta muốn đi đâu tất nhiên không có ai dám ngăn cản.
Đây là lần đầu Thiển Hạ nhìn thấy Nhâm thị. Nhâm thị cũng là lần đầu coi trọng một tiểu nha đầu không có danh tiếng gì.
Hai người lần đầu gặp gỡ không thể thiếu việc dò xét nhau.
Trên mặt Thiển Hạ vẫn che lụa mỏng, chỉ có một đôi mắt to tròn trong veo như nước, lóng lánh như thủy tinh lộ ra bên ngoài khiến người ta không nhịn được muốn đến gần chiêm ngưỡng.
Nhâm thị xuất thân Nhâm gia An Dương. Mặc dù không trâm anh phú quý bằng Tang Khâu gia và Phó gia nhưng tuyệt đối là danh môn vọng tộc thành An Dương, từ nhỏ đã được nhận sự dạy dỗ tốt nhất, hơn nữa trở thành Nhị phu nhân Tang Khâu gia nhiều năm, toàn thân tự nhiên cũng có khí phái đại gia.
Nhưng giờ phút này, Nhâm thị đứng đối diện Vân Thiển Hạ, một chút cảm giác tự hào, ưu việt cũng không tìm được.
So với bà ta, tiểu cô nương trước mặt này mới thực sự là danh môn khuê tú.
Một người giống như mẫu đơn, một người giống như trà. Mà Vân Thiển Hạ chính là một đóa Bạch mẫu đơn không nhiễm nửa hạt bụi còn bản thân mình chính là một đóa Hồng sơn trà diễm lệ nhưng đầy phàm tục.
Cảm giác này khiến Nhâm thị không tự chủ khẽ chau mày.
Bà ta thân là Nhị phu nhân Tang Khâu gia nhiều năm, khi nào lại có cảm giác hèn mọn bậc này?
Mặc dù đối mặt với Đại phu nhân, bà ta cũng chưa bao giờ thấy mình thua kém điều gì. Hôm nay, sao lại cảm giác mình thua bởi một tiểu cô nương?
Hai bàn tay trong tay áo rộng thùng thình của Nhâm thị đã nắm chặt nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười duyên dáng, cao quý gần như hoàn mỹ không chê vào đâu được.
“Vị này chính là Vân tiểu thư đi? Đã sớm nghe nói Tử Duệ mời Vân công tử và muội muội hắn đến ở trong phủ, chỉ là vẫn luôn bận rộn một ít việc vặt, hôm nay mới đến thăm Vân tiểu thư được. Không biết, Vân tiểu thư ở đây đã quen chưa?”
Thật hay cho một chủ nhà khí phái!
Mỗi câu mỗi chữ đều ám chỉ nàng, nơi này là Tang Khâu phủ, Vân Thiển Hạ nàng cùng lắm chỉ là một nữ khách. Nếu không bởi vì Vân Trường An cứu được Tang Khâu Tử Duệ, nàng ngay cả là khách cũng không xứng.
Thiển Hạ khẽ cong môi, “Làm phiền Nhị phu nhân quan tâm! Tang Khâu phu nhân và Tang Khâu công tử an bài mọi thứ tốt lắm.”
Lời còn chưa dứt, Thiển Hạ hài lòng thấy được vẻ lúng túng và phẫn nộ trong mắt Nhị phu nhân.
Nàng cố ý đấy! Cố ý nói Tang Khâu phu nhân mà không phải Tang Khâu Đại phu nhân. Bởi vì bất kể là ai cũng biết, nữ chủ nhân tương lai chính thức của Tang Khâu gia, Tĩnh quốc công phủ chỉ có thể là phu nhân Đại phòng, Phó thị!
Nhâm thị kinh nghiệm phong phú, không dễ gì mà một hai câu đã thẹn quá hóa giận.
“Nếu như Vân tiểu thư ở đây đã quen, bổn phu nhân cũng yên tâm.”
Thiển Hạ cúi đầu, lẳng lặng chơi đùa đồ uống trên bàn, không để ý đến bà ta.
Nhâm thị híp mắt, dám không đếm xỉa đến nàng, quả thực quá vô lễ!
Đầu hơi động một chút, mama sau lưng liền nghiêm nghị trách mắng: “Càn rỡ! Vân tiểu thư nhìn thấy phu nhân nhà ta sao lại chậm chạp không chịu hành lễ? Chẳng lẽ không biết phu nhân nhà ta chính là Tứ phẩm Cáo mệnh phu nhân do chính Hoàng thượng đích thân ngự phong?
Thiển Hạ khẽ động mi tâm, đến rồi!
“Không biết theo ý của Nhị phu nhân, Thiển Hạ nên hành lễ như nào?”
Nhâm thị sững sờ, không nghĩ đến tiểu cô nương này lại trực tiếp hỏi mình, không thèm đả động gì đến nô tài sau lưng.
Nhâm thị cố ý làm khó Thiển Hạ một phen nhưng khi vừa động thân tiến lên phía trước liền nhìn thấy mấy tên cân vệ Tang Khâu Tử Duệ phái đến. Có thể điều động cận vệ, đủ để thấy hắn coi trọng vị Vân tiểu thư và Vân công tử này như thế nào.
Hiện tại, bởi vì việc của Tang Khâu Hoa, Nhị phòng vừa nháo một trận với Đại phòng. Đây không phải là thời điểm thích hợp để gây thêm phiền toái.
Nhìn đôi mắt trong veo như hồ nước của Vân Thiển Hạ, Nhâm thị nhanh chóng kìm nén sự khó chịu trong lòng, nghiến răng cười nói: “Bỏ đi! Vân tiểu thư không phải tiểu thư đại gia, không hiểu những lễ nghi này cũng là bình thường.”
Mỉa mai mình không hiểu quy củ, không biết lễ nghi?
Thiển Hạ nhẹ xùy một tiếng, không che giấu chút nào sự khinh bỉ và coi thường.
“Ngươi có ý gì? Phu nhân ta đã tha cho ngươi tội thất lễ, ngươi lại còn dám thái độ như vậy? Đừng tưởng ngươi là khách Nhị công tử mời đến thì có thể ngang ngược trong Tang Khâu gia.”
Thiển Hạ không thèm liếc ma ma kiêu ngạo kia lấy một cái, đưa tay nhấc ấm trà, từ tốn châm cho mình một ly, “Nhị phu nhân muốn dùng trà không? Đây chính là Vân Vụ thượng đẳng mà Tang Khâu công tử mới sai người đưa tới đấy.”
Mặt Nhâm thị đỏ bừng, ngực phập phồng, biểu thị tâm tình bà ta đã lên đến cực độ.
“Vân tiểu thư thật có hứng thú. Bổn phu nhân không phụng bồi.”
Thiển Hạ cười nói: “Nhị phu nhân không có ý định ngồi một chút à? Hôm nay đặc biệt đến xem bổn cô nương mà cái gì cũng chưa thấy thì chẳng phải thua lỗ rồi sao?”
Nói toạc móng heo ra như này, cho dù Nhâm thị tu dưỡng có tốt đến đâu cũng không nhịn được nữa.
“Vân Thiển Hạ, đừng tự cho rằng mình cao quý! Hừ! Ngươi cho rằng mình lọt vào mắt Tang Khâu Tử Duệ thì bổn phu nhân sẽ e ngại ngươi sao? Dù thế nào, hắn cũng chỉ là một tiểu bối, ngươi cùng lắm cũng chỉ là hạng dân quèn, có tư cách gì nói chuyện với bổn phu nhân ta?”
Thiển Hạ giống như bị bà ta chọc giận, nét mặt lạnh xuống, chậm rãi đứng lên.
“Ầm” một tiếng!
Cửa phòng đột nhiên đóng lại.
Đáy lòng Nhị phu nhân run lên. Mấy người theo sau bà ta thân thể cũng không tự chủ run lên. Trong phòng, Thiển Hạ chỉ có một mình còn phía các nàng có đến gần mười người, dù thế nào cũng không chịu thiệt. Nghĩ đến đây, mới nhẹ nhàng thở ra.
“Huân hương trong phòng hình như nhạt rồi.”
Thiển Hạ khẽ lẩm bẩm một tiếng, đôi mắt trong trẻo càng ngày càng thâm trầm, nét cười cũng càng ngày càng trở nên quỷ dị.
Tang Khâu Lão thái gia đang cùng Tang Khâu Hoằng và Tang Khâu Nghiệp nghị sự ở thư phòng. Nhị hoàng tử tới đây, quan trọng hàng đầu chính là an nguy, thứ hai là muốn lợi dụng lần này để bồi dưỡng hắn.
Nhị Hoàng tử là ngoại tôn Tang Khâu gia, tuy là con trai trưởng nhưng lại không được Hoàng thượng yêu mến. Nếu muốn thuận lợi trở thành Thái tử, thậm chí là tương lai kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, không có vài phần thủ đoạn thì tất cả chỉ là nói suông.
“Hai ngày nay, Nhị hoàng tử một mực ở trong viện không đi ra ngoài, không biết có chuyện gì không? Hay là thân thể không khỏe?” Tang Khâu Nghiệp có phần lo lắng nói.
“Có thể có chuyện gì được? Đơn giản là nói chuyện cùng Tử Duệ mấy canh giờ, sau đó bị Tử Duệ kích thích liền hạ lệnh nói nếu không học thuộc mấy bộ binh pháp kia thề không ra ngoài gặp người.”
Tang Khâu Lão thái gia nói nhưng vẫn không hoàn toàn phá bỏ được ngờ vực của Tang Khâu Nghiệp.
“Nói thế nào, Nhị hoàng tử cũng là huyết mạch Thiên gia không nên làm tổn hại thân thể mình mới phải.”
“Nhị đệ có ý gì? Khó có dịp hắn đến An Dương thành. Mặc dù, chúng ta đều là thần tử nhưng trên thực tế đều là trưởng bối của Vân Phóng, hiển nhiên là nên quản thúc nghiêm khắc. Nhất là đối với việc chính vụ quân lược càng nên bồi dưỡng, nâng đỡ. Sao lại chỉ muốn hắn ăn chơi nhảy múa được?”
Tang Khâu Hoằng không vui nói: “Đừng quên, Vân Phóng đã qua tuổi cập quan. Còn Tử Duệ lớn hơn nó mấy tuổi? Thân là Hoàng tử, lại còn con trưởng càng cần phải biết rõ trọng trách trên vai mình nặng cỡ nào,sao có thể chỉ muốn nhàn thân, thoải mái?”
Tang Khâu Nghiệp vội nói: “Đại ca, ta không phải không muốn hắn học thêm, chỉ cảm thấy, chúng ta không nên dồn ép hắn quá mức.”
Nói xong, ánh mắt nhìn về phía phụ thân. Hắn biết rõ, Lão thái gia ký thác rất nhiều kỳ vọng vàoTiêu Vân Phóng nhưng cũng thương yêu nhất là đứa cháu này.
“Không cần lo lắng! Nó lớn vậy rồi, tự biết bản thân mình đang làm gì. Hơn nữa, trong thư Hoàng hậu cũng nói nó luôn ngưỡng mộ Tử Duệ không phải sao? Nó hâm mộ Tử Duệ có thể ngao du bốn phía, đối với tài hoa của Tử Duệ lại càng hâm mộ không thôi. Hôm nay, vất vả lắm Tang Duệ mới có thể để tỉnh nó mấy phần, khiến nó chú tâm đọc sách, điều này có gì mà không tốt.”
Ánh mắt Tang Khâu Nghiệp lóe lên. Hắn cơ bản cảm thấy Tiêu Vân Phóng đột nhiên hạ lệnh cấm túc bản thân ở trong viện có chút không đúng. Hôm nay, lại thông suốt lời bọn họ nói, không nghĩ tới, tin tức không lộ ra nhưng chính bản thân mình đã nghĩ đúng rồi.
Chợt ngoài cửa có tiếng bước chân hỗn loạn, cả người không hẹn cùng nhíu nhíu mày.
“Khởi bẩm Lão thái gia, Thính Phong Cư xảy ra chuyện!”
Quản gia vội vàng tiến vào bẩm báo, trên trán còn vài giọt mồ hôi chưa kịp lau, sắc mặt không được bình tĩnh như ngày thường.
“Xảy ra chuyện gì? Thính Phong Cư không phải khách viện bên đại ca sao? Việc nhỏ này cũng phiền tới phụ thân là sao?”
Câu nói hàm ý bất mãn với Tang Khâu Hoằng, đồng thời khích bác quan hệ phụ tử giữa hai bọn họ.
Tang Khâu Hoằng liếc hắn nhưng vẫn chưa lên tiếng.
“Hồi bẩm Nhị lão gia, Nhị phu nhân đến Thính Phong Cư, không hiểu sao ở trong hậu viện Thính Phong Cư, cũng chính là phòng nghỉ ngơi của Vân tiểu thư truyền ra tiếng cãi vã, sau đó, lại có thêm một ít âm thanh đánh nện. Hộ vệ Thính Phong Cư đi vào ngăn cản nhưng là vì Nhị phun nhân nên bọn hắn không dám tùy tiện ra tay. Việc này đã kinh động đến Nhị công tử.”
Tang Khâu Nghiệp chấn động. Hắn không hề nghe nói hôm nay Nhâm thị muốn đến Thính Phong cư.
Tang Khâu Hoằng cũng chấn động, thấp giọng lẩm bẩm, “Vân tiểu thư? Phụ thân, Kinh thành Vân gia?”
Sắc mặt Lão thái gia cũng lập tức lạnh thêm vài phần: “Mau qua xem.”
Thời điểm mấy người tới Thính Phong Cư, Tang Khâu lão phu nhân và Đại phu nhân Phó thị đều đã đến.
Nguyên bản một phòng bài trí tinh xảo lúc này đã là một mảnh bừa bãi.
Trong phòng, thực sự không lấy chỗ nào đặt chân, đoàn người đành phải đi đến đình nghỉ trong nội viện.
“Vân tiểu thư bị thương ở tay. Lúc này, Vân công tử đã đưa người đến tiền viện băng bó. Không chỉ vậy, lúc thiếp thân tới, Vân tiểu thư tóc tai tán loạn, một chút lễ vật cũng bị người ta cày xới không còn hình dáng.”
Ngữ khí Lão phu nhân lạnh xuống, “Tang Khâu gia là danh gia vọng tộc bậc nhất An Dương thành, không thể ngờ được, hôm nay lại xuất hiện sự việc mất mặt bực này. Thực là làm cho người ta tức giận.”
“Không phải nói Tử Duệ cũng tới rồi sao?” Tang Khâu lão thái gia liếc qua khuôn mặt giây phút này đã trắng bệch của Nhâm thị, hỏi.
“Tử Duệ lo lắng nên đã theo đến tiền viện rồi ạ.” Phó thị vội vàng trả lời.
Trong sân, một đám hạ nhân đang quỳ. Tất cả đều là nha hoàn bà tử Nhâm thị đem theo.
“Ngươi nói xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Tang Khâu lão thái gia không nói nhiều, nhưng từng câu từng chữ giống như thiên quân vạn mã khiến cho thân thể Nhâm thị mềm nhũn, bịch một cái, quỳ trên mặt đất.
Tang Khâu Nghiệp thầm kêu không ổn. Tình hình này tám chín phần con vợ mình làm càn rồi. Hắn vội vàng đứa mắt ám hiệu, người bên cạnh lặng lẽ rời khỏi Thính Phong Cư, đi tìm Tang Khâu Tử Hách tới tìm cách giải vây.