Không được sai?
Lão phu nhân vừa nghe xong, tức giận đứng bật dậy, đôi đũa trong tay đập thẳng xuống bàn.
“Tốt lắm! Ta đúng là không biết, từ khi nào trong phủ này đến lượt một di nương và một tiểu thư thứ xuất làm chủ? Phu nhân chính thất nói không người nghe, ngay cả lão bà tử ta muốn dùng một chén canh, còn phải nhìn sắc mặt Cận thị nàng đúng không?”
“Mẫu thân, ngài đừng tức giận. Có lẽ, trong chuyện này có hiểu lầm gì đó.”
“Hiểu lầm? Có thể có hiểu lầm gì? Ngươi cũng là đồ vô dụng! Bị khi dễ đến mức này vẫn còn bênh vực nàng ta.”
Lão phu nhân miệng trách mắng Vân thị nhưng mắt lại nhìn về phía con trai mình.
Lô Thiếu Hoa nhìn, trong lòng tự nhiên cũng không vui. Mình có sủng ái Cận thị, cưng chiều Lô Thiển Tiếu, nhưng cũng không thể để bọn họ bất kính với lão phu nhân như vậy. Hơn nữa, mấy ngày trước, Thiển Tiếu vừa chọc lão phu nhân mất hứng, còn bị vạch trần chuyện chân của nàng vốn không làm sao.
“Người đâu, còn không mau đi gọi Cận thị và Nhị tiểu thư đến đây? Để các nàng tự nói chuyện với mẫu thân.”
“Dạ, lão gia.”
Vân thị biết, đây là hắn cho người đi mật báo trước, để tránh lát nữa các nàng bị đánh lại không kịp trở tay.
“Chậm đã!”
Lão phu nhân bất ngờ lên tiếng: “Không cần! Các nàng cao cao tại thượng như vậy, lão bà ta đây làm sao có thể mời được.”
Trong lòng Lô Thiếu Hoa lộp bộp, lập tức có dự cảm không lành.
“Vương ma ma, hiện tại hai người các nàng đang ở đâu?”
“Bẩm lão phu nhân, đều đang ở Ngưng Hương viện dùng cơm trưa.”
“Ta nhớ hôm đó đã từng phân phó, chân của Nhị tiểu thư đã khỏi, không cần chuẩn bị canh bổ nữa?” Lúc lão phu nhân hỏi câu này, ánh mắt lại nhìn về phía Lô Thiếu Hoa, rất rõ ràng, theo bản năng, nàng cho rằng Lô Thiếu Hoa không vâng lời mình, âm thầm chiếu cố Lô Thiển Tiếu.
“Hồi lão phu nhân, đúng là ngài đã phân phó như vậy. Nô tỳ đã nói lại với ma ma quản lý phòng ăn, một chữ cũng không sai.”
“Quản sự phòng ăn là ai, đưa nàng ta tới Ngưng Hương viện.”
“Dạ, lão phu nhân.”
Lô Thiếu Hoa nghe xong cũng biết hôm nay lão phu nhân nhất định không chịu để yên. Mặc dù trong đầu nghĩ lão phu nhân chuyện bé xé to, nhưng lại càng tức giận mẹ con Cận thị không biết thu liễm.
Trước kia, các nàng muốn thế nào, chỉ cần hắn không nói gì, Vân thị cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng bây giờ lại dám đè lên đầu lên cổ lão phu nhân, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, không phải người ta sẽ nghĩ, Lô Thiếu Hoa hắn không biết cách trị gia sao?
Đoàn người lão phu nhân mới đi được nửa đường, bắt gặp Thiển Hạ mang theo Tam Thất, trên tay còn đang bưng một khay gì đó, cùng nhau đi tới.
“Ngươi làm gì vậy?”
“Hồi tổ mẫu, cháu gái chỉ muốn qua xem chân của Nhị muội đã khá hơn chưa? Ngoài ra, cháu gái còn nhờ người tìm được một bài thuốc gia truyền giúp tiêu sưng trị đau, muốn đưa qua cho Nhị muội, để cho nàng có thể sớm đi lại.”
Lúc này lão phu nhân mới nhớ ra, hôm mình tới Ngưng Hương viện, Thiển Hạ không có ở đấy, mấy ngày nay lại chuyên tâm học đàn, sợ là còn chưa biết chuyện chân của Lô Thiển Tiếu đã sớm khỏi.
“Không cần! Chân của nàng đã sớm không có gì đáng ngại rồi.” Lão phu nhân dừng lại, nhìn trưởng tôn nữ của mình, không biết bắt đầu từ lúc nào, trong lòng luôn cảm thấy, nha đầu này có chút không giống lúc trước.
“Mà thôi, đã đi được nửa đường rồi, vậy thì cùng đi xem một chút, vừa vặn, có thể để cho ngươi an lòng.”
“Dạ, tổ mẫu.”
Trong Ngưng Hương viện, Cận thị và Lô Thiển Tiếu đang ở chính phòng cùng nhau dùng cơm trưa, nghe thấy bên ngoài có tiếng thông truyền, cả hai đều sửng sốt, không hiểu lúc này lão phu nhân tới làm gì?
Đợi đến khi lão phu nhân vào phòng, tầm mắt rơi vào một bàn mỹ thực của các nàng trước tiên.
Chỉ có điều, trên bàn thức ăn là tám rau, một canh, sáu mặn, bốn chay, nhưng canh kia sao không phải là bài cốt đông qua?
Nhưng Vương ma ma vừa nhìn một bàn thức ăn, ngay lập tức giật mình nói: “Đây không phải là bí chế nhũ cáp sao?”
() Bí chế: phương pháp chế biến bí truyền.
Lão phu nhân nghe xong, mặt liền tái mét.
Trong phủ vẫn chưa nuôi được bồ câu nhà, mấy con trong phủ hiện giờ đều là bồ câu tuyết do nhà mẹ đẻ nàng đặc biệt sai người lên tận phương Bắc mua về, loại bồ câu này chỉ sinh trưởng ở vùng núi tuyết nên mới có tên này.
Không phải là bồ câu có giá trị như thế nào, mà quan trọng, đây là người nhà của lão phu nhân đưa cho nàng, làm sao có thể để cho mẹ con Cận thị đặt lên bàn ăn?
Nếu như không có mẹ con các nàng sai sử, làm gì có chuyện phòng bếp dám làm nhũ cáp?
Nhìn thấy món này, Lô Thiếu Hoa cũng lập tức bối rối.
Không chỉ hắn, sắc mặt tất cả mọi người trong phòng đều có gì đó không thích hợp!
Cận thị phản ứng rất nhanh, vội vàng nói: “Thưa lão phu nhân, đây là phòng bếp sai người đưa tới, tỳ thiếp cũng không biết chuyện gì. Tỳ thiếp cũng không hiểu sao phòng bếp lại đưa tới nhiều món ăn như vậy?”
Không biết? Lừa ai?
Trong phòng này, đừng nói là lão phu nhân, ngay cả Lô Thiếu Hoa luôn cưng chiều nàng cũng không tin.
Lão phu nhân bị tức đến không biết nên dùng lời khó nghe như thế nào để trách mắng, đưa tay lên chỉ vào Cận thị, bởi vì tức giận nên đầu ngón tay run run: “Tốt! Tốt lắm! Đây chính là gia phong của Lô gia ta! Thực sự là rất tốt!”
Cận thị nghe xong liền hoảng sợ, vội vàng quỳ gối lê hai bước: “ Lão gia, lão gia, ngài phải tin tưởng thiếp, thiếp không có! Thiếp thực sự không có!”
Cận thị nói xong, hai mắt đã đầy hơi nước, mơ mơ màng màng, hơn nữa, bộ dạng khổ sở của nàng lúc này khiến Lô Thiếu Hoa suýt nữa đưa tay ra đỡ nàng theo bản năng.
Nhìn hai người hành động không coi ai ra gì, lão phu nhân bị tức giận không nhẹ, cuối cùng không đến một hơi, trực tiếp ngất đi!
() Không đến một hơi: chỗ này xem phim chắc dễ hiểu hơn, ý là bà ấy mới hít vào chưa kịp thở ra đã ngất rồi.:))