Thẩm Hoài đè tờ giấy Hoàng Tân Lương đưa sang, bấm số, điện thoại “bít bít” hai tiếng: “Alo, tôi là Tống Bính Sinh, ai đấy?”
Lúc sự cố phát sinh, Thẩm Hoài có thể nhận thức được mình đã sống lại trong thân thể Thẩm Hoài trước đây, bất quá ký ức cuộc sống trước kia chỉ như một cuốn phim đứt quãng, lưu lại trong đầu.
Có lẽ từ mới đầu, Thẩm Hoài cho rằng thân thế này có thể giúp hắn đối mặt với thế giới tốt hơn, đôi lúc hắn cũng sẽ vô thức hoặc chủ ý đi “lật xem” ký ức kia.
Nhân cách không phải tự nhiên mà có, ngược lại, là quá trình tích lũy những sự kiện người đó tiếp xúc, trải qua trong đời.
Trong quá trình “tiêu hóa” nhân sinh người khác, bất tri bất giác, ý thức Thẩm Hoài đã thẩm thấu vào đó, khiến tính cách hắn càng trở nên âm nhu, xử lý càng trở nên có thành phủ.
Đặc biệt là sau khi Tôn Á Lâm xuất hiện, loại biến hóa này càng thêm hiển rõ. Thậm chí đôi khi trong mộng Thẩm Hoài không phân biệt được mình là Tôn Hải Văn hay là Thẩm Hoài, hoặc giả nói, hắn đã là một người “hoàn toàn mới”.
Nghe đến giọng nói khàn khàn vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, Thẩm Hoài hơi hoảng loạn, phảng phất như có một số cảm xúc đang dâng lên từ tận đáy lòng.
Thẩm Hoài không khỏi giật mình, hắn chỉ mượn thân phận này sống sót. Dù hắn muốn làm ra chút thành tích dưới cơ sở, nhằm giành được sự chú ý của Tống gia, Tôn gia, nói đến cùng là hy vọng nhờ vào thế lực bọn họ, để tiện cho con đường sĩ đồ mai sau càng phát triển, chứ không phải ỷ lại gì về mặt tình cảm…
Tâm lý hắn hiểu rất rõ những điều này, song sao sẽ xuất hiện loại cảm xúc mong đợi này? Đây là cảm xúc của tên Thẩm Hoài trước kia mới đúng a?”
Có lẽ Thẩm Hoài trầm mặc quá lâu, khiến Tống Bính Sinh ở đầu dây bên kia không chờ được nữa, thúc hỏi: “Anh là ai, tìm người nào?”
“Con là Thẩm Hoài…” Giọng Thẩm Hoài nghẹn lại, khô chát nói.
“À, điện thoại lúc nãy là ba gọi.” Bên kia đầu dây, Tống Bính Sinh bình đạm nói: “Năm sau bộ Cơ giới Nông nghiệp được điều chỉnh, ba sẽ về bộ Nông nghiệp công tác. Bài “Xí nghiệp hương trấn” con đăng lên báo ba đã xem qua. Chuyện con là bí thư đảng ủy thị trấn ba cũng mới vừa nghe nói. Ở dưới hương trấn làm việc cho tốt, đừng chơi mấy trò trước kia. Nếu không còn chuyện nào khác, ba ngắt điện thoại đây…” Chừng hai giây sau, Tống Bính Sinh trực tiếp cúp điện thoại xuống.
Đột nhiên Thẩm Hoài cảm thấy nhói buốt, cảm giác này khiến hắn hơi hoảng, khiến hắn ý thức được hắn không chỉ thuần túy mượn thân phận Thẩm Hoài sống sót nữa rồi, sợ là từ linh hồn và đáy lòng đã in bóng nhân sinh Thẩm Hoài trước kia, không thì cảm giác thất lạc và nhói đau sẽ không rõ rệt thế kia.
Trong điện thoại chỉ còn lại tiếng “bít bít”, “ba hắn” ở đầu dây bên kia sớm đã tan biến, Thẩm Hoài chìm ngập trong cảm giác mênh mang, tâm tình trống rỗng ngồi phịch xuống.
Thì ra không chỉ phải gánh vác nhân sinh của hai người, còn phải tải theo những cảm xúc của đôi bên.
“Xí nghiệp hương trấn” là một bài xã luận trong nội san cục quản lý xí nghiệp nông thôn, Đàm Khải Bình muốn Thẩm Hoài chỉnh lý một số ý tưởng khi thành lập ban quản lý tư sản công thành bài xa luận, đăng lên nội san. Có điều Thẩm Hoài không ngờ được rằng Quốc vụ viện đã đem cục quản lý xí nghiệp nông thôn gộp vào trong bộ Nông nghiệp. Thế nên bài báo mới rơi vào trong mắt “ba hắn”.
“Ba hắn” căn bản không tin bài báo ấy là do hắn viết, cuộc điện thoại này chẳng qua là muốn cảnh báo hắn an phận giữ mình mà thôi.
Thẩm Hoài không biết bộ Cơ giới Nông nghiệp sẽ điều chỉnh thành bộ Nông nghiệp lúc nào, cũng không biết sau khi điều chỉnh “ba hắn” sẽ đảm nhiệm chức vụ gì, mà căn bản cũng chẳng có ai nhớ đến đem chuyện này báo cho hắn. Nếu không nhờ bài báo kia, chắc cuộc điện thoại này chẳng bao giờ được gọi.
Đương nhiên, tuy khó miễn sẽ chịu ảnh hưởng từ cảm xúc của Thẩm Hoài trước kia, nhưng càng nhiều là giao thoa giữa mong đợi và thất vọng khiến hắn trở tay không kịp, càng khiến hắn khó mà thích ứng.
Thẩm Hoài ngồi trong phòng, châm thuốc, chầm chậm an tĩnh lại cảm xúc, chuyển niệm lại nghĩ đến một vấn đề then chốt: Quyết định bổ nhiệm hắn làm bí thư đảng ủy mới xuống mà “ba hắn” đã biết rồi. Vậy chỉ có khả năng là lúc sáng hoặc giữa trưa Đàm Khải Bình có nói chuyện qua điện thoại với “ba hắn”…
Hắn làm ra thành tích dưới cơ sở, được mọi người công nhận, còn có thể độc ngăn một mặt, trong khi “ba hắn” lại phản ứng cực kỳ lãnh đạm – Đàm Khải Bình liệu có băn khoăn?
Nếu thái độ Tống Kiều Sinh, “bác hai hắn” lãnh đạm, còn có thể giải thích, rốt cuộc quan hệ thân thích giữa hai người khá vi diệu, nhưng “cha hắn” làm thế, Đàm Khải Bình sẽ nghĩ thế nào?
Đàm Khải Bình lăn lộn trong quan trường nửa đời, nào phải người bình thường. Chuyện khó tưởng tượng nào mà ông ta không nghĩ ra được, huống hồ chỉ liên tưởng chút xíu thế này?
Nghĩ đến Đàm Khải Bình và “phụ thân” tiếp xúc, rất có thể sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cảm quan của Đàm Khải Bình đối với mình, tâm tình Thẩm Hoài bố đầy âm vân.
Hắn có thể triển khai công tác thuận lợi, có quan hệ trực tiếp nhờ sự ủng hộ mạnh mẽ của Đàm Khải Bình, hắn khó mà tưởng tượng: Nếu thái độ của Đàm Khải Bình đối với mình mà lãnh đạm, không biết với sự phát triển về sau sẽ bị đả kích lớn cỡ nào!
Nghĩ đến đây, Thẩm Hoài đứng ngồi không yên, rít liền mấy điếu thuốc mà tâm tình vẫn không bình tĩnh lại được.
Thẩm Hoài mở cửa phòng làm việc, muốn ra ngoài dạo cho thư thái, lại thấy Hoàng Tân Lương còn ngồi ở phòng ngoài, nhíu mày hỏi: “Hoàng chủ nhiệm, chiều này anh không có việc gì làm à?”
“…” Hoàng Tân Lương bị gõ một câu, muốn hỏi chuyện cuộc điện thoại, lại cảm thấy đó không phải là điều mình nên xía vào, mặt như bánh đa nhúng nước, thểu não rời đi.
“Hôm nay là ngày thầy Dương ra viện đúng không?” Thẩm Hoài nhớ đến một chuyện, gọi Hoàng Tân Lương lại hỏi.
“Vâng.” Hoàng Tân Lương dừng chân, trả lời: “Hôm nay ra viện, sang năm mới rồi, ở lại trong trạm y tế cũng không cát lợi?”
“Vậy chúng ta tới nhà thầy Dương thăm một cái; Anh đi hỏi Hà trấn trưởng xem, nếu ông ấy không rảnh, anh với tôi đi là được rồi.” Thẩm Hoài nói. Giờ không tiện đến chỗ Trần Đan, lại cần làm chuyện gì đó cho khuây khỏa. Hà Thanh Xã làm chủ nhiệm ban văn giáo, Thẩm Hoài tới thăm Dương Thành Minh, làm sao cũng phải thông báo với Hà Thanh Xã một tiếng…”
Một hồi sau Hà Thanh Xã và Hoàng Tân Lương đã xuống lầu, đầu năm (dl) nên cũng không có chuyện gì gấp cần xử lý cả.
Sắp tết rồi, không khí làm việc ở thị ủy khá lười nhác, tiếng cười giòn tan xuất hiện nhiều hơn thường lệ, Hùng Văn Bân cũng lười nhắc nhở. Nói thực, văn phòng thị ủy nằm ngay dưới mắt bí thư, Đàm Khải Bình là người yêu cầu nghiêm khắc, công tác ở những cơ quan khác đều nhẹ nhàng hơn ở thị ủy nhiều. Qua năm mới, Hùng Văn Bân cũng muốn để mọi người nhẹ nhàng một chút.
Cầm tập văn kiện, đẩy cửa phòng Đàm Khải Bình ra, thấy Đàm bí thư ngồi trên ghế sofa, sắc mặt âm trầm, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
“Đàm bí thư…” Hùng Văn Bân nhỏ giọng nhắc.
Đàm Khải Bình ngẩng đầu lên, hỏi: “Đàm phán với ngân hàng thương nghiệp tiến triển đến đâu rồi?”
“Đây là báo giá và điều kiện để ngân hàng thương nghiệp mua lại toàn bộ cao ốc Thiên Hành…” Hùng Văn Bân rút ra một tờ giấy, đưa cho Đàm Khải Bình.
Đàm Khải Bình liếc qua một cái, hỏi Hùng Văn Bân: “Lương thị trưởng và Cố Đồng nhìn nhận thế nào?”
“Xưởng thép thành phố đã đầu tư vào cao ốc Thiên Hành tổng cộng triệu, chưa tính tiền đất, ý của Cố Đồng là lấy lại triệu kia.” Hùng Văn Bân nói tiếp: “Lương thị trưởng thì không có ý kiến gì.”
“Quỹ đất trước kia là vạch ra cho xưởng, giờ phủ thị chính chuyển cho ngân hàng thương nghiệp, muốn thu tiền, khoản này cũng phải để phủ thị chính đứng ra thu.” Hùng Văn Bân nhíu nhíu lông mày, nói: “Chẳng qua triệu, còn cách điều kiện ngân hàng đưa ra rất lớn a! Cậu nói xem, có phải có người sau lưng xúi Cố Đồng cắn răng kiên trì không?”
Hùng Văn Bân gật gật đầu: Rất hiển nhiên, Cao Thiên Hà để xé bỏ khoản giao dịch này, còn hơn để vấn đề của cao ốc Thiên Hành được xử lý trong tay Đàm Khải Bình, đi tát vào mặt mình.
“Làm thế nào?” Đàm Khải Bình hỏi.
Tuy Đàm Khải Bình làm bí thư thị ủy, nhưng cũng không thể trực tiếp hạ lệnh cho xưởng thép thành phố bán rẻ cao ốc Thiên Hành với giá chỉ - triệu cho ngân hàng được…
Đương nhiên, nếu thị ủy nhất định muốn chọc tay vào can thiệp, quyết định này phải được toàn thể thường ủy thông qua mới xong.
Chọc chuyện này ra thảo luận trước tập thể thường ủy, Đàm Khải Bình phải đối mặt với nguy hiểm không nhỏ: Thảo luận thông qua, tất nhiên sẽ đả kích Cao Thiên Hà không nhẹ; nhưng lỡ không thông, chút chủ động mà Đàm Khải Bình vừa giành được, sẽ hóa thành bong bóng xà phòng.
“Sắp xuân tiết rồi, tâm tư mọi người đều không đặt vào công tác. Có lẽ chờ đến sang năm, tình hình sẽ lạc quan hơn.” Hùng Văn Bân nói: “Trong dịp xuân tiết, hay là Đàm bí thư sắp xếp đến thăm công nhân xưởng thép thành phố một chuyến…”
“Được.” Đàm Khải Bình biết Hùng Văn Bân muốn nói điều gì, không thể không thừa nhận Hùng Văn Bân là một trợ thủ rất đắc lực.
Cố Đồng cắn răng kiên trì, không nguyện hạ giá chuyển cao ốc Thiên Hành cho ngân hàng, nói đến cùng là bởi có Cao Thiên Hà đứng sau lưng giật dây. Lúc này Đàm Khải Bình đẩy sự việc ra trước hội nghị thường ủy, nguy hiểm không nhỏ, cũng không cần thiết phải giao phong chính diện với Cao Thiên Hà ngay bây giờ. Xưởng thép thành phố một mực ở trong tình cảnh thiếu vốn, thiếu tiền, sinh hoạt của công nhân viên mãi không được cải thiện, hắn có thể gây sức ép với Cố Đồng từ ngay trong nội bộ xưởng thép…”
Hùng Văn Bân lại nói: “Đúng rồi, hôm nay là ngày Thẩm Hoài chính thức đảm nhiệm bí thư đảng ủy Mai Khê, Hàm cục trưởng vừa gọi điện qua hỏi, xem tối nay có nên giục Thẩm Hoài một bữa tiệc mừng không? Tối nay Đàm bí thư không có sắp xếp gì đặc biệt, hay là qua đó góp vui?”
“Không, hôm nay có rảnh, nhưng đã lâu chưa về sớm nghỉ ngơi rồi.” Đàm Khải Bình lãnh đạm nói: “Thẩm Hoài lên làm lãnh đạo cao nhất ở Mai Khê, hẳn nên phải chú tâm làm thật tốt công tác, các cậu cũng đừng khiến hắn quá kiêu ngạo…”
Hùng Văn Bân giật thột, sững người, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bị Đàm Khải Bình hắt cho một chậu nước lạnh, Hùng Văn Bân tiu nghỉu ra khỏi phòng.
Giữa trưa Hàm Học Đào đề nghị tụ bữa, Hùng Văn Bân cẩn thận cự tuyệt trước. Cái này là nghệ thuật phục vụ bên thân lãnh đạo, Hùng Văn Bân cũng không sầu không tìm được lý do nói với Hàm Học Đào. Chỉ là kỳ quái, sao giữa trưa, nói đến chuyện Thẩm Hoài lên làm bí thư đảng ủy Mai Khê ông ta còn rất cao hứng, mới qua mấy giờ thái độ lại đã lãnh đạm thế này?
Mấy giờ qua ông ta một mực ở trong phòng, không đi đâu a?
Hùng Văn Bân nhìn thấy tiểu Văn phòng bảo mật chạy qua, muốn gọi lại hỏi chiều này Đàm Khải Bình có nhận được cuộc điện thoại nào không. Song lại cảm thấy làm thế rất không thích hợp.