“Sao anh lại đến đây?” trong xe, Trần Đan kinh hỉ nhìn Thẩm Hoài, hỏi.
“Chị họ anh không có việc gì làm, kéo anh đi lung tung dạo mát, để nàng dày vò thế này, không bằng tống cho em với tiểu Lê làm hướng dẫn viên, anh cũng được thanh thản mà nghỉ ngơi…”
“Thị trấn nhiều việc thế mà anh cũng có thời gian đi dạo?” Trần Đan kỳ quái hỏi, Thẩm Hoài là bí thư đảng ủy, chưa nghe có bí thư nào năm mới mồng một lại chạy dạo lung tung, trong khi công tác xử lý hậu quả sau cơn mưa tuyết còn bộn bề. Thẩm Hoài là người đứng đâu, càng khó mà thoát thân được mới đúng. Đột nhiên bắt gặp vết sẹo trên trán Thẩm Hoài, nàng truy hỏi tiếp: “Trán anh sao rách thế này?”
“Không sao, rách chút da thôi.” Thẩm Hoài làm như không có việc gì, nói.
“Ừ, không có việc gì, chỉ ngã từ trên cầu thang xuống, người nóng đến hơn độ, hôn mê mới đưa đến bệnh viện cấp cứu. Đúng rồi, hôm qua lúc cô gọi đến, bọn tôi còn ngồi ăn cơm giao thừa với anh ta trong phòng viện đấy…” Tôn Á Lâm không hề phối hợp, mới mấy câu đã bán đứng Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài xoay vô lăng, xe lao thẳng vào chiếc cột điện ven đường, Tôn Á Lâm nhấc tay ngậm mồm xin tha, tỏ ý sẽ không ăn nói lung tung nữa
Thẩm Hoài chưa kịp mắng Tôn Á Lâm câu nào, nhìn sang thấy mặt Trần Đan đã đỏ lên, vội giải thích: “Thật không có gì, chỉ vấp chân ngã một cái, với lại hơi cảm thôi, bọn họ chuyện bé xé ra to mới bắt anh phải nằm viện, em không thấy giờ anh khỏe như voi rồi à?”
Thấy Trần Đan không cất tiếng, Thẩm Hoài lại nói: “Em đừng khóc a, đợi lát nữa đến nhà, còn không biết anh bắt nạt đến thế nào đâu?”
“Ai muốn khóc, anh không được khỏe thì mặc xác anh, em quản làm gì?” Mắt Trần Đan hồng lên, dỗi nói, lại để Thẩm Hoài dừng xe bên ven đường: “Anh đừng vào nhà, dừng ở đây được rồi, đợi em và tiểu Lê vào trong dọn chút đồ, rồi ta cùng về Mai Khê luôn…”
Thẩm Hoài khẽ than, hắn cũng không trái ý Trần Đan, dừng xe lại bên đường, để Trần Đan và tiểu Lê men theo đường nhỏ vào trong thôn.
Tôn Á Lâm nghi hoặc nhìn Thẩm Hoài: “Không phải anh động tâm với cô ta thật chứ? Anh không biết, chứ mấy người có tiếng nói hoặc tự cho là có tiếng nói trong Tôn gia lẫn Tống gia đều có một kiểu bệnh lý, đó là luôn muốn người khác làm theo ý mình…” Đang nói dở, thấy Trần Đồng cưỡi xe motor từ phía sau chạy lại, nàng liền ngậm mồm…
Thẩm Hoài sờ sờ túi quần, lại quên mang thuốc, tiếp lấy điếu thuốc từ trong tay Trần Đồng, nói: “Sau này có chuyện thì đừng hở ra là đánh nhau với loại người kia, mất thân phận a!”
Tôn Á Lâm lườm hắn một cái, nói: “Này này, vừa rồi hình như “ai đó” vừa xuống xe tát tai tên kia ấy nhỉ? Đừng có làm ra bộ nghiêm túc dạy dỗ thế này được không?”
“Tôi nói với Trần Đồng là có ý đánh lộn cũng cần chú ý sách lược, nếu chưa chắc đã đánh thắng thì tuyệt đối phải nhẫn nhịn đừng động thủ. Để bọn đó nhục mạ mấy câu đã là cái gì, anh hùng không chịu thiệt trước mắt, về sau còn sầu không tìm được cơ hội trả cả gốc lẫn lãi? Xem tôi xem, cho dù không thể hù sợ mấy thằng lưu manh đó, nhưng trước khi động thủ vẫn phải bảo đảm có chuyên gia đánh lộn ở bên cạnh giúp sức…”
Tôn Á Lâm ném cho Thẩm Hoài ánh mắt kiểu “tôi biết anh chẳng có suy nghĩ gì tử tế”, rồi nhìn ra ngoài song quan sát phong cảnh thôn quê, không quản Thẩm Hoài và Trần Đồng bàn tán những gì; qua một lúc, Trần Đan và tiểu Lê nhấc hai túi đồ, từ trong thôn chạy ra, Kim tử cũng từ ruộng lúa mạch vẫy vẫy đuôi hớn hở chạy lại.
Thẩm Hoài xuống xe, ném chìa khóa cho Trần Đồng: “Cậu chạy xe đi, cảm thụ xem điều khiển vô lăng vạn nó như thế nào. Đi xong sẽ biết đánh lộn với loại người vừa rồi mất thân phận tới đâu. Về sau muốn làm chuyện gì, quan trọng nhất là tâm thái…”
Lúc này Trần Đồng đã không để ý đến chuyện vừa nãy nữa rồi, vừa bất an vừa hưng phấn nói: “Xe này lỡ đụng phải cái gì, em cũng không đào tiền đâu ra mà sửa….”
“Không cần cậu tiếc, cứ thỏa sức mà chạy…” Thẩm Hoài cười nói, để Trần Đồng yên tâm lái xe, hắn ngồi lên motor, nhận lấy chiếc mũ bảo hiểm nằng trình trịch từ tay Trần Đồng.
“Miễn phải tiếc của, tôi ngồi với anh vậy.” Tôn Á Lâm cũng xuống xe, ngồi sau Thẩm Hoài, ôm chặt eo hắn, cách qua cửa kính xe nói với Trần Đồng và Trần Đan: “Để xem ai tới Mai Khê trước…”
Thẩm Hoài chưa từng được Tôn Á Lâm ôm chặt như thế này, dù trời lạnh, áo khoác rất dày, song vẫn có thể cảm giác được bộ ngực căng chặt dán lên lưng mình, hắn biết đây là máu điên của Tôn Á Lâm phát tác, muốn làm cho Trần Đan nhìn, bèn giãy một cái, quay đầu nói: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú với những người như cô…”
“Được tiện nghi còn lên giọng?” Tay Tôn Á Lâm hơi lỏng ra, không để Thẩm Hoài cảm nhận được lực ép từ sau lưng quá hiển rõ.
Thẩm Hoài nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ sau song kính của Trần Đan, nàng khẽ cười bí hiểm, hắn lại không thể đá Tôn Á Lâm xuống motor, cười đành chịu, mở máy, với Trần Đồng một trước một sau đuổi về Mai Khê.
Trần Đồng phải về lại xưởng thép trực ban bình thường, chính phủ và xưởng thép đều sắp xếp nhân viên trực trong dịp Tết, Thẩm Hoài không muốn bị đám người tặng lễ làm phiền, liền cùng Trần Đan, tiểu Lê chạy về nhà cũ.
Đầu năm, Cát Vĩnh Thu đại diện huyện ủy xuống Mai Khê chúc Tết, Thẩm Hoài cáo bệnh không ra, thẳng đến mồng , Trần Đan cũng phải chuẩn bị để nhà hàng bắt đầu mở lại, mới cùng theo lên thị trấn.
Năm trước Thẩm Hoài ngã bệnh, chỉ là bởi mệt nhọc cộng thêm một chậu nước hắt vào người giữa trời đông lạnh giá mới không trụ nổi, ở trong bệnh viện một đêm là khỏe. Về nhà cũ, tuy Trần Đan kiên trì ở cùng phòng với tiểu Lê, nhưng những lúc tiểu Lê đi chơi Tết với bạn bè, hai bên không tránh khỏi “hàn huyên” một phen. Đáng tiếc nhà cũ vẫn chưa được cải tạo, thiết bị giữ ấm không đủ, Thẩm Hoài thì không sao, nhưng Trần Đan không cẩn thận nên cảm lạnh, nằm bệt ở trên giường cả mấy ngày…
Mồng bốn về lại thị trấn, Tôn Á Lâm cũng dọn từ nhà khách trên thành phố về nhà hàng Chử Cốc, thấy bộ dáng ốm yếu của Trần Đan, hỏi: “Cô về Mai Khê là để chiếu cố người bệnh, sao giờ cả mình cũng bệnh thành thế này?”
Thẩm Hoài ngồi một bên cười quái dị, Trần Đan đỏ mặt giơ tay bóp eo, hắn kịp thời nhảy ra, chuồn đến cơ quan.
Vừa đến cửa thì thấy Lưu Thành Quốc mặc một thân cảnh phục, chạy lại hỏi: “Lão Lưu, hôm nay chính thức thượng nhiệm à?”
Lưu Thành Quốc thấy Thẩm Hoài đi lại, lúng túng nói: “Vừa đến thị trấn, đang chuẩn bị tìm Thẩm bí thư, mới biết chuyện năm trước anh ngã bệnh; hồi Tết bận dắt vợ về quê, không có dịp đến chúc Tết anh…”
“Không sao, là tôi tìm cớ trốn đấy, nhưng đừng nói chuyện này với đám Hà trấn trưởng.” Thẩm Hoài cười đùa, cốt để Lưu Thành Quốc đừng để chút chuyện nhỏ kia ở trong lòng.
Lưu Thành Quốc được điều tới Mai Khê làm đồn trưởng đồn công an, đây là chuyện đã được quyết định trước khi thái độ Đàm Khải Bình có chuyển biến. Cho dù sau đó thái độ của Hàm Học Đào với Thẩm Hoài cũng trở nên không còn thân cận như trước, nhưng công tác điều động của Lưu Thành Quốc không hề mới thể mà gặp phải cản trở.
Quê Lưu Thành Quốc ở Hà Dương, đã mấy năm chưa về thăm quê rồi, lần này mượn cớ điều động công tác rảnh ra mấy ngày, mang vợ con về quê thăm ông bà. Thẩm Hoài còn tưởng phải mấy ngày nữa hắn mới tới Mai Khê trình diện cơ.
Tuy Thẩm Hoài muốn bàn bạc một chút với Lưu Thành Quốc về công tác trị an ở Mai Khê, nhưng ngày đầu tiên đi làm, vừa vào phòng thì đám Hà Thanh Xã, Lý Phong, Hoàng Tân Lương, Quách Toàn đã chạy tới chào hỏi, lại thêm năm trước tích xuống một ít việc, đem chút thời gian buổi sáng tiêu pha hết.
Thẩm Hoài không thể không để Lưu Thành Quốc đi giao lưu công tác trước với phó bí thư phụ trách tổng hợp trị an Lý Phong, hắn phải xử lý công việc trong tay trước đã.
Giữa trưa, lúc sắp ăn cơm, Hoàng Tân Lương lại mang Chu Lập tới bàn chuyện cải tạo xưởng nhuộm thành nhà ở lâm thời cho bà con trong nạn tuyết.
Hai thầu xây dựng nhận công trình cải tạo xưởng nhuộm trước đây là Dương Quế Vinh và Bạch Giang đều chủ động lui ra. Sau khi tìm hiểu, Thẩm Hoài mới biết Dương Quế Vinh, Bạch Giang đều là đồ đệ mà Chu Lập dạy ra. Sau khi trạm kiến trúc thị trấn giải tán, Chu Lập vướng phải nợ nần, không có năng lực duy trì quy mô đội xây dựng trong tay, mới để bọn họ chia ra làm ăn riêng…
Từ lúc Tôn Á Lâm nhảy ra phá hoại, Thẩm Hoài biết chuyện giữa hắn và Chu Nghi không khả năng giấu qua Chu Lập, nhưng cũng đoán chắc Chu Nghi sẽ không kể hết toàn bộ chân tướng sự việc cho ba nàng nghe.
Thẩm Hoài từ biểu hiện tỉnh bơ trên mặt của Chu Lập liền đoán ra đại khái, bèn đứng dậy mời Chu Lập ngồi, rồi quay sang nói với Hoàng Tân Lương: “Anh tới nhà ăn gọi chút cơm rau, chúng ta mời giám đốc Chu làm bữa giản đơn trong phòng luôn, ăn xong mới có sức bàn công việc…”
Văn phòng dảng chính còn có hai tên thư ký khác, chẳng qua Hoàng Tân Lương vẫn chiếu theo phân phó của Thẩm Hoài, tự thân chạy đến nhà ăn phía sau đặt cơm, cũng không hỏi Thẩm Hoài vì sao không dẫn Chu Lập đến nhà ăn luôn cho tiện.
Thẩm Hoài để công tác thường ngày trong ban quản lý tư sản công cho Quách Toàn phụ trách, đầu năm Thẩm Hoài đã dọn phòng làm việc của mình lên tầng ba, cái phòng đã từng là của Đỗ Kiến.
Đến sau Thẩm Hoài mới biết, tuy trụ sở trấn chính phủ được xây hồi giữa những năm , nhưng phòng làm việc kia là do Chu Lập phụ trách cải tạo trang hoàng, đương thời xài phí không ít tiền.
Nhìn Chu Lập ngồi xuống còn không quên đánh giá xung quanh, Thẩm Hoài thầm nghĩ chắc vì căn phòng này hắn đã tốn không ít tâm huyết, cũng có tình cảm nhất định, cười nói: “Đỗ bí thư dời lên huyện. Tôi vốn không tính ở đây, nhưng nghĩ để trống cũng lãng phí, hôm nay chắc phải nhờ ra giúp tôi sửa lại, làm thêm một gian phòng khách. Tôi ngồi trong phòng lớn thế này, cảm giác cũng không thoải mái…”
“Phòng làm việc của bí thư kẻ đến người đi rất nhiều, cần rộng thoáng một chút, phòng khách thì có thể làm riêng ra.” Chu Lập nói, nụ cười trên mặt hắn nhìn như bình hòa, song nội tâm lại dâng đầy sóng cả, hắn không hỏi kỹ vướng mắc tình cảm giữa con gái mình và Thẩm Hoài, nhưng là người làm cha, tâm tư rất nhạy bén, chí ít có thể nhìn ra con gái vẫn chưa thể thoát ra khỏi bóng râm của đoạn cảm tình kia, khiến cảm quan của hắn với Thẩm Hoài càng trở nên đan chéo phức tạp…
Qua một lát, Hà Thanh Xã cầm một tập văn kiện đẩy cửa bước vào, nói: “Chu mập mạp cũng ở đây hả, tốt quá, phần tài liệu chứng minh này của cậu, còn thiếu mỗi chữ ký của Thẩm bí thư…”
Thẩm Hoài tiếp lấy tập văn kiện, là tài liệu chứng minh thị trấn thiếu nợ tiền công trình của Chu Lập, Chu Lập muốn lấy khoản nợ này làm thế chấp, vay một khoản tương đương từ ngân hàng thương nghiệp, tờ chứng minh có chữ ký xác nhận này tất không thể thiếu.
Vốn chỉ cần Hà Thanh Xã ký, văn phòng thị trấn và ban tài chính xác nhận là được.
Nhưng Hà Thanh Xã cầm sang đây, một là tôn trọng Thẩm Hoài là người đứng đầu, hai là vì lấy quyền chủ nợ làm thế chấp hướng ngân hàng vay tiền, nhìn qua khá hợp lý, song trước đây lại chưa có tiền lệ. Hệ thống quan liêu nói chung là bảo thủ, không có tiền lệ, rất ít người dám đi thử nghiệm. Tuyệt đại đa số quan viên đều ôm lấy tâm thái “không cầu có công, chỉ cần đừng mắc lỗi”, điểm này cả Hà Thanh Xã cũng không ngoại lệ.
Thẩm Hoài không nói gì, trực tiếp cầm bút ký rồi giao cho Hà Thanh Xã, để hắn giúp Chu Lập chuẩn bị nốt những tài liệu cần thiết.
Chu Lập nhìn Thẩm Hoài ngồi sau bàn ký xác nhận, tâm tình rất phức tạp. Hà Thanh Xã khẽ liếc sang, trong lòng kỳ quái: Thẩm Hoài gánh trách nhiệm lớn thế này, giải quyết chuyện của hắn một lần sạch sẽ, sao hắn phản ứng không hề cường liệt?